Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Thủ Tịch Ngự Y
  3. Chương 172 : Điêu dân
Trước /549 Sau

[Dịch]Thủ Tịch Ngự Y

Chương 172 : Điêu dân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hai người bị rắn cắn, một là người dẫn đường, một là du khách. Khách là một người nước ngoài trẻ tuổi. Đại khái khoảng hai bảy, hai tám tuổi. Lúc này hai người đều được đặt lên trên một cái cáng gỗ, đang được đội thi công trên núi nâng xuống dưới.

- Hạ người xuống cho tôi, tôi đến để xử lý.

Tăng Nghị hô một câu, lập tức chạy đến.

Đội công trình ai cũng biết mặt Tăng Nghị, Nghe được lời nói của Tăng Nghị thì liền khẩn trương đem người thả xuống dưới đất, sau đó mồm năm miệng mười nói:

- Trưởng phòng Tăng, anh mau xem cho bọn họ đi.

- Du khách nước ngoài này đi cùng với bạn gái đến đây. Họ mướn một người trong thôn dưới chân núi dẫn đường. Bọn họ khi lên núi, còn đi ngang qua chỗ làm việc của đội chúng tôi. Ai ngờ chưa được một hồi thì bị rắn cắn.

- Người du khách nước ngoài này bị rắn cắn, người dẫn đường vì giúp anh ta bắt con rắn lại mà bị cắn luôn. Tuy nhiên, con rắn đã được đánh chết.

- Cũng không biết là rắn gì. Độc tính lớn như vậy, một vết cắn liền khiến nạn nhân hôn mê liền.

- Nhà tôi cũng có nuôi loại rắn này, tên là rắn nước. Độc tính rất mạnh.

Tăng Nghị lúc này chạy đến cả người ướt đẫm, giống như là mới nhảy từ hồ nước lên, mồ hôi chảy tử trên tóc chảy xuống. Hắn ngay cả khí lực giải thích với những người này cũng đều không có. Loại rắn nước này chỉ giỏi dọa người chứ bình thường không có độc. Hiện tại rất nhiều địa phương đều chăn nuôi rắn nước để ăn thịt, cũng có người đem rắn nước làm thành vật nuôi.

Lau mồ hôi trên mặt, Tăng Nghị thở một hơi thật dài nói:

- Rắn đâu? Con rắn bị đánh chết có mang đến đây không?

- Có mang theo!

Người của công trình ngay lập tức đưa ra một con rắn bị đánh chết. Đầu nó rất to, trong rất bắt mắt. Cả người màu vàng, trên lưng trải rộng rất nhiều khoang màu nâu nham thạch.

- Đây là rắn hổ mang!

Tăng Nghị nói, rồi khẩn trương mở hòm y ra.

- Ôi trời, rắn hổ mang. Khó trách nó lại độc như vậy.

Người của đội công trình liền nghị luận.

Tăng Nghị từ trong cái hòm thuốc lấy ra một bình thuốc, đổ ra năm viên thuốc màu đen, nhét vào miệng của mình. Sau đó ngồi xổm xem vết thương bị rắn cắn của hai người.

Người khách nước ngoài bị cắn ở mắt cá chân. Người của đội công trình đã giúp anh ta buộc vải ngay đầu gối, phòng ngừa nọc độc chạy lên trên. Nhưng phía dưới đầu gối đã biến thành một màu đen. Người khách du lịch là người da trắng, nhưng cái chân hiện nay lại biến thành người da đen.

Người dẫn đường thì bị cắn phía trên tay trái. Anh ta vốn sẽ không bị cắn. Nhưng sau khi người nước ngoài bị rắn cắn, muốn bắt được con rắn để xem nó là loại rắn độc gì để tiện dùng thuốc huyết thanh trị rắn độc. Người dẫn đường liền chạy theo để bắt, nhưng sau khi bắt được con rắn lại bị nó cắn cho một phát.

Cả hai người hiện tại đều lâm vào trạng thái bán hôn mê. Ý thức có chút mơ hồ không rõ.

Tăng Nghị nhìn một chút hình dạng của vết thương, liền nhíu mày. Đây là con rắn hổ mang ngủ đông mấy tháng, vừa mới tỉnh lại. Nọc độc được tích cóp cả mùa đông vừa rồi nên độc tính rất mạnh. Khó trách chỉ một chút đã hạ độc được hai người.

Tăng Nghị xé rách ống quần và tay áo của hai người này, sau đó phun ra thuốc giải độc đã được nhai nát vào trong lòng bàn tay trái.

- Nâng chân người nước ngoài này lên cao một chút.

Tăng Nghị chỉ bảo. Người của đội công trình lập tức nâng chân của người nước ngoài lên.

Tăng Nghị ngón tay trỏ bàn tay phải chấm vào trong thuốc giải, sau đó vẽ một vòng tròn cách miệng vết thương trên đầu gối khoảng hai tấc.

