Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hôn sự ban đầu vốn dĩ của Ninh Vương và Mộc Thanh Y! Nếu muốn xung hỉ thủ tiết để cho nàng ta đi! Dù sao hiện tại nàng ta bị hủy dung rồi có cho nhất định cũng không có ai lấy!"
Lời này vừa rơi xuống, trong thư phòng mọi người đều sửng sốt. Mộc Trường Minh trầm giọng nói: "Ngươi điên rồi!" Nhưng khuôn mặt Mộc Vân Dung vui mừng hẳn ra, ngay cả Mộc Linh vẫn luôn không có biểu cảm ánh mắt cũng nhanh chợt lóe. Mộc Sâm ngồi ở một bên không nói một lời, nhưng ánh mắt nhìn Tôn thị cũng trở nên hết sức quỷ dị. Hắn từ nhỏ đã không thích Tôn thị, không phải bởi vì quan hệ lợi ích giữa hắn và Mộc Linh, mà bởi vì thật sự nhìn Tôn thị không vừa mắt. Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng không nghĩ tới Tôn thị lại có thể vô sỉ đến trình độ như vậy.
Quả thật là xuất thân nha đầu không lên nổi mặt bàn, thật sự cho rằng hoàng tử Thiên gia là rau cải trắng có thể mặc cho bà ta chọn lựa, nói cần sẽ có nói không cần là không cần được sao? Ban đầu Đại phu nhân mới vừa qua đời, liền khích bác phụ thân và Nhu phi ở trước mặt hoàng thượng góp lời đem hôn sự của Tứ muội đưa cho Mộc Vân Dung. Hiện tại mắt thấy Ninh Vương không được, tích cực suy nghĩ muốn bắt Tứ muội tới chịu. Thật sự không có chút liêm sỉ nào! Nữ nhân như vậy, phụ thân hắn thế nhưng sủng ái mười mấy năm? Trong lúc nhất thời, suy nghĩ Mộc Sâm không khỏi bay tới một phương hướng cực kỳ quỷ dị. Rốt cuộc muốn phụ thân hắn muốn thưởng thức dạng gì, mới có thể chướng mắt Đại phu nhân xuất thân đại gia khuê tú, xinh đẹp uyển chuyển, ung dung đoan trang. Cũng gai mắt mẫu thân con gái rượu, ôn thuận trầm tĩnh, mà lại muốn coi trọng một nữ nhân như vậy a? Nếu nói nữ nhân này là một yêu nghiệt nghiêng nước nghiêng thành cũng thôi đi, nhưng nhìn dung mạo cũng chỉ được xưng xinh đẹp mà thôi a.
Mộc Trường Minh bị ánh mắt Mộc Sâm nhìn có chút cả người không được tự nhiên, ông ta không khỏi buồn bực ho khan một tiếng. Mặc dù cũng không biết con trai lớn đang suy nghĩ gì, nhưng có thể đoán được một phần cũng đã đủ để cho Mộc Trường Minh xấu hổ.
Tôn thị bị Mộc Trường Minh ngay trước mặt con gái tức giận quở trách, trên mặt bà ta cũng sượng lại, cãi chày cãi cối nói: "Ta nói có gì không đúng sao? Dù sao Tứ tiểu thư cũng không ai thèm lấy, chẳng lẽ còn muốn hại Dung nhi của ta hay sao?"
Mộc Sâm yên lặng liếc mắt, không thay con gái ngươi xuất giá chính là hại nàng, ban đầu hôn sự cũng không phải là người ta xin ngươi giành được a. Ho nhẹ một tiếng, Mộc Sâm nói: "Phu nhân nghĩ lại, hoàng gia chỉ sợ sẽ không đồng ý chúng ta tùy tiện thay thế tân nương."
Tôn thị khinh thường hừ nhẹ một tiếng nói: "Chỉ cần xin nương nương cùng hoàng thượng nói mấy câu cũng được, cũng không phải đại sự gì. Nương nương hiện tại đang mang long thai."
Mộc Sâm trong lòng vạn phần khinh thường, ngươi cho rằng Mộc Phi Loan một mình mang thai chính là long thai sao? Không là đại sự gì sao? Ít nhất ở trong mắt Thái hậu, Ninh Vương có thể so với một thai nhi còn không biết là nam hay nữ quan trọng hơn nhiều.
"Đủ rồi! Chuyện này không cần thương lượng, ngươi nhanh chóng thu hồi mấy suy nghĩ loạn thất bát tao cho bổn hầu." Trong mắt quét tổn thất một cái, Mộc Trường Minh lạnh lùng nói. Hôm nay bọn họ đang tránh để cho Hoa Hoàng suy nghĩ đến Mộc Thanh Y, làm sao có thể tự mình đâm đầu vào. Mặc dù Thanh Y hiện tại đã bị hủy dung, nhưng thế gian này thật sự rất trùng hợp, nếu như Hoa Hoàng vẫn không chịu chết tâm phái người đi thăm dò, vô luận phủ Túc Thành Hầu hay Nhu phi cũng đều không tốt.
Tôn thị hít thở không thông, phục hồi tinh thần lại khóc lóc càng thêm lợi hại: "Ta chẳng lẽ là vì ta sao? Còn không phải là vì Dung Nhi! Chẳng lẽ Dung Nhi không phải nữ nhi ruột thịt của ngươi sao? Hầu gia. . . Ngươi thật là ác độc a."
Mộc Vân Dung cũng đi theo che mặt khóc lớn lên: "Mẫu thân, ô ô. . . Nữ nhi mệnh thật là khổ a..."
Vốn dĩ thư phòng vừa yên tĩnh, lúc này lại hổn loạn ồn ào giống như một cái chợ. Mộc Linh chán ghét nhíu mày một cái không lên tiếng. Mộc Trường Minh nhìn thê tử và ái nữ trước mắt khóc thành một đoàn kêu trời kêu đất, tức giận đứng dậy bước nhanh ra ngoài, phanh một tiếng đóng sầm của thư phòng lại.
Tiếng đóng cửa thật lớn khiến cho hai mẹ con Tôn thị đều sửng sốt, ngay cả khóc cũng quên. Mộc Sâm xem một chút không có chuyện gì cũng đứng dậy đi ra ngoài, đi tới bên cạnh Tôn thị cùng Mộc Vân Dung ngừng chân, cười nhạt nhìn Tôn thị nói: "Phu nhân, nữ nhi ruột thịt của phụ thân cũng không chỉ có một mình Tam muội, Tứ muội cũng là ruột thịt của phụ thân." Nói xong cũng không quan tâm đến sắc mặt của Tôn thị biến thành dạng gì, Mộc Sâm sãi bước ra khỏi thư phòng. Quả nhiên, mới ra khỏi cửa thư phòng đã nghe bên trong truyền ra tiếng mắng bén nhọn của Tôn phu nhân: "Nàng coi là thứ gì? Bất quá là một tiện nhân thôi!"
