Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Thịnh Thế Đích Phi
  3. Chương 391 : Kế ly gián
Trước /446 Sau

[Dịch]Thịnh Thế Đích Phi

Chương 391 : Kế ly gián

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đêm khuya

Dao Cơ ngồi trong màn trướng đọc sách, trong phòng Mộc Liệt đã sớm đi ngủ. Mộc Dương mang theo binh mã đi chặn đánh Lữ Cận Hiền, mấy ngày nay bởi vì chuyện có gián điệp mà trong quân doanh,việc quản chế trở nên vô cùng nghiêm khắc, ngay cả ám vệ Định Vương phủ cũng khó có cơ hội để truyền tin tức.Trong lòng Dao Cơ hiểu rõ, cứ tiếp tục như vậy, dù sớm hay muộn Mộc Dương Hầu cũng sẽ sớm tra ra thân phận của nàng và Mộc Liệt. Dù sao thân phận nàng cũng không nên xuất hiện trong quân doanh, dĩ nhiên cũng sẽ dễ dàng để người ta nghi ngờ.

Cửa ra vào ở đại trướng bị cơn gió thổi qua, Dao Cơ ngẩng đầu lên hơi biến sắc, thấy Tần Phong mặc áo đen đã đứng ngay cửa.Trong lòng cả kinh, không kịp nói gì vội kéoTần Phong vào trong. Bên trong phòng ngủ, Mộc Liệt lập tức mở mắt, thấy Tần Phong thì lập tức xoay người xuống giường nói: “Nghĩa phụ, sao người lại tới đây?”.Tần Phong đưa tay sờ cái đầu nhỏ của Mộc Liệt nói: “Hai người hiện tại rất nguy hiểm,ta đưa hai người ra khỏi đây.”

Dao Cơ cau mày nói: “Nhưng là…” Dao Cơ hiểu Tần Phong đến đây có thể là ý của Vương phi.Nhưng nếu thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ của Đinh Vương giao phó mà nói…chỉ sợ không chỉ có chính mình mà ngay cả Mộc Liệt và Tần Phong cũng xui xẻo rồi.Tần Phong nhìn ra được suy nghĩ của Dao Cơ, nhìn nàng nói: “Hiện tại đi giải quyết Mộc Dương còn Mộc Dương Hầu sẽ sớm nghi ngờ đến hai người.Hai người còn ở lại không chỉ bản thân mình nguy hiểm mà còn uy hiếp đến ám vệ trong quân doanh.”

Mộc Liệt gật gật đầu, nhanh chóng thu thập đồ đạc của mình. Kỳ thật cũng không có gì thu thập, mặc dù các nàng theo Mộc Dương xuất chinh có không ít đồ đạc, nhưng thứ cần mang gần như không có. Dao Cơ gật đầu, hơi cau mày nói: “Bây giờ trong doanh trại canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta ra ngoài thế nào? Huống chi..” Nếu như nàng và Mộc Liệt đột nhiên biến mất, chỉ sợ Mộc Dương Hầu lập tức nghi ngờ các nàng.

Tần Phong cười nhạt nói: “Đã có thể đi vào, dĩ nhiên cũng có thể đi ra ngoài.Hiện tại không đi cũng không được rồi, Mộc Dương Hầu nhất định sẽ hoài nghi hai người đấy.” Mộc Liệt nắm chặt tay Dao Cơ nói: “Mẫu thân, chúng ta cùng đi thôi. Đợi mọi chuyện ở đây xong,chúng ta có thể trở lại Ly Thành rồi.” Dao Cơ khẽ giật mình,thần sắc cũng có vài phần dao động.Đúng vậy, đợi mọi chuyện ở đây hoàn thành, các nàng có thể trở lại Ly thành.Mộc Liệt cũng không cần làm đứa bé cả ngày bên cạnh mình lo lắng, còn nàng có thể nhìn thấy con của mình rồi.

“Đi thôi.”

