Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lưu Chấn Hám cảm thấy mũi mình dường như đã bị vỡ mất rồi.
Khe khẽ mở mắt, Lưu Chấn Hám vội nhắm kín mắt lại. Nỗi đau ở mũi ảnh hưởng đến toàn bộ thần kinh mắt. Toàn thân trên dưới của gã chỗ nào cũng đau đến tê người. Sau khi khôi phục thần trí, Lưu Chấn Hám cảm thấy hồi sức lại dần dần. Cái cảm giác thoát lực như lúc trước xem ra không còn nữa.
Cố gắng nhịn cơn đau tê liệt toàn thân, Lưu Chấn Hám cật lực gượng dậy, toàn thân đau nhức lăn trên cát. Đúng là cát! Cảm giác từ tay truyền đến, Lưu Chấn Hám có thể phân biệt được chúng đúng là cát.
Sức lực toàn thân từ từ tích tụ lại. Lưu Chấn Hám mở mắt ra một lần nữa, một con cua kềnh màu nâu đen bò ngang qua mặt hắn, con mắt tròn xoe ngo nghoe liếc xéo Lưu Chấn Hám một cái, tựa hồ như không thèm chấp. Miệng nó phì phò mấy cái bọt trắng xóa, chân vạch ra trên cát những vết nho nhỏ, chui tọt vào trong lớp cát.
Lưu Chấn Hám phẫn nộ.
Hắn cảm giác con cua này xem mình như một cây dừa. Bị cái thứ miệt thị này kích khởi nộ hỏa, hắn đưa tay dính đầy sỏi cát bắt con cua đó lên, xé một phát đứt làm ba đoạn, đưa vào miệng nhai rôm rốp.
Con cua có mùi vị không tệ, mặn mặn nhạt nhạt. Vừa nhai mấy cái chân cua trong miệng, Lưu Chấn Hám vừa gượng đứng dậy. Bốn phía hoàn toàn xa lạ, bãi biển màu vàng kim, biển mênh mông vô bờ, thủy triều lui lui tới tới đập vào chân hắn. Trên bãi biển phía xa xa mọc đầy thực vật cao cao giống như cọ, gió ôn nhu giống như nụ hôn của tình nhân mang theo mùi vị giáp tạp của biển.
Một cái càng cua từ miệng Lưu Chấn Hám rơi ra. Lão Lưu đang há hốc miệng, giống như một con hà mã phát tình.
Đây là chỗ nào thế? Ta không phải đang ở trên chiến trường Nam Cương sao? Đạn... Đùng! Tiếng súng nổ, ta không phải đã bị trúng đạn chết rồi hay sao?
Lưu Chấn Hám mê man lướt qua những ký ức còn lại trong đầu.
Hắn cúi đầu nhìn thân hình của mình, thấy ngay cả một mảnh vải cũng không còn, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng bị nước biển gột trôi sạch sẽ, chỉ còn lại có một chiếc vớ trên chân. Chiếc vớ màu xám được làm từ sợi tổng hợp này cũng đã bị nước biển tẩm thành một màu sắc rất cổ quái.
Lưu Chấn Hám sờ soạng toàn thân trên dưới, vẫn còn tốt, thân thể bị đánh bầm dập trong ấn tượng ấy vẫn còn hoàn hảo không bị tổn hại gì. Lão Lưu hung bạo tóm rứt một nắm lông ngực. Sự đau đớn cho hắn biết đây không phải là mộng.
Ta đang ở đâu thế? Lưu Chấn Hám có nghĩ nát óc cũng không thông được.
Sự đau đớn ở mũi kéo hắn trở về hiện thực. Những động tác vừa rồi tuy chấn động không nhiều, nhưng đã khiến mũi hắn bắt đầu chảy máu. Lưu Chấn Hám cảm thấy trên môi mình có một thứ chất lỏng đang chảy, miệng lập tức cảm giác được một mùi vị quen thuộc đến nỗi không có gì quen thuộc hơn: mùi vị của máu.
Lưu Chấn Hám cảm giác mũi của mình dường như biến thành một cái vòi nước không thể đóng chặt được.
Và Lưu Chấn Hám đã có hành động dơ dáy đến nỗi không còn gì dơ hơn: gã nhanh chóng tụt vớ ra, rồi dùng nó bịt chặt mũi lại!
Nếu cứ thế này rõ ràng là không xong, Lưu Chấn Hám đứng tại chỗ xoay người, bắt đầu quan sát xung quanh.
Nơi đây là một cái tiểu đảo, nhìn sơ qua có thể thấy vô cùng hoang vắng, ngay cả gió thổi lên người cũng cảm giác được một thứ gì đó rất nguyên thủy. Bãi cát nơi hắn đứng chính là chỗ dốc duy nhất của đảo. Cách đó không xa trên bãi biển còn có một bộ xương cá rất to, nhìn có vẻ giống như xương của một loại cá kình. Bộ xương đã dãi nắng dầm mưa đến nổi biến thành màu trắng xám. Phần nằm trong nước bám đầu thủy tảo.
Lưu Chấn Hám nhìn dưới chân mình, bãi cát sũng nước ánh lên không ít màu sắc óng ánh của nghêu sò đủ loại. Bụng hắn không khỏi sôi lên ùng ục. Trong lúc thất thần vừa rồi, gã đã đánh rớt con cua đâu mất. Cuộc sống đặc biệt của một lính trinh sát cho Lưu Chấn Hám biết, những con sò này, và cả con cua kia, nếu ăn nhiều quá, nhất định sẽ bị đi tiêu không dứt. Trong tình cảnh hoang lương không có bất kỳ thứ chi viện nào như thế này, bất kỳ bệnh nào cũng dẫn tới sự uy hiếp tính mệnh.
Nhưng hắn đói quá rồi! Lý trí và hiện thực tranh đấu một hồi, rốt cuộc hiện thực thắng.
Những con sò đủ màu sắc này quả có mùi vị thật ngon, tuy là ăn sống, nhưng không ảnh hưởng gì đến độ ngon miệng và trơn mượt rất thiên nhiên của chúng. Điều này lại cộng thêm vị mằn mặn của nước biển, quả thật khiến con người ta muốn ăn đến bằng thích. Lưu Chấn Hám ăn liền mười mấy con một lúc, cảm giác sức lực bắt đầu hồi phục lại rất nhiều.
