Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con ô quy (rùa đen) này to như cửa nhà quan, cao như một tòa núi nhỏ, trên mai đầy chỗ lõm chỗ lồi, màu sắc đã nhuốm đầy rêu xanh cổ lão. Nó lộ ra bốn chân to như chân trâu, da thịt nhăn nheo trông rất già cỗi.
Điều khiến Lưu Chấn Hám kinh ngạc nhất là, trên đầu con ô quy đó lại sinh ra hai cái sừng hươu, cùng toàn bộ cái đầu to như con la đang cúi gầm xuống. Đôi mắt nó giống như cặp chuông ảm đạm vô sắc.
Con ô quy không ngừng hực hực giống như đang rên rỉ, chóp mũi cao đã dính một vết thương cực kỳ kinh tâm. Cái miệng nó giống như miệng một em bé vậy, không ngừng xoay qua xoay lại, lắc lắc vẫy những đốm máu đang không ngừng ứa ra và tích tụ lại trên miệng.
Con sói mẹ khịt khịt mũi, từ từ chuyển thân, nhìn thẳng về phương hướng có Lưu Chấn Hám đang nằm phục. Lưu chấn Hám thông qua khe hở của bụi cây, truy tìm mục quang bén nhọn của nó. Rõ ràng là con sói mẹ không chú ý lắm lùm cây bụi yên tĩnh chỗ gã nằm. Nó đang phục thân xuống, hít hít mũi, tựa hồ đang nghi hoặc.
Rừng trúc phía này ở dưới gió, con sói mẹ đó đang ở trên gió.
Hướng gió chợt hơi đổi, bốc lên những lá cây rơi rụng dưới đất, tạo nên vài cái xoáy nhỏ. Sói mẹ lại khịt mũi, chuyển đầu, nhìn chằm chằm vào con rùa lớn.
Miệng con rùa đang ngậm một cái trứng dài dài đã vỡ, xem hình dáng cực kỳ yếu ớt.
Lưu Chấn Hám nhìn sau đít của nó, thấy lộ ra một phần của cái trứng trắng còn dính máu. Cự quy đang định sinh cái trứng này ra, nhưng mỗi lần nó định dùng lực, thì con sói mẹ nhân cơ hội đó chuyển đến sau lưng nó. Cự quy rõ ràng là đã yếu ớt vô cùng, nhưng dù sao vẫn cố chuyển thân, giữ mình đối diện với con sói mẹ.
Lưu Chấn Hám nhìn thấy hai con vật giống như hai con gà đang chọi nhau, xoay chuyển vòng vòng, không ai có ý ra tay hết.
Phong hệ ma lang hé miệng mấy lần, nhưng Lưu Chấn Hám đều phát hiện nó không hề phát xuất phong đao. Phát hiện này khiến hắn cười lạnh mãi không dứt.
Hờm đi hờm lại một lúc, cuối cùng từ miệng ma lang cũng bay ra một cái phong đao. Cái phong đao xoay tròn bắn ra cực nhanh này xem ra nhỏ hơn rất nhiều so với cái Lưu Chấn Hám phải đối diện trước đây. Lưỡi đao nhắm vào nửa cái trứng lộ ra từ sau đuôi của cự quy. Con cự quy miễn cưỡng lách người. Thanh phong đao phóng lạc qua một góc, trúng ngay vào mép của mai rùa. Do đó, ngoại trừ chân sau của cự quy bị thêm một vết thương cực lớn ra, mai rùa vẫn hoàn hảo không tổn thất gì.
Ma lang hiện giờ đang thở hổn hển, đầu lưỡi màu đỏ như huyết thò cả ra ngoài.
Tuy không còn khí lực tiến công lần nữa, nhưng ma lang vẫn còn dựa vào thân thể nhanh nhẹn của mình, thỉnh thoảng tiến vào sát cạnh cự quy, phóng ra một trảo.
