Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nói thật ra, khi Ngô lão mới vừa tiến vào, không có mấy người đem ánh mắt chú ý đến hắn, mà ngay cả vài người cô của Diệp Thiên cũng đều đang nói chuyện cùng những khách khác, nhưng Ngô lão vừa mở miệng, nhất thời làm cho lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn.
Lúc này vừa nhìn, Chúc Duy Phong mới vừa tiếp nhận điếu thuốc lá mà Diệp Đông Bình đưa cho đang chuẩn bị châm lửa hút, đã bị ngọn lửa làm cháy tới trên tóc. Trần Hỉ Toàn đang chuẩn bị uống trà, tay run lên, chén trà nóng kia ngược lại đã đổ ở trên người của mình.
Mà vừa mới xem qua đứa bé, một cước bước ra khỏi cánh cửa, chân Vệ Hồng Quân mềm nhũn, nếu không phải nhờ vào khung cửa, sợ là trực tiếp an vị trên mặt đất .
Mọi người sở dĩ sẽ có loại biểu hiện này, đó là bởi vì... Ai đều không nghĩ tới tại trong nhà Diệp Thiên, gặp được Ngô lão.
Ngô lão là ai, đây chính là nhân vật số hai trên đương kim chính đàn, danh tiếng thậm chí so với Tống Hạo Thiên năm đó còn cao hơn vài bậc, hơn nữa hắn đương nhiệm đã nhiều năm, địa vị có thể nói là hiển hách cực kỳ.
Nếu như nói là quốc gia có nhân vật trọng yếu nào đó qua đời, Ngô lão đại thay mặt chủ tịch Nhạc đến phúng viếng, như thế có thể nói được.
Nhưng tình huống hiện tại chỉ là trong nhà Diệp Thiên sinh một đứa trẻ, trước sau còn không hơn một giờ, Ngô lão liền xuất hiện ở nơi này, loại tình huống này trái với lẽ thường, để mọi người khiếp sợ rất nhiều, nhịn không được sẽ có suy nghĩ trong đầu.
Hơn nữa Ngô lão mới vừa rồi đã nói hoàn toàn không đề cập tới Tống Hạo Thiên, điều này cũng thuyết minh, hắn chính là đơn thuần nhìn vào thể diện của Diệp Thiên mới đến nơi này , điều này làm cho người thân của Diệp Thiên như Diệp Đông Bình cùng Tống Vi Lan, cũng đều có chút không rõ ra sao.
- Cám ơn Nhạc chủ tịch, cám ơn Ngô lão!
Trước mặt mọi người, Diệp Thiên mặt ngoài vẫn phải làm ra vẻ, lập tức trên mặt lộ ra vẻ cảm động đúng mức, nói rằng:
- Ông ngoại tôi ở trong nhà, mời Ngô lão đi vào uống chén trà đi!
- A, Tống lão cũng ở đây à?
Ngô lão cũng biết mình xuất hiện sẽ mang đến cho mọi người bất ngờ thành cái dạng gì, cười nói:
- Rốt cuộc vẫn là không thể không giáp mặt Tống lão ở nhà cậu, vậy tôi liền quấy rầy một ly trà nhé!
Từ khi dùng những đan dược Diệp Thiên đưa cho, Ngô lão mấy người cảm giác thân thể cơ năng trẻ lại rất nhiều, từ trong tâm mà nói, bọn họ không một người nào không nghĩ muốn cùng Diệp Thiên kéo gần lại quan hệ, nhưng Diệp Thiên căn bản là không phản ứng gì, trên cơ bản rất ít khi xuất hiện tại trước mặt bọn họ, cho nên được Diệp Thiên mời, cho dù Ngô lão bận rộn hơn nữa cũng sẽ không cự tuyệt .
- Ngô tổng, sao ông lại tới đây?
Lúc này ở trong nhà Tống Hạo Thiên cũng nghe ra đối thoại đến từ bên ngoài, từ bên trong ra đón.