Lính trinh sát có một lực ức chế rất đặc biệt, vào thời khắc quan trọng mới biểu hiện ra ngoài: Tuy vẫn chưa no, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn ngăn được dục vọng “muốn ăn tiếp” đang rất mãnh liệt. Tuy nhiên, hắn không đủ dũng khí nhìn lại mấy con sò hấp dẫn đó lần nào nữa. Hắn sợ lý trí của mình không khắc chế được cái đói vô cùng trầm trọng.
Bất kể là như thế nào, bản thân hắn có thể sinh tồn được trên hoang đảo này hay không, là một nhiệm vụ quan trọng nhất. Ôm lấy cái quyết tâm kiên định ấy, Lưu Chấn Hám liêu xiêu bước đến bộ xương đang nằm trên bãi cát. Bộ khung xương thật hoàn chỉnh, nhưng cực kỳ lớn. Lưu Chấn Hám chợt có một cảm giác thấy bản thân mình thật nhỏ bé.
Nhìn lại một lần nữa bộ xương rực rỡ như nham thạch này, Lưu Chấn Hám chọn được một cái xương sườn. Xương sườn này bị cụt hết một chút, chỗ đứt khá sắc bén, độ dài hơn một mét, ngắn hơn nhiều những xương sườn hoàn chỉnh khác dài đến hai mét kia. Lưu Chấn Hám chỉ cần nhìn là chọn trúng khúc xương này. Hiện giờ hắn vô cùng yếu ớt, có trời mới biết hoang đảo này có dã thú gì hay không. Cái xương sườn này vừa khéo có chỗ vót nhọn, là một thanh trường mâu thiên nhiên, dùng để tự vệ quả không có gì tốt hơn.
Tuy trên chiến trường, Lưu Chấn Hám thường dùng sức lực mà nổi danh. Nhưng hiện giờ, hắn yếu ớt giống như một đứa bé sơ sinh, còn hơi sức nào mà kén cá chọn canh chứ.
Tìm qua ba lần trên bãi biển, thấy đá cuội rất nhiều, nhưng rất tiếc là Lưu Chấn Hám không thể nào nhấc lên nổi. Sau một lúc khá lâu, cuối cùng hắn mới chọn được một hòn to bằng nắm tay, liền vừa lòng cúi xuống nhấc thử, phát hiện bản thân hắn tuy có chút miễn cưỡng, nhưng cũng có thể nhấc lên được.
Dùng hòn đá đập lên bộ xương, không biết là đập đến bao nhiêu lần, Lưu Chấn Hám gần như mệt muốn thoát lực, mới có thể khiến chiếc xương sườn như thanh trường mâu này đứt rời ra. Do dùng lực quá mạnh, Lưu Chấn Hám nhào tới trước, toàn thân té vào trong bộ xương, da thịt liền bị đâm thủng mấy lỗ. Lưu Chấn Hám bị dọa nín cả thở, không biết tìm đâu ra một đạo lực khí cực mạnh, bật người thoát ra khỏi bộ xương.
Hắn nằm xoài trên bãi cát cả nửa ngày mới lấy lại chút hơi sức, lảo đảo đứng lên. Thấy dưới rốn bị khoét rách một lỗ to, Lưu Chấn Hám thở phào một cái, ngồi bẹp nép qua một bên, kiểm tra kỹ lại một hồi, phát hiện không bị đâm trúng chỗ yếu hại, xuất huyết cũng không nhiều.
Ngẩn đầu nhìn, cái mũi bằng xương đó vẫn còn dính nhúm lông đen thùi. Lưu Chấn Hám vỗ vỗ ngực, vốn là người không mê tín, nhưng hắn cũng bắt đầu cảm thấy cần phải cảm ơn Thần Phật một hồi.
Tình huống quả thật rất gay go, chiếc mũi bị thương cứ một mực khiến đầu óc hắn choáng váng. Nếu đem so sánh, vết thương ở bụng dưới cũng chẳng lấy làm nghiêm trọng gì. Lưu Chấn Hám cảm thấy môi mình nhột nhạt, liếm một cái, thì ra trên đó cũng bị rách, miệng lại khát khô, yết hầu như bốc khói.
Nhấc thanh mâu bằng xương lên, Lưu Chấn Hám xua tan cái ý nghĩ dùng đá đập nó vỡ ra, tạo thành những con dao găm bằng xương. Tuy những thanh xương sườn kia có hình dạng gần giống như cương đao Đông Dương, nhưng Lưu Chấn Hám biết hiện giờ mình không còn chút khí lực nào động đến chúng nữa. Đành trước hết biến thành mâu bằng xương này làm tạm thành gậy vậy.
Lưu Chấn Hám từ từ bước lên bờ biển, một lúc sau, bãi biển đã bị thủy triều lấp đầy. Lúc nãy, nước biển chỉ vừa tới cổ chân, thế mà giờ đã cao đến cẳng chân. Lưu Chấn Hám cảm thấy bản thân mình còn có chút may mắn, không cần biết là như thế nào, ở địa phương quỷ quái tự nhiên xuất hiện này, bản thân hắn không bị dìm chết trong nước xem ra là không tệ lắm rồi.
Sườn dốc cao là một triền núi đầy bụi gai và hồng liễu. Tiểu đảo này thật lớn, quả nhiên còn có vài cái gò chạy dài hàng dặm. Rừng hồng liễu có chen lẫn không ít cây dừa và cọ cao vút. Một dải đất lộn xộn bày ra trước mắt, mới liếc mắt nhìn sơ là đã biết đây là một chỗ hoang lương điêu tàn. Lưu Chấn Hám thở hộc một cái, thân hình khập khiễng lê thân đến một cây dừa, tìm kiếm đá cuội xung quanh đó, những mong chọi cho dừa rụng xuống. Tuy nhiên, hắn chọi cả nửa ngày, những hòn đá cuội yếu ớt đó chẳng trúng một trái dừa nào. Thậm chí, có vài lần đá suýt rơi trúng đầu Lưu Chấn Hám, suýt chút nữa đập một phát cho hắn đứt hơi luôn.
