Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi ra khỏi trường thì Đuôi ngựa dẫn Tần Lãng đế quán bar Blue.
Quán bar này chính là sản nghiệp của Hàn Tam Cường, Tần Lãng còn chưa tới quán bar thì Hàn Tam Cường đã đích thân ra đón, bên cạnh hắn còn có một thiếu phụ khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đang đứng, bộ dáng cô ấy có vài phần thướt tha yểu điệu trong bộ sườn sám màu xanh da trời.
Nhìn Hàn Tam Cường rất tiều tụy, hắn tưởng là độc tính trên người mình đã bắ đầu phát tác. Trên thực tế, nguyên nhân chỉ vì hắn không có nghỉ ngơi tốt thôi, cộng thêm trong lòng của hắn lại bồn chồn không yên.
Vừa nhìn thấy Tần Lãng, Hàn Tam Cường tựa như nhìn thấy một vị cứu tinh, thân thiết nói:
- Tần huynh đệ! Cuối cùng cậu cũng tới. Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, người anh em à, cái mạng này của tôi phải nhờ vào Tần ca!
- Cường ca! Cái gì là cởi chuông phải tìm người buột chuông chứ, độc này của anh cũng không phải do tôi hạ.
Lời nói của người không có học thức thật là đáng sợ, cậu cười nhạt, nói:
- Anh yên tâm đi, nếu như tôi đã có thể nhìn ra được độc tính trên người anh thì đương nhiên tôi có thể giải được.
Hàn Tam Cường nghe Tần Lãng nói như vậy thì tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng có thể gỡ xuống. Hắn mời Tần Lãng vào trong quán bar, người phụ nữ mặc sườn xám cũng đưa cho Hàn Tam Cường một chai rượu đỏ cùng với vài ly rượu để trên quầy bar, Hàn Tam Cường đích thân rót cho Tần Lãng một chén rượu. Lúc này, hắn mới nói tiếp:
- Người anh em à! Có phải là cậu đã giải độc cho tôi rồi không?
Tần Lãng uống một hớp rượu, sau đó nói:
- Cường ca! Tôi muốn đơn độc nói với anh đôi ba câu.
Hàn Tam Cường liếc mắt với người phụ nữ mặc sườn sám, ra hiệu cho cô đi sang một bên.
- Cường ca, anh trúng độc đã lâu, coi như bệnh viện có giải độc cho anh cũng khó lòng đảm bảo ngũ tạng lục phủ của anh không tổn thương. Anh tìm tôi giải độc xem như là tìm đúng người rồi. Loại độc thạch tín này, lão tổ tông của tôi đã dùng mấy nghìn năm, cũng đã nghiên cứu mấy nghìn năm, nếu nói tới giải độc thì so với Tây y giải độc triệt để hơn nhiều, hơn nữa còn không tổn hại các cơ quan trong cơ thể.
Tần Lãng đúng là định giải độc cho Hàn Tam Cường, nhưng cậu muốn cho Hàn Tam Cường hiểu rõ đây là một cái ân tình cao cỡ nào.
- Đúng, đúng, vẫn là đông y của chúng ta bác học tinh thâm.
Hàn Tam Cường như vậy nhưng chính là con cháu của Viêm Hoàng, ở phương diện này vẫn luôn có cảm giác tự hào dân tộc vô cùng mạnh mẽ:
- Vậy thì tất cả xin nhờ Tần ca, Tần ca chính là ân nhân cứu mạng của tôi, Hàn Tam Cường - tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng!
- Yên tâm, đơn thuốc tôi đã nghĩ qua rồi, nhưng mà dược liệu cần tôi đích thân phối chế mới được, đợi lát nữa tôi phải đi cửa hàng thuốc đông y....
- Tôi lập tức cho người đưa cậu đi!
- Không cần vội.
Tần Lãng nói với Hàn Tam Cường:
- Cường ca, anh cứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ giải hết độc cho anh. Nhưng mà anh có từng nghĩ qua nguyên nhân tại sao anh trúng độc chưa?
- Không phải cậu nói là tôi ăn quá nhiều hải sản sao?
Trên mặt Hàn Tam Cường tràn đầy nghi ngờ, nhìn Tần Lãng.
- Đồ hải sản chẳng qua chỉ là nguyên nhân khiến độc phát tát thôi.