Tần Phong hài lòng gật đầu. Nhanh chóng bên ngoài truyền đến tiếng kêu bắt thích khách huyên náo, còn có thể cảm giác được tiếng kêu đang hướng về phía bọn họ.Tần Phong một bên ôm Dao Cơ, làm ra vẻ cưỡng ép nàng và Mộc Liệt, đồng thời ném Mộc Liệt cho ám vệ Mặc gia quân đang chờ ở bên ngoài.Người bên ngoài nhìn vào như là mật thám của Định Vương phủ bị phát hiện rồi, bị Sở quân đuổi theo đến nỗi phải cưỡng ép mẹ con Dao Cơ.

Dù sao Mộc Liệt cũng là cháu trai duy nhất của phủ Mộc Dương Hầu, quân lính Đại Sở cũng không dám xuống tay quá nặng. Cũng khó tránh khỏi phải bó tay, đợi đến lúc Mộc Dương Hầu chạy đến thì bọn người Tần Phong đã ôm Dao Cơ vọt ra khỏi doanh trại của Sở quân. Mộc Dương Hầu hiểu rõ, từ khi xuất chinh đến nay mọi việc không thuận lại, Mộc Dương Hầu thảm bại dưới tay Lữ Cận Hiền càng làm Mặc Cảnh Lê rất thất vọng về Mộc Dương Hầu. Nếu như lần này lại bởi vì Dao Cơ và Mộc Liệt để cho mật thám của Định Vương phủ chạy thoát mà nói..chỉ sợ phủ Mộc Dương Hầu thật sự muốn xui xẻo.Trong lòng Mộc Dương Hầu cũng có chút nghi ngờ,sao lại trùng hợp mật thám của Định Vương phủ cưỡng ép Dao Cơ đi như vậy.

Thấy tình hình này, Mộc Dương Hầu quyết định thật nhanh, nghiêm nghị quát: “Bằng mọi giá,bắt lấy thích khách”.

“Tổ phụ..” Mộc Liệt bị ám vệ cưỡng ép trong ngực, khóc nức nở lên.Trong lòng Mộc Dương Hầu run lên nhưng hạ quyết tâm sắc đá nói: “Bắn tên!”. Mộc Liệt đúng là cháu trai duy nhất, nhưng vì sự sinh tồn của phủ Mộc Dương Hầu, lão Mộc Dương Hầu cũng không tiếc bỏ qua đứa cháu trai này.Chỉ cần phủ Mộc Dương Hầu còn thì Mộc Dương còn, đương nhiên cũng sẽ có cháu trai đấy.

Mưa mũi tên bắn về phía bọn người Tần Phong, nhưng lúc này bọn hắn đã ra khỏi doanh trại của Sở quân, hơn nữa đi theo Tần Phong là những tinh anh của Kỳ Lân. Chỉ chốc lát, mọi người đã biến mất trong màn đêm.

Lão Mộc Dương Hầu nhìn theo phương hướng những bóng ảnh áo đen thất thần hồi lâu.Ở chung nhiều năm như vậy, lão Mộc Dương Hầu rất yêu thương Mộc Liệt. Hầu phủ bỏ qua hắn không phải lão không đau lòng, chỉ hi vọng mật thám của Định Vương phủ không xem mạng người như cỏ rác, cho hắn một con đường sống.

“Hầu lão gia, Hoàng thượng tuyên triệu”.Sau lưng, ngự tiền thị vệ vội vàng chạy đến trầm giọng nói.

Mộc Dương Hầu thở dài, gật gật đầu rồi quay đầu đi tới đại trướng của Mặc Cảnh Lê.

Trong đại trướng, Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm Mộc Dương Hầu hỏi: “Bắt được mật thám chưa?” Mộc Dương Hầu cúi đầu: “Mật thám đã thoát, xin Hoàng thượng giáng tội?” Sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống, cũng không có tức giận, thản nhiên nói: “Nghe nói thê tử và hài tử của Mộc Dương bị thích khách bắt đi rồi à?”

Mộc Dương Hầu gật đầu: “Bẩm Hoàng thượng, đúng là như thế.”

Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm Mộc Dương Hầu lạnh lùng nói: “Đối với mật thám của Định Vương phủ, lão Hầu gia có ý kiến gì không?” Lão Mộc Dương sững sờ, cũng không rõ ý tứ của Mặc Cảnh Lê, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Thật trùng hợp…Mộc Dương Hầu xuất chinh việc quân cơ bị tiết lộ. Đêm nay….Mật thám của Định Vương phủ vừa vặn bắt đi thê tử và hài tử Mộc Dương. Mặt khác, nếu muốn bắt cóc mà nói..chỉ cần mang tiểu Thế tử không phải thuận tiện hơn rất nhiều sao? Trẫm thật sự nghĩ mãi không rõ, đối phương mang đi một tiểu thiếp xuất thân là vũ cơ có giá trị gì?Lão Hầu gia, theo ngươi thì sao?

Nghe xong lời Mặc Cảnh Lê nói, lão Mộc Dương Hầu chỉ thấy tim đập rộn lên,trên trán lập tức dày đặc mồ hôi lạnh.Ý của Hoàng thượng rõ ràng nghi ngờ Dao Cơ chính là gián điệp của Định Vương phủ, nếu như nói dối Hoàng thượng thì Mộc Dương Hầu phủ cũng tiêu.

“Hoàng thượng, hoàng thượng minh giám. Phủ Mộc Dương Hầu một lòng trung thành và tận tâm với Đại Sở!” Lão Mộc Dương Hầu quỳ rạp trên đất, dồn dập mà nói. Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng nói: “Đứng lên đi, Trẫm chỉ hơi kỳ quái mà thôi. Phải tiếp tục điều tra mật thám của Định Vương phủ, nếu có tin tức gì bị tiết lộ nữa, Trẫm nhất định trảm không tha!”

“Vâng, vi thần lãnh mệnh!” Trong lòng lão Mộc Dương Hầu thở nhẹ ra, vội vàng đáp. Nhưng trong lòng cả kinh, quyết tâm phải tra ra chuyện này.Vạn nhất Dao Cơ có vấn đề thì cũng có kế sách đối phó.

Ngay lúc tâm tình Mặc Cảnh Lê không tốt, lại liên tục truyền đến những tin tức cũng không tốt. Sáng sớm, Mặc Cảnh Lê vừa thức dậy chưa kịp dùng bữa sáng, bên ngoài truyền đến tin cấp báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, quân ta đang âm thầm bố trí bốn đạo binh mã thì đã bị Mặc gia quân tập kích, tổn thất nghiêm trọng!”

“Cái gì?!” Vừa định dùng bữa sáng, Mặc Cảnh Lê hất tay lật ngã chén canh trên bàn. Đột nhiên đứng lên nói: “Truyền các tướng lĩnh đến đây yết kiến!” Nhận được mệnh lệnh,chỉ chốc lát các tướng lĩnh trong đại doanh Sở quân liền vội vàng chạy đến.Vừa nhìn thấy sắc mặt Mặc Cảnh Lê thì trong lòng mọi người thầm kêu lên không tốt, chỉ sợ có chuyện lớn đã xảy ra.

Mặc Cảnh Lê không có tâm tình mà đi để ý tâm tư bọn hắn,đem phong thư vừa cấp báo quăng ra mặt đất,nói: “Các ngươi xem đi!”

Đứng phía trước, lão Mộc Dương Hầu cúi xuống nhặt lên xem xét thì cũng lập tức biến sắc, run run nói: “ Hoàng thượng, chỉ sợ chúng ta mắc bẫy Vân Đình, Định Vương phi căn bản không có trong Mặc gia quân.” Hai ngày trước,bọn hắn phái người đi điều tra, trở về bẩm báo Định Vương phi đang ở trong quân doanh. Bây giờ nghĩ lại chỉ sợ là Chướng nhãn pháp của Vân Đình mà thôi, từ vừa mới bắt đầu Định Vương phi không có ở Hàn Cốc quan.

“Diệp Ly! Hay cho một Diệp Ly ngươi!” Mặc Cảnh Lê hận đến nghiến răng,nghiến lợi. “Đã như vậy, ngươi cũng đừng trách Bản vương lòng dạ độc ác.” Nhất thời tức giận, Mặc Cảnh Lê quên cả cách xưng hô của Hoàng đế.