“Con mẹ nó! Lão tử còn xứng là ‘Nhân nhục trịch đạn đồng’ Lưu Chấn Hám Lưu đại quan nhân trên chiến trường không đây?" Lưu Chấm Hám cắn răng cắn lợi sờ sờ chỗ đầu bị đau như búa bổ, nhìn ngó những trái dừa như đang cười giễu hắn, cảm giác khát cháy khô cả họng càng lúc càng dữ dội.
“Lẽ nào đường đường một đống như ta lại trơ mắt đứng nhìn mấy trái dừa trêu ngươi ở trên kia mà chết khát chứ? Chẳng lẽ chúng cũng giống như những nữ thông tín viên lúc trước, chỉ cho nhìn, cấm sờ vào hiện vật, chỉ được phép nói nhưng không được phép ‘làm’?” Lưu Chấn Hám vốn xấu bụng bắt đầu phẫn nộ.
Tròng mắt xoay tròn, Lưu Chấn Hám lại có chủ ý khác.
Tìm từ trong đám cây bụi ra một cái dây leo, Lưu Chấn Hám cẩn thận gỡ cái vớ trên mũi ra, sự ôn nhu khó thấy ở hắn chợt hiển lộ ra ngoài. Hiện giờ, hắn giống như một tân lang đang giúp nương tử cởi bỏ quần áo trong đêm tân hôn vậy.
Chiếc vớ và máu dính bệt lại một chỗ, sau khi xé ra, Lưu Chấn Hám lại phải một phen cắn răng chịu đựng.
Dù sao vẫn còn may, máu đã ngừng chảy. Lưu Chấn Hám nhẹ vuốt vuốt mũi của chính mình, cảm thấy xoang mũi lớn hơn bình thường gấp cả chục lần.
"Mẹ nó, ta bị hủy dung mạo rồi!" Lưu Chấn Hám suýt chút nữa là bật khóc. Lòng hắn tuy tiếc cho dung mạo "hoa nhường nguyệt thẹn" của mình, nhưng tay vẫn không ngừng nghỉ, đem cái vớ dính đầy máu vòng lấy dây leo, cột chặt hai đầu lại, rồi bọc hòn đá vào trong. Hắn đem món đồ tự chế của mình quay u u trong không khí, lúc đầu còn cảm thấy có điểm cật lực, nhưng quay được hai ba vòng, thì nhờ quán tính mà động tác quay tròn này càng lúc càng nhanh.
"Vù..." Hòn đá mang theo ý tưởng của Lưu Chấn Hám bắn ra. "Bùng" một cái, nó đã quật trúng mấy trái dừa trên cao. Hai trái dính liền làm một rơi phịch xuống đất, nẫy lên vài cái rồi dừng lại.
"Cảm tạ trời phật!" Lưu Chấn Hám nuốt nước miếng khan. Sự nghiêm khắc trong rèn luyện của liên đội trưởng trước đây quả là có đạo lý. Không có sự đòi hỏi cao độ của lão, hôm nay trong tình huống khí lực không đủ thế này, làm sao hắn có thể khống chế độ chuẩn xác, chỉ một phát là ném rụng được cả hai quả dừa?
Mùi vị của dừa quả là ngon. Tuy sau khi dùng đá đập vỡ, nước dừa ngon ngọt mất đi không ít, nhưng Lưu Chấn Hám rất vừa lòng.
Con người có lúc thật khó hài lòng, nhưng cũng có lúc vô cùng dễ dàng thỏa mãn. Lưu Chấn Hám thầm nghĩ. Hắn cảm thấy hiện giờ nếu cần cưới vợ, thì ai đưa cho hắn một quả dừa là hắn cưới liền, không cần điều gì khác.
Cơm dừa có mùi vị như móng bò, thơm ngọt vô cùng. Lưu Chấn Hám không khỏi hâm mộ những người có răng hô. Hắn cảm thấy nếu hiện giờ hắn có một hàm răng hô thật to, thì những cơm dừa trắng hếu hếu, ngon ngọt thế này nhất định sẽ bị bàn nạo dừa của hắn cạp sạch sành sanh mà không gặp bất kỳ phiền phức nào!
Sau khi cạp được một lớp nhỏ cơm dừa, Lưu Chấn Hám cảm thấy toàn thân sung mãn sức lực, cầm con quay lên, ném rụng hết các quả dừa còn lại, dùng dây leo quấn lại thành một bó.
"Sau này ta ngủ cũng không rời mấy quả dừa này." Lưu Chấn Hám thề thốt!
Ăn xong mấy trái dừa, tuy chỉ còn lại mấy cái gáo, Lưu Chấn Hám cũng không hề lãng phí, dùng dây leo xỏ xâu lại thành một cái khố vô cùng đơn giản. Tuy trên đảo này xem ra không có ai ở, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn không quen với việc trần truồng chạy lông nhông khắp nơi. Tuy cái nội khố này có chút đơn giản, nhưng dù sao cũng che chắn được mấy chỗ yếu hại, khiến Lưu Chấn Hám cảm giác thấy bản thân hắn có chút gì đó tự tại, thoải mái vô cùng.
Trong lúc vô ý thức, một tay hắn vén “váy dừa“, một tay thò vào khám phần đáy khố, rồi cười hềnh hệch lắc đầu, cảm giác cái khố nghiệp dư do mình tự làm cần phải cải tiến lại một chút mới được.
Những cái gáo dừa còn lại bị hắn kết lại đội lên đầu, tự gọi là cương khôi, nhưng thực tế rất giống như một cái mũ nồi to tướng.
"Mẹ nó, tạo hình của lão tử nhất định là rất giống mấy tên quỷ lùn ngu ngốc rồi." Lưu Chấn Hám lại cười hềnh hệch rất ngây ngô.
Vạch các lùm cây bụi mà đi, mục tiêu của Lưu Chấn Hám hiện giờ là ngọn đồi cách đó không xa. Thanh cốt mâu (mâu bằng xương) trong tay hắn tạm thời biến thành Khai sơn đao (đao đi rừng). Ánh chiều tà bắt đầu lấp ló trên những tầng mây. Lưu Chấn Hám cảm thấy mình cần phải tìm một chỗ nghỉ ngơi cho bản thân trước, vì có quỷ mới biết địa phương này có cái quái gì.
