Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Ra khỏi phủ Mộc Dương Hầu, vừa đi trở về, Vân Ca vừa cẩn thận từng ly từng tí len lén đánh giá Từ Thanh Trần. Chỉ là, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Từ Thanh Trần không cười thì nàng đã cảm thấy sợ hãi, nhưng Từ Thanh Trần cười thì nàng lại càng sợ hơn. Cúi đầu liếc nhìn bàn tay nhỏ bé không tính là đặc biệt non mềm, hơn nữa còn rất mảnh khảnh của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca không khỏi đau khổ, rồi thở dài. Lần này rõ ràng không phải là lỗi của nàng mà, nhưng vì sao Từ Thanh Trần vẫn nổi giận vậy?… Tay của nàng sẽ phải viết đến gãy rồi…. Trước khi vì sao không phát hiện, Từ Thanh Trần lại hay nổi giận như vậy chứ?
Những lời này đương nhiên chỉ là suy nghĩ trong lòng của tiểu cô nương Vân Ca mà thôi, cho dù có nói ra thì chỉ sợ cũng không có ai nguyện ý tin tưởng. Công tử Thanh Trần hay nổi giận sao? Trên đời này, người nhìn thấy công tử Thanh Trần tức giận thật sự là ngay cả một bàn tay cũng chưa đếm đầy đó, có biết không? Phong độ và tu dưỡng của công tử Thần tiên ấy vậy mà từ xưa đến nay luôn được khen ngợi đó.. Yêu nghiệt phương nào lại dám vu oan cho công tử Thanh Trần, còn không mau hiện thân!
Động tác của Vân Ca, đương nhiên Từ Thanh Trần cũng nhìn thấy, cười khẽ một tiếng nhưng cũng không giải thích, mà chỉ hỏi: “Bây giờ không tìm được người mà muội muốn tìm, Vân Ca có tính toán gì không?” Vân Ca nháy mắt mấy cái, hơi rầu rĩ mà nói: “Vậy cũng không sao, bọn họ đều chết hết rồi nên cũng khó trách bọn họ không đến đón ta. Ta cũng đã trưởng thành, sống một mình cũng được mà.”
Từ Thanh Trần lắc đầu, nói: “Một mình muội thì không an toàn, trước kia ta đã nói với muội rồi, đi cùng ta đến Ly Thành đi.”
Vân Ca vội vàng lắc đầu, tuy nàng sinh ra và lớn lên ở nơi hương dã, nhưng mấy ngày nay cũng đủ để hiểu rõ thân phận và địa vị của Từ gia. Quan trọng nhất là, ngay cả phủ Mộc Dương Hầu gì đó kia cũng đã khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ gò bó rồi, Từ gia còn lớn hơn cả phủ Mộc Dương Hầu nữa, lại đều là người đọc sách, khẳng định quy củ càng nhiều hơn….
Từ Thanh Trần hiểu rõ cười nói: “Từ gia không có bao nhiêu người, cũng không có quy củ gì.Tất cả mọi người tự do làm những gì mình thích. Sở dĩ cha muội để thư lại nhờ người đón muội về, chính là vì lo lắng sau này muội sống một mình trong núi. Bây giờ đã không tìm được người, muội lại trở về trong núi, chẳng phải đã khiến cho nỗi lo của cha muội trở thành sự thật sao? Đi với ta đến Ly Thành, mọi người ở chỗ đó rất tốt. Bé ngoan, nghe lời.”
“A……” Đôi mắt đang mê man của Vân Ca đảo quanh, trong đôi mắt linh động tràn ngập bất an.
Từ Thanh Trần khẽ than một tiếng, vươn tay vén mấy sợi tóc rối bên má của nàng ấy ra sau tai, ôn nhu nói: “Nếu muội thật sự không thích, thì ta cũng có thể giúp muội tìm một nơi ở khác. Nhưng ít nhất là ở trong Ly Thành, cũng thuận tiện quan tâm chăm sóc lẫn nhau, muội là ân nhân cứu mạng của ta, chẳng lẽ muội hy vọng người khác nói ta vong ân phụ nghĩa sao? Huống chi, không phải muội nói ta còn phải uống thuốc them ba tháng nữa? Vứt một bệnh nhân vừa mới trị được một nửa qua một bên, cũng không phải đạo làm nghề y. Ông nội ta sống ở thư viện Ly Sơn bên ngoài Ly Thành, chỗ đó cũng có người của Định Vương phủ canh giữ. Đến lúc đó muội cũng có thể chuyển tới đó ở, không phải cũng giống như trong núi rồi sao?”
