Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Thú Đế Tà Phi
  3. Chương 8 :  Không cần cha này
Trước /23 Sau

[Dịch]Thú Đế Tà Phi

Chương 8 :  Không cần cha này

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thủy Nhược Băng nhìn Tiêu Tiêu, trong lòng thở dài, thật ra mẫu thân cũng rất yêu Thủy Vanh đi, bằng không một nữ tử như vậy làm sao có thể cam lòng ở lại đây?

Nhưng mà, nàng cũng biết mẫu thân là một nữ tử mạnh mẽ, hành động của Thủy Vanh, đã sớm không để cho nàng có hi vọng gì, cho nên dưới tình huống như vậy hắn mới có thể vẻ mặt trầm tĩnh như trước yên ổn ngồi chỗ này!

Trong lòng Thủy Nhược Băng hừ lạnh, Thủy Vanh thật là ngu xuẩn, một Long Linh Nhi căn bản không xứng cùng mẫu thân đánh đồng, hắn để Long Linh Nhi ủy khuất mẫu thân, một ngày nào đó hắn sẽ hối hận!

Đang lúc tâm tư chuyển động, Thủy Nhược Băng vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hóa ra ta không phải nhi tử của phụ thân, khó trách!”

Tiêu Tiêu nhíu nhíu mày nhìn Thủy Nhược Băng, không biết tại sao nàng đột nhiên lại nói như vậy. Thủy Nhược Băng đưa tay nắm lấy tay nàng để cho nàng yên tâm, tuy rằng nàng không thích Thủy Vanh, thế nhưng hiện nay mà nói sống ở Thủy gia tương đối khá, từ biểu hiện của mẫu thân xem ra người truy sát nàng hình như địa vị rất lớn, có Thủy gia che chở sẽ tương đối an toàn.

Nghe vậy trong lòng Long Linh Nhi vui vẻ, chẳng lẽ thân phận tiểu quỷ này thực sự có vấn đề? “Băng nhi, sao lại nói như vậy, chẳng lẽ là ngươi nghe ai nói gì đó?”

Thủy Nhược Băng nhìn Thủy Vanh một chút, chớp mắt nói rằng: “Mẫu thân nói, phụ thân phải bảo vệ ta và Vân nhi, cũng phải bảo vệ mẫu thân, thế nhưng khi mẫu thân bị người khác ăn hiếp, phụ thân căn bản cũng không bảo vệ nàng, ban đầu ta thấy thật kỳ lạ, hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, hóa ra phụ thân không phải phụ thân của ta! Thật sự là quá tốt!” Đảo mắt nhìn về phía Tiêu Tiêu, vẻ mặt Thủy Nhược Băng hưng phấn mà nói rằng: “Mẫu thân, ta nghĩ phụ thân không thể bảo vệ chúng ta, chúng ta không cần hắn nữa có được hay không? Chúng ta lại đi tìm cha.”

Nghe vậy, sắc mặt Thủy Vanh có chút khó coi, không biết là xấu hổ hay tức giận. Long Linh Nhi lại có chút thất vọng, vốn là nàng còn trông cậy vào Thủy Nhược Băng sẽ nói một ít lời có lợi, nếu như những lời này từ trong miệng Thủy Nhược Băng nói ra, đối với Tiêu Tiêu đúng là một kích trí mạng, căn bản Thủy Vanh sẽ không hoài nghi những lời này.

Tiêu Tiêu chỉ nhẹ nhàng sờ sờ đầu Thủy Nhược Băng, không nói gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Thủy Nhược Băng như trước mang theo hưng phấn, nhìn Thủy Vanh nói rằng: ” Không phải là lấy máu nhận thức thân sao? Lấy nhanh chút! Chứng minh ngươi không phải là phụ thân của ta, ta cũng có thể đi tìm người khác bảo hộ ta và Vân nhi, còn có một phụ thân thật tốt với mẫu thân, nhanh một chút nhanh lên một chút!” Bộ dáng vội vàng như vậy, làm cho trong lòng Thủy Vanh nghẹn miệng buồn phiền, trên không phải dưới cũng không phải, hắn làm cha cứ thất bại như vậy sao?

Long Linh Nhi không quan tâm nhiều như vậy, mục đích của nàng chính là muốn bỏ cái đinh trong mắt cái gai trong thịt , nếu Thủy Nhược Băng ngây ngốc tự tới cửa, nàng hiển nhiên sẽ không buông tha, lập tức liền cho người chuẩn bị.

