Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ha ha, có thể được Kiếm Thần chỉ điểm hơn mười ngày, nếu cộng thêm rèn luyện, đã đủ để dùng cả đời rồi. Thần Nhi hiện tại trên người tuy rằng không có bất kỳ lực lượng ba động nào, nhưng có lẽ Kiếm Thần hẳn đã dạy Kiếm Thần quyết cho con rồi, ngày sau con tu hành nhất định sẽ rất nhanh có thể trở thành cao thủ kiếm đạo. Không ngờ rằng Kiếm Thần cả đời không thu đồ đệ, hiện giờ lại nhìn trúng cháu ta, thật tinh tường, thật là rất tinh tường! Diệp Nộ không che giấu nổi vẻ đắc ý trên mặt:
- Kiếm Thần cả đời thích ngao du thiên hạ, không thích ràng buộc thế tục, không muốn để người khác biết chỗ ngài hiện tại đang nương náu là đúng thôi. Thần Nhi, ngài có từng nói với con lúc ấy là ai dẫn con đi không?
- Không có. Khi ông ấy phát hiện ra ta, ta đã hôn mê, sau khi tỉnh lại thì gì cũng đều quên hết. –Diệp Vô Thần nói. Những lời này quả thật không phải lời nói dối, chỉ là thời gian hôn mê thì không thể nói ra.
Diệp Uy gật đầu, nghiêm túc nói:
- Chuyện này chúng ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, kẻ dám quấy rối Diệp gia ta, nhất định không thể để hắn sống an lành. –Y xoay người lại, vờ giận dữ nói với Diệp Vô Vân:
- Vân Nhi, qua đây nhận sai với Thần Nhi… -Sau đó lại nhỏ giọng nói:
- Giữa huynh đệ các con nếu có khúc thắc thì thật không hay lắm.
Diệp Vô Vân lúc này vẫn luôn nửa cúi đầu, khiến người ta không cách nào nhìn rõ biến hóa vẻ mặt của hắn. Lúc này hắn đáp ứng một tiếng, đi tới trước người Diệp Vô Thần nói:
- Vô Thần đệ đệ, vừa rồi là vi huynh không phải, mong Vô Thần đệ chớ để trong lòng. Hiện giờ Vô Thần đệ chẳng những bình an quay về, còn trở thành truyền nhân Kiếm Thần, kẻ làm ca ca như ta thật sự vừa vui mừng, lại vừa hâm mộ.
- Không sao, huynh cũng là vì muốn tốt cho cả Diệp gia, ta bây giờ không nhớ nổi chuyện trước đây, sau này nhiều chỗ không hiểu xin hãy vui lòng chỉ giáo. –Diệp Vô Thần quay mặt lại, tủm tỉm cười nói, vẻ mặt hiền lành.
- Chúng ta là huynh đệ mà, vốn dĩ nên giúp đỡ lẫn nhau, chung tay chống đỡ cả Diệp gia, nào cần dùng hai chữ ‘chỉ giáo’. Đúng rồi Vô Thần đệ, vị tiểu muội muội tóc trắng này là?
- Nàng là muội muội ta nhận, tên Ngưng Tuyết!
Diệp Vô Vân gật đầu, sau đó thận trọng nói:
- Vô Thần đệ, nghe kẻ làm ca ca một câu, đưa tiểu muội muội này cho người bên ngoài thành nuôi dưỡng được không? Bởi vì mái tóc trắng như vậy chỉ Tuyết Lang tộc hung tàn ăn thịt người mới có, nha đầu xấu xí như vậy ở lại đây, sẽ mang đến ít lời không hay ho của đám ngoại nhân, ảnh hưởng đối với Diệp gia ta cũng không quá tốt.
Diệp Vô Thần vẫn cứ tràn đầy tươi cười chờ hắn nói xong, sau đó tiến lên mấy bước, chậm chạp nói:
- Ngươi bảo ai là nha đầu xấu xí?
Vừa dứt lời, tay hắn không chút báo trước giơ lên, sau đó ‘Chát’ một tiếng giòn vang, tát lên mặt Diệp Vô Vân một cái bạt tai vang dội đến cực điểm. Diệp Vô Vân trở tay không kịp bị cái bạt tai này trực tiếp đánh choáng váng, thân thể lui sau hai bước ngồi thẳng xuống đất, đôi mắt vẫn không dám tin nhìn hắn.
- Làm càn!
Diệp Nộ quát giận một tiếng, Diệp Uy cũng nhíu chặt mày, Vương Văn Thù vội vã tiến lên đỡ Diệp Vô Vân dậy, lo lắng nói:
- Thần Nhi, cho dù nó không đúng thì dẫu sao cũng là ca ca của con, con sao có thể… Mau, mau xin lỗi ca ca đi.
Nàng lòng như lửa đốt nháy mắt cho Diệp Vô Thần, bởi vì lão gia tử nổi sùng quả không phải giỡn chơi. Nhưng Diệp Vô Thần như không nghe thấy, khẽ xoa bàn tay mơ hồ phát đau. Cú bạt tay này không hề vận dụng lực lượng Vô Thần quyết, toàn bộ dựa vào sức lực bản thân hắn, dốc hết toàn lực nên lòng bàn tay đều trở nên đỏ rõ ràng. Hắn lạnh lùng nhìn Diệp Vô Vân vừa mới được đỡ dậy, trầm mặt nói:
- Ngươi nhớ kỹ cho ta, chưa cần nói ta hiện tại không hề thừa nhận ngươi là ca ca ta, cho dù ngươi thật sự là ca ca ta, dám nói như vậy với Ngưng Tuyết ta đồng dạng cũng tát ngươi!
