Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam tu sĩ này muốn phát tác, bỗng nhiên cảm giác thấy hoa mắt, phát hiện ra phụ thân mình, Kim Bút Tiên Tôn vẻ mặt tức giận đứng ở trước mặt. Nguyên lai, nam tu này là Kim Bút Tiên Tôn nhi tử, Hứa Sĩ Luân.
Hứa Sĩ Luân thoáng cái thấy được phụ thân, lại càng hoảng sợ, vội vã quỳ trên mặt đất, giật mình hỏi: "Phụ thân đại nhân, sao người lại tới đây?"
Lại nói Lục Tình Tình, đang không biết nên làm cái gì bây giờ, bỗng nhiên thấy Hứa Sĩ Luân hướng mình quỳ xuống, miệng nói "Phụ thân đại nhân" . Lục Tình Tình bị hù đến nhảy lên, mở to hai mắt nhìn, khẽ nhếch cái miệng nhỏ, phảng phất ngưng đọng lại.
"Phụ thân đại nhân, người thế nào không nói lời nào?" Thấy Kim Bút Tiên Tôn không nói, Hứa Sĩ Luân nội tâm sợ hãi, nghĩ thầm: "Lẽ nào phụ thân đã biết chuyện tình ta làm, vì thế đến đây nghiêm phạt ta? Không đúng a, phụ thân đại nhân làm sao mà biết được?"
Hứa Sĩ Luân bị "Điên Đảo Thác Loạn Thuật" của Dương Lăng quấy rầy, ký ức hoàn toàn điên đảo thác loạn, thu cái gì đều là sai, cư nhiên đem Lục Tình Tình trở thành Kim Bút Tiên Tôn.
Lục Tình Tình trong lòng sợ hãi, lặng lẽ thối lui ra sau, sau đó chợt lóe, trốn ra phòng ngầm dưới đất.
Mà Hứa Sĩ Luân mắt thấy phụ thân đại nhân đi ra, vội vã theo đi ra ngoài, thương cảm hề hề mà kêu lên: "Phụ thân đại nhân, Sĩ Luân biết sai rồi!"
Lục Tình Tình vội vã ra cửa hàng, Dương Lăng cũng lặng yên theo đi ra ngoài. Về phần Hứa Sĩ Luân, đạo thuật hiệu quả chưa hết, hắn chạy đi ra ngoài, cư nhiên thấy đầy trong cửa hàng đều là Thanh Minh kiếm phái nữ đệ tử tuyệt sắc mỹ nữ, Lục Tình Tình cũng ở trong đó.
"Ah? Các nàng thế nào đều tới?" Hứa Sĩ Luân thấy kỳ quái.
Hứa Sĩ Luân ký ức thác loạn, lập tức quên hết phụ thân đại nhân mới vừa rồi, trong lòng nóng lên, nhất thời nụ cười - dâm đãng hướng một ả mỹ nhân đi đến, tiến lên ôm cổ cô ả, chìa miệng ra phía trước, trong miệng kêu lên: "Tiểu mỹ nhân, để bản công tử nếm thử ngươi a!"
Một gã cao lớn thô kệch Kim Đan tu sĩ, bỗng nhiên bị một người nam nhân điên điên khùng khùng ôm lấy, nhất thời kinh hãi vừa nhảy lên, nghĩ thầm: "Lẽ nào người này cùng ta giống nhau, có long dương chi sao (hehehe… gặp thèn PD chính hịu rùi a hehehe …)?"
Kim Đan tu sĩ này xoay người nhìn lại, phát hiện đối phương là một gã pháp sư, nhất thời nhíu đôi lông mày, cười nói: "Ngươi..." Hắn mới nói một câu, Hứa Sĩ Luân đã kéo hắn hướng phòng ngầm dưới đất đi đến.
Bên trong cửa hàng khách hàng đang tuyển chọn trừng đến rớt tròng mắt, hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên đều lặng yên không một tiếng động. Bọn họ phần nhiều là dưới Pháp Sư tu sĩ, vạn nhất cái "Long dương tu sĩ" kia bỗng nhiên đi ra ôm lấy mình, chẳng phải là sống không bằng chết?
(Thèn DL này ác thật… hehehe … chơi chiêu đạo thuật này hại chết con người ta a… hehehe… ND)
Không đề cập tới Hứa Sĩ Luân trong mật thất cùng một ... danh nam tu khác hồ thiên hồ địa, lại nói lúc Dương Lăng đi theo Lục Tình Tình. Lục Tình Tình đi một hồi, bỗng nhiên giá khởi độn quang, hướng ven đảo nhỏ bay đi.