Tiêu Tiêu có chút lo lắng nhìn Thủy Nhược Băng, nàng biết Thủy Nhược Băng rất thông minh, không giống tiểu hài tử bình thường. Nhưng mà nàng cũng biết rằng Thủy Nhược Băng không biết mình không phải con của nàng, cho nên đối với những định liệu của Thủy Nhược Băng nàng vẫn không tránh được lo lắng. Bất quá hiện tại đi tới nước này đã không thể tránh, trong lòng tính toán cho trường hợp xấu nhất, nàng dần bình tĩnh lại, nàng liên thủ với Thu Nương muốn dẫn Băng nhi và Vân nhi bỏ trốn chắc không có vấn đề.

Thủy Vanh nhìn cái bát trước mặt, nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn cắt ngón tay, nhỏ một giọt máu vào, coi như là để yên tâm vậy! Thủy Nhược Băng trong lòng hừ lạnh, thấy giọt máu của hắn, vội vã giơ hai tay lên, cái bát kia đối với với nàng có hơi cao nên bưng xuống, một tay ôm vào trong ngực, tay kia bị Thủy Vanh cầm chủy thủ nhẹ nhàng xẹt qua, một giọt máu nhỏ vào trong bát.

Long Linh Nhi nhếch miệng lên, trên mặt đều là vẻ đắc ý, thế nhưng rất nhanh vẻ đắc ý đó liền cứng lại, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, tại sao có thể như vậy? Tại sao lại dung hợp? Rõ ràng nàng đã cho người động tay động chân vào rồi mà!

Đáy mắt Tiêu Tiêu cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, thế nhưng trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, không để cho người khác phát hiện, cơ thể cũng thả lỏng, xem ra nàng vẫn đánh giá thấp hài tử này.

Nhìn máu dung hợp, Thủy Vanh cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn chỉ có một hài tử như vậy, còn là một hài tử có tử cấp thiên phú, nên đương nhiên hắn mong muốn hài tử này là huyết mạch của hắn.

Chỉ có Thủy Nhược Băng khuôn mặt giận dữ, tức giận ném cái bát xuống đất, không nghe theo mà kêu lên: “Tại sao phải hòa cùng một chỗ? Ta không cần cha này, hắn cũng không phải phụ thân của ta!” Nàng có thể để cho máu dung hợp, nhưng không thể làm cho nó dung hợp mãi.

Ánh mắt lạnh lùng châm chọc lướt qua Thủy Vanh, đáy lòng Thủy Vanh run lên, trong nháy mắt lại phục hồi tinh thần. Nàng hiểu, nàng cái gì cũng hiểu, nàng biết hắn mắt nhắm mắt mở không hề bảo vệ tốt cho Tiêu Tiêu, cũng biết việc lấy máu nhận thân có ỹ nghĩa như thế nào, lời nàng nói không phải những lời tiểu hài tử lúc tức giận nói, mà nàng hận hắn là cha này!

Thủy Vanh nhịn không được nhắm mắt, rốt cuộc hắn đang làm những gì, không chỉ đem Tiêu Tiêu đẩy càng xa, hiện tại ngay cả nhi tử thương yêu nhất cũng đối với hắn thất vọng rồi, hài tử này thực sự rất thông minh, trong lòng nó cái gì cũng biết!

Trong lòng Thủy Nhược Băng cười lạnh, nàng chính là muốn khiến Thủy Vanh áy náy, để tránh hắn lại nhiều chuyện như vậy.

Đưa tay lôi kéo Tiêu Tiêu ra ngoài, giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh, Thủy Nhược Băng cười híp mắt nói: “Mẫu thân, chúng ta quay về ăn cơm thôi, rất đói a!”

Đi tới cửa, bước chân chợt ngừng lại, quay đầu nhìn thẳng về phía Long Linh Nhi, ngọt ngào nói rằng: “Nhị nương, lần trước ngươi mời ta điểm tâm ăn rất ngon, đáng tiếc ăn xong bụng lại đau, lần sau ta vẫn để cho mẫu thân làm cho ta thì tốt hơn!” Nói xong cũng không quay đầu lại, liền lôi kéo Tiêu Tiêu rời đi.

Long Linh Nhi còn chưa phục hồi tinh thần, không hiểu ý tứ trong lời nàng nói, chỉ là đang suy nghĩ làm sao máu có thể dung. Nàng biết Tiêu Tiêu rất yêu Thủy Vanh, căn bản không thể nào cùng nam nhân khác cấu kết, thế nhưng nàng rõ ràng có động tay động chân, không có lý nào sai lầm!