“Truyền ý chỉ của Trẫm, lập tức xuất quan tiêu diệt đại quân của Vân Đình!” Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói.

“Mạt tướng tuân chỉ!” Nhìn thần sắc dữ tợn của Mặc Cảnh Lê, các tướng lĩnh không dám nhiều lời,chỉ trầm giọng lĩnh mệnh.

Một thị vệ vội vàng cầm một phong hàm đi đến bên Mặc Cảnh Lê hai tay trình lên.Mặc Cảnh Lê mở ra nhìn thoáng qua, ánh mắt trầm tĩnh lướt qua mọi người cuối cùng rơi lên người lão Mộc Dương Hầu,lạnh nhạt nói: “Mộc Dương Hầu lưu lại,những người khác lui ra đi.” Mọi người đồng cảm nhìn lão Mộc Dương Hầu một cái, ồn ào lui ra ngoài.

Mặc Cảnh Lê cầm phong thư trong tay, lạnh nhạt nhìn Mộc Dương Hầu nói: “Mộc lão hầu gia, ngươi biết rõ trong phong thư nói người nào đúng không?” Lão Mộc Dương Hầu thấy căng thẳng, chỉ sợ là người có quan hệ với mình đấy.Nghĩ nghĩ, cẩn thận từng li từng mà nói: “Hoàng thượng..Thế nhưng mà tối hôm qua Dao Cơ và Mộc Liệt..” Trong lúc nhất thời, lão Mộc Dương Hầu chỉ cảm thấy tâm tình hết sức phức tạp. Cũng không biết là đang lo lắng Dao Cơ và Định Vương phủ có quan hệ gì hay là lo lắng cho sự sống chết của Mộc Liệt.

Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng,nói: “Mộc lão hầu gia, Trẫm nhớ rõ năm đó Dao Cơ mất tích cũng nhiều năm?”

Lão Mộc Dương Hầu gật đầu nói: “Bẩm Hoàng thượng,đúng là vậy.”

“Ngươi cũng đã biết là vài năm đó Dao Cơ tại nơi nào làm cái gì?” Mặc Cảnh Lê hỏi. Lão Mộc Dương Hầu đổ mồ hôi đổ ướt đẫm lưng áo, không dám trả lời. Mặc Cảnh Lê một lần nữa vỗ phong thư lên án thư, lạnh lùng nói: “Vài năm đó, Dao Cơ ở ngay tại Ly thành, còn mở một trà lâu, thật sự rất tốt..Trẫm mọi cách tín nhiệm phủ Mộc Dương Hầu, hóa ra nội tặc lại là người bên Trẫm!”

Lão Mộc Dương Hầu chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, liên tục nói: “Hoàng thượng…Hoàng thượng minh giám! Cái kia đều là do tiện nhân Dao Cơ, phủ Mộc Dương Hầu không có chút liên quan gì tới Định Vương phủ.Lão thần..Lão thần có cừu oán với Định Vương, làm sao có thể đầu nhập Định Vương, xin Hoàng thượng minh giám!” Mặc Cảnh Lê híp mắt nói: “Ngươi không có khả năng? Còn Mộc Dương thì như thế nào? Từ xưa ôn nhu hương là anh hùng mộ, Mộc Dương có thể vì Dao Cơ mà đầu nhập Định Vương phủ? Mười vạn người không đối phó nổi năm ngàn nhân mã Lữ Cận Hiền,còn để hắn sống sót trở về, Mộc lão hầu gia, ngươi bảo Trẫm tin tưởng ngươi như thế nào đây?

Có nhiều chuyện, không thèm nghĩ đến liền không có việc gì. Một khi đã suy nghĩ thì lại có rất nhiều nghi vấn xông lên đầu không thể ngăn lại được.