Dương Lăng thu chuẩn phương vị nàng phi hành, thi triển Đại Ngũ Hành Tiêu Dao Độn, từng chút từng chút đuổi theo.
Ven đảo nhỏ là bãi cát bằng phẳng trắng nõn, trên bờ cát từng hạt cát dường như ngọc phấn vậy. Lục Tình Tình ngơ ngác đứng ở cạnh biển, thần tình có chút khổ sở, chốc lát sau, trong mắt nước mắt chảy ròng.
"Làm sao bây giờ chứ? Lần này thoát được, tiếp theo ta phải đi trốn chỗ nào?" Nghĩ đến chuyện tình mới vừa rồi tao ngộ, Lục Tình Tình bỗng nhiên ôm lấy mặt, ngồi xổm trên bờ cát yên lặng rơi lệ.
Dương Lăng ngay cách đó không xa, giấu mình ở một khối đá ngầm, nghĩ thầm: "Nữ tử này, tâm tính thì nhu nhược một chút."
Thái Cực đồng tử chưa từ bỏ ý định: "Chủ nhân, thiếu nữ này tâm tình đang lúc yếu đuối, lúc này mà xuất kích, tất sẽ nhất cử thành công, ôm lấy mỹ nhân về. Qua bốn năm nữa, liền sinh hạ tiểu chủ nhân..."
Dương Lăng mặc kệ cho sức tưởng tượng đáng sợ của Thái Cực đồng tử, thầm nghĩ: "Giúp thì phải giúp rồi, mà thôi, ta nghĩ biện pháp hỏi một câu."
Tâm tư khẽ động, Dương Lăng thân hình một trận biến ảo, hóa thành một gã tiểu nam hài ba bốn tuổi, béo mập, trắng nõn, thập phần khả ái. Thiên Biến Vạn Hóa Bí Quyết, thập phần thần diệu, đừng nói là người, dù là một khối thạch đầu, Dương Lăng cũng có thể biến ra.
Hắn sở dĩ phải biến hóa thành dáng dấp tiểu nam hài, chỉ vì mọi người đối với tiểu hài tử thường thường không có phòng vệ, dễ thổ lộ tâm sự.
"Tỷ tỷ, ngươi đang làm gì đó?" Âm thanh ân cần thăm hỏi từ phía sau truyền đến, Lục Tình Tình bỗng nhiên xoay người. Nàng thấy được, một đứa bé năm sáu tuổi, tập tễnh đi tới, lảo đảo ngã nghiêng đi ở trên bờ cát.
Lục Tình Tình vẻ mặt hiếu kỳ, tay ngọc vung lên, lau đi ngấn lệ trong mắt, cười hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi là con nhà ai, thế nào một mình chạy tới đây?" Nàng cho rằng, tiểu nam hài này, tất nhiên là hài tử tu sĩ nhà ai, trốn chạy đến nơi đây mà chơi đùa.
Tiểu nam hài nháy nháy con mắt, "Khanh khách" cười rộ lên, nhưng không nói lời nào.
Lục Tình Tình bỗng nhiên nghĩ, tiểu nam hài này, cùng đệ đệ khi còn bé rất giống, nhất thời ý nghĩ thương xót nổi lên, khom lưng đem tiểu nam hài ôm vào trong ngực, cười nói: "Ngươi không nói, tỷ tỷ sẽ đoán a. Cha mẹ ngươi có đúng hay không ở ngay gần đây?"
Như vậy hài tử tuổi nhỏ, phụ mẫu không có khả năng yên tâm để hắn chạy quá xa, chắc là ngay phụ cận đang tìm kiếm.
Tiểu nam hài cũng không nói lời nào, chỉ là "Khanh khách" mà cười.
Lục Tình Tình bất đắc dĩ lắc đầu, ôn nhu nói: "Ngươi đệ đệ, ngươi tên là gì?"
"Ta là Tiểu Lăng, tỷ tỷ tên gọi là gì?" Tiểu nam hài cười hì hì hỏi.
Lục Tình Tình nở nụ cười: "Tỷ tỷ tên là Tiểu Tình, được rồi, ta đưa ngươi trở lại bên người cha mẹ, có được hay không?"
Ai biết tiểu nam hài lắc đầu, vẻ mặt ưu thương: "Cha cùng mụ mụ đều đã chết."