Sau các bụi cây dày đặc là một dãy cây liễu màu hồng. Sự xuất hiện của Lưu Chấn Hám đã làm kinh động bầy hải điểu. Bọn chúng rõ ràng là bị vị khách không mời này làm cho nhảy dựng lên, khiến một quần thể mịt mờ và chi chít hải điểu bay vụt lên tận mây xanh. Lưu Chấn Hám cũng bị cảnh tượng này làm cho giật mình, suýt chút nữa là đánh rớt mấy trái dừa xuống đất.
Dưới những cây hồng liễu nhỏ nhắn kia đầy phân và lông chim. Lưu Chấn Hám thử bước chân lên, cảm giác thật êm ái. Hắn đang đắn đo xem mình có nên đi tiếp hay vòng sang đường khác, thì một con vật giống như con sóc chợt nhảy lên vai hắn.
Con vật nhỏ này có một đôi tai rất dài, mặt cũng dài nhưng rất bụ bẫm, lông vàng óng ánh như một tấm voan, cái bụng phình ra khá cao, hai con mắt lóng lánh liếc qua liếc lại. Lưu Chấn Hám kinh ngạc nhìn nó. Nó cũng nhìn lại Lưu Chấn Hám, chân trước đang cầm một trái cây dại, đưa ra trước mặt hắn nhứ nhứ vài cái.
Lưu Chấn Hám nhìn thấy trên bề mặt trái cây đó hằn sâu vài vết răng, bèn lắc đầu cự tuyệt hảo ý của nó.
Lưu Chấn Hám đánh giá con thú nhóc này, thấy nó không có điểm nhỏ gì là sợ người, liền nảy ra trong lòng một ý nghĩ đen tối... Tuy nhiên, khi nhìn lại, thấy nó không có bao nhiêu thịt, Lưu Chấn Hám thở dài xua đuổi mọi ác ý, nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi lớn đầy lông của nó, nhấc nó từ trên vai bỏ xuống đất.
"Đi đi, nhóc!" Lưu Chấn Hám lè lưỡi ra, vuốt vuốt đầu nó, làm mặt quỷ nhát.
"Quả quả..." Chú nhóc phát ra một tiếng rên cực kỳ dễ chịu, và cũng làm mặt quỷ nhát lại Lưu Chấn Hám, đầu lưỡi đỏ màu hồng phấn thè cả ra ngoài.
"Quả là khả ái." Lưu Chấn Hám nựng nựng gương mặt nhỏ nhắn của nó, lòng bàn tay cảm giác được một luồng cảm giác rất mịn và êm, vô cùng thích thú.
Hắn cảm thấy những uất ức của bản thân mình suốt cả nửa ngày nay rốt cuộc cũng bay biến sạch. Không tìm được lý do gì để hạ thủ "món thịt" này, gã đành cười trừ ra vẻ hối lỗi.
"Mau trở về nhà đi thôi!" Lưu Chấn Hám lại vuốt ve đầu của chú nhóc, đứng dậy đi vào trong rừng hồng liễu. Thấy trên nhiều cây hồng liễu thấp bé đó có nhiều tổ chim, hắn định luôn chủ ý. Mặt đất có dơ dáy đi chăng nữa thì cũng thây kệ, nhu cầu là trên hết! Hơn nữa ta không phải là đi chọn gái đẹp. Mấy cái tổ chim này nhất định là có trứng chim, lấy vài cái về làm bữa ăn lót dạ trong vài ngày cũng không phải là quá tệ.
Mấy tổ chim trong rừng hồng liễu vừa có rất nhiều trứng, vừa có nhiều chim con mới nở. Lưu Chấn Hám chọn vài chục cái trứng chim, đem bỏ đầy "Cương khôi mũ dừa” của mình. Gã chẳng hề động đến mấy chim non vừa nở. Những hải điểu đang quây quần trên không kêu la inh ỏi, không biết là khen hắn có lương tâm, hay là rủa hắn là kẻ độc địa.
Lưu Chấn Hám chuyển thân, đột nhiên phát hiện con thú nhỏ đó vẫn cứ bám sau đít mình, lại còn... lại còn lấy một khúc gỗ xuyên mấy quả dại vừa ăn xong gánh lên vai, đứng thẳng người nhìn gã chầm chầm.
Lưu Chấn Hám nhìn nó ngơ ngẩn một hồi, những trái dừa đang quải trên vai rớt lịch phịch xuống đất, khiến từng lớp phân chim trên mặt đất bắn tung tóe khắp nơi.
"Nó... Nó quả nhiên đang học lóm mình?" Đầu óc Lưu Chấn Hám tức thời như muốn vỡ tung.
Con quỷ nhóc ấy ưởn cái bụng to tướng, đứng thẳng người lặt lè bước lại, cái đuôi to lớn dài thòng cùng da lông màu vàng óng ánh giờ đã dính đầy phân chim trắng toát, vai quảy cây gậy gỗ, gậy gỗ xuyên những Dã tương quả (berry - mọng nước), giống như một vị tướng quân kiêu ngạo đang nghênh tiếp đoàn quân thắng trận đang khải hoàn.
"Không cần phải như thế chứ?" Lưu Chấn Hám chợt cảm giác đốc họng của mình nãy giờ nhất mực tiếp xúc không khí, bèn vội khép miệng lại. Con quỷ nhỏ này rõ ràng là đang cười, hai mắt cứ tịt lại, dương dương đắc ý.
Lưu Chấn Hám cảm thấy nó quả thực là thông minh, đầy đủ trí tuệ, không giống với một động vật chút nào.
Hắn nhớ lời mẹ đã kể trước đây, rằng động vật cũng có trí thông minh y như người. Lúc đó hắn còn nhỏ, lời mẹ nói hắn căn bản chẳng tin. Sau đó bên đội sản xuất giết trâu, mẹ dẫn hắn qua coi, thấy mắt của con trâu đang chờ bị giết đó rơi ra từng dòng từng dòng lệ nóng, hắn mới kinh hãi tin là thật.
Sự kinh hãi lúc đó của hắn không khác gì hôm nay.
