Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: hoacodat
Chu Thanh Nhược từng hỏi Hoàng đế vì sao thích nàng? Còn hỏi với vẻ chảnh chọe, có phải vì nàng thiên sinh lệ chất (trời sinh đoan chính)? Không ai sánh bằng? Hoàng đế lúc ấy đang xem điệp báo (báo cáo gián điệp chuyển tới), dời ngón tay ngọc đang quơ quơ trước mặt đi, mắt không chớp nói, “Ai thiên sinh lệ chất? Sao trẫm không nhìn thấy vậy?”
Chu Thanh Nhược chán nản, hai má phồng lên ngồi một bên không nói chuyện.
Hoàng đế thấy bên cạnh quá yên tĩnh, quay đầu nhìn nàng, thấy nàng đang tức giận, ánh mắt bất giác lộ ra ý cười ấm áp, nói: “Lúc ấy sau khi Trẫm phát bệnh, suy yếu vô lực nằm trên đất, kết quả thấy một người giống như chuột vậy đột nhiên từ dưới đất chui lên.”
Trên mặt Chu Thanh Nhược đã lộ ra ý cười, miệng lại nói, “Ai là chuột?”
“Ừm, con chuột này chắc là một mỹ nhân? Trẫm đã nghĩ chẳng lẽ là một con chuột tinh?”
Phụt, rốt cuộc Chu Thanh Nhược không nhịn được cười lên.
“Thiếp chính là chuột tinh, đến hàng phục Bệ hạ.” Chu Thanh Nhược kiều mị nói.
Hoàng đế thấy trên mặt Chu Thanh Nhược lộ ra thần sắc mị hoặc, cảm thấy cả người đầy lửa nóng, ngay cả điệp báo cũng không nhìn nữa, xoay người bế nàng lên, nói, “Vậy để Trẫm nhìn xem, nàng hàng phục Trẫm thế nào?”
Hơi thở Hoàng đế phả lên mặt nàng, làm mặt nàng cũng đỏ lên rồi.