Mộc Sâm quay đầu, liền thấy Mộc Trường Minh đứng cách đó không xa dưới mái hiên tức giận sắc mặt biến thành màu đen, hiển nhiên, tiếng mắng chửi của Tôn thị hắn cũng nghe được nhất thanh nhị sở. Phụ thân, đây chính là nữ nhân ngươi sủng ái nhất, chính ngươi xem thật kỹ đi.
"Mẫu thân. . . Con nên làm cái gì bây giờ?" Mộc Vân Dung khóc ngã vào trong ngực Tôn thị nói. Tôn thị vội vàng an ủi nữ nhi nói: "Dung Nhi đừng sợ, không cần lo lắng. Hai ngày nữa mẫu thân liền vào cung đi cầu tỷ tỷ của con. Các con là hai tỷ muội ruột thịt, chẳng lẽ đại tỷ con có thể nhìn con rơi vào hố lửa hay sao?" Mộc Vân Dung vẫn có chút lo lắng nói: "Vạn nhất Thái hậu nhất định vì Ninh Vương xung hỉ..." Mộc Vân Dung cũng không phải thật sự đần, mặc dù nàng đại đa số thời điểm biểu hiện không đủ thông minh, nhưng đến lúc liên quan đến ích lợi bản thân mà nói, vẫn là kinh người thanh tĩnh. Đại tỷ lợi hại hơn nữa cũng không sánh bằng Thái hậu.
Mộc Linh cười lạnh một tiếng nói: "Cũng không phải là đại sự gì? Còn cần đi cầu đại tỷ sao? Huống chi, mẫu thân người cũng đừng khó khăn đi cầu khẩn, đại tỷ tuyệt đối sẽ không đồng ý."
Tôn thị có chút không vui cau mày nói: "Lời này nói thế nào? Loan nhi luôn luôn thương yêu Dung Nhi nhất."
Mộc Linh hừ nhẹ một tiếng nói: "Quan hệ thương yêu khi địa vị của đại tỷ, tỷ ấy còn có thể đáp ứng? Đại tỷ vì không để cho hoàng thượng nhìn thấy Tứ muội đã mất rất nhiều tâm tư. Hiện tại người để cho đại tỷ đến trước mặt hoàng thượng bắt Tứ muội thay thế cho Tam muội, chẳng phải khiến cho đại tỷ kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Vạn nhất đến lúc hoàng thượng giận dử, hoặc nhất thời cao hứng muốn điều tra Tứ muội như thế nào bị hủy dung, các ngươi ai có thể gánh nổi được trách nhiệm?"
"Chuyện này. . ." Hai người lúc này mới nhớ tới chuyện như vậy, mặc dù đối với bên ngoài đều nói Mộc Thanh Y tự mình ăn nhầm thức ăn, nhưng trong phủ mua bất cứ thứ gì, sau đó đưa đến viện của Mộc Thanh Y, dù sao cũng qua tay nhiều người như vậy. Thực sự nếu có người tận tâm muốn điều tra, chưa chắc không tra ra được.
Tôn thị do dự một chút hỏi: "Linh nhi, nói như vậy con có biện pháp?"
Mộc Linh nói: "Nếu như không có chuyện này dĩ nhiên là có, vạn nhất Thái hậu thật muốn xung hỉ, đến hôm đó nghĩ cách nhét Mộc Thanh Y vào trong kiệu. Đợi đến khi người đưa vào Ninh Vương phủ, chẳng lẽ còn có thể đổi tân nương tử hay sao? Đến lúc đó nếu để cho phụ thân ở trước mặt Cung Vương nói mấy lời hay, chuyện này cũng đã vượt qua. Về phần Tam muội, sau này nghĩ cách đổi thân phận là được. Dù sao nhìn với thân phận này của Mộc Vân Dung, Tam muội đời này không có gì để trông cậy vào." Nếu không chờ thủ tiết goá chồng trước khi cưới, nếu không vào Ninh Vương phủ xung hỉ cho Ninh Vương, chờ làm quả phụ.
Nghe Mộc Linh lạnh giọng nói, Mộc Vân Dung không nhịn được giận đến lau nước mắt. Nhưng ngoại trừ nghe theo biện pháp Mộc Linh nói nàng cũng không có biện pháp nào khác. Mộc Linh nói một chút cũng không sai, thân phận này của Mộc Vân Dung nàng, nàng nhất định cả đời cũng không thể xuất đầu lộ diện, không xung hỉ cũng không có quan hệ, chỉ cần cuối cùng bị đưa vào Ninh Vương phủ không phải là nàng.
"Được sao?" Tôn thị có chút chần chờ nói. Hầu gia rõ ràng cho thấy không đồng ý làm như vậy, thái độ kiên quyết so với ngày thường hoàn toàn bất đồng. Mặc dù kinh thành vụng trộm sau lưng Mộc Trường Minh làm một chút không chuyện nên làm, nhưng Tôn thị thật sự không dám ngay trước mặt Mộc Trường Minh làm trái ý.
Mộc Linh dửng dưng nói: "Có cái gì không được, trong ngày thường phụ thân rất bận rộn, trong Lan Chỉ Viện cũng chỉ có vài người như vậy, chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút lúc đưa lên kiệu đừng để bị người khác phát hiện là được. Đợi đến khi gạo sống nấu thành cơm chín, phụ thân sẽ không vì Mộc Thanh Y mà thật sự làm gì chúng ta?" Coi như dựa theo phân lượng, ba mẹ con bọn họ phân lượng so ra vẫn quan trọng hơn Mộc Thanh Y, càng không cần phải nói sau lưng còn có một Nhu phi. Chỉ cần phụ thân không muốn cùng Nhu phi phát sinh ngăn cách, cũng sẽ không ra tay đối với bọn họ.
Tôn thị suy nghĩ nghiêm túc, quả nhiên cảm thấy Mộc Linh nói có lý: "Linh nhi nói không sai, nếu như không có chuyện này dĩ nhiên là tốt, vạn nhất thật sự có thể đưa được nha đầu Mộc Thanh Y qua đó!"
Tôn thị tính toán, truyền vào trong tai Mộc Thanh Y bất quá cũng chỉ là một trò cười mà thôi. Người thông minh không đáng sợ, người ngu ngốc cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là người ngu ngốc tự cho mình là người thông minh.
Mộc Sâm nhìn Mộc Thanh Y dường như không chút để ý, cau mày nói: "Tứ muội, muội một chút cũng không lo lắng sao?"