Lưu Chấn Hám cúi người xuống, giơ tay ngoắc ngoắc, con vật nhỏ lập tức vứt bỏ cây gậy xuống đất, lăn vòng vòng dưới đất rồi nhào vào lòng hắn, cái đầu nhỏ nhắn dụi dụi liên tục. Lòng Lưu Chấn Hám dâng lên chút gì đó rất thỏa mãn, yên lòng. Gã đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của nó. Con vật nhỏ ấy quả là biết hưởng thụ, hai cái lỗ tai thỏ nhỏng cao lên, phát ra tiếng gừ gừ như mèo rù đầy hạnh phúc.
Sau cuộc "dây dưa" ngắn ngủi đó, Lưu Chấn Hám mang theo con sóc không ra sóc, thỏ không phải thỏ ấy tiếp tục lên đường. Hắn cảm thấy mình không thể rời bỏ con quỷ con này. Nó linh hoạt giống như sóc, sức nhảy rất cao, thỉnh thoảng phốc lên lùm cây bụi bên đường, hái mấy quả dại ngọt lịm quay trở về, dâng lên cho Lưu Chấn Hám giống như "bạch hầu hiến bảo" vậy. Tuy không dám ăn mấy quả dại này, nhưng Lưu Chấn Hám quả là đang rất hài lòng.
Điểm ngoại lệ duy nhất đó là, chú nhóc bắt về một con giun vô cùng mập. Con giun này đơn giản chỉ là một con tằm cực lớn, thân hình vừa mập vừa trắng, cả người đục đục. Lưu Chấn Hám tức thì muốn ói cả ra ngoài. Nhưng rất may là trong bụng không có gì nhiều, và đã bị năng lực tiêu hóa siêu cường của hắn giải quyết gần hết rồi, nên cái thứ nôn ra chỉ là vài đám bọt nước màu xanh.
"Bà nội ngươi, làm lão tử đây chết khiếp." Lưu Chấn Hám kềm cái mặt nó lại, bàn tay vung ra nửa đường bèn hạ xuống.
Hắn không nỡ!
Chú nhóc chợt thay đổi hẳn, nhào lên đầu của Lưu Chấn Hám, cưỡi luôn trên đó, khiến hắn tức thời cảm giác mình như đang đội một cái nón lông cực kỳ to. Trên người chú nhóc toàn phân chim, nhưng Lưu Chấn Hám nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nghĩ ra lý do gì không cho nó phóng lên ngồi trên đó.
Duyên phận! Đây chính là duyên phận! Lưu Chấn Hám nghĩ.
Cuối cùng thì ’họ’ cũng đến được mục tiêu.
Con đường đi không lấy gì là dài, nhưng Lưu Chấn Hám cảm thấy thân người của mình vô cùng khó chịu như treo lên cái giá mắc áo.
Chỗ gò đất này cao khoảng năm sáu mét. Lưu Chấn Hám chuyển thân nhìn xung quanh, phát hiện gò đất này dựa lưng vào một rừng dừa dày đặc. Phát hiện này khiến hắn tức mình gần chết.
Lưu Chấn Hám đem gia tài trên người bỏ hết xuống đất, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh quanh mình. Chỗ hắn chọn quả thật là không tệ: khuất gió, ánh sáng không âm ám, nhìn lên bầu trời trong vắt thanh cao... Hắn cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm người.
Điều duy nhất khiến hắn không hiểu chính là trên gò đất không có một loại thực vật nào, chỉ toàn rong rêu màu vàng sẫm, dùng tay sờ xuống đất, cào cào một cái, lộ ra tầng đất phía dưới màu xanh ngắt.
Lưu Chấn Hám thấy sắc trời vẫn còn sớm, liền nhanh chóng đến những lùm cây bụi gần đó thu thập một ôm cỏ tạp vừa mềm vừa mịn về tạo ra một cái giường ngay trên mặt đất. Hắn vốn muốn làm một cái lều, nhưng thật tại hắn không tìm ra chút sức lực nào để thực hiện điều đó.
Sống dã ngoại không phải là thứ gây khó dễ cho một người lính trinh sát đầy kinh nghiệm như Lưu Chấn Hám. Thu thập mấy cành cây khô, “Lưu đại quan nhân” nhà ta bắt đầu công cuộc xoáy gỗ ra lửa. Đây là kiến thức học được thời còn trong quân đội. Lưu Chấn Hám đem đôi vớ của mình cải cách lại một chút, tạo thành một cái cần trục rất giản đơn. Theo nguyên lý cần trục, thì nó xoay nhanh hơn nhiều so với người làm. Chẳng mấy chốc, cái công cụ thô sơ ấy đã khiến cho nhóm cỏ khô làm chất dẫn hỏa nhanh chóng bắt lửa. Lưu Chấn Hám khẽ hoan hô lên một tiếng, nhanh chóng để thêm lên đó vài nhánh cây khô. Mấy nhánh cây này quả nhiên rất nhạy lửa, lửa càng lúc càng cao, khiến Lưu Chấn Hám nhìn đến mi khai nhãn tiếu. Con thú nhóc ngoan ngoãn nằm phục xuống cạnh gã, hai chân bắt chéo vào nhau, ngưỡng cái bụng to tướng nhìn hắn thật ngây ngô.
Lưu Chấn Hám lấy cái vớ của mình hôn lên đó đánh chụt một cái. Hôm nay đôi vớ này quả là đã lập đại công, vừa làm cái bọc cấp cứu, lại trở thành cung bắn đạn, rồi thoắt cái biến thân, trở thành công cụ dẫn hỏa. Lúc này nếu không phải vì vớ quá nhỏ, thì hắn đã dùng nó làm nội khố luôn rồi. Hiện giờ nhìn kỹ lại, nếu muốn dùng nó làm nội khố, thì “khẩu pháo chuyên nghiệp“ của hắn phải nhỏ tương đương với loại chuyên bắn muỗi thì mới mặc vừa.
“Quả quả!” Lưu Chấn Hám vuốt đầu con thú nhỏ yêu thương nói: “Ông trời đối với ta không bạc, đã tặng ngươi cho ta, còn tặng luôn chiếc vớ!”