“Từ Thanh Trần…” Vân Ca cắn cắn môi anh đào, nhìn qua Từ Thanh Trần nói: “Ta biết, huynh là lo lắng ta sống một mình trong núi không có ai chăm sóc nên mới muốn dẫn ta đến Ly Thành. Cám ơn huynh… Huynh thật sự là người tốt.”
“Vậy muội phải ngoan ngoãn nghe lời, có biết không?” Từ Thanh Trần mỉm cười nói.
“Ừ, vậy… Về sau liền làm phiền huynh rồi. Ta lấy đồ đạc mà cha ta để lại cho ta tặng hết cho huynh được không?” Đôi mắt Vân Ca sáng ngời, vui sướng nói. Nàng không có cái gì, nhưng luôn ăn của Từ Thanh Trần, ở của Từ Thanh Trần thì rất kỳ cục. Không bằng lấy đồ của cha để lại tặng cho Từ Thanh Trần, như vậy, mọi người đều sẽ không thiệt thòi. Cha nói những thứ đó đều rất tốt, rất quan trọng.
Khóe môi công tử Thanh Trần khẽ co rút một cái. Đồ mà Trầm đại phu để lại cho Vân Ca thì hắn cũng đã nhìn thấy, vàng ròng bạc trắng thì một lượng cũng không có, nhưng nhét ở dưới đáy hộp tử đàn đó lại là khế đất ở Sở kinh, đựng trong cái túi nhỏ chính là Dạ Minh Châu mà nghe người nào đó nói là đã xem như viên bi lấy ra chơi, một trương tranh chữ bản gốc làm cho người đọc sách trong thiên hạ chạy theo như vịt bị cấm tuyệt đối không được phép quăng lung tung, cũng có không ít sách thuốc quý hiếm chỉ có duy nhất một bản đã thất truyền từ lâu và dược liệu quý báu. Rất hiển nhiên, đây là của hồi môn mà Trầm cha đã chuẩn bị cho con gái của mình.
Vân Ca cô nương tự cho là rất nghèo, nhưng trên thực tế là rất giàu có áy náy định cầm những vật này ra trả tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt. Từ Thanh Trần khẽ ho một tiếng nói: “Không cần, những thứ này là vật kỷ niệm mà cha muội để lại cho muội. Sau này nếu ta lại bị thương thì muội cứ nhớ rõ cứu ta nhưng đừng lấy tiền là được rồi.”
“Từ Thanh Trần, huynh quả nhiên là người tốt.” Hai mắt Vân Ca đẫm lệ rung rung nhìn huynh ấy, nàng thật sự đã rất xấu rồi, sao nàng lại cảm thấy Từ Thanh Trần hung dữ chứ? Vân Ca cô nương vui vẻ đi theo công tử Thanh Trần trở về chép sách, quẳng chuyện lúc nãy ở phủ Mộc Dương Hầu ra sau đầu. Đồng thời cũng đã quên, đời này công tử Thanh Trần chỉ bị trọng thương có duy nhất một lần như vậy mà thôi, nên tiền thuê phòng và tiền sinh hoạt của nàng cũng không biết phải đến chừng nào mới trả được.
Phủ Mộc Dương Hầu
Mộc Dương hơi kỳ quái nhìn sắc mặt âm trầm của cha. Chỉ nhìn thần sắc của cha thì đã biết rõ cha nhất định là quen biết với Trầm Phượng Nhụ gì đó kia, nhưng vì sao cha lại không thừa nhận? Càng kỳ quái chính là, công tử Thanh Trần ấy vậy mà cũng không truy vấn, giống như hoàn toàn không nhìn ra cha đang nói dối vậy. Hoặc là nói, giống như chỉ làm theo phép đến hỏi một câu, vô luận cha trả lời thế nào thì hắn ta đều muốn đi vậy. Mà câu nói cuối cùng của công tử Thanh Trần lại càng kỳ quái hơn… Tất cả đều chết hết, thấy thế nào cũng đều giống như đang nói về phủ Mộc Dương Hầu vậy. Nhưng mà, sao công tử Thanh Trần lại công khai nguyền rủa người khác như vậy chứ?
