Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Khiếu Thiên, mao đầu cùng tiểu kim hai tiểu tử kia có gây phiền toái gì không?
Năm ngày sau, Diệp Thiên có mặt tại biệt thự tại Hồng Kong của môn phái, tất cả mọi người Ma Y nhất mạch đều tới đông đủ, phòng khách lớn như vậy, cũng cảm giác hơi chật trội.
Diệp Thiên vốn là sẽ trực tiếp từ thủ đô đi Thụy Sĩ, nhưng Chu Khiếu Thiên muốn biết một chút về Châu Âu, cho nên Diệp Thiên mới đồng ý để đệ tử đi cùng, dù sao tu vi tên đệ tử này không kém, để hắn lịch lãm một phen, cũng không phải là chuyện xấu, cho nên lúc này mới tới Hồng Kong trước.
- Sự phụ, mọi người không có rắc rối gì, người không cần lo lắng cho sư huynh đệ chúng con!
Mao đầu nhảy lên vai Diệp Thiên, nhẹ nhàng dùng móng vuốt gảy gảy tóc hắn, đây là thói quen của nó, mỗi khi vừa làm chuyện gì xấu hoặc là lúc nói dối, sẽ có biểu hiện như vậy.
Mà Kim Mao Toan còn lại đầu ngẩng thật cao, ngay cả nhìn Diệp Thiên một cái cũng không nhìn, cặp mắt to tròn đang dán lên cái quạt trên trần, thi thoảng liếc mắt nhìn Tả Gia Tuấn một cái, tư thế cùng ánh mắt như là cảnh cáo nhị sư bá không được tố cáo những chuyện của mình.
Tả Gia Tuấn liếc mắt nhìn hai tiểu tử kia một cái, cười ha ha nói:
- Gặp rắc rồi thật là không có, nhưng giữa núi lại xuất hiện một hoàng đại tiên …
Vốn là, sau khi Mao đầu cùng Kim Mao Toan tới khu biệt thự ở lưng chừng núi, thì người hầu của các gia đình phú quý tại khu vực này, mỗi ngày đều phát hiện nguyên liệu nấu ăn thượng hạng bị mất đi rất nhiều.
Cả những nguyên liệu như trứng cá muối, giá cả không phải là bình thường, những người hầu này lập tức báo cho chủ nhà, chuyện này khiến cả khu coi trọng, không chỉ yêu cầu mọi người đóng cứa kĩ càng, bọn họ cũng tăng nhân số canh gác 24/24.
Nhưng chuyện quái lạ vẫn tiếp tục sảy ra, cho dù họ tăng số lượng bảo vệ lên bao nhiêu người, thì những nguyên liệu này mỗi đêm vẫn bị mất đều đều, có một lần cả một mâm ba tê gan ngỗng lại vô thanh vô thức biến mất trước mắt bảo vệ, lúc ấy có ít nhất ba bốn người chứng kiến cảnh tượng này.
Chuyện này sảy ra, khiến cả khu nhà ở cao cấp bàng hoàng, có nhà cùng Tả Gia Tuấn quan hệ không tệ, dĩ nhiên là tới nhờ hắn, mà chuyện này căn bản là không cần phải đi điều tra, Tả Gia Tuấn cũng biết đối tượng gây án là ai.
Tả Gia Tuấn biết Diệp Thiên rất sủng ái mao đầu, mà Kim Mao Toan thực lực lại cường đại, cũng không phải hắn có thể giạy dỗ, lập tức chỉ có thể tỏ vẻ mơ mơ hồ hồ trước mặt mấy vị quý tộc, hắn còn bịa chuyện khu vực này trước có xuất hiện một vị hoàng đại tiên, luôn bảo hộ khu vực này, người ngoài không được mạo phạm tới đại tiên.
Đống phú hào này vốn tính luôn kính sợ thần linh, nghe chuyện như thế, một đám sau khi trở về liền mang hết những đồ ăn ngon cất trong tủ lạnh ra để ngoài cửa, hoàng đại tiên tới cửa tìm đồ ăn, há có thể keo kiệt?