Vẻ mặt Mộc Thanh Y che dấu dưới lớp khăn che mặt thật dày, không thấy rõ thần sắc trên mặt. Nhưng đôi mắt để lộ ở bên ngoài lại mang theo Du Nhiên(tự nhiên) vui vẻ. Giương mắt liếc nhìn Mộc Sâm, Mộc Thanh Y nói: "Đa tạ đại ca lúc này còn tự mình đi đến đây nói với ta chuyện này."
Từ khi tin tức Mộc Thanh Y bị hủy dung bị truyền ra, mọi người phủ Túc Thành Hầu cơ hồ đều cho rằng Tứ tiểu thư xong rồi. Dưới tình huống như thế, Mộc Sâm còn dám mạo hiểm khiến cho Mộc Trường Minh không vui chạy tới nói với nàng một tiếng, bất kể bởi vì cái gì cũng coi như không dễ. Mộc Sâm nói: "Tứ muội không cần nói như thế, ban đầu lúc phu nhân vẫn còn sống, phu nhân đối với ta và di nương cũng không tệ. Tứ muội, ba mẹ con Tôn thị trăm phương ngàn kế muốn tính toán muội, muội vẫn nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn."
Mộc Thanh Y cười nói: "Đa tạ đại ca quan tâm, có điều nếu không phải muội muốn cho người tính toán, trên đời này người có thể tính toán đến muội chỉ sợ cũng không có mấy người. Ít nhất, tuyệt đối sẽ không bao gồm ba người kia."
Mộc Sâm sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Mộc Thanh Y nói: "Tứ muội có chuẩn bị sẵn rồi sao?" Thấy Mộc Thanh Y cười như không cười, Mộc Sâm tự biết lỡ lời, có chút xấu hổ nói: "Đại ca hỏi quá nhiều, tóm lại, Tứ muội hết thảy phải cẩn thận."
Mộc Thanh Y nhận lấy chén canh bổ từ Châu Nhi đưa lên, vừa mạn điều tư lý lấy muỗng khuấy, vừa quan sát Mộc Sâm nói: "Mấy ngày nay, Đại ca đối với phụ thân và phủ Túc Thành Hầu có ý kiến gì không?"
Ánh mắt Mộc Sâm hơi sẫm, cười khổ nói: "Vô luận ta làm cái gì, chỉ sợ cũng không vào mắt của phụ thân." Vốn hắn cho rằng Mộc Linh gặp xui xẻo phụ thân sẽ nhìn thấy hắn, trước đó vài ngày phụ thân đúng là đối với hắn khá hơn nhiều so với lúc trước. Nhưng cũng không được lâu lắm, Mộc Linh lại bắt đầu thường xuyên được phụ thân gọi đến thư phòng nghị sự. Hiển nhiên, ở trong lòng phụ thân Mộc Linh mới là người thừa kế phủ Túc Thành Hầu. Hắn đứa con trai này bất quá chỉ là vật thay thế râu ria mà thôi, hoặc giả nói ngay cả vật thay thế cũng không bằng bất quá chỉ là chân chạy việc lúc không có ai mới có thể dùng tới mà thôi. Mộc Linh phạm vào lỗi nghiêm trọng như vậy, ở trong mắt phụ thân vẫn coi trọng nhi tử nhất, Mộc Sâm tin tưởng nếu như chuyện lần đó phát sinh ở trên người mình, phụ thân chỉ sợ đã sớm đánh hắn một trận ra trò rồi trục xuất khỏi cửa.
Mộc Thanh Y nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Ta đã nói rồi, chỉ cần Nhu phi vẫn còn sống một ngày. . . Phụ thân tuyệt đối sẽ không buông tha cho Mộc Linh."
Mộc Sâm có chút phiền não nói: "Vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ Tứ muội cho rằng bằng ta con của một thê thiếp có thể dao động được Nhu phi? Huống chi, người một nhà phủ Túc Thành Hầu, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nếu như Nhu phi trừ có gì ngoài ý muốn, ta có thể có được cái gì tốt sao?"
Mộc Thanh Y thong thả nói: "Đại ca cảm thấy Cung Vương điện hạ sẽ thắng sao?"
Mộc Sâm sửng sốt một chút mới phản ứng được nàng hỏi có ý gì. Vốn không muốn trả lời, nhưng nhìn thần sắc Mộc Thanh Y thong dong bình tĩnh không biết tại sao trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại, do dự một chút nói: "Vốn dĩ ta cảm thấy Cung Vương sẽ thắng. Nhưng hiện tại. . ." Nhớ tới trong khoảng thời gian này Cung Vương tiếp nhị liên tam gặp chuyện xui xẻo, còn có thái độ của hoàng thượng đối với Cung Vương phủ và Vân tần, cũng giống như cố ý lập hắn làm thái tử. Mộc Sâm ở trong triều làm quan, mặc dù vẫn không được xem là nhân vật quan trọng gì, nhưng trong quan trường rất nhiều tin tức vẫn biết. Hôm nay thái tử vị người có lực cạnh tranh nhất chính là Cung Vương và Trì Vương. Nếu bàn về thực lực có thể Cung Vương phủ vẫn cao hơn một chút, nhưng bàn về danh tiếng hi vọng của mọi người thì Trì Vương lại tăng thêm một bậc. Hôm nay xem ra, thắng bại có lẽ năm năm chi phân, càng không cần phải nói trong lúc sẽ có bao nhiêu chuyện xảy ra.
Mộc Thanh Y nhìn thần sắc hắn ngưng trọng, nàng lại cười nói: "Đại ca cũng cảm thấy, phụ thân đặt hết tất cả trù mã trên người Cung Vương có chút quá mức mạo hiểm có phải hay không?"
"Ý Tứ muội là?" Mộc Sâm cẩn thận hỏi.
Mộc Thanh Y cười nói: "Thế gia chân chính có lai lịch từ xa xưa, ngoại trừ ánh mắt tinh chuẩn độc đáo ở ngoài, còn có một điểm chính là. . . Vĩnh viễn sẽ không đặt tất cả trù mã vào cùng một chỗ."
Mộc Sâm hơi biến sắc, nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y nói: "Muội muốn ta âm thầm đầu nhập vào Trì Vương?"
Mộc Thanh Y mím môi mỉm cười nói: "Thanh Y chẳng qua chỉ cho đại ca một đề nghị. Có câu nói từ xưa người thành đại sự , ánh mắt, quyết định, năng lực thiếu một thứ cũng không được. Đại ca có thể suy tính tiếp tục ở căn nhà nhỏ bé phủ Túc Thành Hầu cùng mấy người Tôn thị tranh đoạt cũng có thể vĩnh viễn cũng không có hi vọng được phụ thân quan tâm, hay tự mình đi đọ sức nói không chừng có thể được một Long công."
"Nếu như bị phụ thân biết được..." Mộc Sâm không thể không thừa nhận mình có chút bị thuyết phục, nhưng vừa nghĩ tới thái độ của Mộc Trường Minh trái tim cũng chợt lạnh. Vạn nhất phụ thân biết, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.