- Buông ra!

Tăng Nghị nói xong câu này, sau đó bốp một tiếng, đem toàn bộ số thuốc còn lại dán vào cánh tay của người dẫn đường. Sau đó bắt đầu vẽ loạn lên. Thuận tay hắn lấy ra thêm một viên thuốc màu đen, nhét vào miệng của người dẫn đường.

Lẽ ra người khách nước ngoài bị cắn trước, trúng độc hẳn là phải nặng hơn. Nọc độc từ răng sẽ theo số lần cắn mà giảm bớt. Nhưng vết thương của người khách nước ngoài nằm ở mắt cá chân, khoảng cách đến tim vẫn còn xa. Còn vết thương trên tay người dẫn đường, khoảng cách đến tim gần hơn. Nọc đọc rất nhanh có thể từ tĩnh mạch mà tấn công đến tim. Một khi nọc độc đã công kích tim thì không cần trị nữa. Nọc độc của rắn có lực phá hư chức năng của tim rất mạnh.

- Các người sao lại không đi?

Từ trên núi truyền xuống một tiếng quát. Liền thấy một thiếu nữ nghiêng ngả lảo đảo đi xuống. Đó là bạn gái của người khách nước ngoài. Cô ta đi chậm nên bị bỏ lại phía sau. Thoạt nhìn có thấy là da vàng, tóc đen của người Châu Á, chỉ có điều tiếng Trung phát âm không chuẩn. Không biết còn tưởng rằng đầu lưỡi của cô đã bị rắn cắn mất chứ.

- Trưởng phòng Tăng đã đến, đang giải độc trị thương cho bọn họ.

Người của đội công trình lập tức đáp lại.

Cô gái kia vọt tới trước mặt quát lớn:

- Vì sao không cứu David trước? Người đầu tiên bị rắn cắn là David, nên độc tính rất cao.

Tăng Nghị liền cau mày. Giọng điệu này khiến hắn rất khó chịu. Nhưng hắn cũng mặc kệ, càng không có thời gian để phản ứng lại người phụ nữ này. Nên trị như thế nào, Tăng Nghị trong lòng biết rõ. Hắn sau khi xoa loạn xạ xong, lập tức lấy ra bao châm cứu. Bên trong chỉ có những cây kim châm cứu rất bình thường. Tăng Nghị lấy ra một cây kim, đâm thẳng vào vết thương trên tay trái người dẫn đường, bắt đầu phóng độc.

Cô gái kia vừa thấy Tăng Nghị làm như vậy, liền nổi trận lôi đình, túm lấy Tăng Nghị:

- Anh phải cứu David trước, có nghe không? Lập tức, lập tức cứu David trước.

Tăng Nghị cảm thấy tức giận. Lần này thiếu chút nữa làm hỏng lần châm vừa rồi của hắn. Hiện tại cứu người như cứu hỏa, làm sao để cho cô quấy rối được. Hắn nói:

- Nên cứu ai trước, trong lòng tôi biết rõ. Tôi là bác sĩ.

Cô gái liền chỉ vào mũi của Tăng Nghị quát lớn:

- Tôi cảnh cáo anh, David người nước ngoài đến Trung Quốc. Anh đây là coi thường sinh mạng của người nước ngoài. Nếu David xảy ra chuyện gì thì anh phải….

- Biến!

Tăng Nghị không đợi cô nói xong liền trừng mắt quát:

- Tôi không mời cô đến, Trung Quốc cũng không mời cô đến.

Tăng Nghị phát hỏa. Cái gì mà nói rằng là người nước ngoài. Người được mời mới là khách, còn người không được mời mà tới thì chính là cẩu.

- Anh…!

Cố gái tức giận đến cả người phát run.

- Nếu David xảy ra chuyện gì thì tôi tuyệt đối không tha cho các người. Tôi sẽ hướng Chủ tịch tỉnh, Thứ trưởng bộ ngoại giao tố cáo các người. Tôi muốn anh vì hành động ngày hôm nay mà trả giá. Đắc tội ngoại giao với người nước ngoài của anh kết quả là rõ ràng.

- Chẳng ai thèm ngăn cô.

Tăng Nghị cũng lười nói chuyện với kẻ điên như vậy Một lần nữa cầm kim châm bắt đầu châm vào. Nếu không sốt ruột cứu người, hắn thật muốn một cước đá ả đàn bà này xuống núi.

Vừa mới bắt đầu, cô gái này nói cái gì là rắn độc cắn trước, rắn độc cắn sau thì Tăng Nghị cũng có thể lý giải. Nhưng nhắc tới việc người ngoại quốc phải được chữa trị trước thì Tăng Nghị phát tức giận. Mạng của người ngoại quốc thì là mạng, còn mạng của người dẫn đường không phải là mạng sao? Nếu không phải vì bắt con rắn kia cho người nước ngoài thì người dẫn đường làm sao mà bị rắn cắn chứ?

