Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khuôn mặt già nua của Đỗ Hải trắng bệch nhìn Phượng Hồng Loan cầm lấy hộp gấm kia đi xa. Hộp gấm tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, hợp với tầng hào quang trên người nàng tỏa sáng.
Trong chốc lát, Phượng Hồng Loan liền biến mất ở một góc hành lang. Đi thẳng về phía Thanh Tâm các.
Lúc này Đỗ Hải mới bừng tỉnh, vội vã đuổi theo.
"Tiểu thư! Tuyệt đối không thể!" Đỗ Hải ba chân bốn cẳng đuổi theo Phượng Hồng Loan, "phịch, phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng: "Vì hộp phượng ngọc và gốc linh chi nghìn năm này, mà phu nhân phải chịu khó khăn, nỗ lực không biết bao nhiêu lần. Người xem trọng nó gần như hơn cả tính mạng. Năm đó suýt chút nữa vì hộp phượng ngọc và linh chi nghìn năm mà đánh mất tính mạng. . ."
Phượng Hồng Loan bỗng nhiên dừng bước, nhìn Đỗ Hải.
"Tiểu thư, lão nô biết Xảo nhi theo người rất nhiều năm, thế nhưng đây là nguyện vọng duy nhất của phu nhân mà." Trong đôi mắt già dặn của Đỗ Hải hàm chứa nước mắt: "Lão nô cầu xin tiểu thư. Tuân theo nguyện vọng của phu nhân, để phu nhân ở trên trời có linh thiêng cũng có thể yên nghỉ."
Tức khắc trong lòng nàng căng thẳng, Phượng Hồng Loan cúi đầu nhìn hộp gấm. Xem ra cái hộp gấm và gốc linh chi nghìn năm này, còn có người kia nữa đều rất quan trọng với nương nàng.
"Tiểu thư, mạng của lão nô là do phu nhân cứu, sau lại một mực đi theo bên người phu nhân mấy năm. Về sau phu nhân vào phủ Thừa Tướng, lão nô cũng thay tên đổi họ theo vào phủ. Phu nhân rời khỏi đây, lão nô đã nghĩ muốn đi theo gót chân người. Nhưng phu nhân có lưu lại nguyện vọng, muốn lão nô bảo vệ tiểu thư trưởng thành. Nhìn thấy hộp phượng ngọc được giao cho người nọ. Đó là chí nguyện lớn nhất trong cuộc đời này của lão." Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan, than thở khóc lóc, dường như trong nháy mắt đã già đi rất nhiều.
"Cả đời Đỗ Hải cố thủ ở tướng phủ, đó là vì phu nhân. Trọn đời phu nhân lại chính là vì dành được chiếc hộp phượng ngọc và huyết linh chi nghìn năm này cho người nọ. Cả đời này của phu nhân. . . Thật sự rất đau khổ. . ."
"Tiểu thư. . . Lão nô cầu xin tiểu thư. Xảo nhi, đứa bé kia số khổ, lão nô sẽ an táng long trọng cho con bé. . . Người mất là lớn nhất, đây là ý nguyện lớn nhất cuộc đời phu nhân ah. . ." Đỗ Hải nói, nước mắt tuôn trào, nằm rạp trên mặt đất, dập đầu với Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan nhìn lão nhân đang quỳ gối trước mặt mình, muốn nhấc chân rời khỏi, thế nhưng dưới chân lại nặng như chì, không thể nào nhúc nhích được.
"Tiểu thư. . . Lão nô van người. . ." Đỗ Hải vừa dập đầu vừa khóc.
Phượng Hồng Loan xem Đỗ Hải, ánh mắt hiện ra vẻ thê lương và bất đắc dĩ. Thân nương của nàng đã mất mười mấy năm, vậy mà vẫn còn có người nhớ đến trung thành như vậy. Đời này được như vậy đã đủ rồi. Không biết ở thế kỷ hai mươi mốt, qua mười mấy năm sau, liệu còn có người nhớ tới nàng như vậy không?
Im lặng một lúc lâu, không khí bốn phía cứ như đã bị đông cứng lại, nặng nề mà đau thương.
"Tiểu thư, cuộc đời này của phu nhân không có bất kỳ nguyện vọng gì khác, chỉ có một mong muốn này. Lão nô cầu xin tiểu thư. . ." Đỗ Hải một câu lại một câu, tiếng khóc nghe tới đứt ruột đứt gan. Cả phần trán dập đầu trên tảng đá xanh đến chảy máu. Máu tươi nhuộm đỏ phiến đá bên dưới.
"Đừng đập đầu nữa, ta đồng ý!" Rất lâu sau, Phượng Hồng Loan nhìn về phía Thanh Tâm các, yên lặng mở miệng.
