Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vẫn là la quần cẩm tú màu xanh da trời, dây lụa bên hông rũ xuống, hạt ngọc trai đen tỏa sáng, bên sườn được thắt một nút hồ điệp tinh xảo.
Thu thập thỏa đáng, trong gương chiếu ra một tiểu mỹ nhân tuyệt mỹ. Vòng eo nhỏ nhắn, dung mạo như hoa như nguyệt.
“Tiểu thư, người thật xinh đẹp!” Thanh Lam đứng ở bên cạnh Phượng Hồng Loan, si ngốc khen ngợi nói.
“Xinh đẹp cũng không thể thành cơm ăn!” Mi mắt Phượng Hồng Loan thanh lãnh nhìn thoáng qua chính mình trong gương, hơi cau mày lại, nhấc chân đi tới trước bàn, đặt bút trên giấy Tuyên Thành xoát xoát vẽ vài nét bút. Một đồ vật mảnh dài thành hình trong nháy mắt.
Thanh Lam nghi hoặc nhìn hình vẽ trên giấy Tuyên Thành, không rõ tiểu thư vẽ cái này làm gì.
Để bút xuống, Phượng Hồng Loan gấp giấy Tuyên Thành lại, đặt vào trong ngực. Nhấc chân đi ra ngoài cửa. Thanh Lam lập tức cất bước đuổi theo.
Cửa Phủ Thừa Tướng, xe đã được Thanh Diệp chuẩn bị, vẫn là phu xe hôm qua. Thấy Phượng Hồng Loan đi ra vừa muốn hành lễ, Phượng Hồng Loan đã phất tay, nhẹ nhàng nhảy lên xe: “Đi tới lò rèn nổi danh nhất kinh thành trước!”
“Vâng!” Phu xe lên tiếng trả lời.
Thanh Lam, Thanh Diệp cũng vội vàng nhảy lên xe, phu xe vung roi ngựa, con ngựa vững vàng chạy đi.
Vào trong buông xe, Phượng Hồng Loan tiện tay cầm lấy một quyển sách, xem nó.
Thanh Lam cùng Thanh Diệp khéo léo ngồi ở một góc đối diện Phượng Hồng Loan, hai người nhìn nhau, Thanh Lam nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, lò rèn tốt nhất kinh thành hàng rèn của lão Thiết. Thế nhưng nó ở thành nam. Mà Phượng Hoàng Lâu ở thành bắc, hai chỗ này một nam một bắc chạy đi chạy lại, e rằng muốn đi tới Phượng Hoàng Lâu cũng phải hai canh giờ sau. Bây giờ đã vào trưa, sợ là Ly Vương điện hạ cùng Vân Cẩm công tử không chờ được tiểu thư.”
Thanh Lam dứt lời, nhìn sắc mặt của Phượng Hồng Loan, mí mắt Phượng Hồng Loan cũng chẳng hề nâng lên, giống như không nghe thấy gì cả, vẫn nhìn quyển sách trên tay như cũ.
Thanh Lam không dám mở miệng lần nữa. Trong xe trở nên yên tĩnh. Chỉ nghe được tiếng ma sát trang giấy của ngón tay, khe khẽ lật sách.
xxxxxx
Cùng lúc đó, trong thư phòng Ly Vương phủ.
Quân Tử Ly đứng trước án thư cầm bút vẽ tranh, trên mặt giấy xuất hiện một gốc hàn mai đón gió se lạnh mà đứng. Trên cành lá bị che lấp tầng tầng sương tuyết. Sương tuyết trắng toát, có thể loáng thoáng nhìn ra chút cảm giác giá lạnh. Lại càng làm nổi lên cành hàn mai vốn đã xinh đẹp, phong tư đốt người.
“Vương gia!” Thư phòng tĩnh lặng, tiếng bước chân vội vã từ đàng xa truyền đến, có vẻ đặc biệt rõ ràng, là đại quản gia Triệu của Ly Vương phủ.
