Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngải Vi Nhĩ trốn khỏi chuyện phải đối diện với người nhà và vận mệnh chưa biết, nhưng cũng đồng thời hãm nhập vào quá trình tự trách thâm sâu.
Lịch trình của sinh mệnh đột nhiên hiện ra vẻ mù mờ và cảm chịu, khiến cho nàng thiếu nữ chưa bao giờ trải đời này xiết bao bàng hoàng. Bị đẩy đến hoàn cảnh không còn sự lựa chọn nào khác, nàng ngoại trừ không ngừng mắng chửi Lưu Chấn Hám, thì không còn tìm ra ai phát tiết tâm tình của bản thân.
Chính là vì tên Bỉ Mông xấu xí này đã làm ô uế bản thân nàng, khiến nàng rơi vào tình cảnh người không ra người, cá chẳng ra cá; Điều xui xéo nhất chính là, tự nhiên cái tên Thất cách đáng ghét này là có với nàng một "Song tu kết giới". Ngải Vi Nhĩ khi nghĩ đến điều đó, lòng đau như cắt giống như ăn phải con rắn độc dưới biển sâu.
Vì thế mà tiếng mắng của nàng càng thêm xối xả.
Lưu Chấn Hám đi giữa hoang lương, không ngừng bị vị công chúa này mè nheo, làm phiền đến không biết đâu mà trốn. Hắn có điểm hối hận, chẳng hiểu tại sao Ngưng Ngọc lại đưa viên Tị Trần châu cấp cho cô nhóc này làm cái ví, lúc nào cũng đeo trên người.
Cứ làm cho ả chẳng nói năng được gì càng tốt!
Suốt ngày nàng cứ mắng quanh đi quẩn lại chỉ mấy câu, chảng có chút ý mới nào, khiến cho Lưu Chấn Hám phiền muộn vạn phần.
Cương giới của Đa Não đại hoang nguyên xa tít vượt ngoài sự tưởng tượng của Lưu Chấn Hám. Suốt đường đầy cỏ cao đến nửa người che khuất hết tầm mắt, đi suốt cả ngày mà chẳng thấy thôn xóm của một người Bỉ Mông nào.
Hải Luân nói bỡi vì nhân khẩu của Bỉ Mông hiện giờ rất ít, trong các chủng tộc, ngoại trừ Thất Cách tộc ra, các chủng tộc còn lại có năng lực sinh dục không hề bất tận như là con người.
Ba trăm đồng nam đồng nữ tựa hồ vượt ngoài ý liệu của Lưu Chấn Hám. Bọn chúng không kêu than một lời, rất ngoan ngoãn đi theo con đường Phan Tháp võ sĩ mở ra, ngay ngắn trật tự.
Ngải Vi Nhĩ vừa mới học đi, đi không được mấy dặm thì chân đã rộp lên. Lưu Chấn Hám vừa nghe nàng mắng sát bên tên, vừa cõng nàng trên lưng, khiến cho cái miệng nhỏ xíu của Hải Luân cũng biến thành vầng trăng hờn dỗi.
"Ai yêu..." Hải Luân chợt kêu lên hỗn hễn, ngồi trên mấy bụi cỏ không, chân của nàng dường như cũng bị thương.
Quả Quả lập tức phòng từ trên đầu Lưu Chấn Hám xuống, vỗ cái ngực lép xẹp của nó kêu bôm bốp.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Ngải Vi Nhĩ trợn mắt, giữ chặt lấy cổ Lưu Chấn Hám, mặt mày đầy địch ý nhìn tiểu hồ ly.
"Lý Sát...." Hải Luân uốn éo eo lưng, mặt mày đầy thống khổ.
"Đến ngay, để ta đỡ nàng!" Lưu Chấn Hám hơi thả lỏng nhân ngư công chúa trên vai ra một chút, rồi ngoắc tay gọi Hải Luân.
Hải Luân như một luồng gió chạy ào đến, rúc vào lòng Lưu Chấn Hám, bộ dạng như chim sẻ.
Ngưng Ngọc đứng một bên lắc đầu, khe khẽ thở dài.