Cô gái kia chạy lại túm lấy cánh tay của Tăng Nghị nói:

- Tôi lệnh cho anh phải cứu David trước. Nếu không tôi sẽ bắt anh trả một cái giá thật đắt.

- Con mẹ nó, dám ra lệnh cho Trưởng phòng Tăng của chúng tôi.

Người của đội công trình nhịn không được. Hôm nay nếu như các người không may mắn gặp phải chúng tôi thì đã chết trên núi rồi. Cũng không có người biết đến. Các ông đây cũng chẳng muốn khiêng một người nặng hơn tám mươi kg từ đây xuống dưới chân núi. Đây đã là nhân đạo lắm rồi. Trưởng phòng Tăng vì muốn cứu người cũng đã liều mạng chạy lên trên núi, cả người mệt chết đi được. Nhưng chẳng nghỉ lấy một giây đã bắt đầu cứu người. Cô không ngờ còn dám ở trước mặt Trưởng phòng Tăng giễu võ dương oai. Thật sự là không biết xấu hổ.

Tăng Nghị vung tay, đẩy cô gái kia ra vài bước:

- Cô nếu muốn tố cáo tôi thì hãy đi đi. Theo con đường này đi xuống là được. Cô nếu không muốn cho anh ta chết thì im cái miệng lại cho tôi.

- Câm miệng đi!

Người của đội công trình cũng hùa nhau nói. Trưởng phòng Tăng ở huyện Nam Vân này ai mà không kính trọng. Cô chỉ là một ả đàn bà, có cái gì to tát đâu.

- Còn dám nói nhiều thì chính cô tự đem anh ta xuống núi đi. Chúng tôi đây không hầu hạ nữa đâu.

Cô gái kia oán hận nhìn Tăng Nghị nhưng không dám hé răng lần nữa. Đám công nhân này thật là muốn làm khó cô. Cô cho dù năng lực có lớn, có là khách nước ngoài thì hôm nay cũng không ra khỏi Kính Sơn.

Tăng Nghị từ trong bình lại lấy ra mấy viên thuốc, đưa đến trước mặt cô gái:

- Cắn và lau lên đùi của anh ta đi.

Cô gái cầm lấy, một cái mùi xông vào trong mũi khiến thiếu chút nữa là đã nhổ ra. Cô ném mấy viên thuốc ra ngoài nói:

- Đây là cái gì vậy, giống như là phân dê. Tôi muốn chính là huyết thanh. Huyết thanh anh có hiểu không?

Tăng Nghị nắm tay chặt lại, hận không thể bổ vào đầu đối phương một cái. Thuốc này là do Tăng Nghị tự tay điều chế, chuyên trị hết thảy những vết thương do loài vật cắn. Trước kia hắn đã cứu sống biết bao nhiêu mạng người. Có thể nói một viên là một mạng, hiện tại không ngờ cô gái này một chút liền quăng mất mấy viên. Tăng Nghị cảm thấy trong lòng đau như cắt.

- Cái loại giống như phân dê này làm sao có thể trị bệnh. Anh rốt cuộc có phải là bác sĩ hay không?

Cô gái kia gào lên:

- Tôi muốn chính là huyết thanh kháng rắn độc. Một đứa bé ba tuổi ở Mỹ cũng biết rằng, chỉ có huyết thanh mới có thể giải được độc rắn. Anh không phải là thầy thuốc, anh chỉ là cái loại tà ma. Mau gọi bác sĩ thực sự đến đây.

- Cút đi!

Tăng Nghị rốt cuộc không áp chế được lửa giận của mình, chỉ xuống chân núi:

- Đi mà tìm huyết thanh của cô đi. Nếu cô còn nói một câu nữa thì bố sẽ đá cô văng xuống núi đấy.

Người của đội công trình cũng cùng chung mối thù, như hổ rình mồi nhìn cô gái. Dám nói Trưởng phòng Tăng không biết chữa bệnh, thật đúng là có mắt như mù. Ai chẳng biết Trưởng phòng Tăng là thần y, từng chữa bệnh cho Nữ hoàng Anh quốc. Huống chi đây chỉ là một con rắn nhỏ.

- Nghe thấy không? Mau cút đi!

Người của đội công trình giơ tay lên.

- Các người….các người…

Cô gái bị dọa:

- David là người nước ngoài. Anh ấy nếu xảy ra chuyện thì các người ai cũng không thoát được.

Người của đội công trình liền mỉm cười. Anh ta bị rắn cắn chết, chẳng có liên quan gì đến các ông đây. Các ông đây đâu phải đội cứu hộ, không có nghĩa vụ cứu anh ta.

