Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu
  3. Chương 43 :  Cung nữ quỳ gối.
Trước /51 Sau

[Dịch]Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu

Chương 43 :  Cung nữ quỳ gối.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bạch Vân Thư biểu hiện rất khôn khéo, nàng muốn giúp Hoàng đế gắp thức ăn, thế nhưng lại phát hiện việc đó vốn không cần thiết. Đầu đũa của người ta rất chuẩn, lực gắp mạnh mẽ, những đồ ăn khoái khẩu rất nhanh bị hắn ăn sạch. Mà đó chính là ba món ăn mà Đậu đỏ tìm ra, từ mắt cho đến miệng đều tập trung vào mấy món đó. Đậu đỏ cúi đầu đứng bên cạnh, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn các món ăn trên bàn lại nhìn đống bát xếp chồng chất, sáu bát lớn lận! Hoàng đế này buổi tối ăn nhiều như vậy sẽ không béo sao? Thế nhưng trông vóc dáng hắn cao lớn như vậy quả thật cần một lượng thức ăn nhiều thế mới được! Lượng cơm vẫn kinh khủng như lần trước, Đậu đỏ sờ sờ cằm của mình, cuối cùng cũng không ngã xuống. Mà Băng hồng đã cả kính há to miệng, hồi lâu vẫn chưa có phản ứng.

Bạch Vân Thư đành phải tự tìm đề tài để nói: “Những món ăn này là nô tỳ đặt hết tâm tư để nấu, mời Hoàng thượng nếm thử.”

Đáng tiếc Hoàng đế căn bản không đáp lại nàng, ăn xong liền buông bát xuống, nói: “Khởi giá…”

Hả? Đây là ăn xong rồi rút sao? Tất cả mọi người sợ run, không phải sẽ ngủ lại chỗ này sao, thế nào mà đã muốn đi rồi?

Nhưng Hoàng đế đã mở miệng nên mọi người chỉ có thể im lặng, các nàng thu hồi tất cả kinh ngạc cùng nghi ngờ, không cam lòng tiễn Hoàng đế rời đi. Mà Bạch Vân Thư sau khi trở về liền úp mặt xuống bàn khóc nức nở. Hoàng đế này vốn từ đầu đến cuối không thèm liếc nàng một cái, hắn để mắt tới chỉ là đống thức ăn trên bàn kia mà thôi. Nàng không khỏi đố kỵ với Đậu đỏ, bởi vì những món đó đều là nàng nghĩ ra được.

Điền ma ma nói: “Cô nương đừng nên khổ sở, có thể hôm nay Hoàng thượng bộn bề công việc cho nên mới như thế.”

Bạch Vân Thư lau nước mắt, nói: “Đã tới đây rồi, còn bận cái gì nữa?”

Đậu đỏ vội vàng nói: “Có thể trưa nay Hoàng thượng ăn không nhiều nên đói bụng, vả lại chúng ta đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn nên mới tới đây, sau đó lại có rất nhiều việc cần phải xử lý nên mới phải rời đi.”

Bạch Vân Thư thở dài, nói: “Bỏ đi, các ngươi đều lui xuống đi!” Nàng phất tay rồi lại thở dài.

Đậu đỏ đi trước, nói: “Tiểu chủ nhân, có một số việc phải kiên trì bền bỉ.”

Bạch Vân Thư nói: “Ta hiểu.”

Đậu đỏ đành cùng Băng Hồng lui ra, cơm tối cứ như vậy mà kết thúc, vốn nghĩ sẽ có cái gì mà tình cảm mãnh liệt phát sinh, kết quả lại yên tĩnh đến nỗi khiến nàng có chút không hiểu tại sao. Chỉ có một chút khả năng, Hoàng đế kia căn bản không có hứng thú với nữ nhân, cái hắn thích chẳng qua là các món ăn các nàng nấu mà thôi.

Đậu đỏ nghĩ đến đó khóe miệng liền giật giật, xem ra tin đồn phần lớn là thật, ít nhất nàng tin Hoàng đế kia cùng Công Tôn Lạc Nhật là một đôi. Như vậy có tiếp tục nỗ lực cũng chỉ uổng phí sao? Đậu đỏ hơi thất vọng, lẽ nào bản thân thực sự phải ở trong cung hồ đồ đến hai mươi lăm tuổi mới được gả ra ngoài sao?

