Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Năm đó từ Nam Phi hốt hoảng chạy trốn, Tống Hiểu Long trốn trong một cái trấn nhỏ ở nước Mỹ, ngay lúc đó hắn cho rằng Diệp Thiên đã bị chết, vốn định trốn một năm rưỡi, một lần nữa xuất hiện trong gia tộc Tống thị, hắn tin tưởng gia tộc sẽ không vì một người chết, lại không có bằng chứng đích xác, sẽ bỏ qua cho mình.
Nhưng làm cho Tống Hiểu Long thật không ngờ chính là, đang lúc hắn chuẩn bị về gia tộc, đột nhiên nghe được tin tức Diệp Thiên xuất hiện, đồng thời Tống gia và Hồng môn treo giải thưởng kếch xù, chỉ cần có người có thể cung cấp tung ticsg của Tống Hiểu Long, sẽ cho một ngàn vạn đôla Mỹ.
Sau khi tin tức này truyền ra, Tống Hiểu Long hoàn toàn tuyệt vọng, hắn biết gia tộc đã hoàn toàn vứt bỏ hắn, chỉ cần hắn dám lộ diện, nghênh đón hắn nhất định là Hồng môn đuổi giết và gia pháp gia tộc, mà mặc kệ là bên nào, Tống Hiểu Long không thể nghi ngờ hẳn là phải chết.
Tống Hiểu Long không muốn chết, tối thiểu không muốn chết trước Diệp Thiên, tục ngữ nói thỏ khôn có ba hang, từ lúc hai mươi tuổi, tiếp xúc được gia sản dòng họ, Tống Hiểu Long đã từng an bài cho mình một đường lui.
Tống Hiểu Long tìm được một đôi vợ chồng không có con, cho bọn họ một số tiền lớn mở công ty, mà còn thông qua một loạt thủ đoạn, để cho mình trở thành đứa con hợp pháp của bọn họ.
Mà ngay cả những ảnh chụp trong hồ sơ của Tống Hiểu Long, cũng đều làm kỹ thuật chỉnh sửa, hắn dùng kỹ thuật máy tính căn cứ khuôn mặt chính mình làm một vài thay đổi, ngoài ánh mắt, đặc thù bộ mặt đều như là một người nước Mỹ.
Khi đi tới đường cùng, Tống Hiểu Long khởi động đường lui hắn an bài đã lâu, đầu tiên hắn làm giải phẫu tại một bệnh viện, làm cho tướng mạo mình trở nên hoàn toàn giống Kiệt Thụy trong ảnh chụp, sau đó... Gây ra vụ tai nạn xe cộ ly kỳ cho đôi vợ chồng trung niên vô tội, mà ở Châu Âu du học, con trai họ trở thành người kế thừa tài sản của bọn họ một cách hợp pháp.
Bắc Mĩ là thiên hạ của Hồng Môn, cứ ở nơi đó thực dễ dàng lòi đuôi, cho nên sau khi thay đổi thân phân của chính mình, Tống Hiểu Long đưa ra một quyết định thật lớn mật, hắn đi tới Châu Á, hơn nữa chính là Macao tiếp giáp cùng cảng đảo.
Tống Hiểu Long dùng chính là tâm lý trốn ở dưới đèn, một chiêu này quả nhiên thực hiệu quả, tại nơi người nước ngoài cùng người Hoa hỗn cư, không có bất cứ kẻ nào nghi ngờ thân phận của hắn, còn những người tìm hắn ở Tống gia cùng hồng môn thì như thế nào đều không nghĩ tới Tống Hiểu Long lại tránh ở Macao.
Đã từng một lần nắm giữ quyền lực của Tống thị ở hải ngoại, tại ngân hàng Thụy Sĩ, Tống Hiểu Long cũng có khoản tiết kiệm bí mật, trong đó có đầy đủ tiền cho hắn tiêu xài phung phí mấy đời, tâm trạng không tốt, vì thế mỗi ngày Tống Hiểu Long đều trà trộn ở bên trong sòng bạc. Hắn biết, chính mình cả đời này có lẽ sẽ lấy tên Kiệt Thụy mà sống.
