Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vừa quay đầu lại, thấy anh rể mình đang thong thả bước vào trụ sở, gác cửa lập tức ra đón:
- Anh rể, anh tới đúng lúc. Tiểu tử vừa đi vào kia rất không hiểu quy củ, nói là đến báo trình diện, ỷ vào một phong thư giới thiệu trên tay, liền mạnh mẽ xông vào. Em bảo hắn đi đăng ký, còn bị hắn mắng một trận.
Gác cửa trong lòng rất đắc ý, tao trị không được mày, chẳng lẽ anhh rể tao cũng không trị được mày sao? Anh rể tao là Trưởng phòng Nhân sự, vừa khéo phụ trách những người tới báo danh.
Trưởng phòng cau mày:
- Hắn muốn báo danh ở bộ phận nào?
- Công văn không có nói, chỉ ghi là tổ chuyên gia chữa bệnh.
Gác cửa hiển nhiên không biết tổ này do bộ phận nào quản lý.
- Cậu thấy rõ ràng sao?
Trưởng phòng lập tức hỏi.
- Nhìn thấy rõ ràng mà, tuyệt đối đúng như vậy!
Sắc mặt Trưởng phòng trở nên hết sức nghiêm túc, làm lãnh đạo Phòng Nhân sự, y hiểu rất rõ chế độ báo danh. Tổ chuyên gia chữa bệnh không phải nơi bình thường, chuyên gia muốn đến báo danh, đều phải có người của Ban bảo vệ sức khỏe đi cùng, làm sao có chuyện đi một mình? Hơn nữa, chuyên gia ít nhất phải bốn mươi tuổi trở lên, ít ra mình làm ở đây nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy chuyên gia trẻ tuổi như thế.
Nghĩ đến đây, Trưởng phòng có cảm giác không ổn, Phòng Nhân sự còn phụ trách công tác an toàn hằng ngày ở Sở.
- Cậu gọi thêm vài người, theo tôi đi một chuyến!
Gác cửa mừng rỡ, nghĩ là anh rể muốn giúp mình trút giận, vội chạy về Phòng trực ban gọi người.
Tăng Nghị vào tòa cao ốc của Sở Y tế, tìm được văn phòng của Cục bảo vệ sức khỏe ở lầu ba. Qua cửa kính, hắn thấy một người trẻ tuổi, trắng trẻo ngồi bên trong, đang viết gì đó ở bàn làm việc, cứ viết được vài nét, lại dừng lại suy nghĩ một chút, rồi mới viết tiếp.
- Cốc cốc!
Tăng Nghị nhẹ nhàng gõ mấy cái lên cửa.
Người trẻ tuổi bên trong giương mắt nhìn lên, hỏi:
- Tìm ai?
- Xin chào, tôi đến báo danh…
Tăng Nghị lấy thư giới thiệu ra, định giải thích.
Người trẻ tuổi kia khoát tay,:
- Chờ một chút đi, tôi bận việc!
Nói xong, lại cắm cúi viết.
Tăng Nghị kiên nhẫn chờ mấy phút, lại thấy người trẻ tuổi kia chẳng viết được chữ nào, ngược lại ngồi ngẩn ra đó, thinh thoảng còn gãi gãi đầu, hiển nhiên không có tinh thần, không biết nên viết cái gì.
Không được rồi, nếu cả ngày y không viết được cái gì, chẳng lẽ mình ngồi chết dí ở đây sao, à mà ngay cả ghế ngồi cũng không có! Tăng Nghị kiên trì đưa thư giới thiệu qua:
- Xin chào, có thể dành cho tôi chút thời gian, làm thủ tục cho…
Người kia không thèm ngẩng lên, ngát lời:
- Anh gấp gáp cái gì? Không thấy tôi đang viết tài liệu cho Giám đốc Sở y tế Phùng sao? Rốt cuộc là chuyện của anh quan trọng hay chuyện của Giám đốc sở Phùng quan trọng? Nói xem!
Tăng Nghị hơi ngạc nhiên, không phải Phùng Ngọc Cẩm về nhà tĩnh dưỡng rồi sao? Sao còn cần tài liệu? Hắn hỏi:
- Sở Y tế chúng ta có mấy Giám đốc sở họ Phùng?
Người trẻ tuổi tức giận, vỗ bàn đứng lên nói:
- Anh tới chờ ở cửa đi! Hơi tới hỏi lui, làm tôi bị phân tâm, nếu chậm trễ việc của Giám đốc Phùng, anh có gánh nổi không?
Nói xong, y cầm thư giới thiệu của Tăng Nghị ở trên bàn lên, định quẳng đi.
Nào ngờ vừa liếc mắt, y thấy dòng chữ “Tổ chuyên gia chữa bệnh”, lập tức “A” một tiếng, cẩn thận xem đi xem lại. Sau khi thấy rõ ràng, y ngẩng lên cẩn thận đánh giá Tăng Nghị, không khỏi hít vào một hơi thật sâu:
- Anh đến tổ chuyên gia chữa bệnh báo danh?