“Cha, rốt cuộc là sao vậy? Công tử Thanh Trần và vị Vân Ca cô nương kia…”
Mộc lão phu nhân nhíu nhíu mày, “Cô nương kia tên là Vân Ca?”
Mộc Dương khẽ gật đầu, Mộc lão phu nhân khẽ thở dài, nhưng lại không nói thêm gì nữa. Dao Cơ thản nhiên nói: “Thoạt nhìn hình như công tử Thanh Trần rất để ý vị cô nương kia, hôm nay lão Hầu gia như vậy…”
“Ngươi trái lại thông minh.” Bởi vì Dao Cơ sinh ra con trai độc nhất của Mộc gia hiện nay, hơn nữa mấy năm nay, mọi mặt đều cực kỳ thỏa đáng, có lúc lại giúp đỡ Mộc Dương xử lý một chút chuyện trong phủ, thậm chí thật sự còn chu đáo hơn cả con dâu chân chính. Cho nên Dao Cơ mạo muội mở miệng, ngược lại lão Mộc Dương Hầu cũng không tức giận, mà chỉ là thản nhiên nói. Hiển nhiên Dao Cơ đã đoán được nguyên nhân Từ Thanh Trần dẫn Vân Ca đến phủ Mộc Dương Hầu.
Thở dài, Mộc Dương Hầu nói: “Đúng vậy, Trầm Phượng Nhụ kia, đúng là chúng ta có quen biết. Cô nương tên Vân Ca kia là biểu muội của con.”
“Biểu muội?” Mộc Dương kinh ngạc nói. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe nói tới mình lại còn có một biểu muội. Lại nói tiếp, lúc cô nương tên Vân Ca kia sinh ra thì hắn cũng đã gần hai mươi tuổi rồi, nếu quả thật có một biểu muội như vậy thì hắn không có khả năng không nhớ.
Mộc lão phu nhân gật đầu nói: “Mẹ của cô nương kia là em gái của mẹ, là dì ruột của con.”
Mộc Dương hơi giật mình, hắn còn nhớ mình quả thật còn có một người dì ruột. Chỉ là, tuổi của dì chỉ lớn hơn mình ba bốn tuổi, hơn nữa từ nhỏ thân thể đã luôn ốm yếu, hình như năm mười sáu tuổi đã mất rồi. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nhìn thấy dì, cho nên cũng không có ấn tượng sâu. Nếu không phải mẹ nhắc tới, chỉ sợ hắn cũng không còn nhớ nữa.
Ngay lập tức liền hiểu vì sao cha không chịu thừa nhận. Dựa theo quan hệ hiện nay của Đại Sở và Định Vương phủ, người được đích thân công tử Thanh Trần đưa tới cửa thì sao cha dám nhận chứ? Đây không phải là khiến cho Lê Vương hoài nghi phủ Mộc Dương Hầu và Định Vương phủ cấu kết sao? Có điều, nếu quả thật có thể kết nối quan hệ với Định Vương phủ thì ngược lại cũng không tệ, nhưng vấn đề là chuyện Định Vương phi ngã xuống vách núi vào năm đó cũng có thể được coi như do một tay Mộc Dương Hầu tạo thành, thì sao Định Vương lại có thể không mang thù chứ? Nhiều năm như vậy, Định Vương không ra tay với phủ Mộc Dương Hầu đã khiến cho Mộc Dương Hầu thấp thỏm không yên rồi, nào dám hy vọng xa vời có thể đầu nhập vào Định Vương phủ? Phủ Mộc Dương Hầu và Định Vương phủ, chắc chắn là địch nhân.
Chỉ là Mộc Dương thật không ngờ, tiểu cô nương có lá gan không nhỏ mà võ công cũng khá cao kia lại có thể là biểu muội của mình. Từ nhỏ đã không có huynh đệ tỷ muội gì nên trong lòng Mộc Dương không khỏi thấy hơi tiếc nuối, nhưng mà nếu cô nương kia đã có Định Vương phủ chăm sóc, thì cũng không cần bọn họ phí tâm nữa. Không gặp thì thôi.