Mặc Cảnh Lê chính là người đa nghi, huống chi phủ Mộc Dương Hầu vốn cũng không phải là thuần phục hắn ngay từ đầu, Mộc Dương Hầu đã có thể phản bội Mặc Cảnh Kỳ để đầu phục hắn, đương nhiên cũng có thể phản bội hắn mà đầu phục Mặc Tu Nghiêu. Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộc Dương Hầu càng phát ra tia chán ghét. Trong lòng Lão Mộc Dương Hầu âm thầm kêu khổ, thực sự lúc này giải thích bao nhiêu cũng sẽ bị Mặc Cảnh Lê cho rằng giảo biện. Trong lòng chỉ hận không thể rút gân lột da Dao Cơ, sao lão lại không nghĩ tới, cả đời mình mọi việc đều thuận lợi tính toán cái này cái kia,cuối cùng lại bị nữ nhân của con mình tính kế.

“Hoàng thượng..” Lão Mộc Dương Hầu mở miệng, còn muốn nói thêm gì nữa. Mặc Cảnh Lê lại không muốn nghe lão nói, hừ lạnh một tiếng nói: “Đã đủ rồi! Trẫm không muốn nghe ngươi nói nữa!” Lão Mộc Dương Hầu vội vàng lắc đầu nói: “Không! Hoàng thượng xin nghe lão thần.Dao Cơ…Tiện nhân Dao Cơ kia đã ra khỏi đại doanh,về sau nhất định sẽ đi tìm Dương nhi…Xin Hoàng thượng…” Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi không nói Trẫm cũng quên, ngươi yên tâm, rất nhanh ngươi đoàn tụ với Mộc Dương rồi! Người đâu, mang xuống dưới!”

Bị thị vệ một trái một phải bắt lấy, không chút khách khí ném ra khỏi đại trướng. Lão Mộc Dương Hầu biết không thể cứu vãn, có nói gì cũng vô dụng, đành phải im miệng.

Trong đại doanh Sở quân phía tây, Mộc Dương đang cùng tướng quân cánh quân phía tây và Lôi Đằng Phong đang thảo luận quân tình thì bên ngoài thị vệ đến bẩm báo “Khởi bẩm Mộc tướng quân, bên ngoài có một đứa bé cầu kiến. Nói là Thế tử phủ Mộc Dương Hầu.”

Mộc Dương hơi sửng sốt, có chút kỳ quái sao Mộc Liệt một mình chạy đến tìm mình. Lôi Đằng Phong chớp mắt cười nói: “Hay là Mộc huynh trước đi xem tiểu Thế tử có chuyện gì hay không.”

Mộc Dương gật gật đầu, Mộc Liệt đột nhiên đến làm cho hắn có chút lo lắng chuyện gì đã xảy ra. Lôi Đằng Phong ra đề nghị như vậy lại là hợp với ý hắn, đứng dậy chắp tay với Lôi Đằng Phong và nói: “Đa tạ Thế tử”

Ra khỏi đại doanh, quả nhiên thấy Mộc Liệt đứng tại bên ngoài đại doanh có chút bừa bộn nước mắt lã chã. Hôm nay mới đầu tháng hai, phương bắc đang xuân hàn se lạnh. Mộc Liệt ăn mặc quần áo có chút rách rưới, mà ngay cả bờ môi tím tái rồi.Mộc Dương vội vàng cởi y phục trên người mình khoát lên người Mộc Liệt, lo lắng hỏi: “Liệt nhi, sao một mình con ở chỗ này?”

Mộc Liệt run rẩy,bờ môi giật giật nói: “Mẫu thân..Mẫu thân…” lời nói còn chưa nói xong, nước mắt đã chảy ra. Trong lòng Mộc Dương cả kinh, liền vội vàng hỏi: “Mẫu thân con làm sao?” Mộc Liệt kinh ngạc nhìn Mộc Dương, rốt cục oa một tiếng, khóc lớn lên.