Lục Tình Tình trong lòng run lên, đối với tiểu nam hài càng thêm thương tiếc, than nhẹ một tiếng: "Thương cảm tiểu đệ, tỷ tỷ không nên hỏi ngươi." Nhưng bỗng nhiên lại nghĩ, một hài tử không cha không mẹ, thế nào bỗng nhiên xuất hiện ở đây, việc này có vẻ vô cùng ly kỳ a.
Tiểu nam hài nói: "Tỷ tỷ, ta đã ở chỗ này sinh sống mấy tháng rồi, là cha mẹ ngày trước lưu ta lại."
Lục Tình Tình nghĩ thầm: "Chẳng lẽ phụ mẫu hắn, đều bị cừu nhân giết?" Nghĩ không rõ, nàng liền không thèm suy nghĩ nữa, chỉ cảm thấy hẳn là hảo hảo chiếu cố tiểu nam hài này, vì vậy cười hỏi: "Tiểu đệ, ngươi một mình ở bên ngoài, làm thế nào sinh hoạt hả? Ngươi ăn cái gì? Buổi tối không lạnh sao? Có sợ không?"
Tiểu nam hài từ trong túi tiền sờ mó, móc ra một quả tuyệt phẩm Linh Đan, nói: "Đói bụng, thì ăn nó, ăn rất ngon, tỷ tỷ ăn không."
Lục Tình Tình mở to hai mắt, nghĩ thầm: "Tiểu gia hỏa này phụ mẫu cũng quá sơ ý, đem linh dược như vậy trân quý tùy tiện đặt ở trên người hài tử." Đồng thời nàng cũng minh bạch, mỗi ngày liếm liếm linh đan, xác thực không cần ăn uống.
Hơi trầm ngâm một chút, Lục Tình Tình ôn nhu nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi nguyện ý cùng tỷ tỷ rời khỏi đây không? Tỷ tỷ mang ngươi đến một chỗ, ở nơi đó có đồ ăn đồ uống, cũng có chơi đùa, có được hay không? Tỷ tỷ sau này sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi." Tiểu nam hài không chút nghĩ ngợi, nhất thời gật đầu: "Được!"
Biến hóa thành tiểu nam hài, Dương Lăng bị Lục Tình Tình ôm vào trong ngực, cũng ôn lại một chút cảm giác khi còn bé được mẫu thân ôm vào trong lòng, cảm giác vừa ấm áp vừa thú vị. Ngửi được trên người nàng truyền đến nhàn nhạt mùi thơm, cùng với cảm thụ như vậy tiếp xúc gần gũi sản sinh, hắn nội tâm ngược lại tâm như mặt nước, không có sản sinh bất luận cái ý biến thái gì.
Dương Lăng bỗng nhiên nghĩ đến, ngày sau nếu lấy "Tiểu nam hài" thân phận đánh vào Thanh Minh kiếm phái, cũng là một cái biện pháp không tệ.
Lục Tình Tình bị tiểu nam hài quấn quít một bên, vẻ u sầu nhất thời đều tiêu tán, ôm hắn, độn quay về khách sạn trên đảo nhỏ.
Trên đảo nhỏ, kỳ thực cũng thấy có rất nhiều các tu sĩ ở tạm trong khách sạn. Bất quá, loại khách sạn này, cùng nhân gian phổ thông khách sạn bất đồng, thường thường linh khí dư thừa, thanh tĩnh hơn nữa lại an toàn.
Về tới khách sạn, Dương Lăng phát hiện, trong khách sạn có hoa có cỏ, thanh tĩnh u nhã, cùng Thái Dịch Môn tiên uyển giống nhau, một nơi to như vậy, xác thực tu luyện thật là tốt.
Đem Dương Lăng đặt trên mặt đất, Lục Tình Tình cười cười, hỏi: "Tiểu đệ, trước ở chỗ này có được hay không?"
Dương Lăng gật đầu: "Được."
Lúc này, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, Hứa Sĩ Luân mặt sắt lạnh hắng giọng độn quang hạ xuống, hắn cặp mắt cá chết nhìn thẳng Lục Tình Tình, vẻ mặt sát khí: "**! Ngươi cư nhiên dám đối với ta thi triển tà thuật, ngươi thực sự là đồ chết tiệt!"
Lục Tình Tình chẳng bao giờ thấy Hứa Sĩ Luân nổi giận quá như vậy, nàng sợ đến liên tục lui về phía sau. Bỗng nhiên, cảm giác một cánh tay nhỏ bé nắm lấy lòng bàn tay nàng, "Tiểu nam hài" thản nhiên nói: "Tỷ tỷ không cần sợ."