"Tiểu thư?" Mặt già của Đỗ Hải lập tức trở nên vui vẻ, ngẩng đầu không chút để ý máu tươi và nước mắt trộn lẫn vào nhau chảy đầy trên mặt, hai tròng mắt ngạc nhiên nhìn Phượng Hồng Loan.
"Chỉ một lần này thôi!" Phượng Hồng Loan nhìn vào ánh mắt của Đỗ Hải, đôi mắt đẹp lạnh lẽo không chút độ ấm: "Nghĩ tới ân sinh đẻ và nuôi nấng của nương ta, niệm ân tình ngươi đã bảo vệ ta, ngươi chỉ có thể khiến ta khó xử một lần này, từ nay về sau chủ nhân của ngươi không còn là nương ta, mà là ta. Phải vâng theo mệnh lệnh của riêng ta."
Đỗ Hải ngẩn ra, đôi mắt lão lập tức nhìn sâu vào trong đáy mắt Phượng Hồng Loan. Trong con ngươi xinh đẹp kia ngoại trừ lạnh lẽo cũng chỉ có lạnh lẽo. Rét lạnh không chút nhiệt độ nào. Thân thể lập tức run lên, cảm giác như có một luồng khí rét lạnh thấu xương đánh úp vào tim phổi.
Giờ phút này Phượng Hồng Loan chợt trở nên xa lạ như vậy. Tiểu thư như thế, nào phải tiểu thư mà hắn đã bảo vệ mười mấy năm nay? Thế nhưng hết lần này tới lần khác người trước mắt lại là đúng là người đó. Người quả đúng là nữ nhi của phu nhân, khí phách ngày hôm nay của người cương trực thật giống những gì phu nhân trông mong. Ban đầu hắn vẫn cho rằng mình sẽ phải bảo vệ tiểu chủ nhân cả đời như vậy.
Tiểu thư như thế này. . . Bạc tình bạc hạnh, thế nhưng hắn vẫn có thể thấy được mềm mại sâu trong lòng nàng. Tiểu thư như vậy. . . Phải chăng đã nhìn ra sau hôm nay hắn đã hoàn thành nguyện vọng của phu nhân và muốn hắn đi theo ngầm thành tâm cống hiến sức lực cho người?
Than thở trong đầu một chút, chỉ chốc lát cảm giác ớn lạnh trong lòng Đỗ Hải đã qua đi, sau đó chỉ còn có cúi đầu thần phục sâu sắc: "Lão nô đã hoàn thành nguyện vọng của phu nhân, vốn cũng không có nơi nào để đi nữa, chỉ có một con đường là tuẫn táng theo chủ nhân, bây giờ tiểu thư coi trọng lão nô, sau này lão nô nhất định sẽ chỉ nghe theo mệnh lệnh của tiểu thư! Máu chảy đầu rơi, chết cũng không ngừng."
Phượng Hồng Loan gật đầu: "Tốt!"
Nói xong, nhìn thoáng qua hộp gấm trong tay, nhấc chân tiếp tục hướng phía Thanh Tâm các mà bước tới. Bóng lưng xinh đẹp cũng vắng lặng đi vài phần.
"Tiểu. . ." Đỗ Hải nhìn Phượng Hồng Loan vẫn tiếp tục đi tới Thanh Tâm các, vừa muốn mở miệng nói gì nữa, chợt dừng lại. Nếu tiểu thư đã đồng ý, chắc chắn sẽ không dùng tới hộp phượng ngọc và huyết linh chi nghìn năm rồi.
Lau sạch vết máu trên trán, Đỗ Hải đứng lên. Cất bước đi theo phía sau Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan từng bước từng bước đi tới, suy nghĩ trong đầu chính là tình cảnh chung đụng với Xảo nhi trong một khoảng thời gian ngắn khi vừa đến đây, cả người tiểu nha đầu kia đầy rẫy vết thương, còn có một đôi mắt khóc tới hồng hồng lên, còn có lời cam đoan của nàng, nói rằng sẽ bảo vệ nàng ấy cả đời. . .
Từng mẩu chuyện nhỏ tới tới lui lui liên tục trong đầu, đều là những hình ảnh câu chuyện mà mấy năm nay Phượng Hồng Loan và Xảo nhi sống chung với nhau.
Trong phút chốc, nàng đã đi tới trước cửa Thanh Tâm các.
"Tam tiểu thư!" Có người đứng trước cửa cung kính hành lễ với nàng.
Phượng Hồng Loan dừng bước, lặng nhìn Thanh Tâm các, Thanh Tâm các tinh xảo tuyệt đẹp, lịch sự tao nhã, hoa lan nở rộ đầy viện, trong viện không có lấy một cọng cỏ dại. Nhìn vào bên trong, trong viện sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm hạt bụi nhỏ.
