Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rất nhanh, Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu còn chưa có tâm tư để ý tới Tô Túy Điệp, bởi từ kinh thành truyền tới một tin tức làm cho người ta phải khiếp sợ. Hoàng đế lấy tội danh Nam Hầu và thế tử Nam Hầu tư thông với địch phản quốc, bắt cả nhà danh tướng Nam Hầu đắc tội vào Thiên Lao, ngay hôm đó xử trảm. Hơn nữa cũng phái người đến biên quan áp giải Nam Hầu và thế tử Nam Hầu hồi kinh. Nghe thấy tin tức, Nam Hầu nhất thời kinh sợ ngã xuống đất, hồi lâu nói không ra lời, lúc lâu sau cũng chỉ thở dài một tiếng thật sâu. Cả đời ông khiêm tốn cẩn thận, hành động thận trọng chặt chẽ, lại không nghĩ rằng vẫn không thoát khỏi nghi kỵ của Hoàng đế.
Thế tử Nam Hầu đứng dậy muốn xông ra bên ngoài, vừa lúc Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu sóng vai đi đến ngăn ở cửa. Diệp Ly hỏi: “Thế tử định đi đâu?”
Thế tử Nam Hầu trả lời: “Cũng vì ta mà Nam Hầu phủ lần này mới bị liên lụy, ta sẽ vào kinh thỉnh tội với Hoàng thượng.”
Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu còn chưa kịp nói gì, trong cửa đã truyền ra âm thanh Nam Hầu lớn tiếng nổi giận: “Nghiệt Tử! Con quay trở lại cho ta!”
Nhìn thế tử Nam Hầu đang thất thần, Diệp Ly than nhẹ một tiếng nói: “Trước cứ trở về đi, nghe một chút xem Hầu gia nói thế nào, Thế tử cũng không nên nhất thời vọng động.”
Thế tử Nam Hầu cười khổ nói: “Hiện nay ta còn là Thế tử gì nữa.” Hoàng đế đem hạ ngục người trong Nam Hầu phủ, cũng hủy bỏ tước vị Hầu gia của Nam Hầu, Thế tử Nam Hầu tự nhiên cũng không còn là Thế tử nữa.
Bước vào khách sảnh, Nam Hầu chắp tay nghênh đón: “Vương gia, Vương Phi, chê cười.”
Hơn một tháng này, Nam Hầu thật sự gặp quá nhiều đả kích. Xuất chinh bên ngoài lại là đường dài mệt nhọc, mặc dù sau khi thế tử Nam Hầu trở về đã có chuyển biến tốt nhưng nhìn Nam Hầu bây giờ vẫn có chút suy yếu, tóc mai mới có chút màu tro hôm nay cơ hồ đã bạc trắng.
Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Hầu gia bảo trọng.”
Nam Hầu lắc đầu, cười khổ nói: “Từ xưa gần vua như gần cọp. Mặc dù Bản hầu hết sức không muốn có liên quan gì, nhưng cũng tránh không được. . . . . .” Lời còn chưa dứt, chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói: “Là Bản vương làm liên lụy tới Hầu gia.”
Nói Nam Hầu tư thông với địch phản quốc, đừng nói Mặc Tu Nghiêu không tin, chỉ sợ chính Mặc Cảnh Kỳ lúc này đang ngồi trong hoàng cung cũng sẽ không tin. Nhưng Thế tử Nam Hầu lại lỡ bị Định Quốc Vương phủ cứu về, ở trong mắt Hoàng đế nghĩ rằng sau này Nam Hầu phủ và Định Quốc Vương phủ sẽ là người chung một đường. Huống chi những năm gần đây, Nam Hầu luôn giả câm vờ điếc không tương trợ Hoàng đế đối phó Định Vương phủ, đối với Hoàng đế mà nói chính là một loại bất trung. Lúc này làm sao Hoàng đế có thể tin tưởng Nam Hầu phủ nữa.
Nam Hầu cười khổ nói: ” Sao Vương gia lại nói thế. Bản hầu trời sanh tính tình hèn nhát, mọi việc chỉ muốn không cần phải đếm xỉa đến. Lần này nếu không phải vì khuyển tử chỉ sợ cũng sẽ không bước vào những chuyện thị phi này. Cứ nghĩ mọi việc đều thuận lợi. . . Hôm nay coi như là tự làm tự chịu.”