Một người đầu lĩnh lên tiếng nói:

- Các anh em, chỉ lưu lại hai người ở đây giúp Trưởng phòng Tăng, còn lại toàn bộ theo tôi lên núi làm việc tiếp. Chó chết, các ông đây vất vả một chuyến, một câu cảm ơn còn không có, mà còn ở đó dọa nạt.

- Hoàn toàn là sói mắt trắng, đáng chết.

- Làm việc, làm việc thôi. Vợ con minh không cần nuôi sao? Rảnh rỗi thời gian đi lo mấy việc này.

- Đúng, các ông đây không nợ anh ta, cũng không phải chúng tôi mời anh ta đến Kính Sơn này.

Người của đội công trình lúc này bắt đầu thu dọn, chuẩn bị lên núi.

Cô gái kia trợn tròn mắt, không nghĩ tới lại xảy ra biến cố như vậy. Lấy lại tinh thần, cô lấy túi xách của mình ra, từ bên trong lấy một xấp đô la màu sắc rực rỡ nói:

- Các người đứng lại. Thấy không? Chỉ cần các người đem David xuống núi, thì số tiền này đều là của các người. Đây là đô la Mỹ, có thể tiêu bất cứ nơi nào trên thế giới.

Người dẫn đầu đội công trình khinh miệt nhìn thoáng qua, sau đó vỗ vào ngực của mình nói:

- Thấy không? Bố có một thân khí lực. Đi đến bất luận chỗ nào trên thế giới cũng có thể kiếm được cơm ăn.

- Mau giữ lại đống tiền đô của cô để làm hỏa táng đi.

- David là người nước ngoài, người nước ngoài.

Cô gái kia quả thật không tin vào hai mắt của mình. Loại sự tình này cô chưa bao giờ gặp qua. Ở Trung Quốc, khách nước ngoài là công dân thượng đẳng. Trước kia mặc kệ làm sao, có được tấm thẻ người nước ngoài là có thể thông suốt, hưởng thủ hết thảy những độc quyền. Cho dù bình thường đám cán bộ Trung Quốc hay giễu võ dương oai thì cũng không gây chuyện với người nước ngoài. Không nghĩ tới tại một huyện Nam Vân nho nhỏ, lại gặp một cái đám không thèm để người nước ngoài vào mắt. Thật sự là bọn điêu dân vùng khỉ ho cò gáy mà.

Nhìn đám “điêu dân” xoay người bỏ đi, cô gái nói:

- Trung Quốc không phải lễ nghi chi bang sao? Các người đối đãi với người ngoại quốc như thế à?

- Trung Quốc còn có một câu ca “Bạn bè đến đây thì có rượu ngon, sài lang đến đây thì có súng săn”, có nghe qua chưa?

Tăng Nghị khinh thường nhìn thoáng qua, tay khẩn trương châm xuống, tránh để độc huyết tiếp tục lan nhanh.

Cô gái nhìn qua nhìn lại, cuối cùng dậm chân tại chỗ. Thật sự là không còn cách nào khác. Cô ta đến bên cạnh Tăng Nghị nói:

- Rất xin lỗi, tôi vừa rồi thất lễ. Hiện tại tôi cầu anh cứu giúp, hy vọng anh có thể trợ giúp chúng tôi một chút.

Tăng Nghị tay tiếp tục châm. Máu độc đen theo miệng đường vết thương chậm rãi chảy ra. Hắn nói:

- Nói!

Cô gái kia ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi hy vọng anh có thể giúp tôi mang David xuống núi.

Tăng Nghị thật sự cảm thấy khó chịu với cô gái này. Nhưng hắn không muốn nhìn thấy một mạng người chết đi trước mặt mình. Nếu cô ta không muốn tiếp nhận trị liệu của mình thì cứ để cho cô ta đi tìm huyết thanh. Tăng Nghị liền nói một tiếng:

- Anh Khâu, khoan đã.

Người dẫn đầu đội công trình xoay qua nói:

- Trưởng phòng Tăng, anh cũng đừng quản những sự việc này nữa. Tôi không hầu hạ nổi cái loại người như vậy đâu.

- Mạng chó hay mạng người gì thì cũng không thể để anh ta chết ở Kính Sơn.

Tăng Nghị nói:

- Vất vả mọi người một chuyến, mau đem anh ta xuống núi đi. Chủ nhiệm Bành đã kêu xe cứu thương.

Họ Khâu suy nghĩ cả nửa ngày, rồi lại ngoắc tay gọi người của đội công trình quay lại, rất không thoải mái nói:

- Hôm nay nể mặt Trưởng phòng Tăng, chúng tôi đi thêm một chuyến, chứng tỏ rằng mình là người có lòng tốt. Sau khi đưa anh ta đến chân núi, chuyện còn lại chúng tôi không lo nữa.

- Đi mau, đi mau.

Cô gái vội vàng thúc giục.

Tăng Nghị nhướng mày:

- Cô không biết nên nói cái gì sao?

Cô gái kia nghẹn cả nửa ngày mới nói:

- Cảm ơn!