- Một vạn, theo!
Tống Hiểu Long đờ đẫn đem một vạn thẻ đổ lên bàn, nhưng trong lòng đang nghĩ làm như thế nào mới có thể ngăn cơn sóng dữ, làm như thế nào mới có thể xử lý Diệp Thiên, một lần nữa về gia tộc chấp chưởng quyền lực. Hắn còn trẻ, cũng không muốn sống như kẻ vô tri vô giác cả đời.
- Một vạn, vẫn theo!
Nhìn thoáng qua tiền bị ăn hết, Tống Hiểu Long tùy tay lại văng ra một đống, hắn nhìn như mỗi ngày đều kiếm được tiền, kỳ thật cũng là thực khắc chế. Hơn nữa cho dù hắn một năm đều thua 1000 vạn đô la Hồng Kông, với số tiền của hắn, cũng đủ chơi mấy trăm năm .
Không bao lâu, tiền trên tay đã thua sạch sẽ, Tống Hiểu Long lắc lắc đầu đứng dậy, đang muốn chào hỏi cùng nữ chia bài xinh đẹp đối diện rồi rời đi, lại phát hiện nữ chia bài hôm nay sắc mặt tựa hồ có chút không bình thường.
- Làm sao vậy? Nhìn tôi để làm chi?
Tống Hiểu Long sờ sờ mặt mình, bởi vì nữ chia bài kia đang chăm chú nhìn vào trên mặt chính mình trong ánh mắt lộ ra một loại thần sắc kỳ quái, bên trong sợ hãi tựa hồ còn trộn lẫn đồng tình và không hiểu, Tống Hiểu Long thực không thích ánh mắt này.
- A, cái mũi tôi sao lại đổ máu nhỉ?
Tống Hiểu Long cảm giác được khóe miệng có chút mùi, vươn tay lau một chút, nhìn thấy bàn tay tràn đầy máu tươi, thuận tay móc vào túi áo, chuẩn bị lấy ra khăn tay chà lau một chút.
Nhưng Tống Hiểu Long đột nhiên phát hiện, động tác của mình trở nên chậm chạp rất nhiều, tay phải duỗi vào túi áo giống như trở nên không có một chút khí lực, đồng thời hai chân giống như giống như là mất tri giác, cả người ngã xuống.
- Xảy ra chuyện gì, thanh âm chung quanh đâu, động tác những người đó sao lại trở nên chậm như vậy nhỉ?
Chung quanh là thanh âm ầm ĩ, vào giờ khắc này lại hoàn toàn biến mất, Tống Hiểu Long căng mắt nhìn mọi người, giống như đều đang làm động tác chậm, gương mặt trước mắt của vị nữ chia bài xinh đẹp kia cũng từ từ trở nên mơ hồ.
- Mình … đây là có chuyện gì ?
Tống Hiểu Long muốn giơ tay lên đánh một chút vào đầu óc của mình, nhưng khi khí lực cả người không còn, ngay cả một cái ngón tay hắn đều không động đậy được, hơn nữa mí mắt càng ngày càng nặng, cả người mệt mỏi muốn ngủ.
- Mình … như thế nào bay lên được? Này. . . . . Nơi này là sòng bạc Vinich à? !
Ngay khi thần trí Tống Hiểu Long sắp sửa biến mất, linh hồn hắn đột nhiên bị kéo đi ra khỏi thân thể, Tống Hiểu Long lên tới không, thấy rõ ràng đám người dưới thân mình đang đánh bài, nhưng để cho hắn thấy kỳ quái chính là, người đánh bài trong đại sảnh tựa hồ cũng biến thành xa xôi, hắn nghe không được bất cứ thanh âm gì.
- Hả? Không, đây là cái gì?