Lưu Chấn Hám càng nhìn con cự quy này, càng thấy nó rất quen, dường như đã từng thấy qua ở đâu đó rồi.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hắn cũng nhớ ở dưới Thần Đôn sơn gần làng mình ở, có một cái cổ mộ của Phi Liêm đại tướng quân. Trước cổ mộ này cũng tạc một con ô quy cực lớn cõng bia rất giống con này. Chúng cùng có một cái đầu mọc sừng, cùng có một thân hình to lớn.
Lưu Chấn Hám còn nhớ khi chơi cùng ca ca lúc nhỏ, đã từng đứng tè trên con ô quy đó. Lúc đó còn có một thầy tướng số đi ngang nói ca ca mệnh bạc, bảo ca ca quỳ gối lạy con ô quy, cho rằng như vậy là có thể chuyển đổi vận mệnh.
Thầy tướng số đó còn nói, con ô quy này chính là con của rồng. Bất kỳ loài thú nào rồng cũng dám lấy làm vợ, kết quả sinh con ra lộn tùng phèo hết, không đứa nào có thể biến thành rồng, lớn lên đầy đủ hình dạng quái dị, con ô quy này chính là con trai lớn của rồng . Nghe nói Long Xuyên Hà ở quê nhà trước khi giải phóng của hắn thường có lụt lớn, theo thầy tướng nói, đó chính là do một trong các con của rồng, một loài giao nổi lên tác quái.
Giao là thứ do rồng và chim trĩ giao phối đẻ ra trứng, rồi chôn trong đất ba năm mới nở ra thành. Thầy tướng đó vì để gia tăng quyền uy của mình, còn đặc biệt nói vớt thêm một câu nữa.
Ký ức thời thơ ấu đến giờ Lưu Chấn Hám vẫn còn nhớ như in, đó chủ yếu là vì chuyện này vô cùng ly kỳ, hơn nữa lúc đó hắn còn đặc biệt hâm mộ các truyện kể về bản lĩnh của rồng.
"Khi lớn lên em sẽ giống như rồng vậy, cưới mấy con vợ luôn." Lưu Chấn Hám nói với ca ca lúc ấy.
Ký ức thời thơ ấu ấy càng tăng thêm tình đồng hương của Lưu Chấn Hám đối với con rùa này. Hắn cẩn thận rút ra một cây lang nha tiễn, nhắm kỹ con sói đang quanh đi quẩn lại đó, ngón tay bấu vào dây cung.
Con ô quy này có phải là con của rồng hay không thì hiện giờ Lưu Chấn Hám không còn cái hứng thú tìm hiểu như lúc còn con nít nữa. Hắn hiện giờ chỉ biết, rõ ràng là nó nhân vì sinh nở mà hao tận sức lực rồi. Điểm uy hiếp chính là xuất phát từ con sói này. Lưu Chấn Hám đối với chuyện phong đao của ma lang không có cách gì tổn thương mai rùa, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Chính lúc Lưu Chấn Hám chuẩn bị xuất thủ, ma lang đột nhiên phát động tấn công con cự quy.
Trí tuệ của ma thú chớp mắt thể hiện cả ra.
Lần này nó không hề phát phong đao bén nhọn. Phong hệ ma lang tuy có thể sử dụng phong đao một cách tự nhiên, nhưng cũng không phải là xài hoài không hết, vô cùng vô tận. Con ma lang này thực ra đã sử dụng hết ma pháp lực lượng của nó rồi. Tuy nhiên, nó chẳng phải chỉ có năng lực công kích không thôi, hàm răng bén nhọn như trùy đó so với phong đao còn chết người hơn nhiều. Trận chiến kéo dài đã khiến cho con cự quy lưu huyết từ từ tới mức gần khô kiệt. Tuy nhiên, do ngoài rừng trúc truyền đến thanh âm kỳ quái, khiến ma lang mất đi tính kiên nhẫn vốn có.