“Hầu gia không cần tự hạ mình như thế.” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói. Nam Hầu lúc tuổi còn trẻ cũng có lúc giơ roi phóng ngựa ý khí nhiệt huyết. Sau những năm kia, Nhiếp Chính Vương Mặc Lưu Danh không minh bạch qua đời, Tiên đế cũng đột nhiên băng hà. Sau đó Mặc Tu Văn cũng đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, mấy vạn Mặc gia quân thân thân táng biên quan. Nam Hầu là một người thông minh, thấy rõ mọi việc. Đã thấy nhiều nghĩ nhiều tự nhiên cũng lo sợ, cho nên mới xuất hiện một Nam Hầu không hỏi thế sự như vậy.
Nam Hầu lắc đầu không nói, Diệp Ly cau mày nhìn Nam Hầu hai đầu lông mày một mảnh xám xịt không chút ánh sáng, con ngươi cũng là một mảnh hoang vu trong lòng cả kinh, Nam Hầu sợ là muốn chết.
“Hầu gia, chỉ cần còn sống thì còn có hy vọng. Chớ quên Nam Hầu phủ vẫn chờ Hầu gia đi cứu, Thế tử cũng cần Hầu gia chỉ dạy. Kính mong Hầu gia bảo trọng.”
Nam Hầu ngẩn ra, nhìn thế tử Nam Hầu đứng bên cạnh mình một chút, trên mặt hiện lên một tia kiên nghị nói: “Bản hầu lên đường hồi kinh, khuyển tử. . . Xin nhờ Vương gia và Vương phi trông nom.”
“Hầu gia xin nghĩ lại!” Diệp Ly cau mày nói. Nếu như Nam Hầu mang theo thế tử Nam Hầu cùng hồi kinh, kết quả có thể là chín phần chết nhưng vẫn còn một phần sống, nhưng nếu như để thế tử Nam Hầu ở lại trong quân, một mình hồi kinh…, chỉ sợ là có đi mà không có về.
Nam Hầu giơ tay lên cản Diệp Ly, nói: “Đa tạ ý tốt của Vương phi. Nhưng mà. . . Lão phu nhìn Đương kim hoàng thượng trưởng thành. . . , lão phu còn hiểu rõ hắn hơn Vương gia và Vương phi một chút đấy. Vương gia, Định Quốc Vương phủ đời đời đại trung với Đại Sở, lời này lão phu vốn không nên nói. . . Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn. Hoàng thượng nơi đó. . . Vương gia vẫn nên sớm tính toán đi thôi.”
Trong khách sảnh nhất thời không ai nói gì, Nam Hầu đã nói rõ biết rằng hồi kinh chính là tử lộ cũng phải trở về. Thế tử Nam Hầu trầm giọng nói: “Cha, hài nhi theo cha trở về.”
Nam Hầu liếc hắn một cái nói: “Hồ nháo! Nếu cha con chuyến đi này không trở về, con muốn Nam gia ta từ nay đoạn tử tuyệt tôn sao?”
“Cha!”
“Khởi bẩm Vương gia, kinh thành có người đến, nói là áp giải Nam Hầu và Thế tử Nam Hầu hồi kinh.” Thị vệ ngoài cửa bẩm báo nói.
Mặc Tu Nghiêu đứng lên cười lạnh một tiếng nói: “Bản vương vừa mới nhận được tin tức, người kinh thành đã đến, Hoàng thượng thật nhanh tay đấy. Người tới là người nào?”
Thị vệ đáp: “Theo lời Hoàng thượng…, là Đại Lý Tự Khanh Vương Kính Xuyên.”
Mặc Tu Nghiêu cau mày, “Vương Kính Xuyên?” Định Vương ngày lo trăm việc, cái loại tiểu nhân vật này tự nhiên cũng sẽ không có ấn tượng.
Nam Hầu cười khổ một tiếng nói: “Là huynh trưởng của Vương Chiêu Dung trong cung, đích thứ tử của Vương gia.”
Mặc Tu Nghiêu khẽ chau mày liền đã hiểu , tuy nói Nam Hầu phủ trung lập, lại không phải hoàn toàn không có cừu gia, vừa lúc Vương gia này không đủ sức đối phó cùng Nam Hầu phủ. Hoàng đế phái một người như thế tới áp giải phụ tử Nam Hầu hồi kinh, ý tứ gây khó khăn và nhục nhã không cần nói cũng biết. Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng nói: “Để cho hắn đi vào!”