"Còn cách quê hương Uy Sắc Tư Bàng của nàng có xa không?" Lưu Chấn Hám ôm nàng nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, trên lưng lại cõng một nàng ôn hương nhuyễn ngọc, cầu trời cho đường còn càng xa càng tốt.
"Án theo Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã đi thẳng tới là được, Tuyết Sơn chính là mốc định đường đi của chúng ta." Tiểu hồ ly câu lấy cổ Lưu Chấn Hám, hai cái chân nhỏ đong đưa như bay, cái đuôi màu đỏ hồng khoái chí quất qua quất lại.
"Một đám người đông đúc như chúng ta đột nhiên xuất hiện, có dẫn đến chuyện hiểu lầm gì không?" Lưu Chấn Hám thuận tiện hỏi thêm một câu.
"Chúng ta trước hết đến Bác Khắc thôn ở ngoài thành Uy Sắt Tư Bàng, đó chính là thái ấp của thúc phụ thiếp. Chổ ấy có một mỏ nhỏ, người là lãnh chúa ở đó. Chúng ta trước hết nghỉ chân ở đó, rồi đến thần miếu ở Uy Sắt Thu Bàng đề xuất thỉnh cầu, giúp chàng chiếm được tư cách thánh đàn tế tự và phong địa." Mục quang của Hải Luân chợt ảm đạm: "Thiếp chỉ còn có một mình thúc thúc là thân nhân thôi hà."
Lưu Chấn Hám chợt trầm mặc hẳn đi.
Ngải Vi Nhĩ không biết nội tình, liền thuận miệng hỏi: "Người nhà của ngươi đâu?"
Mắt Hải Luân đã chuyển thành màu hồng, nước mắt lã chã đáp: "Lần đó bọn sa mạc nhân loại đáng ghét đã từ Đa Lạc Đặc công quốc mượn đường mậu dịch đi thuyền lẻn vào thái ấp của Phúc Khắc Tư tộc chúng ta ở Đông bắc bộ hành tỉnh. Toàn bộ bọn chúng là cướp được võ trang tận răng, tràn vào giết sạch nam nhân trong tộc ta, cướp toàn bộ đàn bà con gái lên thuyền."
Ngải Vi Nhĩ cũng chợt trầm mặc. Nàng có thể hiểu được cảm giác bị bắt cóc đi, hiện giờ nàng hiểu rất sâu sắc cái cảm giác đó.
"Nói cho cùng thì đáng trách cho cái quy định ấu trỉ của hải tộc các ngươi!" Lưu Chấn Hám cũng cảm thấy bực mình: "Cái quỷ gì mà cấm hải lệnh, nói cho cùng thì chẳng phải là hại Bỉ Mông vương quốc rồi. Ở đây thú nhân đều cho rằng có hải tộc bảo hộ bờ biển, do đó không bố trí phòng thủ, ai ngờ, hải tộc các ngươi lại thiết đặt hiệp nghị với nhân loại, cho phép thuyền mậu dịch quá cảnh, chẳng phải là tạo chỗ trống cho người ta chui qua!"
"Cái này có quan hệ gì tới hải tộc chứ?" Ngải Vi Nhĩ cũng nhanh mồm nhanh miệng: "Hải tộc không phải là quản gia coi nhà của Bỉ Mông. Chúng ta không cho phép quân đội của nhân loại xuất hiện trên đầu chúng ta, cái đó có gì là sai? Có trách là trách quân đội Bỉ mông các người bất lực!"
"Quân đội chính quy của Bỉ Mông chúng ta toàn trú thủ ở biên cảnh, canh chứng nhân loại xâm phạm đã cật lực lắm rồi, làm gì còn sức mà bố trí ở hậu phương đề phòng con buôn nhân loại vô sỉ?" Hải Luân cũng không hề kém cạnh.
"Tự các ngươi vô dụng!"
"Hải tộc các ngươi lợi hại?"
"Cái đó còn phải hỏi."
"Hải tộc lợi hại là thế, vì sao lại để cho ngươi bị Lý Sát bắt?" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
...
Chuyện cải vả này cáng lúc càng gia tăng tới mức độ nguy hiểm.