Thân thể Tống Hiểu Long tiếp tục bay lên trên , nhưng vào thời khắc này, đỉnh đầu của hắn xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen, khí tức trong lốc xoáy phát ra tử vong, rốt cục để Tống Hiểu Long thanh tỉnh lại.
Nhưng hết thảy đều đã muộn, ngay khi Tống Hiểu Long nhìn thấy trong đại sảnh phát sinh một cảnh hỗn loạn, toàn bộ hư ảnh hắn thấy khi phiêu du ở giữa không trung đều bị cuốn vào đến bên trong lốc xoáy, cái nhìn kia cũng là cái nhìn cuối cùng của Tống Hiểu Long ở thế giới này!
- Chết người, có người chết!
Khi thân thể Tống Hiểu Long rất nhanh mất máu tươi và hơi nước, từng bước trở thành xác ướp, lực chú ý của nữ chia bài vẫn luôn đặt ở trên người hắn kia rốt cục kêu lên, bởi vì bất luận là ai nhìn thấy một người rõ ràng biến thành bộ xương khô, sợ là đều không thể ngăn chặn sợ hãi trong lòng.
Điều này cũng không trách nữ chia bài, một người tướng mạo anh tuấn, thân cao một mét tám có thừa như Tống Hiểu Long, trong ngắn ngủn vài phút, làn da trên người khô héo dính sát vào xương, vẻ quỷ dị làm cho những vị khách chung quanh tất cả đều sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, dẫn tới náo loạn cả khi đánh bài trong nháy mắt.
Vài tên bảo an nghe thấy vội đuổi tới, tuy rằng cũng bị bộ dáng của Tống Hiểu Long làm cho sợ tới mức không nhẹ, nhưng có chức trách, vẫn phải lấy ra một cái gói to đặt thi thể Tống Hiểu Long vào, làm bầu không khí đại sảnh giảm bớt khủng hoảng.
Nhưng tuy rằng xử trí thi thể Tống Hiểu Long, bọn họ cũng không thể bịt được miệng những vị khách, trong ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, tin sòng bạc xuất hiện cương thi liền truyền khắp toàn bộ sòng bạc, sòng bạc náo nhiệt nháy mắt trở nên yên tĩnh dị thường.
- Có phản ứng, chẳng lẽ thật sự giam cầm được hồn phách Tống Hiểu Long lại đây?
Trong biệt thự ở Cảng đảo, ánh mắt mọi người đều chăm chú vào bộ sách sinh tử.
Ngay khi sòng bạc Vinich cách đó một đường biển phát sinh biến cố, bộ sách sinh tử trong tay Diệp Thiên đột nhiên đầy màu đen, áp chế cả trang sách màu trắng xuống, mà tên Tống Hiểu Long, cũng nhuộm đẫm một màu đỏ tươi.
- Diệp Thiên, đệ làm sao vậy?
Khi bộ sách sinh tử phát sinh biến hóa, mọi người trong phòng phát hiện sắc mặt Diệp Thiên biến đổi thành có chút tái nhợt, tay trái cầm sách sinh đang run nhè nhẹ, ngay cả nửa người hắn cũng bị nhuộm đẫm một tầng màu đen sáng bóng, nhìn qua có chút quỷ dị.
- Không có việc gì!
Diệp Thiên hộc ra hai cái, không còn nói chuyện, mà chậm rãi cắt đứt thực khí trong người hướng vào sách sinh tử, qua một lúc lâu sau, lúc này mới thở ra thật dài, trên trán mồ hôi đã che kín.
Sau khi từ trong túi ra bình dược, dốc vào trong miệng một đan dược do Cẩu Tâm Gia luyện chế, lòng Diệp Thiên còn sợ hãi nhìn về phía bộ sách sinh tử đã khôi phục như lúc ban đầu, mở miệng nói rằng:
- Tống Hiểu Long đã bị chém đầu, cuối cùng là không hao tổn nhiều tu vi như vậy!