Hắn ôm Ngưng Tuyết lên, lạnh nhạt nói:
- Hơn mười ngày trước, lúc ta thập tử nhất sinh, là Ngưng Tuyết bất chấp nguy hiểm trộm một quả trứng Thiên thú mới giữ được mạng sống của ta. Không có Ngưng Tuyết thì không có ta! Nàng chẳng những là muội muội của ta, mà càng còn là mạng sống của ta! Ai dám khiến nàng mất hứng, ta nói không chừng sẽ khiến hắn cả đời đều không cao hứng.
- Trứng Thiên thú? –Diệp Nộ đang giận dữ hít sâu một hơi lạnh. Trộm trứng Thiên thú, hành động điên cuồng như vậy cho dù là ba Thiên cấp cung phụng trong hoàng cung đều tuyệt đối không dám dễ dàng đi làm. Bởi vì điều ấy sẽ dẫn tới một trận liều mạng tàn sát dưới cơn giận dữ cực điểm của Thiên thú.
Ánh mắt họ nhìn về phía thiếu nữ vẫn luôn rụt rè bất an nhất thời xảy ra biến hóa, sự bài xích vô ý thức đó hoàn toàn biến mất không thấy, thay vào đó là cảm kích và khâm phục. Bởi vì nếu như Diệp Vô Thần nói là thật, vậy nàng thật sự coi như đại ân nhân của Diệp gia. Mà cơn giận của Diệp Nộ cũng theo đó mà biến mất vô tung, nhưng vẫn nói:
- Thần Nhi, xin lỗi ca ca con đi, nó dù sao cũng không có ác ý, hơn nữa còn là ca ca con. Chuyện này bỏ qua đi. Sau này Ngưng Tuyết cứ ở lại đây… Ở cùng một đình viện với con nhé.
Diệp Vô Vân ôm mặt mình, ngượng ngập nói:
- Không, nên xin lỗi là con, một cái tát này cũng là đáng đời, nói ra lời không nên nói.
Diệp Vô Thần đầy thâm ý liếc hắn, sau đó quay người đi về phía ngoài đại sảnh:
- Ta mệt rồi.
Vương Văn Thù vội vàng theo đằng sau hắn:
- Thần Nhi, ta đi dọn dẹp phòng cho con, con trước tiên hãy từ từ nghỉ ngơi, buổi tối nói chuyện với mụ mụ được không?
Trong đại sảnh chỉ còn sót lại già trẻ ba người, Diệp Nộ vẻ mặt đau lòng nói:
- Vân Nhi, con đấy cái gì đều tốt, chỉ là tính cách quá ôn thuận. Chẳng qua như thế cũng tốt, dù sao lúc ấy nó bị người ta cướp đi là sơ suất của chúng ta, chúng ta nên từ từ bồi thường nó, chỉ đành ủy khuất Vân Nhi con thôi.
Diệp Vô Vân lắc đầu cười:
- Không sao đâu gia gia, Diệp gia đối với con ân trọng như núi, con cho dù tan xương nát thịt đều không báo đáp hết, huống hồ điều này vốn dĩ chính là kẻ làm ca ca con không đúng.
- Ôi! Tính tình Thần Nhi đại biến, nếu không có việc nhỏ máu nhận thân lúc trước, ta thiếu chút nữa không dám nhận đứa cháu này. –Diệp Nộ cười ha hả nói, hiển nhiên đối với việc ‘tính tình đại biến’ này chẳng những không bài xích, ngược lại càng vui mừng không thôi. Diệp Vô Thần dạo trước cả ngày nằm trên giường, ngay cả nói chuyện đều mệt đến độ thở hồng hộc, tính cách càng là yếu đuối không chịu nổi, đôi khi có chút sức lực cũng không dám ra khỏi nhà một mình. Có một người cháu như vậy đích thật là bất hạnh của gia môn bọn họ, mà Diệp Vô Thần hiện giờ chẳng những trở thành truyền nhân Kiếm Thần, hơn nữa tính cách trở nên trầm ổn cương quyết, một cái bạt tai lúc nãy lại biểu hiện ra sự tàn nhẫn khi hắn bị xúc phạm, so sánh với Diệp Vô Thần lúc trước khác xa một trời một vực.
Khi Diệp Vô Vân từ đại sảnh đi ra, trên má phải vẫn để lại vết đỏ rõ ràng như trước, gia đinh Diệp phủ và thủ vệ sau khi nhìn thấy, trên mặt đều lộ ra vẻ bất bình và đồng tình, Diệp Vô Vân cười cười thân thiện về phía từng người bọn họ, sau đó hơi có vẻ bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ mình không hề để ý.
Tùy tùng Diệp Ngũ đi theo đằng sau hắn, đầu tiên là liếc về sau một cái, sau đó sắc mặt giận dữ nói:
- Thiếu gia, tôi ở bên ngoài đều nghe thấy rồi, vị tiểu thiếu gia vừa trở về đó không ngờ lại… không ngờ lại tát thiếu gia ngài một cái, thực sự là rất quá đáng.
Diệp Vô Vân không hề gì cười cười:
- Là ta tự chuốc họa vào thân nói sai mà thôi, không trách được hắn.
- Nói sai? Thiếu gia, người sáng suốt đều nhìn ra đây là một lời cảnh cáo cho ngài sau khi hắn trở về đó! Đừng nói thiếu gia vốn không biết tiểu nha đầu tóc trắng ấy là làm sao mà tới, cho dù thật sự là đuổi nó ra ngoài, hắn cũng không thể đánh thiếu gia được! Hắn.. hắn căn bản không đặt nghĩa huynh như ngài vào trong mắt. –Diệp Ngũ phẫn nộ bất bình nói.
Diệp Vô Vân trầm mặc một hồi, than thở nói:
- Việc này đừng nhắc lại nữa.