"Không được ầm ĩ nữa." Ngưng Ngọc bắt đầu mở miệng. Lời nói điềm đạm truyền đến sự uy nghiêm khiến hai tiểu nha đầu ngoan ngoãn im miệng. Không biết vì sao, Ngưng Ngọc chỉ cần lên tiếng, thì bao quát luôn cả Lưu Chấn Hám đều có điểm im bặt như ve sầu mùa đông hết.
"Hải Luân, nói xét ra thì nàng là nam tước thế tập, như vậy cơ sở quân sự trong lãnh địa của nàng cấu thành như thế nào?" Lưu Chấn Hám cũng có điểm kỳ quái, kỳ thật là nghi vấn, chẳng lẽ một thôn trang trong lãnh địa lại dễ dàng bị con buôn nhân loại đánh úp tiêu diệt dễ vậy hay sao? Không những để cho người ta thu thập sạch sẽ, còn bắt đi hết mọi nữ tính ở đó, chẳng phải là quá kỳ lạ hay sao?
Cô quân thâm nhập, quấy rối hậu phương của địch... chẳng phải là chuyện dễ dàng. Lưu Chấn Hám trước đây cũng có làm chuyện này, hiện giờ cũng đang làm chuyện này, và làm không dễ dàng gì, vì nếu chẳng phải "Song tu kết giới" của bản thân có thể ảo hóa thành hình ảnh của Ngải Vi Nhĩ, khả năng thành công nhất định không thể nào nắm chắc được.
"Thân thể của Phúc Khắc Tư chúng ta không hề mạnh mẽ như những Bỉ Mông khác. Chúng ta là hóa thân của trí tuệ, do đó Phúc Khắc Tư chúng ta không giống như những quý tộc khác, cầm chiến đao do tổ tiên lưu lại ra trận giết địch. Chúng ta ỷ trọng vào chủng tộc phụ thuộc của chúng ta là Thất Cách tộc trư diện nhân và Nga Lặc Phân tộc cự tương dũng sĩ. Sức chiến đấu của cự tượng chiến sĩ không cần phải nói nhiều, cho dù là một dũng sĩ tượng tộc vị thành niên, khi ra chiến trường cũng là cơn ác mộng không dễ gì thoát được của địch nhân. Nhưng điều đáng tiếc đó là, nhân khẩu của tượng tộc còn ít hơn Phúc Cách Tư hồ tộc của chúng tôi nữa. Cộng thêm tượng tộc dũng sĩ có sức tiêu thụ thực vật vô cùng kinh khủng, bọn họ thích ăn chuối tiêu, trong khi vùng đất ẩm ướt của Đa Não đại hoang nguyên căn bản không có cách gì trồng thứ cây trái này, do đó phải mua bán với các tinh linh bộ lạc sống trong Nam Thập Tự tinh sâm lâm. Trong Phúc Khắc Tư tộc, chỉ có những nhà có gia thế hiện hách mới có thể nuôi nổi Nga lặc phân chiến sĩ cường đại." Trong ánh mắt của Hải Luân lộ ra chút gì đó thật bất lực.
"Gia tộc của nàng có bao nhiêu Nga Lặc Phân võ sĩ?" Lưu Chấn Hám đang ti bỉ lén dò xét tính toán xem mình có thể tiếp quản được bao nhiêu gia sản.
"Nhưng sự hưng suy của gia tộc Phúc Khắc Tư có liên quan đến số lượng đào tạo ra thánh đàn tế tự. Gia tộc của thiếp rất bất hạnh, trong vòng mười năm trở lại đây chỉ có mình thiếp là ngộ ra được trí tuệ của chiến thần, trở thành tế tự. Do đó, trong gia tộc của thiếp không có năng lực cung dưỡng cho chiến sĩ Nga Lặc Phân cường đại. Hơn nữa, phong địa của thiếp phải đến mười tám tuổi mới được quốc vương và trưởng lão viện chính thức ban phát phong lệnh tiếp thụ. Do đó, gia tộc gặp ách lần này chỉ có thể dựa vào Thất Cách chiến sĩ mà thôi. Nhưng số cường tráng trong đó đa phần là bị động viên vào quân chánh quy, những người còn lại đều là già cả bệnh tật, do đó không cách nào chống lại bọn nhân loại cường đạo có vũ kỹ kiệt xuất." Hải Luân lắc đầu không biết nói gì tiếp nữa. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Kỳ thật vấn đề quan trọng là không ngờ lại có cường đạo mạo hiểm vượt qua biển mà đến. Phong địa của nàng nằm ở xa biên giới, quân đội ở biên giới không thể quy về tiếp ứng, đây chính là nguyên nhân sâu xa nhất." Ngưng Ngọc thở dài.