Từ Thanh Trần dẫn Vân Ca về đến tiểu viện, vừa bước vào liền đối mặt với khuôn mặt tươi cười không có chút ngoài ý muốn nào của Diệp Ly. Diệp Ly cũng không hỏi nhiều, liền nắm tay Vân Ca về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi Giang Nam.
Vào ban đêm, một đoàn người liền rời khỏi Nam Kinh, vẫn đi thuyền theo đường thủy lên Bắc thượng. Toàn bộ người trong Nam Kinh thì bởi vì bệnh tình của Tiểu Hoàng đế nguy kịch mà lòng người bắt đầu khởi động, thậm chí đại đa số mọi người đều không biết Định Vương phi và công tử Thanh Trần đã từng đến rồi lại đi, thậm chí còn mang theo cả Tiểu Hoàng đế của họ.
Thuyền lớn chạy vững vàng trên mặt nước, trên boong thuyền, Từ Thanh Trần và Diệp Ly ngồi đối diện nhau, cùng nhau thưởng thức mặt biển đầy sóng mà lúc trước có nghĩ cũng chưa từng có thời gian đi đến. Trong khoang thuyền, Vân Ca chuyên chú chăm sóc Mặc Túc Vân đang hôn mê bất tỉnh từ khi lên thuyền.
Từ Thanh Trần khoan thai uống trà, nhìn nhìn Diệp Ly ở đối diện nói: “Chuyện Đông Phương U giao cho Tần Phong xử lý không sao chứ?” Diệp Ly nhìn Từ Thanh Trần đầy trêu tức nói: “Xem ra Đại ca cũng bị Đông Phương U dọa đến sợ rồi. Đừng lo, Tần Phong làm việc luôn trầm ổn yên tâm, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.” Về phần rốt cuộc Tần Phong xử lý Đông Phương U như thế nào, thì không có ai để ý. Chỉ cần cuối cùng xác nhận là Đông Phương U đã chết là được rồi.
“Lần này Ly nhi tới Giang Nam, ngược lại đã làm được không ít chuyện.” Từ Thanh Trần mỉm cười nói. Tuy nói là tới cứu Từ Thanh Trần, nhưng thu hoạch them vào cũng tương đối khả quan. Một kích cuối cùng kia của Diệp Oánh đủ để cho Mặc Cảnh Lê không ra khỏi được Nam Kinh trong vòng một đến hai tháng, lại còn phải xử lý các vấn đề sau khi Mặc Túc Vân rời khỏi, rồi lại còn phải lên kế hoạch làm thế nào để đăng cơ nữa, nên trong thời gian ngắn, Đại Sở muốn xuất binh thì chỉ sợ hơi khó khăn. Cho dù Mặc Cảnh Lê đã đồng ý kết minh với Tây Lăng và Bắc Nhung, nhưng chính thức đợi đến lúc hắn ta có thể tự mình đến phương Bắc, thì chỉ sợ phải chờ tới sang năm thôi.
Diệp Ly mỉm cười nói: “Đến lúc đó, Bắc Nhung và Tây Lăng, cũng nên có một phương lui ra rồi. Khi đó Mặc Cảnh Lê lại xuất binh, áp lực mà Mặc gia quân phải đối mặt cũng tương đối nhỏ hơn một chút.”
Từ Thanh Trần gật đầu nói: “Ly nhi nghĩ vô cùng chu toàn, huống chi… Ly nhi vẫn còn chôn mấy cái đinh trong quân nhu của hắn ta nữa, đến lúc đó đại quân Mặc Cảnh Lê có thể chính thức ra mấy phần lực, thì chỉ sợ còn là một ẩn số chưa biết.”
“Đại ca khen trật rồi.” Diệp Ly che miệng cười nói, quay đầu lại nhìn thiếu nữa đang bận rộn không ngừng sau cánh cửa mở ra một nửa trong khoang thuyền rồi quay lại hỏi: “Vân Ca thì Đại ca định sắp xếp như thế nào? Vốn nếu Vô Ưu vẫn còn ở Ly Thành thì có thể cho Vân Ca làm bạn với Vô Ưu, nhưng Vô Ưu lại đi Tây Lăng mất rồi, Đại ca có muốn đưa muội ấy đến Định Vương phủ không, cũng có thể làm bạn với Dương phu nhân? Học vấn, lễ nghi và tài hoa của Dương phu nhân đều là số một, cũng có thể thuận tiện dạy cho muội ấy?” Từ Thanh Trần lơ đễnh liếc muội ấy một cái, rồi nói: “Không cần, mẹ và mợ hai cũng có thể cho nàng ấy. Hơn nữa, phủ của Nhị thúc với nhà chúng ta cũng gần nhau, em dâu cũng có thể làm bạn với nàng ấy.”
