Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lưu Chấn Hám ngồi trong hộp nước, thân thể cường tráng ướt át, tóc trên đầu ướt nhẹp bết cả lên trán.
Xung quanh chỉ còn lại tiếng hô hấp trầm thấp và ngọt ngào, ba cô gái sau khi đã trải qua sự phong cuồng cực độ, đều rơi vào giấc mộng sâu lắng, không có trường hợp ngoại lệ nào.
Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi ở trong nước, Hải Luân nằm trên giường.
Lưu Chấn Hám nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình mình dường như bị tình dục thiêu cháy đến mơ hồ.
Hắn chỉ còn có nước quyết định đi tìm Phúc Cách Sâm Từ.
Chuyện này phát sinh ra khiến hắn không kịp trở tay. Hắn đã nghĩ ra hết các thủ đoạn lão Phúc Cách Sâm –Từ này có thể bày ra, nhưng không ngờ lão đầu bề ngoài thanh cao thoát tục này lại sử dụng một chiêu bá đạo như vậy.
Lưu Chấn Hám rất muốn đánh lão một trận, đặc biệt là đập nát cái miệng phơn phớt nam mô một bồ dao găm của lão.
Nhưng tại sao sự hung ác ấy lại chợt dâng lên trong đầu hắn chứ?
Phải chăng nó xuất phát từ cảm giác tội lỗi tràn ngập trong nội tâm? Phải chăng nó đã khiến cho Lưu Chấn Hám dao động, thậm chí che dấu không được sự vui mừng thầm kín?
Bản thân hắn có đức hạnh gì cho cam. Hắn dù sao vẫn biết rõ về mình, có thể trong hoạn nạn mà cùng tiểu hồ ly kết tình nghĩa thâm sâu cơ bản đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn rồi. Hắn thật không ngờ tự nhiên lại có thể có một chuyện cực kỳ hoang đường xuất hiện như thế. Cùng một lúc, hắn được cả ba mĩ nữ cùng lúc yêu thương ôm ấp! Và chuyện ấy vừa mới diễn ra trên người hắn đấy thôi.
Lưu Chấn Hám tự nhủ bản thân không được nghĩ ngợi lung tung nữa, vì càng suy nghĩ hắn càng hồ đồ, không sao lý giải được chuyện gì.
Nhưng, hắn có thể khẳng định một điều: Hắn bắt đầu thật sự kinh tởm cái lão Phúc Cách Sâm-Từ này, kinh tởm và ngấy đến tận cổ!
Vuốt lại y phục, Lưu Chấn Hám mở cửa phòng, nhón gót bước ra ngoài, nhưng lại nhanh chóng lui trở lại.
Hắn bước trở vào trong, không nhịn được lại đến sờ soạng hai ngọc thể hương diễm hoành trần đang nằm trong hộp nước thêm vài cái nữa.
Trong gian phòng tối đen như mực ấy, Lưu Chấn Hám cảm giác thấy khuôn mặt của mình nóng ran, giống y như một tên trộm con đang lén lút chôm đồ . Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hắn biết rõ làm như vậy có phần vô lại, nhưng hắn vẫn không nhịn được, buộc phải làm, một cách vô thức!
Có lẽ hắn sợ, giây phút này qua đi, thì hắn không bao giờ có thể gặp lại giấc mộng ướt át này nữa. Đó vốn là một mong ước rất xa vời. Lưu Chấn Hám một mặt chửi bản thân mình xấu xa bỉ ổi, một mặt vẫn tham lam sờ ngọc mó tình.
Phúc Cách Sâm-Tư dường như đang đặc biệt đợi hắn ở trên boong tàu từ lâu. Bộ dạng của lão vô cùng ung dung tự tin, dường như việc gì cũng nắm chắc trong tay hết rồi.
Vị mặn tanh của gió biển lướt qua mũi thuyền, vải buồm bay phần phật, sắc trời xa xa đã biến thành một màu u ám. Trời kéo đến vài đám mây đen, một màn sương mù nặng nề phủ xuống dày đặc.
“Lý sát đại nhân của ta!” Phúc Cách Sâm-Từ dè dặt cười một tiếng, trong vẻ mặt tươi cười lộ ra nhiều ý không nói ra thành lời.