"Chỗ này đều do ngươi quét dọn?" Phượng Hồng Loan không quay đầu lại, vẫn nói với Đỗ Hải đi theo sau lưng mình.
"Vâng!" Khuông mặt Đỗ Hải hiện lên vẻ đau thương.
Phượng Hồng Loan không nói thêm nữa, cũng không bước đi, chỉ đứng ở cửa nhìn những cành lan bên trong. Trong viện có rất nhiều loài hoa lan tran quý, ví như, Mặc Lan, Linh Lan, Xuân Lan, Hàn Lan, Kiến Lan, Đài Lan, Huệ Lan, Đại Tuyết Lan, Hoàng Thiền Lan, Đông Phượng Lan, Sáo Diệp Lan, Lạc Diệp Lan, Thạch Hộc Lan, Hồ Điệp Lan, Thu Chi Lan, Văn Nhị Lan. . . (Bạn nào muốn tìm hiểu thì lên bác gg gõ là ra.)
Xinh đẹp không thể dời mắt.
Rất lâu sau, Phượng Hồng Loan thu tầm mắt lại, xoay người lại nhìn Đỗ Hải, nhẹ giọng nói: "Vì cứu ta, nên Xảo nhi mới bị như vậy. Nếu không phải Xảo nhi cứu giúp, e rằng người nằm ở nơi đó chính là ta. Nếu như người đó là ta, ngươi vẫn sẽ cản trở như vậy sao?"
Sắc mặt Đỗ Hải lập tức trắng bệch, nhìn Phượng Hồng Loan: "Cho dù Xảo nhi không cứu, thì lão nô cũng sẽ không để cho tiểu thư xảy ra chuyện gì."
Phượng Hồng Loan từ chối cho ý kiến. Đúng vậy dù không có Xảo nhi cứu nàng, thì nàng cũng sẽ không có chuyện gì. Thế nhưng nói cho cùng lưỡi kiếm kia vẫn chắn ngay trước người nàng, phần ân tình này, nàng phải nhận lấy.
Dõi theo Đỗ Hải, nàng chậm rãi mở miệng: "Con người ta ai cũng có lòng riêng, bản thân ta cũng vậy. Tuy rằng đó là nguyện vọng của mẫu thân, nhưng đã nhiều năm như vậy, nếu tính ra, công ơn nuôi dưỡng của mẫu thân dành cho ta cũng không bằng tình cảm hỗ trợ giúp đỡ ta của Xảo nhi bao năm nay. Dẫu sao mẫu thân đã sớm qua đời, Xảo nhi thì vẫn còn hy vọng, ta tự nhiên nên quan tâm tới người sống hơn. Bên nhau một sớm một chiều là chuyện dễ dàng, nhưng suốt mười mấy năm ròng mỗi ngày đều ở bên cạnh ta cùng ta vượt qua khó khăn không có mấy. Muốn ta trơ mắt nhìn nàng vốn có thể cứu lại bỏ mặc cho nàng chết đi, ta không làm được."
"Tiểu thư. . ." Đỗ Hải há miệng, một lúc lâu, chậm chạp không nói gì.
"Bây giờ Vân Cẩm thực sự vẫn còn trong kinh? Ngươi đi tra chỗ hắn trọ lại một chút. Sau đó quay về nói cho ta biết, mau lên!" Con ngươi như nước của Phượng Hồng Loan dâng lên chút ánh sáng tối tăm, ngay sau đó chợt lóe vẻ chán ghét, có phần bất đắc dĩ nói ra.
"Ý tiểu thư là Vân công tử có thể cứu mạng Xảo nhi?" Đỗ Hải lập tức trông mong nhìn Phượng Hồng Loan, đôi mắt già nua hiện lên chút ánh sáng.
"Nếu hắn ta thật sự là người của Vân tộc, vậy hẳn là có thể." Phượng Hồng Loan gật đầu.
"Vậy tốt quá, lão nô lập tức cho người đi tìm hiểu!" Đỗ Hải vội vã lên tiếng trả lời, lập tức nhanh chân rời đi.
Phượng Hồng Loan nhìn bóng dáng Đỗ Hải trong chớp mắt đã biến khỏi tầm mắt, hơi hơi nhíu mày, đưa tay xoa xoa trán, ôm hộp gấm trong tay vào lòng, đi vào trong Thanh Tâm các.
Nàng thật sự rất không muốn gặp mặt tên hỗn đản kia. Càng không muốn có liên hệ gì với hắn! Thế nhưng lúc này. . . Thật là chuyện đời không như mong muốn mà!