Diệp Ly nháy mắt mấy cái cười nói: “Hiện tại chỉ sợ Tranh nhi hận không thể vây quanh mấy đứa bé cả ngày, chỗ nào có thì giờ rảnh? Còn có, mợ cả và mợ hai cũng thế, hai đứa bé nhà muội vẫn còn ở Từ gia đấy.” Hai đứa bé đều chưa đầy một tuổi, muốn chăm sóc cũng rất tốn sức đó.
“Ca đều có sắp xếp.” Từ Thanh Trần nói.
Diệp Ly gật đầu cười nói: “Vậy được rồi, dù sao Vân Ca là ân nhân cứu mạng của Đại ca, muốn sắp xếp như thế nào cũng là do Đại ca định đoạt.”
Từ Thanh Trần chỉ xem như không nghe thấy ý trêu chọc trong lời nói của biểu muội mình, bình thản ung dung nâng tách trà xanh ngắm nhìn phong cảnh trên biển. Bởi vì lo lắng trên đường bị Trấn Nam Vương phủ chặn đường, nên bọn họ cũng không có đi đường kênh đào, mà là trực tiếp vòng ra cửa biển, rồi theo đường biển đến Bắc thượng. Mà đại quân Tây Lăng thì xưa nay đều không thiện thủy chiến.
Một đường đi thuyền hơn mười ngày mới xuống thuyền tại một bến cảng gần thành Trường Hưng – Sở kinh cũ. Từ Thanh Trần dẫn theo Vân Ca và Mặc Túc Vân đi thong thả về Ly Thành, mà Diệp Ly thì vừa xuống thuyền liền lập tức phi lên khoái mã, mang người chạy thẳng ra chiến trường.
Hành trình đi Giang Nam của Diệp Ly cộng cả đi và về cũng mất gần hai tháng, lúc này phương Bắc cũng đã là một mảnh gió lạnh khắc nghiệt băng thiên tuyết địa.
Lôi Chấn Đình đã mang theo gần trăm vạn đại quân đi đến biên giới giáp với Mặc gia quân, lần này, không chỉ là Lôi Chấn Đình đích thân lãnh binh, mà hơn nữa, Lôi Đằng Phong cũng cùng theo đến. Hiển nhiên, Lôi Chấn Đình đã nghẹn gần sắp nổ rồi nên mới muốn hốt gọn hết cả Mặc gia quân trong một mẻ. Bởi vì trong lòng của lão rất rõ ràng, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, thì trong lúc sinh thời, chỉ sợ Lôi Chấn Đình sẽ không có cơ hội chiến thắng Định Vương phủ và Mặc gia quân. Ba nước liên quân, đúng là phần thắng rất lớn, chỉ tiếc vừa mới mở màn đã bất lợi, còn chưa chính thức khai chiến, mà mắc xích bên phía Mặc Cảnh Lê đã bị đứt rồi. Ngoại trừ trong lòng thầm mắng Mặc Cảnh lê vô dụng ra, thì Lôi Chấn Đình cũng không thể làm gì được nữa.
Tuy không đợi được đại quân của Đại Sở đến, nhưng Tây Lăng và Bắc Nhung liên hợp lại đã có tổng cộng gần hai trăm vạn binh mã. Càng quan trọng hơn là, hai nhà một Nam một Bắc, vừa vặn kẹp Mặc gia quân ở giữa. Thế cho nên, Mặc gia quân không thể tránh khỏi mà bị rơi vào thế hai mặt thụ địch, chỉ nhìn địa lợi thôi, thì đúng là đã tốt hơn liên minh với Bắc Cảnh vào lúc trước rất nhiều rồi.
