Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Búnn.
Triệu Tình Lam cáo bệnh, cộng thêm Ninh Mặc Hiên giúp một tay, thật sự không có ai tới quấy rầy nàng, cùng lắm chỉ có nha đầu được Chu thị ra lệnh mỗi ngày tới đây hỏi thăm tình hình sau đó trở về bẩm báo với Chu thị thôi.
Mặc dù Triệu Tình Lam vui vẻ vì được thanh nhà, nhưng là nữ tử đoan trang mỗi ngày cũng chỉ có thể ngồi ở trong phòng của mình, ngay cả cửa sổ cũng không thể mở, cuối cùng cảm thấy một ngày thật nhàm chán, có chút buồn bã, lúc nhàm chán nhất cũng chỉ có thể viết chữ để giết thời gian thôi.
Có điều mặc dù Triệu Tình Lam là người của Vạn An hầu phủ, nhưng không lúc nào trong lòng không nghĩ tới chuyện phải làm thế nào mới có thể giúp mình và mẫu thân thoát khỏi khốn cục này, hôm nay mình cáo bệnh không tới Khánh Quốc công phủ, để lại cho mẫu thân thiếu đi một chút băn khoăn, hi vọng mẫu thân có thể hiểu lòng mình rồi làm theo ý của mình.
Có điều sao trong lòng Triệu Tình Lam không biết, cùng cách vào lúc này là chuyện khó cỡ nào. Có thể nghĩ được, nếu bên ngoài phát hiện thì không biết sẽ biến thành dáng vẻ khó nghe như thế nào, mặc dù mỗi ngày vào thời điểm tới đây Ninh thế tử đều nói là không có gì, nhưng làm sao mình không nghĩ tới đây? E là trong lòng mẫu thân băn khoăn rất nhiều, sau đó buông tha mọi thứ, trở lại lồng giam Triệu gia này.
Lại suy nghĩ một chút, bệnh của mình cũng đã qua bảy tám ngày rồi, lát hỏi Ninh thế tử một chút xem có thể ra khỏi cửa không, nếu không lúc ra ngoài, e là mình sẽ thật sự trở thành thịt cá, mặc cho người khác chém giết. Hay là mình viết cho mẫu thân một bức thư, nhờ Ninh công tử chuyển hộ.
"Tiểu thư, Ninh thế tử tới." Thúy Vũ đi vào trong phòng, đứng đối diện bàn viết thư của Triệu Tình Lam nói.
"Mau mời vào!" Trải qua mấy ngày tiếp xúc, ấn tượng tốt Triệu Tình Lam dành cho vị Ninh Mặc Hiên này ngày càng nhiều, cũng tin tưởng người này là người mình có thể tin tưởng, cho nên cũng không tránh né gì.
Ninh Mặc Hiên cười đi vào, Thúy Vũ vội vàng rót trà cho Ninh Mặc Hiên, sau đó lui sang đứng một bên.
"Sức khỏe hôm nay của tiểu thư thật tốt, không uổng phí tâm sức mấy hôm nay của bản thế tử." Ninh Mặc Hiên trêu ghẹo nói.
"Nếu như không phải y thuật của thế tử cao minh, tiểu nữ cũng không thể nhanh hồi phục như vậy được, tiểu nữ ở nơi này lấy trà thay rượu, cảm ơn ân cứu mạng của thế tử." Triệu Tình Lam nhìn Ninh Mặc Hiên giả bộ, trong giây lát hứng thú tăng lên rất nhiều.
"Cũng chỉ là một cái nhấc tay, tiểu thư khách khí rồi." Ninh mặc Hiên cười nhận ly trà trong tay Triệu Tình Lam nhẹ nhành nhấp một ngụm.
"Có một chuyện, tiểu nữ ở nơi này muốn thỉnh giáo thế tử, thân thể của ta hôm nay đã tốt rồi, vậy có thể đi ra ngoài không?" Triệu Tình Lam hỏi.
Ninh Mặc Hiên lại vô cùng tò mò, Triệu Tình Lam ngày đó vì không muốn ra ngoài mà giả bộ bệnh hôm nay lại muốn ra ngoài? Chẳng lẽ nghe được phong thanh gì? Hôm nay cả kinh thành truyền tai nhau chuyện của Triệu gia, lúc này để nàng ra ngoài e là không tốt lắm/
"Nếu tiểu thư muốn ra ngoài, cũng không có cái gì không thể, có điều bệnh nặng mới khỏi, phải tĩnh dưỡng thêm ba bốn ngày nữa mới tốt. Cũng không thể hao tổn thân thể. Chỉ là hôm nay ra sẽ trở về bẩm báo với lão thái thái của tiểu thư, nói là sức khỏe của tiểu thư đã không còn gì đáng ngại rồi, tĩnh dưỡng thêm vài ngày cũng được, bắt đầu từ ngày mai, bản thế tử sẽ không tới mỗi ngày nữa." Dù nói thế nào, Minh Mặc Hiên vẫn quyết định tuân theo ý nguyện của Triệu Tình Lam, có một số việc tránh cũng không thoát, sẽ có một ngày phải đối mặt.