"Thảm lắm a! Máu lưu đầy đất, đao quang kiếm ảnh, chỗ nào cũng có người trong tộc của ta gào thét thê thảm. Bọn nhân loại cường đạo sau khi làm xong hết chuyện này, lại lạnh lùng cắt hết đuôi lột hết da lông đẹp đẽ trên người trong tộc ta." Hải Luân thống khổ chúi mặt vào ngực của Lưu Chấn Hám, toàn thân không ngừng run rẫy. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Chuyện này chưa xong đâu!" Lưu Chấn Hám nghe thế dừng hẳn bước chân, trên mặt bao phủ một lớp sương lạnh, ánh mắt quắc lên cực kỳ dễ sợ.
"Sẽ báo thù! Một ngày nào đó! Đúng không Lý Sát?" Hải Luân ngẩng mặt, nước mắt đầm đìa nhìn hắn.
"Bây giờ ta chưa thể nói gì, nhưng chờ sau này nàng sẽ thấy." Lưu Chấn Hám hừ mũi, hơi thở phì phò khiến hai lọn tóc so le trên mặt hắn tung bay.
"Thúc thúc của nàng vì sao thoát được?" Ngưng Ngọc hỏi.
"Người là giám ngục trưởng của Bác Khắc giám ngục, ngày thường không ở trong thôn." Trên gương mặt Hải Luân hiện chút gì đó mừng vui thanh thản: "Thúc thúc của ta là thánh đàn tế tự, dù là đẳng cấp thấp nhất Phong ngữ tế tự, nhưng vẫn là niềm kiêu ngạo của ta."
"Bỉ Mông cũng có giám ngục?" Ngải Vi Nhĩ hiếu kỳ hỏi. Nàng tưởng tượng Bỉ Mông xem ra đều là những dã nhân chưa được khai hóa, tùy tiện giết vài người căn bản chẳng có ai quản.
"Chúng ta có pháp chế hoàn thiện, không giống như hải tộc các ngươi!" Hải Luân vừa đốp chát vừ trợn mắt nhìn thẳng nàng.
"Ngươi...." Ngải Vi Nhĩ cắn môi, nhìn thấy Ngưng Ngọc trừng mắt nhìn, liền nuốt lời định nói vào bụng.
"Vạn nhất ta không đạt được xưng hiệu thánh đàn tế tự thì sao?" Lưu Chấn Hám đột nhiên hỏi. Hiện giờ hắn có gia đình có miệng ăn, lại có thêm mấy trăm đồng nam đồng nữ, sau này ăn uống mặc ở gì đều dựa vào một mình hắn, nhưng hiện giờ trên người hắn không có đồng bạc nào, hắn đột nhiên có điểm sợ.
"Không hề có vạn nhất!" Ngưng Ngọc nói: "Lương khô của chúng ta chỉ đủ ăn ba ngày nữa. Nếu như ngươi không lấy được hiệu xưng Thánh đàn tế tự, thì chỉ còn một biện pháp - Bỉ Mông vương quốc chẳng phải là có Giác đấu trường đấy sao? Ngươi có thể làm đấu sĩ giác đấu kiếm tiền nuôi chúng ta, hoặc là bỏ đói cho chúng ta chết."
"Nói bậy!" Lưu Chấn Hám nói.
"Còn có một biện pháp khác." Hải Luân cán môi.
"Biện pháp gì?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Đem Ngải Vi Nhĩ công chúa bán thành nô lệ. Một nhân ngư công chúa mỹ lệ có giá trị không ít đâu." Tiểu hồ ly giảo hoạt cười đáp.
"Chủ ý hay." Lưu Chấn Hám gật gật đầu.
Ngải Vi Nhĩ suýt chút nữa là xỉu ngay tại chỗ.