Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Nuy
****
Phủ Ninh Vương và phủ Cung Vương chỉ cách nhau một bức tường, mặc dù Ninh vương Mộ Dung An không phải là nhi tử thông minh lợi hại nhất của Hoa Hoàng, cũng không phải là nhi tử được sủng ái nhất, nhưng hắn lại hoàng tử có tính tình trương dương (*) không kiềm chế nhất của Hoa Quốc. Sinh mẫu (*mẹ ruột) Vân phi của hắn là phi tử được Hoa Hoàng sủng ái nhất, ca ca đồng bào (*cùng một mẹ) Mộ Dung Dục của hắn cũng là một trong những nhi tử được Hoa Hoàng coi trọng nhất, hơn nữa sau khi thái tử bị phế, trở thành nhân tuyển nóng nhất cho ngôi vị, Mộ Dung An không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế và thái tử vị, cũng chính vì vậy, lại làm cho Mộ Dung Dục càng thêm coi trọng với vị đệ đệ này, làm cho Vân phi càng thêm thương yêu đứa con nhỏ. Dù sao, nếu hai đứa con của mình cùng đứng lên tranh ngai vàng, Vân phi cũng không nguyện ý thấy. Cũng bởi vì như thế, vô luận Mộ Dung An làm chuyện gì, chỉ cần không chọc thủng trời, Mộ Dung Dục và Vân phi đều toại nguyện hắn.
(*) trương dương: phô trương, khoa trương
Lần này Mộ Dung An bị Cố Vân Ca đâm một trâm, có thể nói là từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ăn phải thua thiệt lớn như vậy. Nhưng người Cố gia không người nào mà không có một cỗ lòng ngoan tuyệt (*mạnh mẽ mà tàn nhẫn), một cây đuốc đốt cháy sạch sạch sẽ sẽ làm cho Mộ Dung An có lòng muốn báo thù cũng không tìm được người phát tiết. Phủ Ninh Vương và ngự y trong cung cẩn thận hầu hạ gần nửa tháng, cuối cùng thương thế của Mộ Dung An cũng ổn định lại, nhưng muốn hoàn toàn hồi phục, không có một, hai tháng là không thể nào. Mộ Dung Dục lo lắng hắn hồ nháo mà làm mình bị thương, liền giữ chặt hắn ở trong phủ, cũng làm cho tính khí của Mộ Dung An càng thêm nóng nảy.
Lúc đoàn người Mộc Thanh Y tới phủ Ninh Vương trùng hợp ngay lúc Mộ Dung An đang phát giận. Xa xa đã nghe được tiếng rống giận của Mộ Dung An: "Nàng ta tới làm gì, nói cho nàng ta cút về!"
Nghe như thế, thần sắc của tất cả mọi người không khỏi có chút quái dị nhìn Mộc Vân Dung. Vốn cho rằng Mộ Dung An nguyện ý bỏ qua đích nữ Mộc Thanh Y mà lấy thứ nữ Mộc Vân Dung, thì sẽ là thật sự yêu thích nàng, nhưng nghe khẩu khí này của Mộ Dung An, cũng không phải như vậy nha.
Bị mọi người nhìn có chút thẹn quá thành giận, gương mặt xinh đẹp của Mộc Vân Dung cũng là một xanh một tím. Nhưng đã đến nơi này, nếu thật sự bị người đuổi ra, mặt mũi sẽ bị ném rất lớn. Mộc Vân Dung cũng không để ý ánh mắt của mọi người, cắn cắn đôi môi hồng, đi vào phòng trước khi tổng quản đi ra: "An ca ca, Dung nhi tới thăm huynh, huynh đã tốt chưa?"
Trong đại sảnh, Mộ Dung An mang bộ mặt hung ác nham hiểm nửa nằm trên tháp mềm, thấy Mộc Dung Vân đi vào, mặt không nhịn được, lạnh lùng liếc nàng một cái, nói: "Muội tới làm gì?"
Mộc Vân Dung cắn môi, có chút ủy khuất, nói: "Nghe nói thương thế của huynh khá hơn một chút, Dung nhi nhận lệnh của phụ thân và tổ mẫu, tới thăm huynh một chút."
Mộ Dung An hừ lạnh, nói: "Không chết được, Lục ca nói muội cần phải học lại quy củ cho thật tốt, đúng là không sai, thật không có quy củ."
