Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Hiểu Tình nhìn Phương Dật Thiên chậm rãi buông điện thoại, nhịn không được hỏi hắn vừa rồi gọi điện cho hắn có phải là chủ tịch tập đoàn hữu hạn Hoa Thiên hay không.
Phương Dật Thiên ngồi lại trên giường, nhìn Lâm Hiểu Tình trên mặt còn lưu lại chú hửng đỏ, cười cười nói:
- Xem ra em thật sự rất thông minh, lại đoán trúng rồi!
- A? Thật là Lâm chủ tịch gọi điện cho anh?
Lâm Hiểu Tình một phen kinh ngạc. Đây cũng là người bình thường, Phương Dật Thiên trong tòa cao ốc Hoa Thiên có thể nói là một nhân công tầng lớp thấp nhất, mà Lâm Chính Dương là chủ tịch người nắm giữ toàn bộ tập đoàn công ty hữu hạn Hoa Thiên. Nàng thật sự như thế nào cũng không tưởng tượng ra đường đường là một chủ tịch lại lại gọi điện cho một tên bảo an nho nhỏ.
- Đương nhiên là thật rồi, cần phải lừa em nữa sao ?
Phương Dật Thiên cười nói.
- Ơ, vậy, vậy hắn sao hắn lại gọi điện thoại cho anh ?
Lâm Hiểu Tình vẻ mặt tò mò hỏi.
- Ơ…. là thế này, Lâm chủ tịch hôm qua cùng anh đã đạt được một hiệp nghị. Từ hôm nay trở đi anh đảm nhận làm bảo tiêu cho con gái của hắn. Cho đến khi Lâm chủ tịch từ nước ngoài trở về.
Phương Dật Thiên nói thật ra.
- Cái gì ?
Lúc này Lâm Hiểu Tình hoàn toàn khiếp sợ, sợ hãi kêu lên một tiếng. Nhìn về hướng Phương Dật Thiên biểu tình trợn mắt há hốc miệng, giống hệt như là nghe thấy việc không thể tưởng tượng nổi.
Hơi hơi ngốc, sửng sốt một lúc lâu sau đó, Lâm Hiểu Tình cười “Khì khì!” một tiếng, nói:
- Thật đáng ghét mà, anh đang lừa em có đúng không?
- Lừa em?
Phương Dật Thiên sửng sốt, nói:
- Là ý gì?
Lâm HIểu Tình nhìn bộ dạng Phương Dật Thiên không giống như là đang nói nói giỡn, vì thế mới cẩn thận hỏi:
- Nói như vậy, theo như lời anh nói thì đều là thật sao? Anh, anh phải đi làm bảo tiêu cho con gái của Lâm chủ tịch à?
- Sao thế? Việc đó có phải là có chút không giống phải không? Hắc hắc, nói cho em, người không thể nhìn tướng mạo, tiếp xúc với anh lâu em sẽ biết. Bản lãnh của anh không phải chỉ prô trên giường thôi đâu à.
Phương Dật Thiên mặt cười xấu, trêu đùa nói.
Lâm Hiểu Tình nghe thấy câu cuối sắc mặt nhất thời đỏ lên, khẽ gắt một tiếng, trực tiếp túm lấy cái gối đánh về phía Phương Dật Thiên, giận dữ nói:
- Đáng ghét, bại hoại. Hừ, sắc lang!
Phương Dật Thiên ha ha cười, nói:
- Được rồi, dậy đi. Tắm rửa một cái rồi trả phòng. Em lẽ nào muốn nhân công khách sạn nhìn thấy việc hai chúng ta đã làm trong phòng sao?
- Đi chết đi! Hừ, không thèm để ý đến anh nữa, em đi tắm.
Lâm Hiểu Tình thở phì phì nói (1 loại thở khi tức giận ), từ trên giường đứng xuống, cũng không cố kỵ sự trần truồng trước mặt Phương Dật Thiên, dù sao toàn thân đều bị Phương Dật Thiên tên hỗn đản này sờ mó và hôn hít khắp người rồi, cũng không ở trước mặt hắn thẹn thùng gì.
Nhìn thân thể trần như nhộng của Lâm Hiểu Tình, Phương Dật Thiên bất thình linh phát giác trứng của mình lại bắt đầu đau lên.(tiểu đệ đệ)
Không thể không nói, thân thể Lâm Hiểu Tình xác thực là rất đẹp, da thịt mềm mại trơn mượt, những đường cong tinh tế lung linh, mơ hồ lại tản ra một mùi thơm trên thân thể của thiếu nữ, thật là lôi cuốn.