“Chờ ta rất lâu sao?” Lưu Chấn Hám khoác trên người mình tấm da sói, trên ngực hắn chi chit dấu tích chẳng hiểu là do miệng cắn hay là môi hôn, cực kỳ giống với thân hình của một tội phạm vừa chịu xong cực hình. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Nỗi khổ tâm của ta, ta vì người mà làm hết thảy, đó cũng là để chứng thực thành ý của ta!” Phúc Cách Sâm-Từ vươn thẳng thân người đang dựa vào mai rùa, dáng vẻ tự nhiên giống như áo bào phất nhẹ không dính tro bụi.
Lưu Chấn Hám trầm mặc.
Hắn định trước hết cho lão đầu vô lại này một cái lỗ mũi ăn trầu và một cái đầu xỉa thuốc, sau đó sẽ tặng thêm một cước thật mạnh vào dưới khố lão. Nhưng, đến lúc này hắn mới phát giác, cho dù mình chán ghét lão như thế nào, vẫn không thể không công nhận là không hề oán hận lão. Thậm chí, điều làm hắn sợ hãi hơn chính là, trong lòng hắn hiện giờ còn có ý nghĩ xuẩn ngốc, muốn đứng dậy bước tới cảm ơn lão.
““Vì sao phải làm như vậy?” Lưu Chấn Hám nheo mắt hỏi.
“Không có ý gì khác, ta thật sự không có bất cứ ác ý gì!” Phúc Cách Sâm-Từ nở một nụ cười tiêu sái nói: “Lý Sát đại nhân, ta và tộc nhân của ta đã truy tìm mộng tưởng hơn một ngàn năm nay. Giờ bỗng nhiên có cơ hội này, khoảng cách thực hiện nó hiện đã đến rất gần và bất ngờ như vậy, ngài có thể hiểu sự kích động của ta không? Ngài lại là một tòa núi cao đang chắn ngang, ngăn trở ta thực hiện giấc mộng .Ta cũng không có khả năng chinh phục ngọn núi to này, chỉ có thể dùng giá trị tương ứng để trao đổi mà thôi. Thịnh yến vừa diễn ra, chỉ là chút biểu hiện thành ý của ta vớ Lý Sát đại nhân ngài, hi vọng ngài có thể thông cảm sự dụng tâm rất khổ sở của ta”
“Ngươi làm như vậy, có chút bất cần cảm nhận của người khác rồi!” Lưu Chấn Hám thở dài nói.
“Ngài yên tâm, chuyện xảy ra sau này toàn bộ giao cho ta giải quyết. Ngưng Ngọc trước khi ra biển cũng đã phát thệ nhất định phải nghe theo sự sai khiến của ta. Thân làm một huyễn thuật sư ,nàng phải gánh vác lên lưng vận mệnh cùng tương lai của tộc nhân. Và ta đã cố gắng hết sức để cho đại nhân ngài có một cô gái ngọc trai xinh đẹp làm thiếp. Còn về phần mĩ nhân ngư kia thì….nàng ta là nô lệ mà Đại nhân ngài bắt được,thân thể và linh hồn của nàng, dựa vào…lệ thường của đại lục, đều là thuộc về ngài.” Vừa nói, Phúc Cách Sâm-Từ vừa thầm mắng to trong lòng, tên mặt heo đang đứng trước mặt này chiếm được tiện nghi rồi mà còn làm bộ làm tịch!
“Chuyện này rất phiên phức…” Lưu Chấn hám vừa nghĩ đến tính khí cương ngạnh của Ngưng Ngọc, trong lòng liền bức bối không yên. Lại còn có một mỹ nhân ngư dường như trời sinh ra là chuyên đi đối đầu cùng hắn! Hắn chỉ còn hy vọng Hải Luân sẽ đối xử tốt với mình, lòng càng lúc càng phiền muộn.
“Những nữ nhân này chỉ là phiền phức nhỏ, đại nhân của ta à. Phiền phức thật sự chính là hải tộc đang truy đuổi theo chúng ta kìa. Điều ta lo lắng nhất hiện này chính là cái này. Tuy là nói hiện giờ chúng ta chỉ cách Đa Não đại hoang nguyên của Bỉ Mông đế quốc hai ngày đường, và khả năng ra khỏi nước chiến đấu của hải tộc có thời gian rất ngắn, nhưng ta thực sự rất lo, e rằng chúng ta không thể an toàn bước lên lục địa” Phúc Cách Sâm-Từ nhíu mày nói tiếp: “Ta mặc dù là cấp chỉ huy tối cao trong lần đi biển này, nhưng ta chỉ là một phương sĩ, ta cũng không có tài năng về phương diện mưu lược và chỉ huy quân sự. Thiên hạ đều nói Bỉ Mông là chiến sĩ trời sinh. Lý Sát đại nhân có kĩ thuật chiến đấu cao siêu, ta nghe Cổ Đức đội trưởng của Phan Tháp võ sĩ nói, nói Đại nhân ngươi có thời gian ở trong quân đội của Bỉ Mông rất dài sao?”