Mộc Thanh Y rũ mắt nói: "Đường muốn đi như thế nào, do đại ca tự ình quyết định. Thành thật mà nói, thật ra thì muội cũng không coi trọng quyền thừa kế phủ Túc Thành Hầu."
"Lời này của Tứ muội có ý gì?" Mộc Sâm không hiểu. Mộc Thanh Y nói: "Đại ca có biết phụ thân có được Túc Thành Hầu như thế nào không? Phải biết rằng, mặc dù Mộc gia cũng được coi là gia đình quyền quý trong kinh thành, nhưng của cải lại yếu kém không ít so với hầu môn khác."
Mộc Sâm tự nhiên biết, bởi vì tước vị Túc Thành Hầu là từ Mộc Trường Minh bắt đầu mới có. Năm đó Mộc Trường Minh có công cứu giá mà lấy được phong thưởng. Nói đến cùng xem như là ân phong. Mặc dù trong tay Mộc Trường Minh cũng nắm binh quyền, nhưng phương diện công trận so với vương gia Bình Nam Quận Vương phủ đời thứ nhất, mấy đời vương gia An Tây Quận Vương phủ cùng An Tây Quận Vương Triệu Tử Ngọc hôm nay mà nói cũng không đủ nhìn. Lấy công trận được công phong tước vị trừ phi phạm tội không thể tha thứ nếu không tuyệt đối không bị đoạt tước, nhưng ân phong lại không giống nhau, ngày nào đó hoàng đế mất hứng nói tước vị này không có sẽ không có. Cũng chính vì vậy, cho tới bây giờ ở Hoa Quốc vương gia gia khác họ cũng chỉ có hai nhà Chu gia và Triệu gia mà thôi. Bởi vì chiến công của tổ tiên bọn họ đúng là vượt qua thử thách. Về phần khác chỉ là tước vị Quận Vương Hầu, nói không chừng cũng bởi vì hoàng đế muốn giảm bớt chi tiêu cũng có thể bị xóa sạch một phần lớn.
Mộc Thanh Y bình tĩnh nói: "Đương kim bệ hạ mặc dù không tính là cay nghiệt hẹp hòi, nhưng thành thật mà nói cũng không phải là quân vương khoan hậu nhân ái..."
"Tứ muội!" Mộc Sâm nghe Mộc Thanh Y đĩnh đạc mà nói, hắn theo trực giác trên trán mồ hôi lạnh toát ra. Chỉ trích quân vương, nếu như bị người khác nghe chính là tội lớn chém đầu! Mộc Thanh Y mỉm cười nhìn hắn nói: "Đại ca không cần sợ, nơi này không có người ngoài. Lời của ta nói, đại ca không ngại suy nghĩ một chút. . . Thành thật mà nói, ta cảm thấy tước vị phủ Túc Thành Hầu, đại khái chỉ đến thế hệ này."
Thần sắc Mộc Sâm biến đổi, trầm giọng nói: "Tứ muội có chứng cớ gì?"
Mộc Thanh Y mặt giản ra cười nói: "Phụ thân và đại tỷ năm đó dường như gạt hoàng thượng làm một chuyện không tốt lắm. Chuyện như vậy nếu như bị tố giác, chỉ sợ cả đời này cũng chưa có phủ Túc Thành Hầu."
Mộc Sâm đã sớm kinh hãi nói không ra lời, hắn chẳng qua giống như thường ngày thuận tiện tới chỗ Mộc Thanh Y truyền tin tức, cũng coi như kéo quan hệ. Dù sao Mộc Sâm vẫn luôn biết Tứ muội cũng không phải ke dễ bị bắt nạt. Nhưng lại không nghĩ rằng, Tứ muội luôn luôn ít nói, lại có thể đối với hắn bất ngờ nói ra tin tức làm người ta khiếp sợ như vậy.
"Muội... Muội không sợ ta nói cho phụ thân sao?" Mộc Sâm nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y trầm giọng hỏi.
Mộc Thanh Y nhướng mày, cười yếu ớt nói: "Nói cho phụ thân đối với huynh có lợi ích gì sao? Huynh cảm thấy phụ thân sẽ coi trọng huynh hơn một chút, hay mang lòng nghi ngờ huynh đã biết nội tình chuyện năm đó, sau đó làm chút chuyện bất đắc dĩ?" Nói đến chỗ này, Mộc Thanh Y mạn bất kinh tâm giơ tay lên sờ khăn che mặt trên mặt mình. Trong lòng Mộc Sâm giật mình, bất đắc dĩ làm. . . Mặt Tứ muội không phải do phụ thân bất đắc dĩ mà tự lo thân sao?
Mộc Thanh Y nhìn Mộc Sâm biến sắc, nàng cười nói: "Đại ca không cần phải lo lắng, nếu như đại ca thật muốn con hiếu thảo nói lại cho phụ thân, cũng không có gì. Muội đã như vậy, cùng lắm thì bị phụ thân giết chết cũng không sao."
"Tứ muội nói nhăng gì đó!" Mộc Sâm vội vàng ngăn cản nói: "Nói thế nào đi nữa thì phụ thân vẫn là phụ thân của chúng ta, sẽ không. . . Sẽ không, hơn nữa, chuyện của muội nói, có khi nào đại ca tiết lộ hơn phân nửa câu cùng người khác đâu chứ?"
Mộc Thanh Y tán đồng gật đầu cười nói: "Vốn dĩ muội còn muốn giúp đại ca tranh giành một chuyến, chưa chắc không có phần thắng. Bây giờ nhìn lại không được phủ Túc Thành Hầu không lâu được. Đại ca cũng đừng thường xuyên nhớ kỹ tước vị phủ Túc Thành Hầu, dù sao tước vị này cũng không phải do tổ tiên truyền lại, mất cũng coi như không tới trên đầu đại ca. Đại ca nếu như ưu tâm, chẳng bằng tự mình đi kiếm một phần công danh, đến lúc đó đón di nương ra ngoài làm lão thái thái kim tôn ngọc quý, so với ở trong phủ Túc Thành Hầu nhìn sắc mặt người khác tốt hơn nhiều hay sao?"
Mộc Sâm nghiêm nghị, bộ dạng phục tùng trầm tư hồi lâu, mới cười khổ nói: "Tứ muội nói mặc dù có đạo lý, nhưng trừ phủ Túc Thành Hầu, đại ca chỉ là tiểu quan vô danh tiểu tốt không lên được mặt bàn, chỉ sợ cũng không có biện pháp."
Mộc Thanh Y cười nói: "Đại ca lời ấy sai rồi. Năng lực của Đại ca cũng không kém gì người bên cạnh, con trai lớn phủ Túc Thành Hầu, tự nhiên so với nhiều người có hơn mấy phần ưu thế. Đoan nhìn đại ca thế nào lựa chọn."
