Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phượng Hồng Loan quay đầu nhìn về phía cái giường đặt dưới tàng cây hoa đào mà Đỗ Hải đã chuẩn bị xong, cất bước đi tới. Nằm ở trên giường, nhìn bầu trời, đôi con ngươi trong vắt như nước nhiễm lên một tầng vân vụ không rõ màu. Nghĩ tới ông nội cùng Á Lâm còn có Lam Dạ, không biết như thế nào. . .
Giây lát, lắc đầu một cái, bọn họ cùng nàng, hôm nay đã là hai thế giới. Dĩ vãng này đều là mây khói, những việc đã qua cũng chỉ là một giấc mơ. Thế giới này, mới là nơi nàng cần phải sinh hoạt.
Thu hồi tầm nhìn, nhắm hai mắt lại.
Lần nữa mở mắt ra, trời đã tờ mờ sáng lên. Xuyên qua khe hở cành lá cây hoa đào trên đỉnh đầu mình, mơ hồ có thể thấy ở phía đông bầu trời có một luồng ánh sáng trắng.
Ánh mắt mê ly nhìn bầu trời một lúc lâu. Mới chậm rãi quay đầu, mọi thứ vẫn như cũ vẫn giống ngày hôm qua.
Tim Phượng Hồng Loan đập mạnh và loạn nhịp hồi lâu. Khóe miệng khẽ động, khổ sở cười một tiếng.
Vốn cho là sẽ không lo lắng, nhưng mà ở sâu trong nội tâm của nàng rõ ràng vẫn còn mong muốn mở mắt đã trở lại thế giới kia, có thể nhìn thấy ông nội, còn có căn phòng thoải mái dễ chịu mà nàng thích, còn có tất cả những thứ thuộc về nàng ở thế giới quen thuộc kia.
Á Lâm, còn cả Lam Dạ. . .
Thế nhưng tất cả cũng chỉ là một giấc mơ về những việc đã qua mà thôi. Hiện tại nàng đã không phải là Bạch Thiển Thiển, nàng là Phượng Hồng Loan.
Cơ thể đang nằm ngồi dậy, lấy tay vuốt ve y phục bị đè ra nếp uốn, xuống giường. Giang rộng cánh tay, đá đá chân, nhè nhẹ thở ra một hơi trọc khí, liếc mắt nhìn Xảo nhi, cũng không kinh động nàng, dạo bước đi ra khỏi tiểu viện.
Tia nắng ban mai rọi lên phủ Thừa tướng mọi thứ thực an bình.
Phượng Hồng Loan dựa theo trí nhớ mà đi đến chỗ rừng trúc trong phủ. Dọc theo đường đi yên tĩnh không người. Loáng thoáng có thể thấy phía trước các chủ viện đều đèn đuốc sáng trưng.
Không cần nghĩ cũng biết hôm qua nhất định là đem đại phu tất cả kinh thành mời hết tới phủ Thừa tướng rồi.
Ánh mắt hiện lên một tia cười đông lạnh, khổ sở những năm này mà Phượng Hồng Loan phải chịu, hôm qua bọn họ chỉ mới hoàn trả có một chút tí ti thôi, còn xa xa mới đủ. Nếu từ nay về sau bọn họ an phận thủ thường lại vậy cũng được, nếu là còn không biết điều, thì nàng không ngại cùng các nàng chơi đùa tiết mục như vậy thêm nhiều lần.
Đi tới rừng trúc, Phượng Hồng Loan căn cứ vào ở kiếp trước như vậy, sớm tinh mơ thức dậy bắt đầu làm huấn luyện đặc biệt.
Trước đây nàng bởi vì chịu những huấn luyện này mà phát khóc đau nhức quá mức tới nỗi không chịu nổi mà dâng lên tự sát ý niệm, bây giờ những thứ này đã ăn vào trong đáy lòng của nàng, trở thành một phần sinh mạng nàng. Mặc dù cơ thể đã thay đổi, nhưng những thứ đã nhập vào linh hồn, sợ là đời đời kiếp kiếp, chỉ cần nàng còn có trí nhớ của kiếp trước, thì sẽ không biến mất.
Dựa theo chỉ tiêu mỗi ngày huấn luyện ban đầu, Phượng Hồng Loan vượt mức hoàn thành hai chỉ tiêu, đã là hai tiếng đồng hồ sau đó.
Thu công, Phượng Hồng Loan nhìn xem thân thể của chính mình, một đôi con ngươi hiện lên thần sắc kinh ngạc.
Thân thể này tuy rằng nhu nhược, thế nhưng nàng phát hiện đây chỉ là mặt ngoài. Căn bản cũng không như giống như một tiểu nữ tử tay trói gà không chặt, độ dẻo dai của thân thể nàng tốt vô cùng. Thậm chí so với thân thể kiếp trước của nàng chỉ có hơn chứ không kém.
Một phen huấn luyện đặc biệt vượt mức xong, người bình thường căn bản đều sẽ không chịu nổi, càng không nói đến một vị tiểu thư đại môn không ra nhị môn không bước. Thế nhưng nàng không chỉ không cảm thấy có chút mệt mỏi nào, trái lại chỉ cảm giác tinh thần sảng khoái, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không chảy xuống. Đúng là hiếm thấy.
Thật không ngờ thân thể này của Phượng Hồng Loan cũng không tệ lắm. Có một cơ thể tốt, mới có gốc rể mà đứng. Phượng Hồng Loan nhìn xem thân thể của chính mình, tâm tình khoan khoái trước nay chưa có.
Tia nắng ban mai sáng rỡ xuyên qua rừng trúc loáng thoáng chiếu tới, tỏa xuống loang lổ bóng râm. Chiếu lên trông như sóng nước trên áo lam Phượng Hồng Loan, tỏa ra từng đốm sang nhỏ.
Xuyên qua rừng trúc, Phượng Hồng Loan nhìn ánh mặt trời loáng thoáng, đưa tay bẽ một cây gậy trúc to bằng ngón tay cái, cổ tay dùng sức, gậy trúc cong lên một độ cong nhất định, dưới chân dùng sức một chút, thân thể mượn lực bay lên, thân mình nhẹ nhàng phi lên trên đỉnh cây trúc.
Cây trúc yếu ớt lung lay hai cái, Phượng Hồng Loan không quan tâm nắm chặt trúc, vững vàng ngồi xuống.
Ánh nắng từ trên cao chiếu xuống hoàn toàn bao phủ khắp người của nàng, cảm thấy toàn thân ấm áp. Bốn phía yên tĩnh, trong rừng trúc chỉ có tiếng chim hót, thanh thúy vui tai.
Phượng Hồng Loan chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tắm nắng hưởng thụ.
Vừa mới nhắm mắt lại, đã nghe được một trận tiếng bước chân quen thuộc vội vã chạy vào rừng trúc.
Sắc mặt Phượng Hồng Loan lập tức lạnh lẽo. Nàng hận nhất là người khác làm phiền nàng vào thời điểm nàng đang hưởng thụ ánh mặt trời. Bất kể là ai!