Hứa Sĩ Luân ánh mắt rơi vào trên người Dương Lăng, thấy một tiểu hài tử như thế, hắn cười lạnh một tiếng: "Từ nơi nào nhặt được dã chủng, chớ không phải là ngươi cùng La Tú sinh ra chứ?"
Dương Lăng ánh mắt lạnh lùng, phất tay vô thanh vô tức mà bắn ra một đạo vô tướng Khinh Phong kiếm khí.
Hứa Sĩ Luân bỗng nhiên cảm giác cái lỗ tai lạnh lẽo tê rần, sau đó ngoài miệng cũng là kêu la đau đớn lạnh lẽo, đồng thời cảm giác được kiếm khí rét căm căm bức qua.
"A!"
Hắn hét thảm một tiếng, hai tai phun huyết, môi bị cắt đi một tầng thịt, tiên huyết cũng chảy ròng.
"Ba ba!" Hai cái lỗ tai, rơi trên mặt đất.
Hứa Sĩ Luân kêu thảm thiết, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, chỉ vào Lục Tình Tình: "Ngươi... Ngươi..." Bỗng nhiên xoay người, độn quang toàn lực đào tẩu.
Không biết gì, Lục Tình Tình càng thêm giật mình, nàng cũng không biết là ai xuất thủ, trong mắt dần dần lộ ra thần sắc sợ hãi, tả hữu nhìn quanh, đâu có cái người nào?
"Làm sao bây giờ? Hứa Sĩ Luân nhất định trở lại trả thù, hắn nhất định sẽ báo lên trên." Lục Tình Tình vẻ mặt ưu sầu, đối với nàng, nàng cũng không lo lắng, nhưng sợ Hứa Sĩ Luân thương tổn đến đệ đệ.
Mới vừa rồi Hứa Sĩ Luân nói nhục mạ Dương Lăng, Dương Lăng sơ lược trừng phạt, cắt rớt hắn một đôi lỗ tai, cắt luôn bờ môi của hắn. Bất quá, lúc xuất thủ, hắn liền ý thức được đã cấp Lục Tình Tình một mối họa, nghĩ thầm: "Mà thôi, cùng lắm thì đem nữ tử này cùng đệ đệ của nàng cùng nhau an trí một chỗ."
Kỳ thực Dương Lăng hiện tại cũng minh bạch, hắn trước kia thi triển Điên Đảo Thác Loạn Thuật, khiến Hứa Sĩ Luân đem toàn bộ tính trên người Lục Tình Tình rồi.
"Xem ra hiệp khách không phải chuyện dễ làm, chuyện tình phiền toái một việc tiếp một việc." Dương Lăng thở dài một tiếng. Cảm khái thì cảm khái, hắn cũng không đem chuyện dính tới Hứa Sĩ Luân để trong mắt, với ánh mắt hắn, người này bất quá là một người nhị thế tổ làm xằng làm bậy thôi.
"Tiểu đệ, chúng ta đi!" Lục Tình Tình một hồi suy nghĩ, liền có quyết đoán, cũng không thu thập gì, mang theo Dương Lăng ly khai khách sạn.
Lục Tình Tình lại chọn một khách sạn khác, tạm thời tách ra Hứa Sĩ Luân trả thù.
Lục Tình Tình tuy rằng nỗi lòng lo lắng, nhưng vì có Dương Lăng nên kêu rất nhiều món ăn ngon. Dương Lăng biết nàng phiền não, vì vậy nói mệt, bản thân chạy đến trong đan phòng ngủ.
Lúc nằm xuống, Dương Lăng thi triển một cái "Kim Thiền Thoát Xác" đạo thuật, biến hóa ra một tiểu nam hài nằm trên giường, bản thân lại lặng yên độn rời khỏi khách sạn
Lúc có mấy trăm đạo thuật, Dương Lăng hành sự tiện lợi rất nhiều, đạo lực có loại loại huyền diệu, mà pháp lực không có khả năng.
Ra khỏi khách sạn, Dương Lăng lại biến thành dáng dấp Đỗ Thanh Giang, sau đó tiến nhập một trà lâu của tu sĩ hội tụ. Khi hắn cùng trong trà lâu tu sĩ quen rồi, lập tức thi triển "Thiệt Trán Liên Hoa Thuật" . Đạo thuật này, chuyên môn dùng lời nói mê hoặc nhân tâm, khiến người ta trong bất tri bất giác đối với thi thuật giả nói ra những gì dấu kín trong tâm, không chút nghi ngờ.