Thế nhưng cũng tốt, đối với người hiện đại mà nói thì hai mươi lăm tuổi rất đẹp để lập gia đình, so với mười bốn tuổi lập gia đình rồi sinh con đẻ cái thì vẫn tốt hơn, nghĩ đến đã thấy đáng sợ rồi.

Ngày hôm sau, bầu không khí trong phòng Bạch Vân Thư có chút nặng nề. Băng Hồng đang trang điểm cho nàng, Bạch Vân Thư khẽ thở dài, nói: “Không cần quá cầu kỳ, Đậu đỏ cũng đừng đứng ở đây nữa, đi làm chút điểm tâm dâng cho Hoàng thượng, những món mà ngài thích ăn ý.”

Đậu đỏ cười, nói: “Tiểu chủ nghĩ được như vậy là tốt rồi, lâu ngày mới thấu hiểu lòng người, Hoàng thượng nhất định sẽ cảm nhận được tâm tư của chủ nhân.” Nàng vẫn nghĩ như thế, cho dù hắn cùng Công Tôn Lạc Nhật quan hệ rất tốt, nhưng cũng sẽ không quên được người làm ra được những món ăn ngon hợp ý hắn, cho nên người đó sẽ có được lợi thế.

Nàng lại làm mấy món điểm tâm giống ngày hôm qua, muốn để Băng hồng đưa đi, thế nhưng nàng lại đang giúp Bạch Vân Thư chỉnh trang, đương nhiên cũng không đồng ý đưa đi. Chứng sợ hãi Hoàng đế của nàng đến bây giờ vẫn còn chưa khá hơn. Mà Điền ma ma đã sớm né tránh rồi, thế nào cũng không tìm được nàng.

Đậu đỏ hết cách đành tự đưa đi, lúc nàng mang đồ tới thì thấy Trịnh Thái nói: “Hoàng thượng bảo ngươi tự mình đưa vào, thế nhưng tâm tình của ngài hôm nay không tốt lắm, cẩn thận chút!” Nói xong liền đi trước dẫn đường.

Tâm tình không tốt thì liên quan quái gì đến một cung nữ dâng điểm tâm sáng như nàng? Ngược lại Đậu đỏ không hoang mang, lúc nàng đưa đồ vào thì phát hiện Công Tôn Lạc Nhật cũng ở đó, hắn nhìn nàng cười cười rồi quay sang nói với Hoàng đế: “Bữa sáng tới rồi, ngài ăn một chút rồi hẵng phiền não tiếp!”

Kỳ quái là ở đây không có một cung nữu nào, ngay cả đãi đồng cũng không có. Nàng không thể làm gì khác hơn là tự mình bày đồ ăn lên bàn, mà Hoàng đế lại nói: “Bưng tới đây.”

Đậu đỏ đành phải đem thức ăn dâng lên, từng món lại từng món.

Công Tôn Lạc Nhật đứng một bên, nói: “Thái hậu lại bí mật đi tìm ta, ngài muốn ta gánh cái tiếng oan này bao lâu nữa đây?”

Ngự Thiên lạnh lùng nói: “Tự ngươi có biện pháp đối phó với bà, ta cần gì phải lo lắng? Đi ra ngoài đi, lúc ta ăn không thích bị quấy rối.”

Công Tôn Lạc Nhật thở dài, nói: “Ngài tự tìm cách đi, Thái hậu không dễ bị lừa thế đâu, sớm hay muộn bà cũng phát hiện ra thôi.” Nói xong khom lưng thi lễ rồi cấp cho Đậu đỏ một ánh mắt tự ngươi cẩn thận rồi lui ra ngoài.

Hiện tại trong đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ, chẳng hiểu sao trong lòng Đậu đỏ lại có chút khẩn trương. Nàng lui ra sau từng bước nghĩ muốn chạy, thế nhưng Ngự Thiên sau khi ăn xong liền nói: “Thu dọn đi, mặt khác đem những thứ này về chỗ cũ.” Bên cạnh hắn ngổn ngang thứ gì đó, tự hồ như bị hắn đánh tan lúc tức giận, khiến cho vương vãi khắp nơi.