- Được rồi, đừng giả vờ nữa.

Đội trưởng Khâu nâng cáng lên, vẫn không quên nói với Tăng Nghị một câu:

- Trưởng phòng Tăng, đây là sói mắt trắng không có lương tâm. Anh hãy cẩn thận nó sẽ cắn ngược lại anh đấy.

Tăng Nghị khoát tay, ra hiệu bọn họ khẩn trương xuống núi. Cô gái này cho dù là sói mắt trắng cũng không thể vì vậy mà trách tội người thanh niên kia. Dù sao thì chính mình cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng cô ta không tiếp nhận trị liệu. Còn về phần xuống núi sống chết ra sao thì đại khái không quan hệ với mình.

Đội trưởng Khâu nâng người khách nước ngoài xuống núi, nửa đường thì gặp phải Long Mỹ Tâm và người phụ trách đầu tư đang thở hổn hển leo lên.

- Thế nào? Tăng Nghị đâu?

Long Mỹ Tâm thở hổn hển nói. Một đường đi lên, khiến cô mệt chết đi được.

- Như thế nào lại là người nước ngoài?

- Thằng tây này không nhìn được lòng tốt của con người. Trưởng phòng Tăng đã có lòng giải độc cho bọn họ. Bọn họ liền quăng thuốc đi, nói đó là phân dê. Muốn tìm huyết thanh gì đó.

Đội trưởng Khâu tức giận nói.

Người phụ trách đầu tư thì khẩn trương. Rắn đã cắn người, lại còn là người nước ngoài, cũng không nên đem sự tình náo loạn thêm. Anh ta vội vàng hỏi:

- Còn một người nữa đâu?

Đội trưởng Khâu chỉ lên trên núi:

- Vẫn còn trên đó. Trưởng phòng Tăng đang trị liệu.

Người phụ trách khoát tay chặn lại:

- Khẩn trương lên. Xe cứu thương phỏng chừng đang ở dưới chân núi. Mọi người nhanh lên đưa anh ta xuống núi đi.

Đội trưởng Khâu bảo người tiếp tục khiêng xuống.

Long Mỹ Tâm oán hận nói:

- Như thế nào chỉ cắn có hai người?

Nói xong thì thở hổn hển đi lên tiếp.

Công hiệu của thuốc rất nhanh có kết quả. Chỉ trong chốc lát, liền nhìn thấy cánh tay có sự chuyển biến rõ rệt. Màu sắc không còn đáng sợ như vừa rồi. Cuối cùng có thể nhìn thấy chút máu.

Tăng Nghị lau mồ hôi, ngồi bệt xuống dưới đất:

- Tốt rồi, không có việc gì. Trở về nghỉ ngơi hai ngày là khỏe thôi.

Bên cạnh còn có hai người của đội công trình, lúc này lên tiếng:

- Có Trưởng phòng Tăng ra tay, làm sao mà trị không hết bệnh chứ. Cái con quỷ cái kia thật là đáng giận.

Tăng Nghị cầm lấy bình thuốc của mình, đổ ra bên ngoài, thấy bên trong chỉ còn có một viên. Thật sự là hận không thể đuổi kịp cho ả đàn bà kia mấy cái tát. Lúc này người đã cứu được, Tăng Nghị mệt đến không muốn nhúc nhích. Hắn nói:

- Hai anh, giúp tìm xem bốn phía coi còn có viên thuốc nào hay không?

Hai người cũng không nói hai lời, ngay tại xung quanh cẩn thận tìm. Qua vài phút, hai người trở về, duỗi tay ra thì trong tay cũng chỉ có một viên, vẫn còn dính bùn đất loang lỗ:

- Trưởng phòng Tăng, thật sự là ngại quá. Chỉ còn có một viên.

Tăng Nghị cũng không còn biện pháp. Thuốc này ném vào trong núi, muốn tìm được thì quá khó khăn. Hắn mỉm cười một tiếng:

- Viên thuốc này tìm được là đã hay lắm rồi. Lát nữa chờ anh ta tỉnh lại, nhất định phải cảm ơn hai vị.

Tăng Nghị liền tiếp nhận viên thuốc, lau bùn đất dính lên tên, thả vào cùng một chỗ với viên cuối cùng, dùng giấy gói lại, nói:

- Nọc độc của rắn không những tấn công vào máu mà còn tấn công cả thần kinh. Một lần thì không thể tống ra hết độc. Uống xong hai viên thuốc này xem như mọi sự đại cát. Khi trở lại thì uống một viên, thoa ngoài da một viên. Cam đoan không còn lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào cho anh ta.

Hai người vừa nghe cũng cười ha hả. Cảm thấy Tăng Nghị thật là tốt. Lời này nói ra khiến cả người mình thoải mái. Có thể cứu được người thì vừa rồi vất vả cũng không uổng phí.