Tần Lãng lắc lắc đầu, nói.
- Thân thể anh khỏe mạnh như vậy, không thể nào chỉ vì ăn mấy ký hải sản mà bị trúng độc. Thông thường, ăn số lượng lớn hải sản cộng với vitamin C, mới có thể phát sinh ra chút đỉnh thạch tín. Lúc anh ăn hải sản có phải đã uống đồ uống có nước chanh hay không?
- Tôi rất ít loại đồ uống này, tôi đều uống rượu.
- Vậy thì càng kỳ lạ.
Tần Lãng nói tiếp:
- Nếu như không có kèm theo vitamin C thì căn bản không thể làm cho anh trúng độc nặng như vậy. Hơn nữa, coi như là thêm vào lượng lớn vitamin C cũng chưa chắc sẽ trúng độc, rất có khả năng là có người đem thạch tín bỏ vào trong đồ ăn thức uống của anh. Sau đó tạo thành biểu hiện trúng độc giả, Ừ! Chắc là như vậy.
Tuy rằng Hàn Tam Cường không có học thức cao, nhưng cũng không phải là loại người ngu xuẩn, hắn chỉ cần suy nghĩ một chút đã nghĩ ra manh mối, hắn liền hoảng sợ nói:
- Tần ca, ý của cậu là ... có người muốn hại chết tôi sao? Mẹ nó! Thằng khốn nào làm chuyện ghê tởm như vậy!
- Ban đầu tôi chỉ là hoài nghi thôi, nhưng bây giờ tôi gần như có thể khẳng định.
Tần Lãng nói.
- Đối phương chẳng những muốn hại chết anh mà còn muốn tạo ra biểu hiện giả là do anh ngộ độc thức ăn, như vậy thì cảnh sát và những người khác sẽ không hoài nghi.
- Mẹ nó! Ta trù ếm tổ tông mười tám đời tổ tông nhà hắn! Người nào lại ác động như vậy chứ?
Hàn Tam Cường tức giận gần như muốn nổ tung, tuy nhiên hắn cũng biết Tần Lãng cũng không phải đe dọa hắn.
- Việc này, chính anh phải đi điều tra.
Tần Lãng dự định cùng cấp cho Hàn Tam Cường một chút gợi ý:
- Đầu tiên là suy nghĩ xem tại sao gần đây anh lại ăn nhiều đồ hải sản như vậy, suy nghĩ xem các thứ có chứa vitamin C hoặc là thạch tín làm sao có thể ở trong thức ăn của anh, sau cùng suy nghĩ xem anh từng có xung đột với ai?
Hàn Tam Cường ép bản thân mình phải tỉnh táo lại, mặc dù việc giải độc rất quan trọng, thế nhưng tìm ra được hung thủ quan trọng hơn, bởi vì lần này có thể giải độc được nhưng lần sao thì có may mắn như thế không?
Một lát sau, cuối cùng Hàn Tam Cường cũng hơi nhíu mày, nói với Tần Lãng:
- Có vài tên đàn em có vẻ đáng nghi.
- Vậy thì đi xử lý đi.
Tần Lãng nói tiếp:
- Để cho mấy người này vào thành phố lấy thuốc, hơn nữa phải nói cho bọn họ biết những thứ thuốc này là thuốc giải độc. Nếu như trong đám bọn họ có người muốn đối phó với anh thì chắc chắc chúng sẽ phá hỏng chuyện lấy thuốc của tôi.
- Tần ca, cậu quả thực là cao minh!
Hàn Tam Cường hoàn toàn bái phục nói.
- Những người khác có thể phân biệt được dược liệu thật giả sao?
Sở dĩ Tần Lãng làm như vậy, một mặt muốn cho Hàn Tam Cường thiếu nợ mình một cái ân tình cứu mạng, mặt khác cũng muốn cho Hàn Tam Cường biết rõ mưu kế cùng với thủ đoạn của cậu, có vậy thì về sau Hàn Tam Cường mới có thể cam tâm làm việc cho cậu. Có Hàn Tam Cường hỗ trợ, Tần Lãng có thể hoàn thành nhiệm vụ mà lão độc vật giao dễ dàng hơn một chút.
Hàn Tam Cường quả thật có chút cảm động:
- Người anh em, sau này cậu chính là đại ân nhân của tôi, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ, sau này...