Mộc Sâm hiển nhiên có chút động lòng, Mộc Thanh Y cũng không ép hắn, chỉ là nói: "Đại ca không ngại trở về cùng di nương thương lượng một chút hãy nói."
Tiễn Mộc Sâm rời đi, Mộc Thanh Y cũng chậm rãi dùng hết canh bổ Châu Nhi đưa tới, nhìn khoảng không ngoài cửa, có chút không thú vị chê cười một tiếng.
Mộc Sâm người này, không tính là người tốt cũng không thể nói là người xấu. Không thông minh cũng không ngu dốt, người như vậy, vốn dĩ tuyệt đối không tranh lại mẹ con Tôn thị. Mộc Thanh Y tự nhiên cũng sẽ không hảo tâm chỉ cho hắn một bước đường lên mây, nàng nói một chút cũng bất quá là nhìn hắn lựa chọn thế nào thôi. Hắn nếu như khôn ngoan cho dù dừng bước, ít nhất còn có thể bình an. Nếu như bị quyền thế sở mê, chỉ biết lâm vào vực sâu vạn kiếp bất phục, không khác so với ở phủ Túc Thành Hầu cùng Tôn thị tranh đấu, cuối cùng đi theo phủ Túc Thành Hầu cùng nhau hủy diệt thảm hại hơn.
Trong Trì vương phủ
Mộ Dung Hiệp ngồi trong thư phòng tĩnh mật, quan sát nam tử trước mắt trầm mặc ít nói. Hắn tự nhiên biết, nam tử này chính là thị vệ tùy thân vẫn đi theo bên cạnh Trương Thanh. Theo thị vệ của Trì vương phủ hồi báo, người này trầm mặc ít nói, hành tung quỷ dị, võ công sâu không lường được, cũng không phải thị vệ bình thường có thể so sánh.
Trầm mặc hồi lâu, Mộ Dung Hiệp rốt cục buông xuống tín thư trong tay, nói: "Trở về nói cho công tử nhà ngươi biết, bổn vương đã biết."
Vô Tâm cũng không nhiều lời, hắn vốn dĩ chỉ tới đưa tin, gật đầu một cái liền nói: "Tại hạ cáo từ." Rất nhanh thì có quản sự Trì Vương phủ dẫn hắn đi ra ngoài. Đợi đến Vô Tâm rời đi, Mộ Dung Hiệp lại lần nữa cầm lên tín thư, cau mày nói: "Trịnh tiên sinh, ngươi cũng tới xem một chút."
Trịnh Duy từ sau tấm bình phong đi ra ngoài, nhận lấy lá thư trong tay Mộ Dung Hiệp. Chữ viết thanh tuyển trội hơn, đối với một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mà nói, chữ viết như thế này cũng coi là khó gặp. Trịnh Duy thật nhanh nhìn một lần, lại lần nữa để lá thư trên bàn, thở dài nói: "Vị Trương công tử. . . Tuổi còn trẻ đã có mưu lược tâm kế như thế, nếu như chưa tới mấy năm nữa, chỉ sợ là..."
Mộ Dung Hiệp nói: "Ý của tiên sinh, kế này có thể dùng?"
Trịnh Duy gật đầu nói: "Kế sách hay."
Mộ Dung Hiệp cau mày nói: "Bất quá Thất đệ xung hỉ chỉ là chuyện nhỏ, đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt. Hơn có thể sẽ vì vậy mà đắc tội Nhu phi đi." Trịnh Duy lắc đầu nói: "Vương gia cho rằng quan hệ giữa Trì Vương phủ chúng ta và Nhu phi còn có thể được sao? Phủ Túc Thành Hầu chắc chắn đã là người Cung Vương phủ, ở trong cung, cũng không có người thay vương gia nói chuyện." Mẫu Mộ Dung Hiệp là Tuệ phi khi Mộ Dung Hiệp mười mấy tuổi đã qua đời, cũng không có để lại cho hắn huynh đệ tỷ muội, cũng dẫn đến trong cung Mộ Dung Hiệp cơ hồ không người nào có thể dùng.
Chỉ nghe Trịnh Duy nói: "Hiện tại chính là thời điểm Nhu phi được sủng ái, Thái hậu muốn muội muội của nàng đi xung hỉ không thể nghi ngờ chính là đánh vào mặt của nàng, nàng nhất định muốn cùng hoàng thượng huyên náo. Vô luận cuối cùng bệ hạ thiên vị người nào, Nhu phi nhất định cũng đắc tội với Thái hậu. Thái hậu mấy năm này đối với các hoàng tử cũng không thập phần thanh tịnh, nhưng nếu như vương gia có thể có được hảo cảm của Thái hậu, sau này ở trong cung cũng dễ dàng hơn một chút. Dù sao, Thái hậu đối với bệ hạ vẫn còn ảnh hưởng rất lớn."
Mộ Dung Hiệp trầm tư chốc lát nói: "Nếu như Nhu phi không gây ầm ĩ, tình nguyện để cho Mộc Vân Dung đi xung hỉ cũng không chịu cùng Thái hậu chống lại thì sao?"
Trịnh Duy cười nói: "Vậy đối với chúng ta cũng không có tổn thất gì, Thái hậu yêu thương tôn nhi, vương gia dĩ nhiên là quan tâm đệ đệ."
"Thì ra là như vậy." Mộ Dung Hiệp gật đầu nói, có Trịnh Duy phân tích Mộ Dung Hiệp mới thật sự hiểu phong thư này của Trương Thanh có mục đích gì. Chỉ nghe Trịnh Duy thở dài nói: "Nếu như này Trương Thanh thật tâm vì điện hạ ra sức, tương lai nhất định là cánh tay đắc lực của điện hạ. Một mưu sĩ sở định kế sách tốt, thành cố nhiên là ích lợi không ít, coi như không thành, cũng không có bất kỳ chỗ xấu. Trương công tử còn nhỏ tuổi lại có thể suy nghĩ chu toàn như thế, tại hạ không bằng."
Mộ Dung Hiệp lạnh nhạt cười nói: "Lợi hại là lợi hại, nhưng lai lịch người này không rõ cho dù lợi hại hơn nữa bổn vương cũng không dám tin tưởng hoàn toàn." Lời này không chỉ là lời thật lòng của Mộ Dung Hiệp, đồng thời cũng là lời bảo đloiwfcuar Mộ Dung Hiệp đối với Trịnh Duy. Vô luận lai lịch của Trương Thanh có thật lợi hại, cuối cùng Trịnh Duy mới là người Mộ Dung Hiệp tín nhiệm nhất. Nghe Mộ Dung Hiệp nói, thần sắc trên mặt Trịnh Duy quả nhiên càng thêm tùng chậm rất nhiều. Thân là phụ tá, thật ra thì không phải là một nghề nghiệp quá tốt. Biết nội tình của chủ nhân quá nhiều, một khi bị vứt bỏ, rất ít người có thể chết lúc già. Vì vậy, đại đa số phụ tá lo lắng nhất chính là chủ nhân có một phụ tá so với mình lợi hại hơn. Không chỉ có liên hệ đến việc bọn họ có thất sủng hay không, thường thường còn liên hệ đến tài sản tánh mạng của bọn họ.