Những nguyên liệu này đối với họ không là cái gì cả, việc này cũng tạo thành một chuyện kì lạ ở khu vực. Sáng sớm mỗi ngày những gia đình quý tộc ở đây không đi tập luyện như thói quen, mà sẽ là ra trước cửa xem xem thức ăn có còn ở đó hay không.
Nếu gia đình nào đồ ăn bị mất đi, chủ nhân sẽ rất vui sướng, điều này chứng tỏ hoàng đại tiên đối với hắn hẳn là rất hài lòng, nhưng nếu đồ ăn vẫn còn, vị chủ nhân đó cả ngày sẽ cảm thấy chán nản, ngày thứ hai nhất định sẽ chuẩn bị thêm thật nhiều đồ ăn ngon ở bên ngoài.
- Hai tên tiểu tử các ngươi, linh trí sớm thông linh, vậy mà còn tham lam ăn uống nữa hả?
Nghe được lời Tả Gia Tuấn, Diệp Thiên cũng dở khóc dở cười, đem mao đầu trên vai kéo xuống, khiển trách:
- Nhìn bộ dạng phì nộn của ngươi xem, có còn là một con chồn tuyết nữa không? hay là thành một con mèo béo rồi!
- Sư phụ chuyện này không liên quan đến con đâu, là Kim Mao sư huynh mang con đi ăn ké mà.
Mao Đầu giả bộ vô tội, mà Kim Mao Toan còn lại là bộ mặt lợn chết không sợ nước sôi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ra cửa, phỏng chừng đang tính kế chuốn.
- Được rồi, ra ngoài chơi đi, nhớ rõ không được nói chuyện trước mặt người khác.
Diệp Thiên quản dạy đồ đệ vẫn chịu ảnh hưởng từ phong cách của Lý Thiện Nguyên, hắn sẽ không ước thúc thiên tính của đệ tử, huống chi hai tiểu tử này đều không phải người, căn bản là không thể dùng lẽ thường để đối phó.
Hơn nữa Kim Mao Toan cùng mao đầu, linh khí trong thể nội so với con người khác nhau, muốn tạo được hồn hoàn, con đường của một tinh quái khó khăn hơn người thường rất nhiều, nhưng một khi linh trí được mở ra, tốc độ tu luyện so với người tu hành bình thường cũng không chậm hơn là mấy.
Hơn nữa cường độ thân thể chúng còn rất biến thái, có thể trực tiếp hấp thu luyện hóa linh khí rối loạn trong không khí chuyển thành thực khí, hai tiểu tử kia lúc ở trên bờ biển, tu vi đều đã hoàn toàn được củng cố, Kim Mao Toan mơ hồ có dầu hiệu đột phá.
- Giang Sơn, có quen ở nơi này không?
Sau khi đuổi hai tên đệ tử biến thái đi, Diệp Thiên nhìn về phía tiểu cô nương đang ngồi ở góc sô pha, kể từ tai nạn máy bay hơn hai năm trước, thì đây là lần thứ hai hắn thấy Giang Sơn, lúc Thanh Nhã mang thai, Chu Khiếu Thiên từng mang nàng trở về thủ đô một lần, để làm lễ bái sư nhập môn.
Nghe được lời Diệp Thiên nói, Giang Sơn vội vàng đứng giậy, lễ phép đáp:
- Sư phụ, rất tốt ạ, sư bá cùng Lôi sư huynh còn có Thiên ca ca đối với con rất tốt!
So sánh với tiểu cô nương hai năm trước, Giang Sơn vóc dáng lúc này cao hơn không ít, hiện tại chừng một thước sáu, tiểu cô nương ngày nào giờ đã là một đại cô nương, khuôn mặt vô cùng thanh tú, lời nói nhỏ nhẹ, hết sức nữ tính.
- Đã hơn một năm trôi qua, ám kình tu vi vì sao chưa đột phá tới hóa kình chứ?
Phóng xuất một tia thần thức trên cơ thể Giang Sơn, Diệp Thiên hơi nhíu mày.
