Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Lãng vốn không cần phải chạy trốn, nhưng mà cậu sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời để thân cận với Đào Nhược Hương như thế.
Mới vừa chạy ra khỏi quán ăn đến một ngã rẽ thì Tần Lãng và Đào Nhược Hương đã bị mười mấy chiếc mô tô gầm rít điên cuồng lượn quanh, sau đó chặn lại. Trước đội xe, một chiếc xe hơi màu đen đã dừng lại trước mặt Tần Lãng và Đào Nhược Hương.
Mà lúc này, không biết tên đuôi ngựa tìm được một chiếc xe điện từ nơi nào cũng gấp rút chạy tới. Sau khi đuôi ngựa chạy đến thì trực tiếp đem xe điện ném vào ven đường, đi tới trước chiếc xe hơi màu đen, cung kính mở cửa xe, một người đàn ông vạm vỡ tóc hói từ bên trong đi ra. Hắn quẹt quẹt mũi một cái, không nhịn được nói:
- Đuôi ngựa, mày... hắn. Mày vừa mới rơi xuống hố phân sao? Cút xa một chút, hôi chết tao. Chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà mày cũng không xử lý được sao, hại lão tử ngay cả cơm cũng chưa có ăn xong, thật là nó sao? Mẹ nó, mặt quá đi!
Đuôi ngựa vô cùng sợ người đàn ông cao lớn đầu hói này, vội vàng đứng xa ra.
- Cường ca?
Hình như Tần Lãng từng nghe Triệu Khản nói qua cái tên này, nhưng lúc đó đang mơ mơ màng màng ngủ. Nhưng mà nhân vật mà Triệu Khản nhắc đến chắc chắc không phải là một người tầm thường.
Tên đàn ông cao to đầu hói tên là Hàn Tam Cường, là lão đại thế lực thế giới ngầm ở Thất Trung này, từng vào tù, luyện qua công phu. Mặc dù đuôi ngựa là đại ca đường phố nhưng cũng chỉ là một tên thủ hạ lâu la của Hàn Tam Cường.
Chỉ có điều, quán xá phố chợ rất béo bở, mà tên đuôi ngựa này cũng tương đối nghe lời nên Hàn Tam Cường mới vừa nghe hắn có chuyện đã tức khắc mang một đám đàn em chạy tới tiếp viện.
Hàn Tam Cường không ngờ người khiến đuôi ngựa thảm như vậy chỉ là một học sinh trung học, hắn chợt có chút hối hận khi đích thân đến nơi này.
Nhưng mà nếu như đã tới thì Hàn Tam Cường đương nhiên phải thị uy trước mặt đám đàn em, hắn nói với Tần Lãng và Đào Nhược Hương:
- Hàn Tam Cường ta là người nào, chắc hẳn không cần nhiều lời với tụi bây. Tụi bây dám đánh huynh đệ của tao cũng đồng nghĩa với đánh vào mặt của tao. Bây giờ, hoặc là bồi thường cho huynh đệ tao một vạn tiền thuốc men, hoặc là tụi bây tự cầm một vạn đi nằm viện!
Tần Lãng hận không thể lập tức đem đám người Hàn Tam Cường ra đánh một trận, cũng tự thể nghiệm một chút cảm giác làm một hiệp sĩ. Nhưng mà hắn biết rõ đây là một xã hội có luật pháp, không thể dùng một kiếm có thể trừ hại an dân như thời kỳ cổ đại được, nếu thực sự đánh tàn phế hay là đánh chết một người, cho dù đối phương là kẻ ác cũng phải ở tù. Mặt khác, Đào Nhược Hương đang ở bên cạnh cậu, cậu cũng muốn lưu lại một ấn tượng tốt trước mặt cô.
Tần Lãng nhanh chóng suy nghĩ một lúc, âm thầm tính toán thiệt hơn, sau đó nói với Hàn Tam Cường:
- Không sai, chính tôi đánh huynh đệ của ông, nhưng mà tôi không có dự định lo liệu tiền thuốc men cho hắn. Hàn Tam Cường, nếu như ông là loại người như lời đồn thì chúng ta đi tìm một ngõ hẽm nào đó một đấu một đi!
Nghe xong câu này thì đám đàn em của Hàn Tam Cường đều nỡ nụ cười, tên đuôi ngựa cười lớn tiếng nhất. Đương nhiên bọn họ đang cười Tần Lãng không biết tự lượng sức mình. Người nào không biết Hàn Tam Thanh có được địa vị cùng với địa bàn ngày hôm nay đều dựa vào nắm đấm mà giành được chứ.