- Tống lão, chúc mừng ông có cháu!
Ngô lão nhận lấy đồ vật trên tay một người phía sau, nói rằng:
- Đây là một bức tự Nhạc chủ tịch tự tay viết, đưa cho tiểu Diệp , Tống lão, ông cũng đừng trách chúng tôi quá hà tiện!
Ngô lão lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà càng thêm trợn tròn mắt, con trai Diệp Thiên sinh ra đến hiện tại mới chỉ hơn một giờ một chút thôi? Nhạc chủ tịch đã viết tranh chữ đưa tới, không cần hỏi, vậy nhất định là lập tức viết sau khi biết tin tức.
Cái này làm cho mọi người càng thêm khó có thể lý giải , với thân thế của Nhạc chủ tịch cùng Ngô lão, rất nhiều thiệp phúng viếng lão đồng chí qua đời đều là từ văn phòng phát ra , Diệp Thiên có gì đặc biệt lại có thể làm cho bọn họ đích thân viết chữ đưa đến?
- Ôi, ông cùng Nhạc chủ tịch quá khách khí, Ngô tổng, mời vào bên trong!
Nhìn thấy Diệp Thiên tiếp nhận phúc tự, Tống Hạo Thiên liền mời Ngô lão vào trong sương phòng.
- Diệp Thiên, sao con không đi vào?
Diệp Đông Bình lúc này phục hồi lại tinh thần, trừng mắt liếc con trai một cái, nói rằng:
- Ngô tổng mặc dù là vì nể mặt ông ngoại mà tới, nhưng con là chủ nhân cũng phải đi vào cùng chứ!
Lời này của Diệp Đông Bình xem như nói đến suy nghĩ chung của mọi người, nhân vật chỉ có thể nhìn thấy trên TV chính là xuất hiện ở trước mặt mình, cái cảm giác loại này rất mạnh liệt , chỉ sợ ngoài Cẩu Tâm Gia trong phòng cố ý không ra tới và Chu Khiếu Thiên trong viện, tất cả mọi người cảm giác Diệp Thiên có chút quá mức chậm trễ với Ngô lão .
Trong mắt Cẩu Tâm Gia và Chu Khiếu Thiên xem ra, loại người như bọn họ sớm đã siêu việt khỏi thế tục, ngay cả Ngô lão quyền thế ngập trời, cũng không có nửa xu quan hệ cùng bọn họ, hai người căn bản là không ở cùng bầu trời, những thứ theo đuổi càng thêm bất đồng.
- Ba, không có việc gì, Ngô lão cũng không phải vì con mà tới.
Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, nhìn về phía Chu Khiếu Thiên nói rằng:
- Đến đây, đem bức tranh này mở ra cho mọi người nhìn một cái.
- Đúng, nhìn xem, Nhạc chủ tịch viết cái gì.
- Diệp Thiên, nhanh lên, mở ra nhìn xem!
Diệp Thiên nói một câu, nhất thời đem lực chú ý của mọi người từ trên người Ngô lão dời đi, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào tranh còn chưa kịp nóng trên tay Diệp Thiên, những người giống như Diệp Đông Bình trong nghề đồ cổ nhiều năm liếc mắt một cái có thể nhìn ra, tranh này thậm chí vẫn chưa khô hết mực.
- Chúc Diệp Thiên hỉ sinh quý, Nhạc XX chúc mừng!
Tranh và chữ viết chỉ đơn giản như vậy, nhìn tên phía dưới, tuy rằng chính là chữ viết thực bình thườngc, nhưng chỉ bằng cái tên cùng dấu đỏ phía dưới kia, sợ là có thể làm cho tất cả mọi người không ngừng hâm mộ .
- Chữ viết đích thực quá kém, tay trái của Đại sư huynh cũng viết đẹp hơn!
Nhìn thấy tranh chữ của Nhạc chủ tịch, mấy người Diệp Thiên nhịn không được than thở một câu, tự thể này tuy rằng cứng cáp hữu lực, nhưng từ góc độ thư pháp mà nói, lại không có gì bản lĩnh tạo nghệ, còn không vào được mắt Diệp Thiên.