Lúc này Mặc Tu Nghiêu đã chuyển từ biên quan ở gần đại quân Bắc Nhung trước kia đến một tòa thành lớn ở phương Bắc của Đại Sở là Vệ Thành. Vệ Thành nằm cách núi Linh Thứu chưa đầy một trăm dặm, ở gần Hồng Nhạn quan, đồng thời cũng nằm không xa đại quân của Lôi Chấn Đình. Hơn nữa, Bắc Nhung muốn từ Tây Bắc xuôi Nam thì cũng phải đi qua. Hiện nay, đại chiến vừa mới nổ ra, bản thân Mặc Tu Nghiêu là Thống soái tối cao nhất của Mặc gia quân nên tất nhiên không thể lại tự thân ra trận phi ngựa chiến đấu như lúc trước nữa. Hắn cần phải khống chế cả hai chiến trường Tây Lăng và Bắc Nhung cùng một lúc, nên chỉ đành phải yên lặng lui từ tiền tuyến về hậu phương.
Lúc Diệp Ly đến Vệ Thành thì cũng không có báo cho bất kỳ ai, mà trực tiếp đi đến phủ Tổng binh mà Mặc Tu Nghiêu đang ở tạm trong Vệ Thành. Hơn nửa năm nay, những nơi được Mặc gia quân thu về này đều chầm chậm khôi phục lại quỹ đạp sống bình thường. Phủ Thái thú tốt nhất trong thành nên tất nhiên để lại cho các quan viên của Vệ Thành, cho nên Mặc Tu Nghiêu chỉ phải dẫn cả đám thủ hạ chen chúc trong phủ Tổng binh. May mà đại đa số tướng lãnh của Mặc gia quân đều đang lãnh binh chiến đấu ở tiền tuyến, nên đi theo bên người Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ có mấy người Phượng Chi Dao và Nam Hầu mà thôi, ngay cả Phó Chiêu cũng đã tự mình ra ngoài lãnh binh rồi, nên phủ Tổng binh không tính là lớn này ngược lại cũng không lộ ra vẻ chật chội chút nào.
Lúc Diệp Ly đến phủ Tổng binh thì ngược lại đã làm cho thị vệ đang gác ở cửa hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại liền bước lên chào và mời Vương phi đi vào.
Diệp Ly cũng không để ý thất thố nho nhỏ của thị vệ, mỉm cười hỏi: “Vương gia có trong phủ không?”
Thị vệ gật đầu nói: “Hồi Vương phi, Vương gia, Phượng Tam công tử và Nam Hầu đều ở trong ạ.”
Bước vào phủ mới biết được, hóa ra đám người Mặc Tu Nghiêu đang nghị sự trong thư phòng. Diệp Ly đang đứng ở cửa do dự có nên rời đi hay không, thì người ở bên trong cũng đã phát hiện ra sự có mặt của nàng. Cửa thư phòng bị người bên trong kéo ra, Mặc Tu Nghiêu đứng ở cửa mỉm cười nhìn nàng cười nói: “A Ly, đã trở về sao lại không vào?” Diệp Ly nghi hoặc nhìn thoáng qua bên trong, “Không phải đang nghị sự sao?”
Mặc Tu Nghiêu bắt được tay của nàng liền kéo vào trong, “Không phải chuyện quan trọng gì, huống chi, Vương phủ còn có chuyện gì mà nàng không thể nghe sao?”
Bên trong, Phượng Chi Dao và Nam Hầu hơi kinh ngạc nhìn Diệp Ly đang bị Mặc Tu Nghiêu kéo vào, vẫn là Phượng Chi Dao phản ứng nhanh nhất, cười hì hì nhìn qua Mặc Tu Nghiêu trêu chọc: “Công lực của Vương gia quả nhiên thâm hậu, ngồi trong thư phòng mà lại có thể nghe được Vương phi đã trở về.”
Nam Hầu nhìn Phượng Chi Dao đang vui đùa, lại nhìn Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng liếc qua Phượng Chi Dao, nhưng trong mắt lại mang theo tình cảm ấm áp như có như không, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Vương phi trở về rồi? Vậy còn công tử Thanh Trần…”
Cho nên nói, vẫn là người lớn tuổi đáng tin cậy hơn một chútt. Những người này vậy mà hoàn toàn không hỏi nàng chuyện đi Giang Nam.