"Huynh...." Lần này Mộc Vân Dung thật sự ủy khuất rồi, nàng là thật tâm thích Mộ Dung An, từ lần đầu tiên gặp Mộ Dung An, trái tim đã rơi vào người hắn. Trong kinh thành có một chút lời đồn không tốt về Mộ Dung An, nàng cũng không phải không có nghe qua. Nhưng vẫn chỉ là mấy từ phỉ báng của người khác mà thôi. Mộ Dung An vẫn đối xử ôn hoà với mình. Cao hứng là có thể nói tốt mấy câu trấn an, mất hứng liền tùy tiện trách mắng. So với loại xuân xanh của thiếu nữ, Mộc Vân Dung nghĩ rằng Ninh vương phi tương lai thật ra cũng chưa bao giờ trải qua chuyện vui mừng của lưỡng tình tương duyệt.
Mộ Dung An hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý chút nào mà đưa mắt quét về mấy người theo Mộc Vân Dung tiến vào. Cũng thu hết bất mãn rõ ràng của Mộc Linh và Mộc Sâm, cùng nét kinh ngạc trong mắt của Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên vào mắt hắn, nhưng hắn lại không chút nào để ý. Hắn là hoàng tử, coi như người Mộc gia mất hứng thì có thể làm gì hắn chứ? Hắn chịu cưới Mộc Vân Dung cũng đã cho Mộc Trường Minh mặt mũi lớn rồi.
"Ngươi là....Mộc Thanh Y?" Nhìn Mộc Thanh Y đứng ở cuối hàng, Mộ Dung An nhướng mày hỏi. Nhất thời, ánh mắt của mọi người trong đại sảnh đều tập trung vào người Mộc Thanh Y, trong đó mãnh liệt nhất là ánh mắt ghen ghét của Mộc Vân Dung.
Mộc Thanh Y thu lại hận ý cuồn cuộn trong mắt, bình tĩnh nói: "Bẩm Ninh vương, chính là tiểu nữ." Hôm nay nàng đã không còn là Cố Vân Ca, nàng sẽ không ra tay với Mộ Dung An nữa, ít nhất hiện tại sẽ không! Nói đến oan khúc (*) của Cố gia, Mộc Dung An chẳng qua chỉ là một con cờ trợ Trụ vi ngược (**) trong đó mà thôi. Chính là một mạng Mộ Dung An, sao có thể rửa sạch oan khúc và sỉ nhục của Cố gia? Làm sao có thể để cho nàng tin tưởng thế nào này còn có thiên lý (*công lý)?
(*) oan khúc: bị oan, xử oan, chịu oan, bất công
(**) trợ Trụ vi ngược: nối giáo cho giặc, giúp người xấu làm điều ác
Mộ Dung An bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên nói: "Đôi mắt này của ngươi...Thật đáng ghét. Cút ra ngoài!" Mộc Thanh Y ngẩn ra, không nhìn tới ánh mắt hả hê của Mộc Vân Dung, bình tĩnh lui ra ngoài. Lúc không có năng lực chống lại Mộ Dung An, nàng cũng không muốn ở cùng một chỗ với hắn.
****
Rốt cuộc Mộc Thanh Y cũng là đích nữ của phủ Túc Thành Hầu, tự nhiên người phủ Ninh Vương cũng không thể thật sự đuổi nàng ra ngoài. Huống chi người trong phủ cũng biết tính tình hỉ nộ thất thường của Ninh vương, quản gia trong phủ cũng đã được Vân phi và Mộ Dung Dục gõ qua, dĩ nhiên là biết phải có chừng có mực. Nếu không phải như thế, với tính khí như vậy của Mộ Dung An đã sớm đắc tội sạch với tất cả quan to quyền quý của kinh thành rồi.
Quả nhiên vừa ra khỏi cửa, lập tức có quản gia tiến lên khách khí mời Mộc Thanh Y đến Hoa Uyển đi dạo một chút, rồi đợi cùng về với những người khác. Mặc dù thái độ của quản gia có chút lạnh nhạt, nhưng cũng không tính là thất lễ, mà tính cách của Mộc Thanh Y cũng không phải thật sự là của thiếu nữ mười lăm, mười sáu xuân xanh (*), nơi nào còn có thể đem chuyện nhỏ này vào mắt chứ.