Sau yến hội Trì Vương phủ, Mộc Thanh Y so ngày thường càng thêm vui vẻ ở trong kinh thành đi dạo xung quanh. Mấy ngày nay trong kinh thành náo nhiệt đến bất tận, cho dù là sắp đại thọ năm mươi của Hoa Hoàng cũng không ngăn được mọi người hăng hái đối với việc xem náo nhiệt. Chu Minh Yên bị đuổi trở về Bình Nam Quận Vương phủ, ngay cả thân phận của quận chúa cũng không còn, mặc dù bởi vì được Bình Nam Quận Vương sủng ái và Bình Nam Vương phi che chở cũng không có ai dám khi dễ nàng, nhưng vợ chồng Chu Biến có lợi hại hơn nữa cũng không ngăn được ánh mắt chế giễu của người khác. Hết lần này tới lần khác bản tính của Chu Minh Yên cũng không phải là một người có thể im hơi lặng tiếng, mới về nhà ngày thứ hai đã nghênh ngang đi ra đường. Dường như chỉ sợ tránh ở nhà sẽ bị người khác hoài nghi nàng không mặt mũi nào gặp người. Nghe được tin tức này, Mộc Thanh Y đột nhiên có chút hiểu tại sao Chu Minh Yên hận Cố Vân Ca. Không chỉ bởi vì Mộ Dung Dục, chỉ sợ nàng tự xưng thân phận quận chúa tôn quý nhưng ở trước mặt Cố Vân Ca vẫn cảm thấy mình thấp hơn một cái đầu, không hận mới là lạ. Thì ra bản thân nàng chưa bao giờ từng chân chính hiểu rõ tính tình Chu Minh Yên.
Trừ Chu Minh Yên ra, thái độ giữa Lý gia và Cung Vương phủ cũng rất đáng giá cân nhắc. Kể từ ngày Lý gia cùng Cung Vương phủ ở trước mặt Hoa Hoàng náo loạn một trận sau đó cũng không có hồi âm. Hôn sự cũng như vẫn cũ, Hoa Hoàng thậm chí đã định ra rồi tháng chín năm nay thành hôn. Mặc dù bên ngoài lời đồn đãi rối rít, Lý tiểu thư vừa vào cửa nhất định sẽ bị thất sủng, dù sao cũng chưa có ai từng thấy qua thê tử vẫn chưa vào cửa mà nhà mẹ trước hết đã khiến cho phu gia mất hết mặt mũi lớn như vậy, quan trọng hơn đối phương còn là một hoàng tử.
Nhưng Lý gia đối với sự tình lần này tựa hồ cũng không thèm để ý, trên dưới Lý gia, bao gồm Lý Tri Nghi đang trong vòng nước xoáy vẫn ở trước mặt mọi người mỗi ngày nên làm gì thì vẫn làm cái đó. Thậm chí còn có người thấy Lý tiểu thư đi theo mấy tỷ muội Lý gia cùng nhau đi Khinh An Các uống trà mua chút điểm tâm. Vì vậy, Cung Vương phủ cùng Lý gia đều không có động tĩnh, thì ngược lại một đám nhân sĩ trong kinh thành lo lắng ở bên cạnh xem náo nhiệt cười to nhàn tản.
"Công tử, công tử! Nhìn thật là náo nhiệt!" Trong Trương phủ, Mộc Thanh Y đang nửa nằm ở mép giường cầm một quyển quốc sử đảo, ngoài cửa gã ai vặt hăng hái bừng bừng xông vào kêu lên. Hạ nhân Trương phủ đều do lão gia tử Tần gia giúp một tay mua về, sau đó được Phùng Chỉ Thủy âm thầm điều tra một lần, tiến vào đều là những người có gia thế bối cảnh trong sạch đơn giản. Bọn họ cũng không biết thân phận của Mộc Thanh Y, chẳng qua chỉ biết trong phủ có tiểu công tử vẫn còn nhỏ tuổi vô cùng thích chơi đùa, vì vậy có tin tức thú vị đều vui lòng chạy tới cùng hắn bẩm báo một tiếng.
Mộc Thanh Y lập tức ngồi dậy, cười nói: "Có cái gì náo nhiệt để cho ngươi cao hứng như thế?"
Gã sai vặt lau mồ hôi trên trán, cười hì hì nói: "Mới vừa đi qua Quy Lâm Cư mua vịt nướng cho công tử nghe Vương đại thẩm nói, hôm nay Trì vương phi mời nữ quyến Lý gia đến Vân cư uống trà, nói là bồi tội với Lý tiểu thư. Không biết thế nào, nghe nói vị kia ở Bình Nam vương phủ. . . Nghe được tin tức liền xông tới. Ách. . . Vương đại thẩm nghe được tin tức này lúc đó vị kia còn chưa tới Quy Lâm Cư, công tử hiện tại chạy tới nói không chừng còn có thể vượt qua xem náo nhiệt."
Mộc Thanh Y quả nhiên rất cảm thấy hứng thú, tiện tay thưởng gã sai vặt một miếng bạc vụn. Đứng dậy nói với Vô Tâm: "Vô Tâm, đi. Chúng ta đi xem náo nhiệt."
Vô Tâm trầm mặc đi theo bên người nàng, vừa đi Mộc Thanh Y vừa cau mày nói: "Chu Minh Yên có phải điên rồi hay không?" Mới vừa gây xong chuyện còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã không thể chờ đợi chạy đi gây chuyện. Đừng nói nàng chỉ là quận chúa không được Hoa Hoàng xem trọng, coi như cho dù nàng là công chúa thì gây họa như vậy cũng gánh không được a. Thậm chí Minh Tuệ công chúa điêu ngoa xấc láo, cũng không có giày vò như Chu Minh Yên.
Vô Tâm lặng lẽ nhìn tiểu thiếu niên đi ở phía trước thưởng thức chiết phiến trong tay, Chu Minh Yên điên rồi cũng không phải là ngài ép sao? Một cô nương một vương phi cao cao tại thượng nhận hết hâm mộ trong ngắn ngủn nửa tháng rơi xuống thành một kẻ vừa mất hết tất cả vừa bị phu quân ruồng bỏ, cho dù là ai thì cũng sẽ điên rồi. Rốt cuộc Chu Minh Yên có bao nhiêu xui xẻo mới trêu chọc vị tiểu thư này a.