Nàng không phản ứng nhiều, Thủy Vanh cũng hiểu ám chỉ trong lời nói của Thủy Nhược Băng, trong lòng không khỏi giận dữ, hắn không phải là không biết tâm tư của Long Linh Nhi, thế nhưng không nghĩ tới lá gan nàng càng lúc càng lớn. Bình thường gây sự với Tiêu Tiêu hắn đã nhịn, hiện tại ngay cả nhi tử của hắn cũng dám động!

Lần này lấy máu nhận thức thân cũng là Long Linh Nhi bày ra, phá hoại tình cảm phụ tử giữa hắn và Thủy Nhược Băng, Thủy Vanh càng nghĩ càng tức, lạnh lùng liếc mắt nhìn Long Linh Nhi.

Long Linh Nhi phục hồi tinh thần, liền nghe Thủy Vanh tức giận nói: “Một tháng không cho phép ra khỏi cửa phòng, tỉnh táo lại cho ta!” Nói xong liền phất tay áo rời đi.

Long Linh Nhi giật mình sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt trở nên có chút vặn vẹo, Thủy Vanh đối với nàng chưa từng phát lửa lớn như vậy, Tiêu Tiêu, Thủy Nhược Băng, ta nhất định sẽ làm cho mẹ con các ngươi phải trả giá thật lớn!

Đối với Long Linh Nhi mà nói, cấm túc một tháng là hình phạt rất nặng, bởi vì Thủy Vanh chưa từng phạt nàng, mà Thủy Nhược Băng nghe được tin tức này lại chỉ cười lạnh một tiếng, nàng vốn cũng không trông cậy vào Thủy Vanh có thể cho nàng một công đạo.

Tiêu Tiêu không hỏi Thủy Nhược Băng làm thế nào cho máu dung hợp, đối với Thủy Vanh cũng không biểu hiện bất mãn, vẫn như trước bình thường, chỉ là đối với Thủy Nhược Băng bảo vệ càng thêm chặt chẽ, hiển nhiên việc Thủy Nhược Băng nói ăn điểm của Nhị nương bị đau bụng, làm cho nàng để ý.

Thủy Nhược Băng càng nắm chắc thời gian luyện công, chỉ sợ dựa vào Thủy gia cũng không được bao lâu, nàng cần có dự định khác, thật ra yêu cầu của nàng không cao, chỉ cần có cơ hội ăn ngon, ngủ tốt cũng rất thỏa mãn.

Nhưng mà nàng cũng hiểu rõ, mặc kệ ở đâu cũng đều là mạnh được yếu thua, muốn thực sự nhàn nhã tự tại, tuyệt đối phải có thực lực khiến những người khác không dám tới quấy rối.

Tuy rằng trước đây lão nhân ép nàng luyện công rất gấp, nhưng mà nàng cũng không phải chỉ biết luyện công. Lão nhân nói, tâm lý con người rất yếu đuối, nhưng năng lực sức mạnh cũng có hạn, mà người ngu xuẩn có được sức mạnh cường đại, như vậy chỉ mang đến tai nạn, vì thế nên cho nàng xem thế gian mỗi người một vẻ, cuộc sống trải qua thất bại, có thể nói dùng bất cứ mọi thủ đoạn tồi tệ, chỉ vì cho nàng rèn ra “Ý chí sắt đá”, cũng để cho nàng hiểu rằng thế gian hiểm ác.

Nàng không phải là người đơn thuần, mà lòng người dễ thay đổi, tình người ấm lạnh, so với bất cứ ai nàng xem không ít.

Sở dĩ kiếp trước nàng không có bạn bè, đơn giản là “Bằng hữu” phản bội nàng rất nhiều, nàng không có tâm tình, cũng không có thời gian đi cẩn thận từng li từng tí duy trì cái mối quan hệ bất cứ lúc nào cũng có thể bị phản bội. Thế giới kia ngoại trừ lão nhân, đối với những người khác nàng không hề tin tưởng.

Cho nên kiếp này Đỗ Như Yên đem nàng giao ra cũng vì bảo trụ Long gia, trong lòng nàng cũng không nhiều chấn động, thân bất vi kỷ, Đỗ Như Yên để cho nàng đi chịu chết vì bảo trụ Long gia cũng không sai, chỉ là trong lòng cảm thấy không thỏa mái, suy nghĩ sau này làm sao tìm được Long gia phiền phức kia, cho họ thấy bản lĩnh của mình!!

Quảng cáo
Trước /23 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Zhihu] Thiên thần lạc lối

Copyright © 2022 - MTruyện.net