- Cường ca, những lời này để sau này hãy nói, bây giờ anh đi an bài đi.
Tần Lãng cắt đứt lời nói của Hàn Tam Cường.
Hàn Tam Cường gật đầu, gọi người triệu tập bốn tên đàn em đáng nghi lại đây, sau đó nói với bọn họ:
- Bốn người các ngươi hãy dẫn Tần ca vào thành phố lấy thuốc về giải độc cho ta, nhất định phải nghe lời của Tần ca. Lanh lợi một chút! Đừng có phá hư chuyện của lão tử!
Bốn tên đàn em vội vàng cung kính gật đầu, sau đó mời Tần Lãng theo bọn họ ra ngoài.
Sau khi đám người Tần Lãng rời đi, người phụ nữ mặc sườn sám mới đến bên cạnh Hàn Tam Cường, nói:
- Cường ca! Tên Tần Lãng này chẳng qua chỉ là một học sinh trung học thôi, anh thật sự coi trọng nó như vậy sao?
- Bởi vậy mới nói con gái các người chỉ là tóc dài nhưng não lại ngắn!
Hàn Tam Cường hừ một tiếng, nói tiếp:
- Mặc dù lão tử là đại ca, thế nhưng ánh mắt vẫn có vài phần tầm thường. Người như Tần ca chính là loại người mà ngàn vạn lần cũng không thể đắc tội. Vốn ban đầu ta chỉ cho rằng hắn chỉ có công phu rất giỏi, y thuật cao minh, nhưng không ngờ thủ đoạn mưu kế của hắn cũng lợi hại như vậy. Xem ra sau này hắn nhất định trở thành một nhân vật lớn! Cho nên, em nghìn vạn lần đừng đắc tội hắn, hắn cần gì thì em cũng phải thỏa mãn hắn!
- Ngộ nhỡ hắn muốn người ta thì sao?
Người phụ nữ mặc sườn sám u oán hỏi.
- Vậy thì em liền tắm rửa cho sạch sẽ rồi lên giường với hắn!
Hàn Tam Cường hừ một tiếng.
- Cường ca... anh thực sự là một người bạc tình!
- Đùa thôi mà!
Hàn Tam Cường cười ha ha, nói:
- Huống chi Tần ca chắc không có hứng thú với em đâu, em vẫn cứ tắm sạch sẽ nằm chờ anh đi. Buổi tối, sau khi giải độc xong chúng ta liền...
- Cường ca, anh thật là xấu...
..........
Tần Lãng cùng với bốn tên đàn em của Hàn Tam Cường ngồi lên một chiếc xe hiệu Minibus, hơn mười phút sau thì bọn họ đã vào thành phố.
Lúc này, thời gian vẫn còn sớm, rất nhiều tiệm thuốc còn chưa có mở cửa.
Đúng vào lúc này, một tên đàn em gọi là A Vũ đề nghị với Tần Lãng:
- Tần ca, chúng ta đi đến nhà thuốc Xuân Khang đi, ’ a, em có quen biết với ông chủ ở đó, em sẽ gọi điện thoại cho ông ấy mở cửa sớm, tránh Tần ca phải chờ đợi lâu.
- Được.
Tần Lãng nhẹ nhàng gật đầu, giả vờ thờ ơ.
Vài phút sau, xe tải được lái vào trong một cái đường nhỏ, cuối đường chính là tiệm thuốc Xuân Khang.
Quả nhiên tiệm thuốc này đã mở cửa rồi.
- Tần ca, chính là chỗ này.
A Vũ dẫn Tần Lãng cùng với bốn tên đàn em khác đi vào hiệu thuốc.
- Ông chủ, chúng ta tới bốc thuốc.
Tần Lãng đi đến trước quầy bán thuốc, nói:
Người đứng bên trong quầy lại là một người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu đen, hắn lạnh lùng cười, hỏi:
- Thuốc mà các người muốn, tôi đã hốt sẵn rồi.
- Vậy thì lấy ra đi.
Tần Lãng thản nhiên nói.
- Được, cho ngươi ——
Người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu đen bỗng nhiên móc từ sau lưng ra một thanh đao, sau đó hắn đặt mạnh lên quầy.
Gương mặt hắn đằng đằng sát khí!