- Trưởng phòng Tăng, nếu không chúng ta đi tìm xem, nói không chừng có thể tìm được mấy viên nữa.

Tăng Nghị khoát tay chặn lại:

- Không tìm nữa. Khi nào trở về tôi điều chế lại là xong.

Nói xong, hắn nằm xuống mặt đất:

- Tôi có chút hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút. Lát nữa chúng ta xuống núi.

Hai người đưa ra cái bình nước:

- Trưởng phòng Tăng, uống miếng nước giải khát.

- Con quỷ cái kia thật là có mắt như mù. Hiện tại gặp được một người có y đức cao thượng như Trưởng phòng Tăng như vậy thật sự là rất ít.

Tăng Nghị mệt đến một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích:

- Không đề cập đến bọn họ nữa.

Qua hơn mười phút nữa, Long Mỹ Tâm rốt cuộc đã lên đến nơi. Nhìn thấy Tăng Nghị nằm trên mặt đất, cô cùng tìm một tảng đá đặt mông ngồi xuống nói:

- Mệt quá, mệt quá! Sao không khiêng người xuống núi đi.

Tăng Nghị từ trên mặt đất ngồi dậy nói:

- Cô cũng không phải thầy thuốc, cô gấp cái gì?

- Tôi chỉ là muốn nhìn anh trị bệnh cứu người như thế nào thôi.

Long Mỹ Tâm duỗi tay ra:

- Cho tôi mượn cái bình nước, tôi khát muốn chết rồi.

Tăng Nghị đứng dậy, chậm rãi đi qua nói:

- Cô đã tới chậm rồi, tôi trị xong rồi.

Đang nói thì người dẫn đường nằm trên cáng liền tỉnh lại nói:

- Cảm ơn, cám ơn Trưởng phòng Tăng.

Tăng Nghị đi qua nhìn vết thương một chút rồi nói:

- Tốt rồi, không có gì đáng ngại. Tôi vừa rồi nói cách dùng thuốc, anh đều nghe thấy chứ?

Người dẫn đường gật đầu:

- Nghe thấy rồi, một viên uống, một viên thoa ngoài vết thương.

Anh ta vừa rồi là bán hôn mê, nhưng vẫn còn một chút ý thức.

Long Mỹ Tâm cảm thấy chẳng có thú vị nói:

- Như vậy thì tốt rồi. Thật chẳng vui gì cả, tôi cái gì cũng đều không thấy được.

- Trên núi này có rắn, nếu không thì cô lên núi cho rắn cắn một cái đi.

Tăng Nghị tức giận nói:

- Tuy nhiên tôi nhắc nhở cô một chút. Thuốc chữa rắn cắn tôi sử dụng hết rồi. Nếu thực bị rắn cắn thì chỉ có thể sử dụng miệng hút ra thôi.

Nói xong, hắn bắt chước ánh mắt không có hảo ý của Long Mỹ Tâm, nhìn từ trên xuống dưới.

Long Mỹ Tâm liền hướng Tăng Nghị duỗi duỗi đôi bàn tay trắng như phấn. Tiểu tử này chính là muốn lợi dụng mình hả? Anh muốn dùng miệng hút máu độc thì bản cô nương cũng chưa chắc đồng ý.

Mọi người nghỉ ngơi một chút rồi xuống núi. Người bị rắn cắn thoạt nhìn đã không còn việc gì, đã có thể tự mình xuống núi. Nhà của anh ta ở thôn dưới chân núi, vừa nói lời cảm ơn, vừa kéo Tăng Nghị và người của đội công trình về nhà ăn cơm.

- Cơm không ăn nổi nữa.

Tăng Nghị mệt đến mức không còn tâm tư ăn cơm:

- Để lần sau đi.

Khi tới chân núi, liền gặp được Bành Tiểu Sơn. Ông ta bước vài bước lên nói:

- Trưởng phòng Tăng, một người bị cắn không còn việc gì nữa chứ?

Tăng Nghị chỉ người dẫn đường phía đằng sau nói:

- Anh tự mình xem đi.

Bành Tiểu Sơn vừa thấy thì liền mừng rỡ nói:

- Tôi biết rồi. Chỉ cần Trưởng phòng Tăng ra tay, không có bệnh gì là không chữa được.

- Những lời này không cần nói nữa.

Tăng Nghị khoát tay nói:

- Anh khẩn trương phái người lên núi, giải thích với những du khách đang còn lưu lại trên này nhanh chóng rời núi. Ngoài ra, bắt đầu ngăn cấm không cho người ta lên núi.

- Vâng, vâng.

Bành Tiểu Sơn xoa tay. Hôm nay thật may mắn khi có Trưởng phòng Tăng đến đây:

- Tôi lập tức cho người làm ngay.