Diệp Ly lại cười nói: “Làm phiền Hầu gia quan tâm, tất cả đều mạnh khỏe. Đại ca ở lại Sở kinh nghỉ ngơi hai ngày thì đã chuẩn bị trở về Ly Thành rồi.” Phượng Chi Dao cười tủm tỉm nhìn qua Diệp Ly nói: “Vương phi, nghe nói công tử Thanh Trần dẫn theo một tiểu mỹ nữ có võ công cao cường trở về?” Những chuyện của Diệp Ly ở Giang Nam tất nhiên đã có ám vệ báo lại Định Vương phủ trước rồi, ở trong đó tất nhiên cũng không thể tránh khỏi nói đến Vân Ca. Về phần tiểu mỹ nữ có võ công cao cường, thì cũng không biết là tác phẩm của ám vệ nào đây?
Diệp Ly nghiêng đầu, im im lặng lặng đánh giá Phượng Chi Dao, sau nửa ngày mới gật đầu nói: “Đúng là một tiểu cô nương vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, hơn nữa võ công và y thuật đều rất xuất sắc. Có muốn ta mời Đại ca giới thiệu cho ngươi làm quen không?”
Phượng Chi Dao liền co rụt cổ lại, vươn tay sờ sờ gương mặt tuấn tú đã cười đến hơi cứng ngắc, cười khổ nói: “Vẫn đừng, ta cũng không dám đắc tội với công tử Thanh Trần.” Mấy chục năm rồi, công tử Thanh Trần mới dẫn về một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, nếu hắn vội vàng đi làm quen còn không bị đám người Từ gia bóp cổ chết?
Mặc Tu Nghiêu cũng hơi tò mò, Từ Thanh Trần này, thoạt nhìn thì ôn hòa dễ gần, nhưng trên thực tế thì ánh mắt cao vô cùng, có thể làm cho huynh ấy vừa mắt cũng không dễ dàng, “Nghe nói cô nương kia có quan hệ với phủ Mộc Dương Hầu?” Nếu là như vậy thì cũng không hay, nếu như cô nương kia thực sự có quan hệ với phủ Mộc Dương Hầu, thì phải kêu Từ Thanh Trần chạy nhanh đổi người khác ah, cũng không thể để cho sau này hắn ra tay với lão già Mộc Dương Hầu kia, thì lại còn phải nể mặt Từ Thanh Trần đi?
Diệp Ly mỉm cười nói: “Hiện tại đã không liên quan gì nữa rồi.”
“Sao lại như vậy?” Phượng Chi Dao và Nam Hầu cũng đồng thời nhìn Diệp Ly. Phượng Chi Dao là muốn nghe bát quái, Nam Hầu là vì cũng xem như có chút thù oán với phủ Mộc Dương Hầu, nên muốn cân nhắc xem sau này nếu gặp mặt cô nương đó thì nên đối xử với cô nương đó như thế nào mới thích hợp.
Diệp Ly kể lại chuyện Từ Thanh Trần tự mình dẫn Vân Ca đến viếng thăm phủ Mộc Dương Hầu rồi lại dẫn người về. Phượng Chi Dao mở to hai mắt nhìn Diệp Ly, có chút không dám tin tưởng hỏi: “Cho nên, công tử Thanh Trần liền đứng ngay tại trước mặt Mộc Dương Hầu và cả Mộc gia, nguyền rủa cả nhà người ta đều chết hết sao? Sao Mộc Dương Hầu không đâm cho huynh ấy mấy đao vậy?” Công tử Thanh Trần thật sự không phải người bình thường nha, bình thường nhìn bề ngoài tao nhã, hàm dưỡng cao thâm, không nghĩ tới mắng người cũng là độc chết người không đền mạng.
Diệp Ly nhún nhún vai cười nói: “Đây là ta nghe tiểu cô nương Vân Ca kể đấy.”
Trong lòng Phượng Chi Dao thầm quyết định, tuyệt đối không thể trêu chọc tiểu cô nương tên là Vân Ca kia.
Nam Hầu nghĩ nghĩ, rồi nói: “Cô nương kia, chắc là cháu gái của phu nhân Mộc Dương Hầu. Lại nói tiếp, cũng có chút quan hệ với Trầm đại phu đó.”