Không lâu sau, một nam tử thanh niên mặc y phục quan tam phẩm đi đến. Người này lớn lên cũng coi như không tệ, nhưng hai đầu lông mày nhiều hơn mấy phân lệ khí (tàn nhẫn) làm cho người ta cảm thấy không phải là người lương thiện. Phía sau hắn là một nam tử trẻ tuổi mặc y phục quan thất phẩm, Diệp Ly nhìn người nọ khẽ nhíu mày.
“Thần, Đại Lý Tự Khanh Vương Kính Xuyên tham kiến Vương gia, Vương phi.” Vương Kính Xuyên cũng biết nặng nhẹ, sau khi vào cửa lập tức hành lễ với Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly.
Nam tử phía sau hắn cũng đi theo vái một cái, “Thần, chủ bộ Đại Lý Tự*(người chịu tránh nhiệm của Đại Lý tự) Chu Dục tham kiến Vương gia, Vương phi.”
Mặc Tu Nghiêu ngồi trên ghế, hạ mắt nhìn hai người trên mặt đất thản nhiên nói: “Đứng dậy, sao Vương đại nhân lại đến đây?”
Vương Kính Xuyên đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, nói: “Khởi bẩm Vương gia, Bản quan phụng mệnh thánh thượng đến đây áp giải phản tặc Nam Dã và Nam Tuấn hồi kinh.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, “Phản tặc? Nam Hầu là phó soái của Bổn vương, mặc dù lúc trước thế tử Nam Hầu binh bại lại bị địch bắt, nhưng cũng đã an toàn trở lại. Sau lại lập chiến công, Vương đại nhân nói phản tặc là ai? Chứng cớ ở đâu ?”
Vương Kính Xuyên hiển nhiên không nghĩ tới Mặc Tu Nghiêu sẽ hỏi lại như thế, sửng sốt một chút mới nói: “Vương gia, đây là ý của hoàng thượng. Chẳng lẽ Vương gia định kháng chỉ? !”
Mặc Tu Nghiêu cười lạnh nói: “Kháng chỉ? Thánh chỉ ở đâu ? Bản vương nghe nói Vương gia các ngươi có chút ân oán với Nam Hầu phủ, Bản vương hoài nghi ngươi giả mạo chiếu chỉ ý đồ mưu hại Nam hầu!”
“Vương gia! Xin hãy cẩn trọng. Cho dù Bản quan có cừu oán với Nam Hầu phủ, cũng không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này.”
“Thánh chỉ ở đâu ?” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt hỏi.
Vương Kính Xuyên nghẹn lời, đối mặt với ánh mắt gây sự của Mặc Tu Nghiêu chỉ đành phải nói: “Hoàng thượng chính là hạ khẩu dụ.”
“Khẩu dụ?” Mặc Tu Nghiêu tự tiếu phi tiếu nhìn nam nhân trước mắt có chút bất an cũng không nói thêm gì nữa.
Vương Kính Xuyên cúi đầu bất an đứng ở đại sảnh, cả đại sảnh tựa hồ đột nhiên yên lặng đến dị thường. Dưới ánh mắt của Định Vương, Vương Kính Xuyên cơ hồ như nghe được âm thanh trái tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, y phục sau lưng không một tiếng động đã ướt một mảng lớn. Đang lúc Vương Kính Xuyên cho rằng mình sẽ bị uy áp của Định Vương làm cho mềm nhũn thì Chu Dục đứng phía sau hắn bước ra, hướng về phía Mặc Tu Nghiêu một vái cất giọng nói: “Vương gia bớt giận, vi thần cũng là phụng mệnh làm việc, xin Vương gia thành toàn.”
“Phụng mệnh làm việc?” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên cười nói, Vương Kính Xuyên cảm giác được ánh mắt Định Vương đã từ trên người mình dời đi, trong lòng không khỏi lặng lẽ thở hắt ra một hơi. Lau mấy giọt mồ hôi hột trên trán, trong lòng Vương Kính Xuyên thậm chí còn cảm kích chính hắn có một thuộc hạ tuổi trẻ trầm mặc ít nói. Lại nghe Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Hay cho một cái phụng mệnh làm việc, vốn Bản vương cũng không nên làm khó dễ các ngươi. Nhưng, cũng có một câu muốn nói với các ngươi.”
“Xin Vương gia chỉ điểm.” Vương Kính Xuyên cũng không phải người ngu, bất kể Nam Hầu phủ xui xẻo trong lòng hắn cao hứng thế nào. Nếu hiện tại Định Vương mất hứng thì hắn cũng không cần phải ra vẻ đắc ý . Quả thật, Hoàng thượng nhất định sẽ đứng về phía hắn, nhưng lỡ vạn nhất Định Vương dưới cơn nóng giận mà làm thịt mình, trời cao hoàng đế xa Vương gia cuối cùng đại khái cũng không thể nắm lỗ mũi mà nhận. Mặc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn hai người, hạ giọng nói: “Tướng tại ngoại, quân mệnh hữu sở bất thụ (tướng ở bên ngoài có thể làm trái lệnh vua).”