Nhìn bộ dáng Mộc Liệt liền biết là do sợ hãi. Mộc Dương đau lòng ôm hắn vào lòng, dịu dàng nói: “Hài tử ngoan,đừng sợ, nói cho phụ thân…Đã xảy ra chuyện gì?” Mộc Liệt tựa trong lòng Mộc Dương, lúc này mới thôi thút tha thút thít đáp: “Có người xấu…Có người xấu bắt mẫu thân và Liệt nhi đi. Sau đó, Liệt nhi trốn thoát…Muốn về cầu tổ phụ cứu mẫu thân,nhưng là…Nhưng là bọn họ nói tổ phụ bị Hoàng thượng bắt lại.Oa…Phụ thân, cứu mẫu thân…Cứu tổ phụ…”

“Cái gì?” Chuyện lớn như thế, làm cho Mộc Dương cũng sững sờ.Vịn Mộc Liệt hỏi: “Con nói tổ phụ bị Hoàng thượng bắt lại? Vì cái gì?” Mộc Liệt ngẩn người,ngơ ngác lắc đầu nói: “Không biết, không biết…Liệt nhi nghe người khác nói như vậy. Liệt nhi không dám trở về, có đại thúc tốt bụng đưa Liệt nhi đến tìm phụ thân.”

Mộc Liệt còn nhỏ tuổi, nói ra được lời này cũng đứt quãng thất linh bát lạc đấy. Mộc Dương không khỏi trong lòng đại loạn. Lôi Đằng Phong đi ra cũng đã nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ, nhìn Mộc Liệt rúc vào lòng Mộc Dương nức nở như có điều suy nghĩ,trầm giọng nói: “Mộc huynh, trước không nên gấp gáp.Tốt hơn nên nén đau thương rồi hỏi sau, huống chi..Hàn Cốc quan cách nơi này cũng không xa, nếu quả thật có việc, có lẽ sẽ rất nhanh tin tức sẽ truyền đến.Tiểu Thế tử…sao cháu đến được nơi này?” Hàn Cốc quan cách nơi này nói xa không xa, nói gần cũng không gần.Dù thế nào cũng hai trăm dặm, muốn một đứa bé một mình như thế nào chạy đến đây?

Mộc Liệt trốn trong lòng Mộc Dương nức nở lắc đầu,vừa nói: “Ô ô…Ta không biết…Cưỡi ngựa đến…”

“Cháu cưỡi ngựa đến sao?” Lôi Đằng Phong nhướng mày nói: “Ai? Ai mang cháu đến đây?”

“Ô ô…Ta không biết. Phụ thân,cứu mẫu thân, mẫu thân chảy rất nhiều máu…Liệt nhi sợ…” Mộc Dương đau lòng vội vàng ôm hắn vào lòng, vỗ nhẹ nhẹ nói: “Được rồi, đừng sợ, không có việc gì rồi…Liệt nhi ngoan…”

Bế Mộc Liệt vào trướng của mình, Mộc Dương cẩn thận truy vấn, Mộc Liệt kể đứt quãng những chuyện vừa trải qua. Hóa ra, Mộc Dương đi chưa đến hai ngày thì mật thám của Mặc gia quân đã ngồi không yên, bị Sở quân phát hiện về sau chạy thục mạng nên uy hiếp Mộc Liệt và Dao Cơ.Về sau Dao Cơ nghĩ cách để Mộc Liệt trốn thoát. Mộc Liệt muốn trở về tìm tổ phụ cứu mẫu thân, kết quả nghe nói lão Mộc Dương Hầu cũng bị bắt rồi.Lúc này mới có người qua đường tốt bụng mang hắn đến đây.

Mộc Dương nghe Mộc Liệt kể xong,trong lòng sớm như có lửa đốt,nhưng Lôi Đằng Phong lại thực sự tỉnh táo hơn nhiều,tự nhiên cũng chú ý hơn….Mộc Dương căn bản không có chú ý chi tiết tỉ mỉ. Lôi Đằng Phong mỉm cười nhìn Mộc Liệt hỏi: “Tiểu Thế tử,người nào lại đưa người đến đây?”