Âm thanh to lớn đó nhất định là chỉ có sinh vật to lớn mới phát ra được. Trong sơn động còn ba con ấu lang lao nhao ấy, khiến một mẫu thân như nó không an tâm chút nào. Nó không còn lựa chọn nào khác, chỉ biết phải nhanh chóng kết thúc trận đấu, mau chóng trở về nhà.
Con sói mẹ giả vờ phục người xuống, dùng lưỡi liếm hàng vuốt chân trước. Động tác nhàn nhã này, thực ra là một chiêu lừa địch tiêu chuẩn. Trong một cái chớp mắt ấy, hai chân sau của nó đạp mạnh, toàn thân phóng vút lên không trung, tung ra một thế chộp tới.
Thân thể của ma lang trong không trung thậm chí còn thực hiện một động tác trì trệ. Toàn bộ thân hình nó uốn ra một cung bậc giống như con chim to đang phóng người vồ mồi. Năm móng vuốt nhọn hoắc ở chân trước như cái lưỡi hái mang màu lam đen óng ánh vươn ra, chộp thẳng vào nhãn cầu của cự quy. Nó nhe cái miệng to, hàm răng thô đầy những chiếc răng nhọn hoắc như những cái đinh tán nhắm chuẩn mục tiêu là yết hầu của cự quy.
"Xích..." Một âm thanh tê liệt rất khó nghe vang lên. Hàm răng bén nhọn ấy và lớp da xù xì của cự quy chạm vào nhau, tức thời phát ra tiếng kêu chói tay như hai thanh kim loại ma sát. Con sói dùng hết sức cấu xé, thân hình như con trâu cui lúc lắc liên hồi. Nó muốn bằng sự xâu xé kịch liệt này, rứt một cục thịt từ trên người cự quy xuống. Da thịt của cự quy rõ ràng là rất cứng, ma lang tuy cắn chặt được lớp da nhăn nheo xù xì, nhưng cho dù nó có dùng lực cấu xé đến thế nào, vẫn không thể rứt ra một miếng thịt nào trên người cự quy.
Lưu Chấn Hám hô hấp rất cấp xúc. Hán dường như bị một trường quyết chiến sinh tử trước mặt làm cho tê liệt cả người. Hắn giương lại cung nhắm thẳng vào sau đít của cự lang, vừa buông tay ra, vừa nghĩ đến câu thành ngữ "Duật bạng tương tranh" (Ngao cò tương tranh, ngư ông đắc lợi).
"Phách....!” Cổ của cự quy đang ngáp ngáp sắp chết đó đột nhiên phát xuất một tiếng rống trầm khàn đầy sầu muộn. Ma lang đã bám riết được vào cổ nó, cắn chặt không buông, dòng máu tuôn ra giống như núi lửa tuôn trào, phún ra có vòi nghe "tê tê" thông qua kẽ răng của con sói.
Chân trái của cự quy chợt làm động tác như tránh né, vô cùng vụng về đập vào con ma lang đang cắn yết hầu của nó.
Một tiếng "binh" cất lên, to như tiếng mìn phá núi.
Toàn bộ rừng trúc dao động vập vùi, tiếng lá trúc "xào xạc" rơi xuống đất lả tả.
Lưu Chấn Hám đang nằm phục trong bụi rậm cảm giác như toàn bộ mặt đất lung lay, giống như một cái xe hủ lô đang lăn dài trên một con đường đá dốc.
Hắn tựa hồ cảm giác như một ngọn núi lửa vừa phá miệng phun lên. Mắt tối đen lại, chỉ cảm thấy đầu óc như bị một trận mê man chóng mặt, trong lòng như bị cái gì đó đè nặng lên. Miệng hắn ngòn ngọt, suýt chút nữa là há miệng ói hết ra ngoài.
Ngón tay đang bấu dây cung mềm ra, mũi lang nha tiễn bay đánh "sưu" một tiếng giống như một viên đạn cao xạ. Rất tiếc, mũi tên tích đầy sức lực của hắn lại bắn vụt lên không, cắm vào thân một cây trúc.