- Đúng vậy!
Tăng Nghị gật đầu.
- Ngại quá, ngại quá!
Người trẻ tuổi vội đứng lên, mặt đỏ bừng:
- Ngài là chuyên gia Tăng, vừa rồi tôi quá thất lễ, không biết ngài là chuyên gia.
Nói xong, y vội đi lấy một cái ghế dựa tới:
- Ngài ngồi đi, để tôi đi thông báo cho Cục trưởng Quách.
Theo quy định, chỉ có lãnh đạo cấp phó quốc, mới có thể có tổ chuyên trách chữa bệnh, hằng ngày, các chuyên gia tổ chữa bệnh phụ trách bảo vệ sức khỏe cho các lãnh đạo trọng yếu, nhưng tổ chuyên gia này cũng không phải là bộ phận chuyên trách. Các chuyên gia đều điều động từ các bệnh viện lớn tới, tuy rằng trên danh nghĩa nhận nhiệm vụ bảo vệ sức khỏe cho lãnh đạo Cục, nhưng hoàn toàn không chịu trói buộc, chỉ khi làm nhiệm vụ, nhóm chuyên gia mới tới. Nói cách khác, nếu nhóm chuyên gia rời khỏi Cục bảo vệ sức khỏe, họ vẫn là chuyên gia, nhưng Cục bảo vệ sức khỏe mà không có chuyên gia, công tác sẽ bị tê liệt.
Cho nên, ảnh hưởng của chuyên gia ở Cục bảo vệ sức khỏe rất quan trọng, tuy rằng không có chức danh, chức vị, nhưng Cục trưởng gặp các chuyên gia, cũng phải khách khí. Không cần thận đắc tội với chuyên gia, có khả năng làm cho trình độ của tổ chữa bệnh giảm sút, đến lúc không thể bảo đảm sức khỏe cho lãnh đạo, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Bản thân mình vừa rồi lạnh nhạt bỏ quên một chuyên gia nửa ngày, người trẻ tuổi ngẫm lại mà giật mình hoảng sợ, tay chân nhanh nhẹn rót cho Tăng Nghị tách trà, rồi tới gõ cửa phòng làm việc của Cục trưởng.
Phó cục trưởng Cục bảo vệ sức khỏe Quách Bằng Huy nghe nói có chuyên gia đến, lập tức tạm ngừng công tác, chuẩn bị đích thân tiếp đãi.
Vừa ra khỏi cửa, đã thấy Phó trưởng phòng nhân sự Lương Kiên Cường. Lương Kiên Cường liền mở miệng hỏi:
- Cục trưởng Quách, nghe nói có người đến tổ chuyên gia chữa bệnh báo danh?
Thấy phía sau Lương Kiên Cường có bốn bảo vệ cường tráng, Quách Bằng Huy hiểu trong chuyện này hẳn là có duyên cớ, gật đầu nói:
- Đúng là có chuyện như vậy, tôi đang muốn tới tiếp đón.
Lương Kiên Cường liền ra hiệu, hai người đi ra phía ngoài vài bước, thấp giọng trao đổi vài câu.
Quách Bằng Huy lập tức vẫy tay gọi người trẻ tuổi kia tới:
- Chuyên gia cầm thư giới thiệu của văn phòng Tỉnh ủy?
- Dạ đúng!
- Ngày ký?
- Là ngày hôm qua.
Quách Bằng Huy khoát tay:
- Được, cậu đi trước đi. Tôi sẽ tới sau!
Nói xong, y dẫn Lương Kiên Cường vào văn phòng của mình.
Bốn bảo vệ ngồi canh giữ ở hành lang, tám đôi mắt nhì chằm chằm cửa phòng làm việc của Cục bảo vệ sưc khỏe.
- Lão Lương này, cậu là người nổi danh cẩn thận ở chỗ chúng ta.
Quách Bằng Huy nói.
- Cậu hoài nghi rất có cơ sở, để cho chắc chắn, tôi gọi điện cho văn phòng Tỉnh ủy, xác minh một chút.
Quách Bằng Huy nhấc điện thoại trên bàn làm việc lên, ngẫm nghĩ một chút, bấm một dãy số.
Điện thoại reo chừng hai mươi giây, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nghiêm túc:
- A lô, ai vậy?
Quách Bằng Huy lấy giọng điệu vô cùng vui mừng đáp:
- Chủ nhiệm Trương phải không? Chào ngài, tôi là Tiểu Quách của Cục bảo vệ sức khỏe, Quách Bằng Huy.
Bên kia “ồ” một tiếng:
- Là Tiểu Quách à? Có chuyện gì vậy?
- Có trường hợp này tôi muốn báo cáo với Chủ nhiệm Trương. Lúc nãy có một đồng chí trẻ tuổi đến tổ chuyên gia chữa bệnh báo đanh, là đi một mình tới, tôi không biết chính xác tình huống, cho nên…
Quách Bằng Huy báo cáo rất có “nghề”, nói lên được sự cố, vừa nhấn mạnh được trọng điểm “trẻ tuổi” và “đi một mình”.