“Ta luôn cho rằng ngoại trừ kinh nghiệm chiến đấu, con người của ta có thể nói là cái gì cũng chưa biết” Lưu Chấn Hám mỉm cười đáp.
“Lúc ngài đánh nhau cùng Ban Ni võ sĩ, ta đã hiểu được cái gì là dũng khí và mưu trí siêu tuyệt!” Phúc Cách Sâm-Từ chắp tay cúi người thật sâu mà thi lễ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên Phúc Cách Sâm-Từ lúc này, lộ rõ lão là kiểu mẫu của người già trung hậu.
“Ngươi vừa mới dùng cái gì mà khiến các nàng biến thành bộ dạng như vậy?” Lưu Chấn Hám thở dài, khóe miệng nhếch nhếch hỏi.
“Đó là bí thuật độc môn của Vân tần phương sĩ chúng tôi, tuyệt đối không thể tiết lộ cách điều chế ra ngoài. Cung đình hoàng thất của Vân tần đế quốc chuyên dùng thôi tình dược ’Hồng Duyên’!” Phúc Cách Sâm-Từ nhìn ngó hai xung quanh, xong hạ giọng nói nhỏ.
“Là xuân dược?” Lưu Chấn Hám cười lạnh nói: “Thật nhìn không ra, một lão gia hỏa đứng đắn như ngươi vậy mà suốt ngày giấu vài cân xuân dược trong ngực áo à?”
“Loại xuân dược này sao có thể tùy tiện mang theo bên người chứ? Ta bây giờ lại không phải là phương sĩ cung đình của quân vương” Phúc Cách Sâm-Từ cười quỷ dị nói: ”May mà có một con hải mã lớn thuộc hàng cực phẩm để điều chế làm Thôi tình dược. Ta đã đặc biệt vì đại nhân ngài mà xây lò nấu thuốc, cố gắng nhanh chóng điều chế ra ,vì ngài mà toàn tâm toàn ý phục vụ!”
“Ta đúng là phải cảm ơn ngươi a..”
“Có thể lí giải như thế” Phúc Cách Sâm-Từ rất bình tĩnh nói: “Chỉ có điều loại phúc khí này không phải ai cũng được đụng vào. Ta trực tiếp làm chuyện này, mọi người ở đây nhất định không thể nào cùng ta trở về Triệt Tang đại lục nữa rồi. Ta biết, bọn họ đối với hành vi tự tung tự tác của ta đã dâng trào một sự khinh bỉ thật sâu sắc!”
Lưu Chấn Hám không ngờ lão già này lại thẳng thắn như thế, nên hơi ngơ ngác.
“Ta cam tâm bất chấp mạo hiểm và từ bỏ danh dự, tận tâm phụng sự cho Lý sát đại nhân ngài như thế, thực ra là vì….” Phúc Cách Sâm Từ có cái nhìn lão luyện của một con cáo già, vừa nhìn thấy vẻ mặt thoáng qua của Lưu Chấn Hám, liền cất tiếng ướm lời.
“Muốn ta đem khối thịt rồng giao cho người, đúng ko?” Lưu Chấn Hám nhướn đôi chân mày bén như lưỡi đao tiếp lời.
“Trí tuệ của ngài có thể chiếu sáng cả bầu trời” Phúc Cách Sâm-Từ gật đầu, trên khuôn mặt hiện vẻ tươi cười đắc ý sáng lạn như ánh mặt trời.
“Điều kiện trước đây của ngươi đưa ra không thay đổi chứ?”
“Không thay đổi, bạng nữ, Phan tháp võ sĩ, 300 đồng tử, kể cả chiếc thuyền này, đều để lại cho ngài. Dù sao thì bọn họ cũng không có khả năng cùng ta quay về Triệt Tang đại lục. Vô luận thế nào, ta cũng không thể để bọn họ quay về lại Triệt tang!” Trên khuôn mặt hiền từ của Phúc Cách Sâm-Từ phút chốc hiện ra nét dữ tợn.
“ Đất phong của ta ở Bỉ Mông đế quốc chim bay ba ngày cũng không hết, thật ra mà nói, tướng thuộc hạ của ta cũng không thiếu dũng sĩ và nô bộc” Lưu Chấn Hám nhẹ hừ mũi, rất coi thường ý tứ của lão già.