- Ngoài ra, anh hãy mua một ít thuốc trị rắn cắn về. Thuốc này rất hữu hiệu trong việc đối phó với những vết thương do độc trùng cắn. Một phần để lại cho khu du lịch xài, một phần chia cho các đội công trình trên núi. Trên núi các loại độc trùng rất nhiều, mọi người khi làm việc cũng cần phải cẩn thận. Có thuốc trên người thì không lo rước họa.

Bành Tiểu Sơn vội vàng gật đầu không ngừng:

- Vẫn là Trưởng phòng Tăng suy xét chu toàn. Tôi hiện tại bảo người đến bệnh viện mua thuốc.

Hai người của đội công trình cũng rất cảm động. Trước kia mặc kệ là làm việc ở đâu, ông chủ của công trình bọn họ cũng sẽ không nghĩ được như vậy, lại càng đừng nói đến lãnh đạo.

Tăng Nghị cũng không ở lại khu du lịch quá lâu. Hắn mang theo cái hòm y của mình đi đến chiếc xe:

- Các người cứ quay trở lại làm việc. Tôi về huyện trước. Chuyện hôm nay tuy rằng chỉ là ngẫu nhiên, nhưng chứng tỏ công tác của chúng ta vẫn chưa được thấu đáo. Sau khi tôi trở về sẽ đem chuyện này phản ánh với lãnh đạo một chút, bảo mọi người đề cao cảnh giác.

- Toàn bộ cảnh khu của huyện đều hẳn phải đề cao coi trọng. Đây cũng không phải là chuyện đùa.

Bành Tiểu Sơn đến bây giờ nghĩ lại mà sợ. Ông ta nói:

- Mạng người quan trọng. Tôi lát nữa cũng sẽ hướng lãnh đạo phòng báo cáo một chút.

Bành Tiểu Sơn nói lãnh đạo phòng chính là phòng Du lịch.

Tăng Nghị lên xe, trở Long Mỹ Tâm đến thẳng phòng Du lịch.

Phó trưởng phòng phòng Du lịch huyện Vương Húc Dân, trước đây đã từng tham gia đoàn thương mại sang Anh quốc với Tăng Nghị, là người quen cũ. Khi nhìn thấy Tăng Nghị liền từ sau bàn làm việc bước ra, vươn tay nói:

- Trưởng phòng Tăng, chuyện phát sinh ở cảnh khu Kính Sơn tôi đã biết. Chuyện này đã cảnh báo chúng tôi. Muốn làm du lịch thì huyện Nam Vân vẫn còn là người mới. Trong công tác vẫn còn nhiều điểm chưa được suy xét chu toàn. Điều này còn cần chúng ta phải làm công tác vững chắc hơn nữa.

- Ở huyện đang có ba hạng mục du lịch đang được xây dựng. Tôi chính là lo lắng về chuyện này.

Tăng Nghị vươn tay, bắt chặt tay Vương Húc Dân.

Vương Húc Dân hiểu được sự lo lắng của Tăng Nghị. Nếu đổi là người khác thì Vương Húc Dân khẳng định sẽ nói rằng người đó tay quá dài. Đây là chuyện do phòng Du lịch quản lý. Nhưng nếu là Tăng Nghị thì Vương Húc Dân tuyệt đối không nghi ngờ động cơ của Tăng Nghị. Ở huyện từ trên xuống dưới nhiều cơ quan như vậy, nhiều lãnh đạo như vậy, nhưng muốn nói đến một lòng vì công, còn không ai so sánh được với Tăng Nghị. Hắn cũng không có bất luận một tư tâm nào.

- Trưởng phòng Tăng, mau mời ngồi.

Vương Húc Dân chỉ cái sofa nói:

- Việc này liên quan đến đại cục thu hút đầu tư du lịch của huyện chúng ta, phải được cả hai bên đồng tâm hiệp lực thì mới có thể làm tốt công việc. Trưởng phòng Tăng đến đây, chúng tôi cũng muốn cùng nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.

Vương Húc Dân trong điện thoại đã nghe Bành Tiểu Sơn báo cáo, cũng là một thân mồ hôi lạnh. Trước kia ở huyện chẳng có một hạng mục du lịch nào. Phòng Du lịch đối với phương diện này cũng thiếu kinh nghiệm. Nhưng Vương Húc Dân cũng tuyệt đối không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện liên quan đến mạng người như vậy. Đối với tình hình du lịch huyện Nam Vân trước mắt mà nói thì đây không phải là chuyện tốt.

Hai người ngồi một chỗ, thương lượng cả nửa ngày, định ra mấy phương pháp thi thố tạm thời. Sau đó liền phân biệt mà hành động. Phòng Du lịch phụ trách thi hành về an toàn. Phòng Xúc tiến đầu tư phụ trách liên hệ với nhà đầu tư. Hai bút cùng vẽ, khiến hai bên đều đề cao coi trọng vấn đề này. Càng phải phát động mọi người hợp sức, tiêu trừ hết thảy mọi tai họa ngầm.