"Nếu đã như vậy, làm phiền thế tử rồi." Triệu Tình Lam cảm kích cười cười, cũng đúng, nàng bị bệnh nặng như thế, coi như y thuật của Ninh thế tử cao minh cũng không thể hoàn toàn hồi phục nhanh như vậy, mình tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa cũng được.
Ninh Mặc Hiên thấy Triệu Tình Lam trả lời như vậy cũng yên tâm.
"Còn một số chuyện muốn làm phiền thế tử, ta viết một phong thư, phiền thế tử chuyện giap cho Nhị cữu của ta." Triệu Tình Lam lấy bức thư mình viết xong lúc trước ra, che lại đưa cho Ninh Mặc Hiên, giọng nói của nàng vô cùng bình tĩnh, cũng không có bất kỳ câu hỏi nào, cảm thấy nhất định Ninh Mặc Hiên sẽ đáp ứng mình.
"Cái này rất dễ, đúng lúc ta thuận đường tới Khánh Quốc công phủ một chuyến." Ninh Mặc Hiên cười nhận phong thư trong tay Triệu Tình Lam, đặt vào trong ngực.
"Đa tạ thế tử!" Triệu Tình Lam vén áo hành lễ coi như cảm ơn.
"Không cần cảm ơn, giữa ta và nàng không cần khách khí như thế, nếu như sau này tiểu thư có chuyện cần nhờ bản thế tử, chỉ cần cho người tới cửa sau Ninh Quốc công phủ gọi một người là Chu Phúc, chỉ cần là chuyện có thể làm, nhất định sẽ làm giúp tiểu thư." Ninh Mặc Hiên biết, hôm nay từ biệt, ngày sau muốn gặp lại không phải là chuyện dễ dàng, dù sao trong lòng cũng có bận tâm, nhưng lại không thể dễ dàng nói ra, cho nên mới nói chuyện trịnh trọng như vậy.
"Nếu như có chuyện, chỗ ta cũng có chuyện muốn làm phiền thế tử chu toàn giúp, nhưng ta cũng biết rõ chuyện này không dễ dàng thực hiện như vậy, nhưng thả ra một chút lời đồn đại thì thế tử vẫn làm được đúng không?" Nghe lời này, đột nhiên Triệu Tình Lam nhớ tới chuyện mà mấy nay mình vẫn quan tâm, cho nên nói thẳng.
Ninh Mặc Hiên lại rất kinh ngạc, lời đồn đại về Triệu gia hôm nay đã rất nhiều rồi, mà vị Triệu Tình Lam này vẫn còn muốn thả thêm sao, không sợ lời đồn đại đánh sụp Triệu gia sao? Có điều đây là chuyện của nàng, chỉ cần nàng muốn, mình để ý giúp một tay là được: "Tiểu thư có chuyện gì, nói rõ ra là được."
"Ta muốn lui hôn sự với Dục thân vương phủ, không biết Thế tử có biện pháp gì tốt khiến Dục thân Vương phủ từ hôn không?"
Triệu Tình Lam biết, ở bên ngoài mình không có người để dựa vào, trước mắt cũng chỉ có thể dựa vào Ninh Mặc Hiên để chu toàn, bọn họ xuất thân quý tộc giống nhau, không biết chừng sẽ có biện pháp.
Mặc dù không hiểu hành động này của Triệu Tình Lam có ý nghĩa gì, nhưng nếu đã đồng ý thì tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng. Vì vậy trịnh trọng gật đầu, cũng không nhiều lời.
"Nếu đã như vậy, tiểu thư cứ dựa theo phương thuốc này uống thêm mấy ngày, tĩnh dưỡng vài ngày thì không còn gì đáng ngại nữa, bản thế tử cáo từ." Ninh Mặc Hiên nhận ủy thác của Triệu Tình Lam, thấy lời cần nói đều đã nói, vì vậy có ý nói lớn tiếng.
"Cảm ơn thế tử, Thúy Vũ, em giúp ta đưa Thế tử ra ngoài." Triệu Tĩnh Lam hợp tác cười nói.
Thúy Vũ tất nhiên là ước có cơ hội thấy Ninh Mặc Hiên nhiều hơn, bởi vì từ ngày mai trở đi Ninh Mặc Hiên sẽ không tới nữa, trong lòng đang không thoải mái, liền nghe thấy Triệu Tình Lam để nàng đưa Ninh Mặc Hiên ra ngoài, vì vậy vội vàng đồng ý, cho tới tận lúc Ninh Mặc Hiên đi rồi, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười. Người ngoài lại cảm thấy có lẽ vì tiểu thư lành bệnh, cho nên Thúy Vũ mới có thể cười như vậy.