Ồ? Ba người khác đều hơi tò mò nhìn Nam Hầu, Nam Hầu lắc đầu cười nói: “Những điều này đều là chuyện xưa trong kinh thành, Vương gia và Vương phi tất nhiên sẽ không để ý tới những chuyện này. Có điều, nhà chúng ta và phủ Mộc Dương Hầu…” Xưa nay, phủ Nam Hầu và phủ Mộc Dương Hầu đều đối nghịch với nha, cho nên luôn đặc biệt rõ ràng những chuyện xấu của nhà đối phương. Nam Hầu nói: “Phu nhân Mộc Dương Hầu có một đích muội rất nhỏ tuổi, từ nhỏ thân thể đã ốm yếu, người trong Sở kinh biết đến nàng ấy cũng không nhiều. Có điều, lúc mới mời đại phu xem bệnh thì đã lén chạy theo một vị đại phu trẻ tuổi. Đương nhiên nhà mẹ đẻ của phu nhân Mộc Dương Hầu không gánh nổi cái mặt này, nên chỉ nói cô nương kia đã bệnh chết rồi. Người đại phu kia, chính là cháu họ của Trầm Dương. Tuy Trầm Dương là nhất đại danh y, Trầm gia cũng coi như là thế gia danh y, nhưng nhà mẹ đẻ của phu nhân Mộc Dương Hầu cũng là danh môn đại tộc, sao sẽ đồng ý gả con gái cho một đại phu đây? Ta nghe Vương phi nói tiểu cô nương kia họ Trầm, lại có quan hệ với phủ Mộc Dương Hầu, nên thấy chắc có lẽ chính là vị này rồi.”
Diệp Ly hiếu kỳ nói: “Lúc trước vị Trầm phu nhân kia đã bỏ trốn, vậy sao trước khi Trầm tiên sinh mất lại có đủ tự tin dám phó thác con gái cho phủ Mộc Dương Hầu?” Tuy hiện nay đúng là phủ Mộc Dương Hầu đã từ chối chăm sóc Vân Ca, nhưng kỳ thật trong chuyện này có hơn phân nửa là nguyên nhân do Từ Thanh Trần và Định Vương phủ.
Nam Hầu cười nói: “Cái này sao, nghe nói lúc trước tình cảm của phu nhân Mộc Dương Hầu và vị Trầm phu nhân kia vô cùng tốt. Tuổi của hai người cũng cách nhau rất lớn, nói là tỷ muội nhưng tình như mẹ con. Huống chi, năm đó Trầm Phượng Nhụ kia còn cứu mạng của Mộc Dương Hầu. Chăm sóc một hậu nhân của Trầm gia cũng không phải chuyện khó khăn gì, nên tất nên ông ta sẽ đồng ý. Chỉ là lúc này… Con người Mộc Dương Hầu luôn là gió chiều nào thì nghiêng theo chiều đó, xu cát tị hung (thích điều may mắn tránh điều xấu), đây đã là bản năng rồi, Trầm cô nương đã dính dáng đến công tử Thanh Trần, thì Mộc Dương Hầu sẽ tuyệt đối không dám giữ nàng ấy lại.”
“Không có quan hệ với phủ Mộc Dương Hầu thì được rồi.” Mặc Tu Nghiêu thoả mãn gật đầu, về phần rốt cuộc Trầm Vân Ca là con gái của ai thì căn bản không quan trọng, “A Ly, xem ra, sang năm Từ gia phải làm không ít hôn sự rồi.” Ngoại trừ Từ Thanh Viêm nhỏ nhất ra, thì mấy công tử còn lại của Từ gia đều có chủ rồi.
Diệp Ly mím môi cười khẽ nói: “Đó cũng chưa chắc.” Theo nàng thấy, trước mắt Trầm Vân Ca có khả năng không có tâm tư gì với công tử Thanh Trần. Tuy Vân Ca đã mười lăm mười sáu tuổi, tuổi đã có mối tình đầu của con gái rồi, nhưng từ nhỏ muội ấy lại sống trong núi, chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai, nếu muốn hiểu rõ được phương diện này thì chỉ sợ cũng phải muộn một chút. Nếu muốn nói có cảm giác gì với Từ Thanh Trần, thì, tổng kết từ lời nói của Vân Ca lại, chính là: người tốt, thật thông minh, thật lợi hại, thật hung dữ…
Cho nên nói, tiền đồ của công tử Thanh Trần thật đáng lo ah. Huống chi, rốt cuộc công tử Thanh Trần có tâm tư gì với Vân Ca cô nương, kỳ thật, Diệp Ly cũng không nhìn ra được.