Đậu đỏ đáp ứng, nói: “Dạ, Hoàng thượng.” Lúc này nàng hiện tại không dám lộ ra chút phản ứng bất mãn, vẫn nhất hắn điên lên thì mình rất có khả năng bị chơi đùa đến rơi đầu.

Hoàng đế vung tay đi thượng triều, mà Đậu đỏ ở lại bi thương thu dọn mọi thứ. Càng bi thương là cư nhiên không có ai tới giúp đỡ, chủ yếu là Hoàng đế kiểm soát rất khắt khe, không có sự phân phó của hắn không ai dám nhiều chuyện.

Kết quả Trịnh Thái đứng bên cạnh nhìn nàng thu dọn, nói: “Đây là bị phạt sao?”

Đậu đỏ nói: “Không phải, chỉ là đang dọn dẹp thôi.”

Trịnh Thái cười ha ha, nói: “Vậy mau thu dọn đi, xong xuôi hẵn trở về.”

Đậu đỏ tức giận đến hừ một tiếng, thế nhưng thu dọn quá mức, kết quả làm rách một góc rất nhỏ, rất nhỏ của một tờ giấy.

Mà Trịnh Thái lớn tiếng nói: “Trời! Không xong rồi, ngươi gây chuyện rồi.”Hắn đi đến rất xa quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng hận nhất là người khác phá hỏng đồ của ngài, lần trước có người không cẩn thận làm rách tấu chương liền bị kéo xuống dưới đánh chết, ngươi…” Hắn nhìn nàng thương cảm, thở dài.

Đậu đỏ thực sợ, nàng nhỏ giọng nói: “Lẽ nào không có cách xoay chuyển tình thế sao?”

Trịnh Thái nói: “Cũng có đó, chỉ cần ngươi thành tâm nhận sai có khả năng sẽ được tha thứ.”

Mặc dù Đậu đỏ tức giận khẩu khí của Trịnh Thái kia, nhưng hiện tại không có cách gì đành phải nghe hắn. Không thể để mình chết ở chỗ này, không trở về quê hương được.

“Phải xin lỗi Hoàng thượng thế nao?” Đậu đỏ vừa khóc vừa hỏi.

Trịnh Thái ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Ta nhớ năm đó Nhu phi chọc giận Hoàng thượng phải quỳ tròn một canh giờ mới được tha thứ. Mà ngươi… đại khái phải lạy một ngày một đêm…”

Đậu đỏ nghiến răng nói: “Ngươi…”

“Ngươi cũng không nên trách ta, ta cùng với ngươi không có thù oán, hơn nữa ta đáng cứu ngươi đó.” Nói xong hắn vỗ vỗ vai Đậu đỏ rồi xoay người bỏ đi.

Đậu đỏ chỉ có thể quỳ xuống, thầm nghĩ: Bản thân rốt cuộc đắc tối vị Trịnh Thái đại quan nhân này ở chỗ nào?

Nhìn khuôn mặt nộn nộn của hắn, nàng liền nguyền rủa hắn ngày ngày đều bị Hoàng đế áp đảo, phải dâng tặng “hoa cúc” của bản thân. Ngẫm lại vóc dáng của Hoàng đế kia, lại nhìn thân thể nhỏ bé của hắn, bị đè thật đúng là…

Đậu đỏ báo thù trong lòng, thập phần vui vẻ. Mà Trịnh Thái đứng bên kia lại chẳng vui vẻ tí nào, hắn quả thực cảm thấy nàng khác biệt với những cung nữ khác, mặc dù nàng cũng nịnh bợ hắn nhằm moi chút tin tức về Hoàng đế, thế nhưng trong mắt lại có chút khó xử, không biết là đối với ai. Rõ ràng bản thân cấp bậc cao hơn nàng, nhưng lại không thấy nàng tỏ ra tôn kính, cho dù lúc đối mặt với Hoàng đế cũng sẽ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hắn. Đến tột cùng nàng đang nghĩ cái gì? Hắn có ý định đùa giỡn nàng, xem nàng xử lý ra sao.

Quảng cáo
Trước /51 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đếm Ngược Thời Gian T.ử V.ong

Copyright © 2022 - MTruyện.net