"Ngươi không cần ở trong lòng trộm mắng ta, có cái gì đều có thể quang minh chánh đại nói ra." Vô Tâm đang suy nghĩ đến xuất thần, thiếu niên trước mặt bỗng nhiên xoay người cười híp mắt theo dõi hắn. Vô Tâm nhất thời cảm thấy trên người run lên, im lặng im lặng. Quả nhiên nghe được nàng tiếp tục ung dung nói: "Bất quá ta mang thù, ngươi cần cẩn thận một chút."
Ta không có mắng ngươi, ta chỉ đang suy nghĩ nữ nhân đó rốt cuộc xui xẻo bao nhiêu, không có mắt mới đắc tội ngươi.
Quy Lâm Cư quả nhiên phi thường náo nhiệt, Mộc Thanh Y cũng có chút hoài nghi Trì vương phi lựa chọn chỗ này để mời khách có phải đoán được Chu Minh Yên sẽ tới làm ầm ĩ hay không, cố ý kéo sinh ý cho nhà mình. Ít nhất chỉ cần nhìn lầu hai không còn chỗ ngồi, so với lần trước nàng tới tuyệt đối là một trời một vực. Bất quá để cho Mộc Thanh Y thất vọng là muốn tận mắt nhìn thấy một đám nữ quyến hỗn trướng thật đúng không quá dễ dàng, bởi vì Trì vương phi bọn họ đã vào trong nhã gian. Nhưng mọi người vẫn hưng phấn không thôi, cũng không chịu vì vậy mà rời đi. Coi như chỉ thấy cuối cùng người nào bại lui đi, cũng coi như có một đều tài tốt để thảo luận a.
"Trương tiểu đệ, mau tới mau tới. . . Cửu ca có giữ lại vị trí cho ngươi nga." Trong thanh âm huyên náo, giọng nói của Dung Cửu công tử không có chút chướng ngại nào truyền vào trong tai Mộc Thanh Y. Mộc Thanh Y vừa quay đầu, liền thấy cách đó không xa Dung Cửu công tử phong hoa tuyệt đại miễn cưỡng dựa vào bên tường, đứng ở cửa một sương phòng hướng ngàng vẫy tay. Nhất thời ánh mắt của mọi người đối với Mộc Thanh Y vừa hâm mộ vừa ghen tỵ oán hận. Lần này cũng không phải hâm mộ Mộc Thanh Y có mỹ nam tử tuyệt sắc, mà do Dung Cẩn đứng ở sương phòng bên cạnh sương phòng của Trì vương phi đang ở!
Mộc Thanh Y phát hiện, mỗi lần nhìn thấy Dung Cẩn nàng đều có xúc động muốn hung hăng tát lên trên mặt tuấn mỹ họa thủy bi thảm nhất trần gian kia. Liếc mắt nhưng nàng vẫn hướng bên cạnh Dung Cẩn đi tới. Ai bảo nàng vốn tới xem náo nhiệt, ai có thể nhường cả một sương phòng ở Quy Lâm Cư thậm chí ngay cả tư cách cũng không có đây?
Sương phòng của Dung Cẩn quả nhiên ở bên cạnh Trì vương phi bên cạnh, bất quá vách tường sương phòng Quy Lâm Cư đều không kém, bọn họ ngồi ở đây cũng chỉ có thể loáng thoáng nghe được giọng nói bên cạnh. Dung Cẩn cùng Vô Tâm có thể nghe thấy những người bên cạnh nói gì, nhưng Mộc Thanh Y hoàn toàn không có nội lực nên cái gì cũng không nghe được.
Thật may Dung Cửu công tử trên cơ bản vẫn đặc biệt biết chăm sóc cho người khác, cho nên hắn ở vách tường các nơi nhẹ nhàng gõ một cái, sau đó từ trong tay áo lấy ra một thanh chủy thủ hàn quang lấp lánh, hướng vách tường nhẹ nhàng cắt qua. Chủy thủ chém sắt như chém bùn, trên vách tường ngay cả một chút âm thanh cũng không có phát ra đã bị Dung Cửu công tử khoét ra một lỗ cười to cỡ đồng tiền. Sau đó, Dung Cửu công tử không chút do dự phá hư vách tường của Quy Lâm Cư, ở phía trên vách tường lại khoét ra vài lỗ lớn hơn một chút. Thanh âm nhã gian bên cạnh không đủ cách âm dễ dàng truyền tới.
Dung Cửu công tử đưa á nh mắt ghé vào lổ nhỏ vừa khoét ra nhìn qua nhã gian đối diện, Mộc Thanh Y nhất thời cảm giác mình giống như con nhà giàu bỉ ổi háo sắc đang rình coi đại gia khuê tú xinh đẹp. Quay đầu lại nhìn Dung Cẩn đang cười híp mắt nhìn mình, Mộc Thanh Y nhất thời hiểu ra. Bất kỳ ai ở cùng Dung Cửu công tử ngây ngô quá lâu, cũng rất dễ dàng trở nên vô sỉ giống như hắn, nếu nói gần mực thì đen chính là đạo lý này.
"Bổn công tử vừa nghe nói đã lập tức phái người tới đây đặt sương phòng này. Như thế nào, Thanh Thanh có phải cảm thấy bổn công tử mưu tính sâu xa hay không?" Dung Cẩn tiến tới bên tai Mộc Thanh Y thấp giọng cười nói.
Mộc Thanh Y im lặng nhìn hắn một cái, quay đầu lại nhìn bên kia. Nàng tới hơi trễ, cho nên cũng không thấy thế nào bắt đầu, đợi đến khi nàng tới trò khôi hài trong nhã gian đã đến giai đoạn gay cấn. Chu Minh Yên giống như người điên ở trong phòng khóc lóc om sòm, ngược lại Lý gia Tam tiểu thư được nữ quyến Lý gia che chở, ngồi ở một bên bình tĩnh nhìn tất cả, đứng ở ngoài không cảm xúc cũng không quan tâm. Thì ngược lại Trì vương phi và Phúc Vương được mời tới bồi khách đều mặt mày lúng túng cùng tức giận. Chu Minh Yên không thức thời như thế, đã rơi vào tình trạng như vậy còn ầm ĩ không để cho tất cả mọi người xuống đài không được sao?
"Chu Minh Yên, ngươi ồn ào đủ chưa!" Trì vương phi cả giận nói, hôm nay biết nàng mời, địa phương cũng là Trì Vương phủ nàng, Chu Minh Yên ồn ào như vậy chính là đánh vào mặt Trì vương phi nàng. Trước kia nàng không có biện pháp gây khó dễ cho Chu Minh Yên, chẳng lẽ hiện tại nàng còn có thể sợ nàng ta sao?"Xem ra phần thưởng ba mươi trượng của hoàng vẫn là hạ thủ lưu tình, nên mới mấy ngày ngươi có thể ra ngoài gây sự?"