Trên thân thể Giang Sơn, có một tia thiên sinh năng lượng, Diệp Thiên đã từng dẫn động nó dung nhập vào kinh mạch của nàng, dựa theo sư môn công pháp vận hành, để mong có thể làm năng lượng đó lớn mạnh, nhưng hiện tại xem ra, hiệu quả là không lớn.
- Tiểu sư đệ, Giang Sơn mặc dù tu đạo tiến triển chậm, nhưng thuật bói toán, chính là ta cũng không bằng cô bé ấy!
Diệp Thiên chưa nói hết câu, Cẩu Tâm Gia thanh âm đột nhiên vang lên.
- Ồ, Đại sư huynh, huynh không được làm hư đứa nhỏ này!
Diệp Thiên lông mày nhíu lại, hắn mặc dù là sư phụ của Giang Sơn, nhưng mọi ngày vẫn ở kinh thành, Giang Sơn là do hai sư huynh dạy dỗ, nhất là đại sư huynh Cẩu Tâm Gia, không vợ không con, đối với Giang Sơn hết mực quan tâm, cơ hồ là muốn gì được lấy.
Cẩu Tâm Gia lắc lắc đầu, cười nói:
- Tiểu sư đệ, Giang Sơn một tháng trước từng tính ra ngươi sẽ phải xuất môn, thời gian đúng là hôm này, quẻ này thế nào?
- Ồ? Giang Sơn, con dùng dị năng, để xem bói đúng không?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, tu vi của hắn ngày một thâm hậu, thiên đạo dương như cũng sảy ra biến hóa, ngày xưa Diệp Thiên còn có thể tính ra trên người mình sắp sửa sảy ra chuyện gì, nhưng hiện hại chỉ có thể cảm ứng được lành dữ mà không thể tiến hành suy diễn đối với bản thân.
- Sư phụ, con là dùng “Lục Hào Chiêm Tinh pháp”….
Giang Sơn nhẹ nhàng nói, nàng không thích tĩnh tọa thổ nạp, nhưng đối với xem bói lại trời sinh mẫn cảm, những mật điển mà Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn cất giữ, dường như nàng đều đã xem qua, một lần đọc là nhớ.
- Vậy con thử bói xem sư phụ lần này đi Châu Âu lành dữ thế nào?
Diệp Thiên thanh sắc bất động hướng nhìn Giang Sơn, tu vi càng cường đại thì mọi tính toán tương lai lại càng khó khăn, với tu vi hiện tại của Diệp Thiên, mấy ngày trước lúc gặp Hàn Chính Bang thì thực khí trong cơ thể cuồn cuộn lên, hiển nhiên là do tiết lộ thiên cơ gây ra.
- Tiểu sư đệ, làm sao đệ có thể bắt nàng bói về lành dữ của đệ chứ?
Nghe được lời Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia biến sắc, hắn thật ra biết được lợi hại trong đó:
- Giang Sơn vài ngày trước cũng thử tính toán qua lộ trình của đệ, nhưng mấy lần đều thiếu chút nữa thổ huyết, đệ đừng bắt nó làm chuyện này!
Giang Sơn từ nhỏ đi theo mẹ qua rất nhiều vùng đất, từ khi tuổi còn rất nhỏ đã biết đoán ý qua lời nói, cùng Cẩu Tâm Gia ở một chỗ, đã khiến người mẹ góa con côi này chăm lo hết sức cẩn thận, quả thực đã sớm coi nàng như cháu gái mình, cho nên có phải là đồ đệ của Diệp Thiên hay không hắn cũng nhất định phải nói xen vào.
- Đại sư huynh, không sao đâu, đệ hiện tại thu hồi khí tức, thiên đạo cũng không thể phát hiện, nếu không Giang Sơn đã không chỉ là hộc máu!
Diệp Thiên lắc lắc đầu nhìn về phía Giang Sơn nói:
- Đại sư bá của con nói cũng không sai, về sau trừ khi sư phụ cho phép, con cũng không cần cố sức tính toán lành dữ của ta cùng mấy vị sư bá sư huynh, thiên đạo vô tình, cẩn thận sẽ bị thiệt thân đó!