- Nói bậy bạ gì đó?
Đứng ở bên người con trai nghe được tiếng nói thầm, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nói rằng:
- Đem tranh cho ta, ta đi đóng khung!
- Ba, không phải một bức tranh thôi sao, không cần cha đi.
Diệp Thiên bĩu môi, nhìn về phía Thường Hạo đứng ở cửa tiền viện, vẫy vẫy tay, nói rằng:
- Thường huynh, đi Lưu Ly Hán tìm nhà có tiếng, giúp tôi đi, anh xem, người nhà của tôi đều bận tối mày tối mặt rồi!
Nếu dựa theo ý của Diệp Thiên, hắn cũng lười đi làm, dán tranh này trên tường phòng con trai, thật đúng là không bằng để Cẩu Tâm Gia sử dụng một cái tay trái còn sót lại viết câu đối hay cái gì, đương nhiên, trước mắt bao người hắn vẫn phải làm bộ như vậy, lúc này mới hô Thường Hạo đi chạy chân.
Nghe được Diệp Thiên gọi, Thường Hạo vội vàng đi tới, đáp:
- Diệp tiên sinh, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm cửa hàng tốt nhất giúp ngài!
Sau khi dọn đến nơi này, Thường Hạo cảm giác được công phu lâu chưa tiến thêm, tựa hồ có chút tinh tiến, chẳng qua là Diệp Thiên đã từng thuận miệng chỉ điểm cho hắn vài câu, cho nên hiện tại từ trong miệng Diệp Thiên nói ra lời nào, thậm chí còn mạnh hơn so với lãnh đạo trực tiếp của hắn.
- Diệp Thiên này, rốt cuộc đã làm gì? Thế mà ngay cả cảnh vệ của Ngô lão đều sai được?
Thấy một màn như vậy, mọi người vốn cũng rất mơ hồ, lúc này càng thêm không biết gọi là gì, bọn họ đều xem như nhân vật kiến thức rộng rãi, nhất là Chúc Duy Phong, hiểu biết rất rõ đối với những cảnh vệ đó, trên mặt nghi hoặc cũng nhiều nhất.
Phải biết, từng lãnh đạo đều sẽ có một đội ngũ cảnh vệ chuyên môn, những cảnh vệ này chỉ phụ trách an toàn đối với lãnh đạo, bình thường ra ngoài đều là như bóng với hình, ngoài mệnh lệnh trực tiếp từ thượng cấp ra, nếu gặp phải vấn đề an toàn, bọn họ thậm chí sẽ không lo lắng bị lãnh đạo bảo hộ trách phạt, mạnh mẽ đem người được giám hộ chuyển dời đến vị trí an toàn.
Mà thành viên trong mọt đội quân kỷ luật cao như vậy, thế nhưng lại cung kính với Diệp Thiên vô cùng, chấp hành lệnh của Diệp Thiên, thậm chí ngay cả không cần suy nghĩ, đây cũng không là vì nể mặt Tống Hạo Thiên mà có thể làm được , cái này làm cho những người vốn quen biết Diệp Thiên, nhìn Diệp Thiên trong ánh mắt, mang một cái che mặt, có vẻ dị thường thần bí.
- Chú Trần, Chúc tổng, các người trò chuyện trước đi, tôi đi xem!
Nhìn thấy biểu tình trên mặt mọi người, Diệp Thiên cũng không biết làm thế nào, hắn cũng không nghĩ tới Ngô lão lại sẽ quang minh chính đại tới cửa đưa lễ như thế, nếu đổi thành hắn là đám người Chúc Duy Phong, chỉ sợ cũng cảm giác thấy khiếp sợ .
Nhưng chuyện này Diệp Thiên cũng không cách nào giải thích với mọi người, sau khi nói một tiếng liền chui vào trong sương phòng cùng Ngô lão và Tống Hạo Thiên.