Trước kia Triệu Khải là người bên cạnh Trần quý phi, về sau Trần quý phi sinh hạ Quân Tử Ly, Triệu Khải lại được bố trí đến hầu hạ bên người Quân Tử Ly. Sau này khi Trần quý phi mất đi, Quân Tử Ly rời khỏi hoàng cung vào ở Ly Vương phủ. Triệu Khải liền trở thành Đại tổng quản của phủ Ly Vương. Bây giờ tuổi Triệu Khải đã chừng năm mươi, xem như là người thân cận bên cạnh Quân Tử Ly.
“Nói!” Nét bút dưới tay Quân Tử Ly không ngừng lại, nhàn nhạt phun ra một chữ.
“Lão nô nhận được tin tức, nói Phượng tam tiểu thư ra ngoài phủ rồi!” Triệu Khải dừng bước ở ngoài cửa, khom người nói với người bên trong. Khuôn mặt chữ quốc có chút mê muội, Phượng tam tiểu thư quả thật khác với lời đồn sao? Trừ Quỳnh Hoa công chúa ra, còn có người khiến cho Vương gia để ý như vậy?
“Ừm!” Quân Tử Ly gật đầu, từng đoá từng đoá hoa mai thành hình dưới ngòi bút. Có góc cạnh có tướng hình, trông rất sống động.
“Thế nhưng Phượng tam tiểu thư cũng không tới Phượng Hoàng Lâu, mà là đi thành nam!” Triệu Khải tiếp tục bẩm báo nói.
“Ừm! Lại dò xét!” Ngòi bút của Quân Tử Ly hơi hơi dừng một chút lại đáp lời.
xxxxxx
Cùng lúc đó, Ngự Thư Phòng hoàng cung.
Một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào minh hoàng thêu phi long ngồi ngay ngắn trước ngọc án phê duyệt tấu chương. Đầu đội hoàng kim quan, chân đi giày triêu dương, thân hình cao ngất thon dài, bên hông thắt một khối vàng ngọc hình rồng.
Lông mày rậm đen như mực, ánh mắt sáng suốt như sao, khuôn mặt anh tuấn như ngọc, môi mỏng khẽ mím, có mấy phần giống Tử Ly. Vị này chính là cửu ngũ chí tôn Đông Ly quốc Quân Tử Ngọc.
Lúc này vẻ mặt hắn vô cùng chuyên chú phê duyệt tấu chương trong tay. Có ba phần ôn nhuận, ba phần uy nghi, ba phần cao quý, còn lại một phần cô quả thanh hàn từ sự tối tăm cùng đơn độc trời sinh pha trộn mà thành.
Khiến người ta vừa liếc mắt nhìn qua, liền thấy đây là bậc đế vương tôn sùng không thể xem thường.
“Hoàng thượng!” Đại tổng quản thái giám trong hoàng cung Vệ Duyên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, nhẹ giọng cẩn thận mở miệng.
“Ừm!” Quân Tử Ngọc nhàn nhạt lên tiếng: “Có phải có tin tức?”
“Hồi bẩm hoàng thượng! Phượng tam tiểu thư Phủ Thừa Tướng đã ra khỏi phủ, nàng chỉ dẫn theo hai nha hoàn cùng một người phu xe. Thế nhưng không có đi Phượng Hoàng Lâu, mà là đi thành nam!” Vệ Duyên nói.
“Đi thành nam?” Quân Tử Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn Vệ Duyên ngoài cửa, nghi ngờ nói: “”Đi thành nam làm cái gì?”
“Hình như đi tới của hàng rèn!” Vệ Duyên có chút chần chờ của nói. Hắn cũng không hiểu một nữ nhân đi hàng rèn tử làm cái gì.
“Ồ?” Quân Tử Ngọc hơi hơi nhíu mày: “Ly Vương phủ có động tĩnh gì không?”
“Từ lúc hạ triều Ly Vương điện hạ vẫn luôn vẽ tranh trong thư phòng. Không hề có động tĩnh.” Vệ Duyên lại nói.
“Ừm!” Quân Tử Ngọc gật đầu, tuấn nhan như ngọc hơi ngưng lại, dường như đang trầm tư, một lúc lâu, hắn để bút xuống, nụ cười nhạt nhẽo rồi: “Quả nhiên rất thú vị!”