Lời này vừa dứt, trên khuôn mặt xinh đẹp của Chu Minh Yên nhất thời lúc xanh lúc tím. Đối với nữ tử xuất thân danh môn mà nói, chuyện bị đánh hèo này so với bị đánh bằng roi sự thật càng khiến cho nàng khó chịu. Trong kinh thành, phàm là nữ nhi trong nhà có thân phận tuyệt đối sẽ không bị xử phạt như vậy. Coi như gia giáo nghiêm khắc người ta trừng phạt cô nương nhiều nhất cũng chính là đả thủ bản. Đánh bằng roi là phương thức trừng phạt hạ nhân, bị trừng phạt trừng phạt Chu Minh Yên ở trong trong kinh thành cũng coi như là độc nhất vô nhị. Càng không cần phải nói, đây là Thái hậu tự mình hạ lệnh.
Trong đầu Chu Minh Yên vốn lảo đảo muốn đọat lấy cây huyền cầm nhất thời phanh một tiếng đàn liền gảy. Thần sắc Chu Minh Yên dử tợn nhìn chằm chằm Trì vương phi, con mắt muốn rớt ra ngoài. Lại bị nha đầu bên cạnh Trì Vương phủ theo sát bắt được. Chu Minh Yên tự nhiên không chịu bỏ qua, vừa vùng vẫy, vừa nổi giận mắng: "Ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì? Bất quá chỉ là nữ nhi của một người sa cơ thất thế, cũng dám ở trước mặt ta phách lối!"
Lời này vừa ra, mọi người ở đây cũng không khỏi biến sắc. Nhà mẹ Trì vương phi đương nhiên không phải người sa cơ thất thế, nhưng vốn dĩ xuất thân không cao trong chúng hoàng tử phi nên xuất thân của Trì vương phi như cũ cần dựa vào. Tổ thượng nhà mẹ Trì vương phi cũng vô cùng thanh quý, nhưng đến thế hệ của Trì vương phi, phụ thân của Trì vương phi cũng chỉ là một Lại bộ viên ngoại lang. Cho đến trong nhà cũng không có mấy vương phi, mấy năm này mới khá hơn một chút. Hôm nay phụ thân của Trì vương phi ra ngoài làm Thứ sử, cũng coi là nhất phương đại viên. Nhưng so với Bình Nam Quận Vương phủ, hiển nhiên còn chưa đủ để nhìn.
"Càn rỡ!" Trì vương phi quả nhiên giận dử, nặng nề vỗ bàn một cái cười lạnh nói: "Chu Minh Yên, ngươi được coi là thứ gì chứ? Sinh ở Bình Nam Quận Vương phủ là ngươi có mệnh tốt, đáng tiếc ngươi không tiếc phúc. Hoặc là nói ngươi trời sanh chính là mệnh tiện chịu không nổi phần phúc khí này, ngay cả phong hào thiên kim Quận Vương phủ cũng không có, ngươi cũng là đầu một phần."
Tiểu thư xuất thân Quận Vương phủ, vô luận đích nữ thứ nữ tổng vẫn có phong hào, tiểu thư con vợ cả dĩ nhiên là quận chúa, mà thứ xuất là tiểu thư, ít nhất cũng có thể có một thân phận hương quân. Cũng thật may hôm nay Bình Nam vương phủ không có thứ khác, nếu không đích nữ như Chu Minh Yên ngược lại ngay cả thân phận thứ nữ cũng không bằng. Nhìn thần sắc Chu Minh Yên, Trì vương phi cười lạnh nói: "Bổn phi chính là xuất thân vi hàn, cũng biết cái gì gọi là chuẩn mực nữ tử, cũng chưa từng có nửa điểm đi sai bước nhầm. Càng không có rơi vào trình độ ngay cả phu quân cũng ghét bỏ. Ngược lại xuất thân tôn quý như Chu tiểu thư..."
Trì vương phi cũng không có nói lời khó nghe nữa, nhưng tiếng cười lạnh lùng nói rõ một chút. Ngồi bên cạnh mấy nữ quyến Lý gia cũng không khỏi phải che miệng thấp cười lên.
Vẫn là Phúc Vương phi hậu đạo, thở dài nói: "Chu tiểu thư, ngươi cần gì phải như thế. Sớm trở về đi thôi."
Chu Minh Yên cũng không cảm kích, một phen tránh thoát nha đầu bắt giữ mình, chỉ vào Lý Tri Nghi cười lạnh nói: "Lý Tri Nghi, ngươi dám giành trượng phu của ta, không dám cùng ta ra ngoài nói chuyện sao?"
Nữ quyến Lý gia một người trong bộ dáng thiếu phụ không nhịn được xuy cười một tiếng, nói: "Chu tiểu thư thế nhưng lời này sai lầm rồi, cửa hôn sự này cũng không phải do Tam tiểu thư nhà chúng ta khóc lóc cầu xin, cái gì gọi là giành trượng phu của ngươi? Huống chi. . . Người nào là của ngài trượng phu đây, ngươi ngược lại tự hỏi một chút, Cung Vương điện hạ có chịu thừa nhận hắn là trượng phu của ngươi hay không? Tam tiểu thư chúng ta có hôn ước với Cung Vương, ngươi cũng đừng tùy tiện dính líu làm hỏng thanh danh của nàng."
Chu Minh Yên tức giận cả người phát run. Lý Tri Nghi nhìn nàng khẽ thở dài một cái nói: "Chu tiểu thư, ta với ngươi không thù không oán. Chu tiểu thư đối với ta ghi hận cũng bởi vì Cung Vương. Nhưng ta và ngươi đều hiểu, lúc này cũng không phải do ta hay ngươi hoặc Lý gia hay Bình Nam Vương phủ có thể làm chủ được. Chu tiểu thư tới tìm ta làm khó có ý nghĩa gì sao? Coi như hôm nay không có Lý Tri Nghi ta, chẳng lẽ bệ hạ sẽ không vì Cung Vương điện hạ chỉ một Trương Tri Nghi, Triệu Tri Nghi sao?"
Thần sắc Chu Minh Yên vặn vẹo, Lý Tri Nghi nói nàng thế nào không biết? Nhưng biết thì như thế nào? Nàng không thể hận Mộ Dung Dục, không dám hận Hoa Hoàng, nàng cũng chỉ có thể đi hận Lý Tri Nghi vô tội nhất. Nếu như ngay cả người ghi hận cũng không tìm được, như vậy nàng cũng chỉ có thể hận mình, nàng cũng chỉ có thể nổi điên.