Chú nhóc bị vuốt đầu là phát ra tiếng “Quả Quả” liên tục, nên Lưu Chấn Hám đặt cho nó một cái tên, gọi nó là Quả Quả.
Quả Quả thấy Lưu Chấn Hám cứ hôn chụt chụt vào chiếc vớ, hiếu kỳ bò lại, nâng nó lên, châu cái đầu nhỏ xíu vào, cũng học Lưu Chấn Hám hít một cái rõ to.
Lòng hiếu kỳ của Quả Quả có thể hại chết một con mèo!
Đôi vớ hôi rình thối hoắc đứng hàng nhất nhì ở chiến trường Nam Cương này khiến cho Quả Quả bị một vố quá nặng. Chú nhóc vừa ngửi đến mùi vị trên chiếc vớ, đôi mắt linh xảo tức thời trợn ra, đứng tròng. Nó lắc đầu hai ba cái, người giống như say rượu, nằm phục xuống đất, phễnh cái bụng to tướng ra, hắc xì liên tục.
Chắc nó quên đôi vớ này xuất thân từ bàn chân thối của ai rồi!
“Quả Quả!” Lưu Chấn Hám đau thắt lòng, liên tục xin lỗi nó, sau một hồi chà xát, Quả Quả xem ra đã đỡ hơn nhiều. Từ khi gặp chú nhóc này, Lưu Chấn Hám cảm thấy mình không thể rời xa nó nữa, nếu Quả Quả bị đôi vớ thối chết tiệt này của mình làm cho ngộp chết, Lưu Chấn Hám khẳng định sẽ hối tiếc cả đời này.
Mấy trứng chim vùi trong lửa bắt đầu bốc ra mùi vị vô cùng quyến rũ. Lưu Chấn Hám dùng cây khều chúng ra, nếu không khều, nhất định chúng sẽ cháy mất.
Lột vỏ trứng ra, Lưu Chấn Hám cẩn thận thổi sạch bụi tro trên đó, đem cái trứng trắng bóc kê tận mặt Quả Quả. Đang ôm bụng nhăn nhó là thế, Quả Quả nghe mùi, phốc ngay người dậy, cầm lấy trứng chim cắn lấy cắn để, vừa cắn vừa nháy mắt nhí nhố với Lưu Chấn Hám.
“Mẹ nó cái con quỷ nhỏ! Vừa rồi dọa chết lão tử hà!” Lưu Chấn Hám lấy chiếc vớ nằm dưới đất lên, bỏ vào trong “Cương Khôi Gáo Dừa”, lấy cây cốt mâu vạch một lỗ trên trái dừa, nốc vài ngụm nước dừa thơm ngon, rồi bốc lên một quả trứng, lột sạch vỏ, há miệng cắn một cái hết trọn.
Đôi mắt nhỏ xíu long lanh của Quả Quả nhìn Lưu Chấn Hám, giống như vô cùng hâm mộ. Nó cũng theo đó mà làm. Nhìn nó ăn, người ta có cảm giác trừ phi những trứng chim này hết sạch ở đời, còn không thì nó chẳng bao giờ ngừng cả.
Lưu Chấn Hám ăn liên tục năm sáu cái trứng, lưng lửng bụng, thấy Quả Quả cũng vậy, bất giác bật cười ha hả. Hắn liên tiếp cầm lên hai cái trứng, bỏ cả hai vào miệng, nhai rôm rốp.
Quả Quả nhìn thấy vậy, lắc đầu, rồi rục cổ vào mặt Lưu Chấn Hám, thè cái lưỡi màu hồng phấn ra liếm láp khắp mặt hắn. Nó còn thân mật đưa cái đầu nhỏ xíu cọ qua cọ lại vào hàm râu cứng ngắc của Lưu Chấn Hám.
“Ha ha...” Lưu Chấn Hám cảm thấy vô cùng đắc ý.
Tiếng cười của hắn đột nhiên dừng phắt lại. Một con sói to toàn thân màu xanh lam chợt xuất hiện từ sau gò đất. Cách nhau bởi đống lửa, đôi mắt âm u chớp lóe lân quang của nó đang nhìn chằm chặp vào Lưu Chấn Hám đang ngoác miệng cười.
Con ngươi trong mắt của Lưu Chấn Hám chợt co lại. Hắn cảm thấy ớn lạnh toàn thân, nhiệt độ trong người lập tức như đạt đến điểm băng.
Không có đủ thời gian để hắn nghĩ coi con sói này rốt cuộc là có màu xanh nhạt toàn thân hay không, hắn trong vô thức đã nâng cây kình ngư cốt mâu lên. Năm xưa khi còn trong quân trường luyện tập, ngoại trừ việc đối luyện tay chân, Lưu Chấn Hám còn báo danh học phi đao. Trong trận chiến ở Nam Cương, hắn chỉ cần phẩy tay một cái là đao bay ra, giết địch nhân trong một cái chớp mắt.
Lưu Chấn Hám khá tự tin đối với thân thủ của mình. Hiện giờ tuy thể lực của hắn chưa khôi phục, nhưng kình cốt mâu và mũi nhọn sắc bén của nó đã chứng minh phần nào qua việc khui những trái dừa nằm ngổn ngang ở dưới.
Nhưng chuyện mà hắn không bao giờ ngờ tới đột nhiên xảy ra.
Con cự lang màu xanh lam ấy há miệng, phun ra từ hàm răng nhọn hoắc một luồng gió trông rõ mồn một, giống như một luồng lốc xoáy vậy. Thứ khí lưu có tốc độ cực cao này tạo thành một lưỡi đao hình bán nguyệt, lóe lên một cái, đã nghe tiếng “Bính”, Lưu Chấn Hám liền thấy vũ khí tự vệ Kình ngư cốt trường mâu của mình bị chặt một cái rụp, một đống xương vụn rơi lả tả xuống đất, một ít rớt vào đống lửa tạo ra những tiếng kêu lách tách liên hồi.
Thanh cốt mâu rớt xuống đất, lăn đến trước mặt Lưu Chấn Hám. Trên cốt mâu còn vương một vết ngấn sâu hoắm, giống như bị một cái Ba Khắc quân đao (đao quân dụng bằng thép không gỉ) chém phải vậy. Lưu Chấn Hám biết thanh cốt mâu này có độ cứng rắn như thế nào, hắn cũng biết, cho dù là dùng thanh đao quân dụng trong chiến đấu trước đây chém vào nó, hiệu quả chưa chắc đã ấn tượng như thế này.