Lâm Hiểu Tình từ hỗn loạn trong phòng tìm thấy áo lót và quần lót của mình. Sau đó thì chạy nhanh như chớp vào phòng vệ sinh. Nàng cảm thấy nàng có chút không chịu nổi ánh mắt chăm chú cuồng nhiệt kia của Phương Dật Thiên.
- Ấy, Hiểu Tình, đợi chút….
Khi Phương Dật Thiên chạy đến thì “Phanh !” Lâm Hiểu Tình đã đem cửa đóng lại.
- Hiểu Tình, anh cũng phải tắm mà. Em như thế nào lại đóng cửa lại rồi?
Phương Dật Thiên gõ cửa phòng vệ sinh, lớn tiếng nói.
- Vậy anh chờ em tắm xong đi!
Lâm Hiểu Tình nói.
- Không thể à….ạch, cái đó, cái đó …. anh là muốn cùng em cùng nhau tắm uyên ương.
Phương Dật Thiên mặt dày nói.
- Hừ, ai muốn cùng anh tắm uyên ương chứ? Em không muốn!
Lâm Hiểu Tình không để ý tới Phương Dật Thiên, tiếp tục tắm.
Không còn cách nào khác, Phương Dật Thiên chỉ còn cách ở trong phòng chờ.
Cuối cùng, Phương Dật Thiên cùng Lâm Hiểu Tình đi xuống trả phòng, sau đó rời khỏi khách sạn.
Lâm Hiểu Tình cũng không biết bản thân mình ra khỏi khách sạn này như thế nào. Nàng chỉ biết trong quá trình trả phòng vị tiểu thư quầy lễ tân kia đều nhìn về phía nàng. Cái ánh mắt này khiến cho nàng có cảm giác chột dạ, sắc mặt cũng bắt đầu hửng đỏ lên.
Cho đến khi ra khỏi khách sạn nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Bất quá Phương Dật Thiên từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn lạnh nhạt bình tĩnh. Lâm Hiểu Tình trong lòng lại tức giận, thầm nghĩ:
- Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như là rất có kinh nghiệm, nhất định là thường xuyên đem nữ nhân đến khách sạn thuê phòng! Hừ… tức chết ta rồi!
Phương Dật Thiên nào biết tâm lý cảm thụ lúc này của Lâm Hiểu Tình. Hắn nhớ đến phải nhanh một chút đi đến trang viên Mân Côi. Dù sao hắn cũng đã cùng với Lâm Chính Dương hẹn xong cả rồi.
- Hiểu Tình, thế này đi, anh đưa em về trước, sau đó anh còn phải đi gặp mặt Lâm tổng, em xem như thế nào?
Phương Dật Thiên hỏi.
- Không cần đưa em về đâu, em không muốn bị người khác gặp được chúng ta ở cùng nhau. Anh cùng ông chủ tính có hẹn thì đi trước đi. Em tự mình gọi xe về được rồi.
Lâm Hiểu Tình nói.
- Ưhm, cũng được, anh giúp em gọi xe.
Phương Dật Thiên gọi một chiếc taxi, đợi cho Lâm Hiểu Tình ngồi lên xe rồi vẫy vẫy tay với nàng.
Phương Dật Thiên lại gọi thêm một chiếc taxi. Lên xe nói cho tài xế chạy về hướng trang viên Mân Côi. Tên tài xế vừa nghe nói đi tới trang viên Mân Côi, nhất thời ánh mắt tinh tế đánh giá Phương Dật Thiên. Trang viên Mân Côi kia đều là khu biệt thự tư sản của những người giàu có mới có thể tiến vào à!
Nhưng mà tên tài xế đánh giá như thế cũng đều nhìn không ra Phương Dật Thiên là kẻ có tiền. Nếu có tiền, vì sao còn gọi xe?
Sau gần nửa giờ xe taxi tiến vào trong khu trang viên Mân Côi. Phương Dật Thiên cũng xuống xe. Tiếp sau đó dựa vào địa chỉ mà Lâm Chính Dương đưa cho bắt đầu tìm.
Cuối cùng, Phương Dật Thiên dừng bước trước tại một tòa nhà lớn, hào hùng mà lại không mất đi vẻ thanh lịch tao nhã. Biệt thự có phong cách tương đối như phong cách Châu Âu.
- Chính là nơi này rồi.
Phương Dật Thiên ngẩng đầu lên mắt nhìn về tòa nhà biệt thự giá trị trên cả ức, âm thầm nghĩ. ( Ghi chú: Tiền bên TQ khác với tiền bê, bên nó là ức, vạn, ngìn, trăm, đồng)
Phần của 4vn đã xong, 10 chương tiếp theo mời post tiếp! Thanks!