Hai người sau khi chứng thực xuống thì lại tiếp tục chạy tới UBND huyện. Còn có mấy hạng mục đang cần huyện ủng hộ. Ví dụ như tình hình gia tăng du khách năm nay tăng đột biến, nếu muốn tiêu hóa hết số lượng du khách này thì phải được huyện ủng hộ, cấp ra một số chính sách. Nếu không thì sẽ trở tay không kịp.

Từ UBND Huyện đi ra thì đã là năm giờ chiều. Vương Húc Dân nói:

- Trưởng phòng Tăng, tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm nhé. Tôi mời khách.

Tăng Nghị khách khí nói:

- Hôm nay sợ là không được. Tôi đang có khách.

Tăng Nghị còn phải trở về khu điều dưỡng. Buổi tối còn phải cho Địch Hạo Huy uống một liều thuốc mạnh nữa.

- Vậy thì lần sau đi!

Vương Húc Dân đành phải thôi.

Lúc này, Long Mỹ Tâm hai tay chắp sau đít, từ bên ngoài chậm rãi đi tới nói:

- Hôm nay thật sự là thất sách. Không nên đến coi công tác của anh. Một chút ý tứ cũng đều không có.

- Được rồi, đi thôi, trở về Trường Ninh Sơn.

Tăng Nghị cười mở cửa xe nói:

- Long đại tiểu thư, mời lên xe.

Long Mỹ Tâm lên xe, lấy ra một túi ni long, bên trong đều là trái cây đặc sản của miền núi Nam Vân.

Tăng Nghị liền cười nói:

- Bành Tiểu Sơn này thật sự là keo kiệt. Vừa rồi lúc ra về, ông ta đâu có nói cho tôi một ít nào đâu.

Long Mỹ Tâm oán hận nhìn Tăng Nghị:

- Đừng nói người khác, nói đến anh đi. Nếu đổi là anh cũng chưa chắc anh đã cho tôi.

- Tôi sai rồi!

Tăng Nghị giơ tay đầu hàng:

- Khi nào quay về, tôi sẽ mua cho cô.

Nói xong, hắn liền khởi động xe.

- Tôi biết rồi, tiểu tử anh trong lòng vẫn mong tôi trở về.

Long Mỹ Tâm nói.

- Cô cũng thật khó hầu hạ.

Tăng Nghị bất đắc dĩ cười:

- Được rồi, về sau cô cứ ở lại Nam Vân đi, tôi mỗi ngày đều mua cho cô ăn.

Long Mỹ Tâm cười khanh khách, có vẻ vô cùng khoái chí. Tuy nhiên lại nói:

- Thôi đi, tôi còn biết suy nghĩ, tránh cho mọi việc bị phá hư.

Tăng Nghị liền nói:

- Phá hư tôi thì có chuyện gì tốt?

- Lái xe của anh đi!

Long Mỹ Tâm tức giận nói một câu.

Buổi tối, Địch lão sau khi ăn cơm xong, liền hỏi Long Mỹ Tâm:

- Ban ngày cháu đi đâu vậy? Cả ngày chẳng thấy cháu đâu.

Long Mỹ Tâm bất mãn nói:

- Cháu hiện tại đã lớn rồi, không phải là con bé điên như trước kia. Ông phải tôn trọng cháu.

Địch lão cười ha hả:

- Được, được. Thế cháu bận gì vậy?

- Cháu đi thăm nhà máy Tướng Quân Trà của mình, đi thăm phòng Xúc tiến đầu tư của Tăng Nghị. Ngoài ra, ở Kính Sơn còn gặp phải hai người bị rắn cắn. Tăng Nghị đã cứu sống được một.

Long Mỹ Tâm nói, xong đứng dậy đi pha cho Địch lão một tách trà.

Địch lão có chút kinh ngạc hỏi:

- Thế còn người kia đâu?

- Một người còn lại là người nước ngoài. Anh ta không muốn dùng thuốc đông y, chỉ muốn dùng huyết thanh kháng nọc rắn. Được người của cảnh khu đưa đến bệnh viện rồi. Tình huống sau này như thế nào cháu cũng không biết.

Địch lão hơi gật đầu, hóa ra là như vậy. Long Mỹ Tâm cô bé kia nói chuyện chỉ có một nửa, khiến mình còn tưởng rằng Tăng Nghị chỉ cứu sống được một người, còn một người không cứu sống được. Với y thuật của Tăng Nghị, hẳn là sẽ không phát sinh chuyện như vậy mới đúng. Địch lão liền nhớ lại lời nói của Tăng Nghị ở Tướng Quân Lĩnh. Thầy thuốc là từ trong tay Diêm Vương cướp lại người. Có đôi khi thầy thuốc sẽ không tiếc đắc tội với Diêm Vương gia.

Quảng cáo
Trước /549 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bào Nữ Đại Tông Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net