Điều đáng sợ hơn nữa là thanh đao dùng chém nó chính là một thanh đao từ khí quang.
Đạo khí lưu xoáy tròn đó tạo thành đao. Đao thế sau khi chém vào thanh mâu không hề suy giảm, thuận tiện áp đám lửa đang cháy phừng phừng xuống cả nửa thốn. Nhưng nhờ cú chạm đó, nó chệch hướng phóng tới sát rạt bên mặt của Lưu Chấn Hám. Hắn không thể không xoay đầu lại nhìn, đám cỏ cây phía sau lưng bị cắt sát rạt, lại còn có vài bông cỏ đuôi chó vẫn còn lơ lửng bay trên không trung
“Đây là cái thứ quỷ gì vậy?” Lưu Chấn Hám trợn mắt há miệng, nghệch mặt ra nhìn, không hiểu là đã xảy ra chuyện quái gì.
Con cự lang cao ngạo hít hít cái mũi, vừa giống như bảo cái đó mà bõ bèn gì, vừa giống như đang cười nhạo Lưu Chấn Hám không biết tự lượng sức. Mục quang của nó giống như con chim ưng đang quan sát mặt đất. Lưu Chấm Hám cảm thấy con sói này không hề giống với mấy thứ động vật cũng gọi là lang sói nhưng ngu tồ tồ mà gã từng thấy trước đây. Gã cảm thấy ánh mắt của nó lóe lên những điểm đầy trí tuệ. Điều đó làm cho hắn có cảm giác ngộ nhận, rằng thứ mà mình đang gặp đây chính là người, chứ không phải là một con sói.
Con sói này mang trên người một thứ khí khái kiêu ngạo, nhìn đời bằng nửa con mắt, khiến cho Lưu Chấn Hám rúng động cả tâm can.
Kinh ngạc thì thực sự kinh ngạc, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn hành động. Điều đầu tiên là hắn ôm Quả Quả vào lòng, sau đó cầm lấy khúc gỗ đang cháy lên. Hắn không biết con sói này có còn sợ lửa nữa hay không, nhưng những kiến thức thông thường vẫn thúc đẩy tư duy của hắn. Nói cho đúng thì con sói này có thể phát ra một luồng đao gió, thì lửa đối với nó không có gì đáng ngại là cái chắc rồi.
Luồng khí đao tuy lợi hại, nhưng kỳ thật so với một thanh đao không có gì khác biệt. Truyền thống của quân nhân là cách nhau ba mươi mét, phi đao đã kiến huyết! Lưu Chấn Hám hạ thấp người, giơ cây củi đang cháy lách tách lên đối diện với con cự lang màu xanh lam. Hắn định chờ lúc con sói này tấn công, đánh bể lỗ mũi cho nó ăn trầu không x** thuốc.
“Âu Bỉ Tư lạp kỳ! Có con mẹ gì chơi cái đó!” Trước ngực Lưu Chấn Hám chợt hiện ra một con rồng cực to màu đỏ hồng, đầu rồng uốn khúc ngay cổ, vuốt rồng đọng vài giọt máu, giống như muốn phá da bay ra ngoài. Đây chính là hình xăm thời trong quân đội của Lưu Chấn Hám, và cũng là hình xăm phải có của liên đội “Hồng sắc xích long” nổi tiếng trên chiến trường. Thứ hình xăm này là dùng bột chu sa và máu bồ câu chế thành, là một loại hình xăm ẩn, không gặp dịp máu huyết trương ra thì không hiển lộ ra ngoài.
Lưu Chấn Hám rõ ràng là đang chuẩn bị liều mạng.
Hắn nhìn chằm chằm con cự long, từ từ di động thân hình. Nơi này có không gian quá chật hẹp, phong đao của cự lang lại quá bá đạo, Lưu Chấn Hám rất sợ một khi xáp chiến, ắt sẽ ngộ thương Quả Quả.
Cự lang dường như rất khoái trá nhìn Lưu Chấn Hám di động, cái lưỡi to đỏ lòm không ngừng liếm mép, những cọng lông màu lam trên người dựng đứng cả lên. Xem ra nó cũng có điểm hiếu kỳ, chuẩn bị tính toán thử coi con mồi trước mắt có bao nhiêu phân lượng.
Lưu Chấn Hám cảm thấy trên đầu nằng nặng, khẽ liếc lên, thấy Quả Quả đã leo lên đầu hắn, hai cái tay bé xíu đang bấu chặt mấy cọng tóc.
“Quả Quả leo xuống mau!” Lưu Chấn Hám sốt ruột vô cùng.
Chính ngay lúc hắn phân thần đó, cự lang chợt động. Đống lửa rõ ràng là không ảnh hưởng gì đến nó. Nó phốc tới. Thân hình đầy lông xanh lam to lớn như con trâu cui của nó chỉ cách Lưu Chấn Hám năm bộ. Lưu Chấm Hám phóng thanh củi ra, nhắm ngay đầu mũi của con cự lang phóng mạnh tới.
Cự lang không thèm tránh né, phóng ra từ miệng một cái phong đao nữa, nghênh tiếp thanh củi. Bình một cái, thanh củi tóe ra một đám lửa bập bùng, dưới ánh tịch dương, ánh lên những tàn hoa lửa vô cùng diễm lệ. Cự Lang bị đám tàn lửa này trám đầy mặt, khiến nó đột nhiên tức giận vô cùng. Đang lúc nó chuẩn bị đem sinh vật dám mạo phạm sự tôn nghiêm của nó xé tan thành bột, thì Lưu Chấn Hám đã giống như một luồng kình phong cuốn theo đám hỏa tinh bay tứ tán đó đột nhiên xuất hiện trước mặt cự lang. Hắn đấm ra một đấm. Mục tiêu của nắm đấm thép ấy chính là đầu mũi.