- Một đấu một? Một mình mày đấu với tao sao?
Hàn Tam Cường cũng phá lên cười, tỏ vẻ xem thường Tần Lãng.
- Cái gì đây? Móa, thế đạo gì đây? Ngay cả một thằng nhóc học sinh trung học miệng còn hôi sữa cũng dám một đấu một với lão tử! Nhóc con, tao biết là mày chỉ phô trương thanh thế trước mặt con gái thôi, nghiện làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi à? Nhưng mà Cường Ca tao sẽ nhanh chóng cho mày biết mày không phải là anh hùng mà chỉ là cẩu hùng mà thôi! Một đấu một đúng không? Tao sẽ cho mày một cơ hội, dù sao thì lão tử lâu lắm rồi chưa vận động gân cốt!
Hàn Tam Cường cũng không muốn làm lớn chuyện, khiến cho cảnh sát chú ý. Nhưng mà nếu tên tiểu tử này muốn một đấu một thì hắn sẽ dứt khoát tác thành mong muốn của đối phương. Hàn Tam Cường có thể trở thành bá chủ một phương khu vực phía nam thành phố Hạ Dương, đương nhiên không phải là hư danh. Trước đây, hắn ở trong trại giam, có quen biết với một bạn tù tinh thông tán đả. Hàn Tam Cường nhiều lần cầu khẩn, lấy lòng đối phương, cuối cùng đã học được mấy năm công phu tán đả. Rất lâu rồi, hắn không có biểu diễn trước mặt đám đàn em của mình. Nếu như thằng nhóc này muốn đấu một đấu một với hắn thì hắn nhất định sẽ tác thành cho nhóc, tránh người khác nói hắn là ngay cả một thằng nhóc cũng không thu thập được.
- Đào lão sư à! Cô cầm bó hoa này đi, chỉ mất vài phút thôi.
Tần Lãng mỉm cười nói với Đào Nhược Hương, biểu lộ chuyện này rất dễ dàng xử lý.
Đào Nhược Hương vốn muốn ngăn cản, nhưng mà cô thấy Tần Lãng bình tĩnh như thế thì kỳ lạ không có ngăn cản Tần Lãng, chỉ nói:
- Cẩn thận một chút! Sau mười phút mà em không đi ra thì cô sẽ báo cảnh sát!
Hai bên đường có rất nhiều nhà dân, sau lưng mỗi nhà dân đều có một hẻm nhỏ.
Lúc này, sắc trời đã bắt đầu tối, nơi đầu hẻm chỉ có một ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Tần Lãng cùng với Hàn Tam Cường một trước một sau đi vào hẻm nhỏ.
Đến cuối hẻm nhỏ, Tần Lãng ngừng bước, quay đầu lại nói với Hàn Tam Cường một câu:
- Ông sắp chết đến nơi mà còn không không biết!
Hàn Tam Cường sửng sờ một hồi, sau đó cười khẩy nói:
- Hù dọa lão tử à? Chỉ bằng mày mà có bản lãnh giết chết lão tử sao? Đến đây!
- Đồ ngu xuẩn!
Tần Lãng hừ lạnh một tiếng, thinh lình quay ngang xuất ra một quyền, quyền này không phải đánh về hướng Hàn Tam Cường mà đánh vào bức tường xi măng bên cạnh Tần Lãng.
- Ầm!
Quả đấm phát ra âm thanh không lớn, nhưng mà bức tường làm bằng xi măng cốt thép lại lưu lại một lổ hỏm rất sâu, hơn nữa xung quanh còn xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Trong lòng Hàn Tam Cường bỗng rơi lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ:
- Quả đấm của thằng nhóc này sao lại cứng như thế?
Nhất thời, Hàn Tam Cường lại không dám động thủ.
Sau khi dùng dao mổ trâu cắt tiết gà dọa Hàn Tam Cường khiếp sợ xong thì Tần Lãng mới dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Hàn Tam Cường, nói:
- Hàn Tam Cường, tôi nói ông đã chết đến nơi, đó là vì ông đã trúng độc! Hơn nữa còn là thạch tín, độc sẽ nhanh chóng phát tán. Tôi không thèm thừa dịp người khác gặp nguy làm gì, bằng không thì một quyền này đã không rơi trên bức tường bằng xi măng rồi!