Mộc Dương nghe vậy, không khỏi nhíu nhíu mày nói: “Lôi huynh, huynh có ý gì?” Những ngày này Mộc Dương và Lôi Đằng Phong ở cùng một chỗ,cho nên Mộc Dương cũng không muốn làm Lôi Đằng Phong mất mặt mũi.Nhưng câu hỏi của Lôi Đằng Phong làm cho hắn ẩn ẩn có chút cảm giác không thoải mái. Lôi Đằng Phong mỉm cười nói: “Mộc huynh, hiện ở đây đang trong trận chiến, tiểu Thế tử rõ ràng có thể vừa vặn gặp được người cưỡi ngựa qua đường kia, ngươi không có chút kì quái sao?” Vùng chiến tranh, người bình thường đều là đứng xa mà nhìn,làm sao có thể có người rảnh rỗi đặc biệt cưỡi ngựa tiễn một đứa bé đến quân doanh?

Mộc Dương giận tái đi nhìn qua Lôi Đằng Phong nói: “Lôi huynh, ý của huynh là Liệt nhi nói dối?”

Lôi Đằng Phong có chút nhíu mày,nói: “Mộc huynh đã hiều lầm, ta không có ý này. Chỉ có chút kỳ quái mà thôi.Tiểu Thế tử tuổi còn nhỏ, khó tránh khỏi bị người khác lợi dụng.” Mộc Dương hít một hơi sâu,trầm giọng nói: “Bất kể nói thế nào, trước hết phải tra rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Lôi huynh,trong quân tạm thời làm phiền huynh vài ngày,ta muốn trở về một chuyến.”

“Không được!” Mộc Liệt nắm chặt tay Mộc Dương không chịu buông,”Phụ thân không thể về! Hoàng thượng sẽ giết người! Bọn hắn nói…Hoàng thượng bắt được phụ thân, sau đó giết cả hai người. Liệt nhi…đừng…phụ thân đừng chết…Ô ô…”

Sắc mặt Mộc Dương bắt đầu khó coi…Lời Mộc Liệt nói hắn tin bảy tám phần, chỉ có chút không rõ, tại sao Hoàng thượng lại muốn bắt phụ thân của mình.Đang trầm tư, ngoài cửa truyền đến một âm thanh sắc bén: “Thánh chỉ đến! Mộc Dương Hầu Mộc Dương tiếp chỉ!”

Mộc Dương vội vàng bố trí tốt cho Mộc Liệt, nhanh chóng ra đại trướng, nhìn thấy thái giám giám bên người Mặc Cảnh Lê đang đứng trong đại doanh,trong lòng không khỏi trầm xuống.

“Thần, Mộc Dương tiếp chỉ!” Mộc Dương cung kính quỳ xuống tiếp chỉ.

Vị thái giám kia liếc nhìn Mộc Dương, mở thánh chỉ trong tay mình ra, trầm giọng nói: “Phủ Mộc Dương Hầu cấu kết Định Vương phủ, mưu nghịch phản quốc, tội danh đáng chết! Trước, tước binh quyền Mộc Dương, áp giải hồi kinh. Chọn ngày xét xử! Khâm thử!” Thái giám gấp thánh chỉ lại, phân phó: “Còn không bắt Mộc Dương lại!”

“Khoan đã!” Mộc Dương cao giọng nói: “Xin hỏi công công, Mộc Dương khi nào cấu kết Định Vương phủ? Khi nào mưu nghịch phản quốc hả?” Vị thái giám kia cười lạnh nói: “Vậy phải hỏi Mộc Dương Hầu đã làm chuyện gì.Ta chỉ phụng ý chỉ của Hoàng thượng đến bắt người, chẳng lẽ Mộc Dương Hầu còn muốn kháng chỉ hay sao?”

Mộc Dương cắn răng nói: “Muốn gán tội cho người sợ gì không có lý do, Mộc Dương không phục!”

Thái giám cười lạnh nói: “Không phục? Mộc Dương Hầu có lời gì muốn nói thì gặp Hoàng thượng,ta chỉ phụng mệnh làm việc, kính xin Mộc Dương Hầu đừng làm ta khó xử. Có điều …Ta sợ Mộc Dương Hầu cũng không thể nói được gì rồi.Sáng nay, lão Mộc Dương Hầu đã bị xử trảm.”