Vệ Duyên cúi người đứng đó, lẳng lặng không nói.
“Ngươi đi chuẩn bị, tiếp qua một canh giờ, trẫm cải trang đi Phượng Hoàng Lâu!” Quân Tử Ngọc cúi đầu tiếp tục phê duyệt trong tay tấu chương, phân phó nói: “Không được nói cho Thái Hoàng Thái hậu biết việc trẫm muốn đi ra ngoài. Bằng không ngươi cứ tự thử xem!”
“Vâng! Lão nô đi chuẩn bị ngay!” Thân thể Vệ Duyên run lên, khuôn mặt già nua trở nên đau khổ. Cúi người lui ra ngoài. Suy nghĩ chờ trở về không biết nên ứng phó với các nghi vấn Thái Hoàng Thái hậu đề ra như thế nào.
xxxxxx
Đồng thời, bên ngoài Nam thành.
Một chiếc xe ngựa không tính là quá hoa lệ đang ra roi thúc ngựa lái tới từ xa xa. Đánh xe chính là một tiểu đồng có tướng mạo thanh tú. Trong xe là nam tử trẻ tuổi nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào đen biếng nhác ngồi đó.
Dung mạo nam tử khuynh thành, như sương như tuyết. Lông mi thật dài rũ xuống, lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần. Đầu ngón tay ngọc ngà khe khẽ gõ đầu gối, dáng ngồi tĩnh lặng lại ung dung hoa quý không nói nên lời.
“Chủ tử! Tới phía trước là vào trong thành rồi!” Tiểu đồng chính là Tiểu Tinh Đình. Nhìn cửa thành sắp tới trước mắt, quay đầu nhẹ giọng nói với nam tử bên trong.
Không hiểu sao buổi tối chủ tử không ngủ được, nhất định phải chạy lên núi ngắm sao gì đó. Lăn hắn tới nỗi bây giờ đầu khớp xương hắn đều muốn rụng rồi. Đến nay cái ngôi sao tinh tượng gì cũng không thấy, lại lo lắng không yên cấp tốc chạy về.
“Ừm!” Đôi mắt đang nhắm của nam tử nhẹ nhàng mở ra, đưa tay vén rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài. Thản nhiên nói: “Lưu Nguyệt có ở đó không?”
“Chủ tử!” Lưu Nguyệt lên tiếng trả lời ra, một bộ đồ đen, đầu đội đấu bồng, vô thanh vô tức ngồi ở bên người Tiểu Tinh Đình.
“Phủ Thừa Tướng có động tĩnh gì?” Nam tử nhẹ giọng hỏi.
“Hồi bẩm chủ tử, canh năm hôm nay, Phượng Thừa tướng về tới tướng phủ, thế nhưng Phượng tam tiểu thư cũng không đi gặp hắn. Mà ngủ thẳng tới trưa. Bây giờ mới ra khỏi tướng phủ, đang đi về hướng thành nam.” Lưu Nguyệt lập tức nói.
“Ồ?” Nam tử ngẩn ra, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn tường thành trước mặt, hai chữ lớn Nam thành đặc biệt bắt mắt, mắt phượng nheo lại: “Nàng không đi Phượng Hoàng Lâu? Đến Nam thành làm gì?”
“Hồi bẩm chủ tử, hình như chạy tới cửa hàng rèn lão Thiết.” Lưu Nguyệt cũng là nghi ngờ. Không biết một nữ nhân đến những nơi như vậy để làm gì.
“Tốt! Vừa vặn ta cũng muốn rèn vài thứ!” Khóe miệng nam tử kéo ra ý cười, lịch sự tao nhã phong thái tài hoa. Tiện tay hạ rèm xuống, giọng nói ôn nhuận du dương: “Đi hàng rèn lão Thiết!”
“Vâng!” Gương mặt Tiểu Tinh Đình run lên. Lên tiếng.
Lưu Nguyệt vô thanh vô tức ẩn lại chỗ bí mật lần nữa.
Xe ngựa chậm rãi tiến vào Nam thành, đi thẳng đến hàng rèn lão Thiết.