Vương Kính Xuyên sửng sốt, có chút gây khó dễ nói: “Vương gia, vi thần phụng chỉ mà đến, kính xin Vương gia không nên làm khó.”
Mặc Tu Nghiêu vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn, trong lòng Vương Kính Xuyên phát khổ. Âm thầm hối hận mình lúc trước muốn đến xem kẻ thù gặp rủi ro. Đừng nói một quan tam phẩm như hắn, coi như là đương triều nhất phẩm, Định Vương muốn làm khó người nào mà không được chứ? Nhưng nếu không mang được phụ tử Nam Hầu trở về, sau khi hồi kinh những ngày an nhàn của mình chỉ sợ cũng sẽ chấm dứt.
“Hôm nay quân ta đang đối đầu cùng với Tây Lăng, tùy tiện triệt tiêu phó soái chỉ sợ lòng quân bất lợi. Vương đại nhân hồi kinh cứ như vậy nói với Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng trách tội xuống, Vương đại nhân cứ đẩy tới trên người Bản vương là được.” Mặc Tu Nghiêu hiển nhiên cũng không có hứng thú làm khó Vương Kính Xuyên, lạnh nhạt nói.
Vương Kính Xuyên lắc đầu nói: “Vương gia tha lỗi, Nam Hầu tư thông tội phản quốc không thể xá, Hoàng thượng đã tức giận. Lệnh cho vi thần nửa tháng phải áp giải phụ tử Nam hầu về kinh, nếu không. . . Đám người vi thần cũng chỉ có thể mang đầu đi gặp thánh thượng. Xin Vương gia giơ cao đánh khẽ, cho chúng vi thần một con đường sống.”
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, cười lạnh một tiếng nói: “Hay cho một cái tư thông phản quốc, kết quả này. . . Là bản án do Đại Lý Tự hay kết quả của các bộ hội thẩm? Chứng cớ ở đâu ?”
Vương Kính Xuyên còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận làm sao trả lời, Chu Dục đứng ở bên cạnh hắn đã mở miệng nói: “Khởi bẩm Vương gia, Hoàng thượng nhận được tin tức nhất thời nổi trận lôi đình, mệnh bọn thần trước hết đem Nam Hầu áp giải hồi kinh rồi tra hỏi thêm.”
Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, còn không có tra hỏi, thậm chí ngay cả chứng cớ cũng không có đã nhốt cả nhà Nam Hầu phủ vào thiên lao cùng với tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. . . Hừ nhẹ một tiếng nói: “Nói như vậy, cũng là Bản vương giám sát không tốt sao. Nam Hầu ở bên cạnh mà thậm chí ngay cả ông tatư thông địch quốc cũng không nhìn ra. Vương đại nhân không bằng trước mang một phần sổ con xin bồi tội của Bổn vương trở về đã? Về phần Nam Hầu, đợi đến khi chiến sự Tây Bắc xong rồi, Bổn vương tự mình áp giải ông ta hồi kinh.”
“Chuyện này. . . .” Vương Kính Xuyên có chút không cam lòng chần chờ.
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Vương đại nhân không tin Bổn vương sao?”
Vương Kính Xuyên cả kinh, vội vàng nói: “Vi thần không dám, thực không dám giấu diếm Vương gia. Hoàng thượng có chỉ trong mười lăm ngày nếu không thấy phụ tử Nam Hầu hồi kinh. Nam Hầu phủ vô luận già trẻ gái trai, tất cả đều đầu rơi xuống đất!”
Bên cạnh, trong lòng Diệp Ly thầm than một tiếng, hoàng đế đây là hạ quyết tâm dồn Nam Hầu phủ vào chỗ chết. Chỉ sợ còn không chờ Nam Hầu hồi kinh thì tính mạng gia quyến Nam Hầu phủ cũng khó giữ rồi, cho dù bọn họ bây giờ muốn trở về cứu người đại khái cũng đã không còn kịp, mà quan trọng nhất là, ở vào lập trường của Định Vương phủ hôm nay, căn bản không thể nào âm thầm cứu người. Có thể quang minh chính đại nói ra lời xin hoàng thượng hạ đao giữ lại người cũng chỉ có Mặc Tu Nghiêu tự mình hồi kinh. Nhưng chiến sự hôm nay là chuyện không thể. Đang trầm tư, Nam Hầu đột nhiên từ phòng trong đi ra, thần sắc thong dong nói: “Bản hầu theo ngươi hồi kinh.”