(*) xuân xanh: đại khái là chỉ số tuổi của con gái
Vẫy tay cho lui hạ nhân dẫn đường, vốn Mộc Thanh Y không có tâm đi dạo vườn hoa, nên tùy ý tìm một chỗ yên tĩnh trong góc ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần. Mấy ngày nay, nàng nhìn qua nhàn nhã tự tại, trấn định thong dong như vậy, thật ra mỗi giờ mỗi giây đều cẩn thận tính toán mọi việc trong lòng. Thật sự nàng có thể nắm giữ gì đó cũng quá ít, lấy tình huống ngày hôm nay mà xem, đừng nói là muốn đối phó với Hoa Hoàng cao cao tại thượng kia, ngay cả muốn rung chuyển Mộ Dung Dục cũng không khác nào phù du hám thụ (*), do đó nàng không thể không tính toán cẩn thận.
Vuốt vuốt mi tâm có chút đau, không tiếng động thở dài trong lòng. Mở mắt quan sát cảnh sắc xung quanh, huynh trưởng của nàng....Người ca ca tâm tính cao thượng kia của nàng, danh xưng đệ nhất mỹ nam kinh thành là ca ca nàng, chính là chết ở trong phủ Ninh Vương.
Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy dọc theo gương mặt ngọc. Chết....Cũng tốt. Lấy tâm tính của ca ca, nếu không phải vì nàng, chỉ sợ đã sớm kết thúc chính mình, cũng sẽ không chịu Mộ Dung An làm nhục như vậy. Hai huynh muội bọn họ, mấy năm này đều trở thành công cụ kiềm chế đối phương trong tay Mộ Dung Dục và Mộ Dung An. Bởi vì ca ca ở trong phủ Ninh Vương, Cố Vân Ca không thể tự tử, chỉ có thể luân lạc (*trầm luân) ở thanh lâu. Bởi vì muội muội thân vùi lấp trong thanh lâu, vì không để cho muội muội chịu khổ, Cố Tú Đình chỉ có thể tham sống sợ chết. Hôm nay.....chết cũng tốt! Ca ca, nếu huynh trên trời có linh thiêng, hãy phù hộ Vân Ca vì Cố gia ta báo thù rửa hận đi.
"Người kia...Sắp không được đi." Trong lúc Mộc Thanh Y lâm vào suy nghĩ của mình, một âm thanh rất nhỏ từ con đường nhỏ phía sau cây cổ thụ truyền đến.
"Cũng không phải sao, thật là đáng thương. Nếu không phải vương gia sai người ta hạ độc để cho y không thể động dậy được, chỉ sợ là không biết đã tự giết chính mình bao nhiêu lần." Một âm thanh khác cũng truyền đến, trong giọng nói tràn ngập đồng tình và thương hại. Hiển nhiên hai nha đầu này vừa đi vừa nói chút chuyện xấu. Chẳng qua là không biết có người là nàng đang ngồi phía sau gốc cổ thụ vừa vặn nghe được.
Mộc Thanh Y cũng không để ý, Mộc Dung An hại chết người cũng không phải một hai. Hôm nay nàng ngay cả bản thân cũng không rảnh, nơi nào còn có thể ý định đi quản chuyện người khác? Cố gia nhiều năm như vậy, tổ phụ, phụ thân, thúc thúc cẩn trọng giúp đỡ mọi người, người mang ân của Cố gia cũng có rất nhiều, nhưng đối mặt với sống chết lại có bao nhiêu người có thể đứng ra nói chuyện thay Cố gia?
"Coi như là như vậy, y không ăn không uống, chỉ sợ cũng chống đỡ không được mấy ngày." Nha đầu nói chuyện thứ nhất mở miệng, nhỏ giọng nói.
Một nha đầu khác thở dài, nói: "Một công tử phong lưu tuấn tú như vậy lại bị hành hạ như thế, chết...chỉ sợ cũng là một chuyện tốt. Trước kia vương gia luôn lấy tiểu thư Cố gia ra uy hiếp y, hôm nay Cố tiểu thư đã mất, chỉ sợ...."
"Quên đi, đừng nói nữa. Nếu người đã thật sự chết rồi, chỉ sợ vương gia sẽ không tha cho chúng ta..."
Hai nha đầu đi càng lúc càng xa, nhưng Mộc Thanh Y lại thẩn thờ ngồi yên tại chỗ, chỉ cảm thấy được trong đầu sấm sét ầm ầm đánh lên. Cố tiểu thư....Uy hiếp....Chết....
Đại ca....Đại ca còn sống?!