Quả nhiên, giọng phía bên kia liền lộ vẻ thận trọng:
- Có chuyện này à? Tôi không biết gì cả.
Chủ nhiệm Trương là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy, cũng là ủy viên Ban bảo vệ sức khỏe, chuyện mời chuyên gia là chuyện đại sự, đều cần họp tập thể thảo luận, nếu thực sự có chuyên gia trúng cử, không thể nào y không biết.
Quách Băng Huy nghe vậy liền hiểu:
- Xin lỗi dã quấy rầy Chủ nhiệm Trương.
Sau khi buông điện thoại, Quách Bằng Huy mặt mũi trắng bệch, không ngờ có người dám giả mạo chuyên gia tổ chữa bệnh. Hôm nay nếu tên kia lừa dối trót lọt, sẽ là lớn chuyện chứ không phải chơi! Sau lưng Quách Bằng Huy, mồ hôi lạnh túa ra, mình làm lãnh đạo chủ quản, lại không phát giác chuyện này trước, tin này nếu truyền ra, nhất định chỗ ngồi của mình sẽ lung lay.
Lấy lại bình tĩnh, Quách Bằng Huy nắm chặt tay Lương Kiên Cường:
- Lão Lương à, may mắn là hôm nay có cậu! Nhất định tôi sẽ báo cáo chi tiết vụ này lên Giám đốc Sở Phùng, báo công cho cậu! (sic!)
- Cục trưởng Quách khách khí quá, công tác bảo vệ an toàn là việc của tôi mà! Xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng hoảng sợ!
- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức khống chế tên chuyên gia giả mạo đó, sau đó báo đồn công an tới bắt người.
Tăng Nghị ngồi ở văn phòng Cục bảo vệ sức khỏe, nói chuyện với người trẻ tuổi kia, chợt cửa bị đẩy mạnh ra, bốn gã bảo vệ cầm dùi cui hùng hổ xông vào, vây lấy Tăng Nghị:
- Đứng yên, không được nhúc nhích!
Gác cửa hồi nãy cười gian ác, cầm dùi cui chỉ vào Tăng Nghị:
- Tiểu tử, tao đã sớm biết mày không phải là người tốt! Biết thân biết phận, lập tức hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, nếu không đừng trách cây gậy của tao!
Tăng Nghị hơi bất ngờ, tưởng tên gác cửa này để bụng chuyện lúc nãy, cho nên đuổi theo gây sự, hắn đưa mắt nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, chuyện này hẳn là nên để cho chính người của Sở Y tế giải quyết.
- Mấy người làm cái gì vậy?
Người trẻ tuổi đứng lên:
- Đây là chuyên gia tổ chữa bệnh, đi ra ngoài hết cho tôi!
- Chuyên gia cái gi? Chỉ là thằng lừa đảo!
Gác cửa “xì” một tiếng:
- Anh rể tôi…à không, Trưởng phòng Lương đã điều tra rồi, thư giới thiệu của hắn là giả!
Người trẻ tuổi hoảng sợ, lại nhìn Quách Bằng Huy đang đứng ngoài cửa, lập tức hiểu ra gác cửa không nói sai, nhảy dựng lên, lùi lại mấy bước, sợ hãi chỉ vào Tăng Nghị:
- Tôi đã nói rồi, làm gì có chuyên gia trẻ tuổi như vậy!
- Cơm có thể ăn bậy, nhưng không được nói bậy!
Tăng Nghị vẫn ngồi đó không nhúc nhích, thư giới thiệu của hắn là do Đường Hạo Nhiên cấp, đương nhiên không thể giả được, không chút lo lắng, hắn nghĩ lại là tên gác cửa kia xúi giục gây rối:
- Ai nói thư giới thiệu của tôi là giả, đứng ra!
- Tiểu tử, mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Dám ở trong này giỡn mặt, hôm nay bố không cho mày một trận, thì mày còn không biết chữ “tử” viết như thế nào!
Gác cửa vung tay, chiếc dùi cui đập xuống bả vai Tăng Nghị, trong lòng gã tức tối, cho nên ra tay rất mạnh, dùi cui vụt xuống, không ngờ phát ra tiếng gió.
- Bốp!
- Ai da…!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy gác cửa ngã ngồi xuống đất, mồ hôi trên mặt túa ra, tay phải lúc nãy còn cầm dùi cui, giờ mềm nhũn, rũ xuống, hiển nhiên là trật khớp, chiếc dùi cui văng ra xa, điều kỳ lạ là trên áo sơ mi ở bụng gã, còn in rõ ràng một dấu giày số 43 màu đen! (sic!)
- A!
Ba bảo vệ khác theo phản xạ lùi lại hai bước, mấy người Quách Bằng Huy né ra xa, nguy hiểm quá, thảo nào tiểu tử này dám giả mạo chuyên gia, hóa ra là có võ!
- Bao vây nó lại, đừng cho nó đi, người của đồn công an sắp tới rồi!