Trên thực tế, Tần Lãng chỉ không muốn để cho Đào Nhược Hương cảm thấy mình quá bạo lực, như thế sẽ dọa cô sợ hãi mất.
- Hừ! Mày cũng thật biết nói đùa! Hàn Tam Cường tao là bị hù dọa mà lớn lên đấy!
Vừa rồi, nếu không phải dùng một nắm đấm dọa Hàn Tam Cường thì hắn đã sớm dùng một quyền đánh Tần Lãng rồi, làm gì có tâm trạng để nghe Tần Lãng nói những lời này chứ.
- Nói đùa? Cần thiết sao?
Tần Lãng cười khẩy, nói:
- Có phải mấy ngày nay ông thường xuyên cảm thấy đầu óc choáng váng, đau đầu, buồn bực trong lòng, miệng khô khan phải không?
Hàn Tam Cường không lên tiếng, cái này chẳng khác nào hắn thầm đồng ý với những lời Tần Lãng nói.
- Ngoài ra, hai ngày nay, ông tiểu tiện có màu sắc khác thường, hai mắt còn có tơ máu... Mấu chốt nhất là...
Nói đến chỗ này thì Tần Lãng đột ngột dừng lại, như vậy có thể khiến cho Hàn Tam Cường cảm thấy Tần Lãng bí hiểm.
- Mấu chốt là cái gì?
Hàn Tam Cường quả nhiên nhịn không được hỏi.
- Thôi bỏ đi! Nếu như ông đã không tin tôi thì tôi cần gì phải làm Lữ Đồng Tân. Hàn Tam Cường, ông cứ tiếp tục ăn đồ hải sản của ông đi, ăn thêm hai bữa nữa thì ông có thể tìm người nhặt xác cho mình là vừa rồi đó.
Tần Lãng lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó làm động tác như sắp xoay người rời khỏi.
Hàn Tam Cường vốn không tin, thế nhưng vừa nghe Tần Lãng nhắc tới hai chữ "Hải sản" thì trong lòng hắn tức khắc hoảng hốt, vội vàng giữ Tần Lãng lại:
- Tiểu... Huynh đệ à! Làm sao cậu biết gần đây tôi mới ăn đồ hải sản chứ? Làm sao biết tôi trúng độc?
Trong lòng Tần Lãng âm thầm nói, tôi đương nhiên biết ông trúng độc, lấy tư cách là đệ tử chân truyền của Lão Độc Vật, hơn nữa do thể chất của bản thân nên Tần Lãng vô cùng nhạy bén với độc dược. Cho nên cậu vừa liếc mắt liền nhìn ra Hàn Tam Cường có triệu chứng trúng độc thạch tín. Về phần Tần Lãng nói gần đây, hắn ăn không ít hải sản, nguyên nhân chỉ là bởi vì Tần Lãng ngửi thấy mùi hải sản trên người của Hàn Tam Cường.
Nhưng mà Tần Lãng cũng không muốn nhiều lời với Hàn Tam Cường, bởi vì càng biểu hiện tư thế bí hiểm khó dò thì càng có thể thu được hiệu quả uy hiếp người khác hiệu quả hơn.
- Ông trúng độc thạch tín mãn tính.
Tần Lãng thản nhiên nói.
- Chỉ có điều tối mai độc tính mới phát tát, bảo trọng sức khỏe!
Tần Lãng nói xong thì thực sự đi ra ngoài ngõ hẻm.
Đám đàn em và đuôi ngựa thấy Tần Lãng đang từ trong hẻm đi ra, còn Hàn Tam Cường lại không có ngăn cản, thì tỏ ra khó hiểu.
Nhưng đúng vào lúc này, Hàn Tam Cường nhanh chóng đuổi theo, chắn trước mặt Tần Lãng. Đám đàn em và đuôi ngựa cứ tưởng là lão đại muốn động thủ thật sự thì tức khắc hưng phấn như gà đá, bọn họ đang mong đợi một trận đẫm máu, bạo lực, tàn khốc diễn ra. Nhưng mà điều khiến đám người đuôi ngựa hoàn toàn không ngờ được chính là sau khi Hàn Tam Cường đứng ở trước mặt Tần Lãng lại khom lưng cúi đầu, cung kính kêu một tiếng:
- Người anh em, cứu ta đi...