“Cách cách” mấy tiếng, nắm đấm của Lưu Chấm Hám đã ấn mạnh lên sống mũi của cự lang. Cự lang còn chưa kịp phản ứng, bụng lại truyền đến một cơn đau quặn. Lưu Chấn Hám đã thúc đầu gối vào bụng nó.
Hữu quyền đánh ra, tả quyền cũng không chịu kém, phóng ra một quyền ấn lên trên cái quai hàm to tướng của cự lang. Đến lúc này nếu để con súc sinh này phóng ra một cái đao gió đểu đó nữa thì chết là cái chắc. Lưu Chấm Hám không ngu, hơn nữa hắn bằng một chiêu “Hắc hổ đào tâm” này mà đánh khắp quân đội không e dè một ai.
Cự Lang bị đánh sặc máu mũi, kinh hoàng thối lui về phía sau.
Lưu Chấn Hám chợt mềm nhũn người, hắn muốn bám theo, nhưng thể lực không cho phép nữa rồi. Hiện giờ hắn không có chút lực khí nào, trơ mắt nhìn con sói thối lui. Phì phò thở gấp, Lưu Chấn Hám nhớ tới Quả Quả. Vẫn còn may, trên đầu vẫn còn nặng, hai hàng móng vuốt vẫn bấu chặt như muốn rứt tóc ra ngoài.
Hất chân lên một cái, thanh cốt mâu đang nằm trên đất lại trở về tay Lưu Chấn Hám. Hai quyền vừa rồi hắn đã dùng hết toàn lực thế mà không đánh chết con sói này, những cơ hội đánh lén còn lại thực sự không còn nhiều nữa, đã đến lúc Lưu Chấn Hám phải thí mạng cùi rồi.
Trên mũi lại bắt đầu chảy máu, Lưu Chấn Hám không hề dám lau. Con sói trước mặt đã siêu quá phạm trù mà nhân loại có thể tưởng tượng. Lưu Chấn Hám hiện giờ thèm được cầm trên tay một khẩu súng, nếu có thể là khẩu tự động 56 càng tốt.
Cự lang nhìn chằm chằm Lưu Chấn Hám, Lưu Chấm Hám đăm đăm nhìn lại nó.
Một người một thú nhìn nhau giống như hai con gà chọi đang đá vậy: cự lang há miệng ra, Lưu Chấn Hám lập tức giương thanh cốt mâu lên, nhưng rốt cuộc chẳng có bên nào hành động. Nhìn kỹ cự lang, khóe miệng nó lúc này cũng rỉ ra một dòng máu, lại còn có mấy cái răng sắc nhọn rơi vãi lỗ chỗ trên mặt đất.
“Con mẹ nó, hai quả đấm ác liệt vừa rồi thế mà cũng có ích.” Lưu Chấn Hám cảm thấy nhuệ khí của mình lại bốc lên.
Ánh mắt độc ác của cự lang tỏa định Lưu Chấn Hám, nó từ từ lùi về phía sau. Tuy là lùi hơi khập khiễng, nhưng thân hình nó vẫn trầm ổn và mang đầy vẻ áp bức.
Lòng Lưu Chấn Hám chợt trầm xuống.
Tiêu rồi, con súc sinh này quả nhiên là có trí tuệ, cũng biết tốt xấu, ngắn dài. Lưu Chấn Hám cảm thấy thảm vô cùng. Hắn nghĩ, nếu con sói đứng ở khoảng cách đó mà phát ra những ngọn đao gió liên tục, thì hắn bó tay chẳng biết làm cách nào nữa.
Quả nhiên, sau khi lùi lại hai mươi bộ, cự lang đứng lại, há miệng lớn ra, một cái đao gió lại bay tới. Lưu Chấn Hám đưa cốt mâu lên chặn, lại một phen quằn quại, hai tay nhẹ tênh, cốt mâu đã bị chặt đứt chỉ còn một đoạn.
Đây là thứ lực lượng gì thế? Bộ muốn ói chết người ta sao? Lưu Chấn Hám nhìn thanh “chủy thủ” bằng xương trong tay mà cười khổ.
Không chờ hắn nghĩ nhiều, cự lang lại phóng tới gần. Lưu Chấn Hám không kịp suy nghĩ gì, phi luôn cái “chủy thủ” bằng xương đó tới. Một cái đao gió lại phóng ra chặn thanh chủy thủ xương lại. Đao gió lần này đã nhỏ đi nhiều, chỉ đánh thanh chủy thủ xương rơi xuống đất.
Cự lang thật là thông minh. Đao gió không phải là sát chiêu. Nó dùng toàn bộ thân người nhào tới. Chỉ đạt đến cự ly gần thích hợp, nó mới có thể phát ra một động tác phách kích, động tác được coi là bí kỹ cuối cùng cực kỳ lợi hại của nó.
Cự lang phóng mình đánh tới, toàn bộ hàm răng nhọn hoắc nhe ra. Ánh mắt như lửa ma trơi đã bị thế bằng một màu máu hồng. Cái miệng há to của nó cũng đầy máu, máu từ những chiếc răng vừa mới gãy. Tuy nhiên, điều đáng sợ nhất chính là ở hai hàng móng vuốt. Chúng lặp lòe một thứ ánh sáng xanh thẫm âm u.
Đòn đánh phốc tới này, thế như tia chớp. Lưu Chấn Hám căn bản đã bị nó phong trụ hết mọi đường lui. Chạy? Làm sao chạy nhanh hơn sói? Đánh? Làm sao chống lại cái phốc tới giống như thạch phá thiên như thế này?
Hắn nghĩ đến anh trai. Hắn nhớ tới mẹ.
Tuy đã kinh qua một lần sinh tử luân hồi, nhưng hai mắt của Lưu Chấn Hám vẫn đầy lệ.
“Súc sinh, thử sự lợi hại của ông ngoại ngươi đây!” Trong tiếng gào thét dữ dội, hắn xé toạc nội khố mới tạo thành, cầm chắc trên tay. Tuy biết khả năng sẽ không lớn, nhưng hắn vẫn muốn thử. Hắn muốn lấy mớ dây nhợ dùng làm nội khố này siết cổ chết con sói cổ quái điên khùng bất giảng lý lẽ ấy!
Lưu Chấn Hám chưa bao giờ làm chuyện tự hủy diệt bản thân như vậy.