“Cái gì?! Phụ thân…” Sắc mặt Mộc Dương đại biến,không nghĩ tới Mộc Liệt nói phụ thân bị Mặc Cảnh Lê bắt,vậy mà nhanh như vậy đã bị xử trảm.Vị thái giám làm như không thấy sắc mặt Mộc Dương, dương dương đắc ý mà nói: “Mộc Dương Hầu hãy ngoan ngoãn chịu trói đi.Lệnh tôn khi còn sống đã khai báo chuyện phủ Mộc Dương Hầu cấu kết với Định Vương phủ.”

Sắc mặt Mộc Dương lúc trắng lúc xanh, so với bất kỳ kẻ nào, hắn hiểu rõ chuyện nhà mình.Nếu như có thể phụ thân của hắn sẽ không cự tuyệt mà đầu nhập vào Định Vương phủ, nhưng vấn đề là lúc trước phụ thân phụng mệnh Mặc Cảnh Kỳ ra tay với Định Vương phi, đã cùng Định Vương phủ kết đại thù.Vậy ra khả năng đầu phục Định Vương phủ là không thể. Sao phụ thân lại nhận loại tội danh vớ vẩn này, trừ phi…Là vu oan giá họa!

Nghĩ đến đây, Mộc Dương bi phẫn không hiểu.”Mộc gia ta trung thành và tận tâm với Hoàng thượng, Hoàng thượng lại xem mạng người như cỏ rác! Làm cho trung thần thật thất vọng!” Thái giám nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn,khua tay nói: “Bắt lấy Mộc Dương, chúng ta trở về báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Thị vệ trái phải liền bước lên muốn bắt lấy Mộc Dương. Nhưng Mộc Dương tuy trẻ tuổi, Mộc Dương Hầu lại nửa đời quang vinh, hơn nữa xưa nay lại biết cách làm người, phủ Mộc Dương Hầu cũng không thiếu trung tâm gia tướng. Lão Mộc Dương Hầu không hiểu sao bị Hoàng đế chém đầu, sao những người này lại có thể để Mộc Dương cũng bị bắt đi? Trong lúc nhất thời nhân mã song phương lập tức khẩn trương lên.

Đợi đến lúc tướng quân cánh phía tây đến, người do vị thái giám kia mang đến đã bị giết, chỉ còn sót lại hai thị vệ cùng hắn trốn ra quân doanh.

Bên ngoài quân doanh vài dặm, sắc mặt thái giám truyền chỉ trắng bệch, chân như nhũn ra, nhìn về phía trước cách đó không xa có một bóng người. Hai thị vệ bên cạnh hắn cuối cùng cũng ngã xuống đất.Vị thái giám kia cũng biết xem sắc mặt đấy, liền bước về phía trước, cười nịnh nọt nói: “Tần thống lĩnh, tiểu nhân đều làm theo như ý người nói, Mộc Dương…cả gan làm loạn, giết thị vệ Hoàng thượng phái tới. xin Tần Thống lĩnh tha cho tiểu nhân một mạng.”

Tần Phong quay đầu lại nhìn về vẻ mặt nịnh nọt của tên thái giám, cười nói: “Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không giết ngươi.”

Tên thái giám sững sờ,nhưng trong lòng lại vui mừng.Vốn cho là việc truyền thánh chỉ là việc đơn giản, lại không nghĩ lại bị người của Định Vương phủ bắt được.Cuối cùng chỉ phải theo lời Tần Phong mà nói lão Mộc Dương Hầu bị giết.Càng suýt nữa trở thành vong hồn dưới đao của Mộc Dương, hôm nay thật vất vả mới nhặt về một mạng dĩtự nhiên mừng rỡ vạn phần.

“Ta chẳng những sẽ không giết ngươi, mà còn phái người bảo vệ an toàn đưa ngươi trở về. Sau khi trở về phải ăn nói thế nào, ngươi biết chứ?”

“Tiểu nhân đã hiểu, tiểu nhân đã hiểu. Mộc Dương lớn mật kháng chỉ, còn giết thị vệ của Hoàng thượng, ý đồ mưu phản”.Tên thái giám vội vàng nói

Tần Phong thỏa mãn gật đầu, “Rất tốt, ta thích làm việc với người thông minh.”

Quảng cáo
Trước /446 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Copyright © 2022 - MTruyện.net