Vương Kính Xuyên nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu, nếu Định Vương không đồng ý thì Nam Hầu nguyện ý cùng hắn đi thì hắn cũng không dám mang người đi. Nam Hầu xoay người hướng về phía Mặc Tu Nghiêu chắp tay nói: “Vương gia, Bản hầu lần này tạm biệt không hẹn ngày gặp lại. Hết thảy. . . Xin nhờ cậy vào Vương gia.”
Mặc Tu Nghiêu trầm mặc chốc lát, thở dài nói: “Bản vương thật xin lỗi Hầu gia.” Hiện tại hắn căn bản không cách nào trở lại kinh thành xử lý chuyện này.
Nam Hầu lắc đầu nói: “Số mệnh đã vậy. Cùng Vương gia có quan hệ gì đâu. Bổn hầu xin cáo từ.” Dứt lời, xoay người nói với Vương Kính Xuyên nói: “Vương đại nhân, xin mời.”
Vương Kính Xuyên nhìn Nam Hầu, chớp mắt một cái nói: “Nam Hầu, Bản quan nhớ không lầm, lệnh công tử cũng ở nơi này.”
Nam Hầu cười nhạt một tiếng nói: “Bản hầu không biết đại nhân đang nói cái gì.”
“Ngươi!” Trước mặt Mặc Tu Nghiêu, Vương Kính Xuyên cũng không dám quá mức càn rỡ, hít một hơi hướng về phía Mặc Tu Nghiêu nói: “Nếu Vương gia không có can thiệp, kính xin Vương gia mời thế tử Nam Hầu ra. Vi thần cũng có thể yên tâm cáo từ hồi kinh.”
Diệp Ly thản nhiên nói: “Bản phi còn chưa từng thấy thế tử Nam Hầu đấy.”
Vương Kính Xuyên sửng sốt, cau mày nói: “Vương phi cần gì phải lừa mình dối người? Thế tử Nam Hầu bị Tây Lăng bắt được, sau lại được Vương phi cứu. Sao Vương phi lại chưa từng thấy?”
Diệp Ly cười khẽ nói: “Vương đại nhân mới từ kinh thành, lại có thể biết đến tường tận như thế, quả thật là tin tức rất linh thông. Có điều . .tin tức của Vương đại nhân có thể có chút nhầm lẫn, quả thật Bản phi chưa từng thấy thế tử Nam Hầu. Hoặc là. . . Vương đại nhân muốn lục soát phủ Thái Thú và thành Tín Dương này sao?”
Vương Kính Xuyên thật nhanh nhìn Định Vương đang ngồi bên cạnh thần sắc lãnh đạm một cái, vội vàng lắc đầu. Cho dù thế tử Nam Hầu có thật sự ở trong phủ Thái Thú đi nữa thì hắn cũng không có lá gan đi lục soát. Huống chi, thành Tín Dương này, phủ Thái Thú thậm chí là mấy thành trì Tây Bắc hiện nay đều nằm trong lòng bàn tay Định Vương, ai dám khẳng định thế tử Nam Hầu lúc này nhất định ở chỗ này? Vạn nhất tìm không được người còn chọc giận Định Vương. . . Vương Kính Xuyên lần nữa khẳng định đã biết lần này quả thật hắn đã tiếp một củ khoai lang nóng phỏng tay.
“Vương phi nói không sai. Bản vương cũng chưa nhìn thấy thế tử Nam Hầu. Ngươi đã muốn áp giải Nam Hầu hồi kinh thì Bản vương sẽ đáp ứng ngươi. Còn nữa, ngươi cũng không còn nhiều thời gian, Bản vương sẽ phái hai ám vệ đưa các ngươi hồi kinh.”
Trong lòng Vương Kính Xuyên run lên, chỉ đành phải nói: “Như thế, vi thần cáo lui. . .”
Nhìn Nam Hầu không có chút lưu luyến xoay người đi, trong lòng Diệp Ly khẽ than, đứng dậy đưa tiễn, “Hầu gia bảo trọng.”
Nam Hầu tươi cười khó có được một tia thoải mái, cười nói: “Đa tạ Vương phi, Vương gia, Vương phi bảo trọng.”