Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Thủ Tịch Ngự Y
  3. Chương 173 : Rắn xuất động
Trước /549 Sau

[Dịch]Thủ Tịch Ngự Y

Chương 173 : Rắn xuất động

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- Kiệt Hùng, cậu mau đi gọi Tăng Nghị lại đây. Tôi muốn cùng cậu ấy đánh lại một ván cờ.

Địch lão nói với Trương Kiệt Hùng:

- Để ta gỡ lại bàn thua ngày hôm qua.

Trương Kiệt Hùng liền cười nói:

- Lão thủ trưởng, nếu không thì coi như hết đi.

Địch lão lông mày lập tức dựng lên:

- Bảo cậu đi thì cậu đi đi, còn đứng dông dài làm cái gì. Còn sợ là tôi thua không gỡ nổi sao?

Long Mỹ Tâm đôi mắt mở lớn. Trong ấn tượng của cô, Địch lão trước kia ngoại trừ đánh thắng trận thì còn lại đắc ý nhất chình là trình độ cờ vua.

- Không thể nào? Cái tên ngốc tử kia chơi cờ còn lợi hại hơn so với ông nội ư?

- Đó là ông nhường cho nó một mã đấy.

Địch lão thổi râu trừng mắt, rất không muốn nghe những lời này của Long Mỹ Tâm.

Trương Kiệt Hùng mỉm cười hai tiếng, đi ra ngoài gọi Tăng Nghị, thầm nghĩ lão thủ trưởng đúng là càng già càng để ý. Ông nhường người ta một mã, nhưng Tăng Nghị lại nhường lại một xe. Việc này sao ông không nhắc?

Địch lão cầm lấy tách trà mà Long Mỹ Tâm đưa qua, uống hai hớp rồi nói:

- Hạo Huy, cháu mau đem cờ vua ra, bày ra bàn cờ bên ngoài. Ông muốn khiêu chiến cả đêm nay với tên tiểu tử họ Tăng kia.

Địch Hạo Huy liền nói:

- Để cháu đi tìm.

Cờ vua bình thường được đặt trong thư phòng. Địch Hạo Huy bước vào một gian phòng, ở một kệ sách tìm kiếm. Ở ô thứ ba, y tìm được cái hộp cờ vua. Cầm lấy bàn cờ, y chuẩn bị ra ngoài.

Khi cầm lấy hộp cờ vua, Địch Hạo Huy liền thấy bên cạnh có một cái hộp. Bên trên có viết ba chữ Địch Hạo Huy, phía dưới còn viết hai chữ “Cuồng chứng”.

Địch Hạo Huy trái tim liền mãnh liệt co thắt lại. Y hiện tại nhìn thấy hai chữ này thì trong lòng vẫn còn sợ hãi. Tỉnh táo hai ngày nay, y đã suy nghĩ rất nhiều, cũng tìm lại được tinh lực mới, mới khiến y chấp nhận được sự thật không có trí nhớ trong vòng một năm. Đây thật sự giống như vừa tỉnh lại một giấc mộng. Cảnh còn người mất, biển cả thành ruộng dâu.

Địch Hạo Huy liền mở cái hộp, nhìn thấy bên trong tất cả đều là bệnh án, từ nước Mỹ cho đến trong nước. Báo cáo của các bác sĩ chẩn đoán bệnh, kết quả kiểm tra, phương án trị liệu đều viết lại một cách tỉ mỉ. Cơ bản mỗi ngày dùng thuốc gì đều có thể tra ra được.

Càng xem Địch Hạo Huy càng thêm kinh ngạc. Đây gần như là bao quát hết tất cả những thầy thuốc nổi tiếng nhất của Trung Quốc và phương tây. Mấy đại danh thủ quốc gia tất cả đều xuất động, nhưng không ai có thể trị được bệnh cho mình. Theo như bệnh án thì bệnh của y là càng ngày càng nghiêm trọng.

Lật đến cái cuối cùng là bệnh án được ký tên Tăng Nghị. Nhưng xem vào bệnh án thì chính mình hẳn là mấy hôm trước ở Tướng Quân Lĩnh bị phát tác một lần, sau đó gặp được Tăng Nghị thì mới bắt đầu chữa trị.

Địch Hạo Huy nhìn thấy bệnh án, phía sau lưng toàn thân mồ hôi lạnh, trong lòng có một cảm giác muốn khóc. Đây chính là toàn bộ những gì mà mình đã trải qua trong một năm vừa qua. Uống thuốc, phát tác, uống thuốc, lại phát tác… Khó trách ông nội lại bảo rằng mạng của mình là do Tăng Nghị cứu về. Nếu không gặp được hắn thì có lẽ cả đời mình đều là như vậy mà trôi qua.

Mở cuốn bệnh án cuối cùng, phía dưới là một cái đĩa, bên ngoài bọc một lớp da. Ở trên có dán một cái nhãn “Băng video về cuồng chứng phát tác – Địch Hạo Huy”.

Địch Hạo Huy liền cất cái đĩa. Y muốn biết hơn một năm qua mình đã sống trong trạng thái như thế nào.

- Hạo Huy!

Bên ngoài truyền đến thanh âm của Địch lão:

- Tìm được cờ vua không cháu?

- Cháu tìm được rồi!

Địch Hạo Huy tùy tay đóng lại cái hộp, sau đó cầm hộp cờ vua đi ra ngoài:

- Cháu tìm được rồi. Để ở ngoài bàn đá phải không?

Địch lão hơi gật đầu, nhìn Địch Hạo Huy cầm bộ cờ vua đi ra ngoài. Địch lão trên mặt lúc này xuất hiện một tia không đành lòng. Đây là biện pháp mà Tăng Nghị đã bày cho ông, khiến Địch Hạo Huy ngẫu nhiên phát hiện bệnh án của mình, khiến y hiểu được mình trong hơn một năm qua đã trải qua cái dạng gì. Có như vậy thì mới giúp y tỉnh lại. Về sau sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa. Lúc ấy thì bệnh sẽ khỏi.

Chỉ có điều Địch lão có chút lo lắng. Hiện tại Địch Hạo Huy có thể ý thức tỉnh táo, Địch lão rất hài lòng, không nghĩ muốn phức tạp nữa. Phải biết rằng Địch Hạo Huy từ nhỏ đã tâm cao khí ngạo. Nếu chẳng may không chịu nổi đả kích này, tái phạm cuồng chứng thì biết phải làm sao bây giờ.

Không bao lâu sau, Tăng Nghị đã tới, thay đổi một kiểu áo Trung Quốc, thoạt nhìn hơi giống loại lang trung giang hồ.

Long Mỹ Tâm liền cười nói:

- Gọi anh đến chơi cờ, chứ không phải là đến bán cao da chó.

- Thật là nên cập nhật văn hóa truyền thống cho cô. Mặc như vầy mà cô bảo là bán cao da chó sao?

Tăng Nghị bất đắc dĩ cười, nói với Địch lão:

- Vẫn như cũ sao?

Địch lão suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vẫn như cũ.

Hai người ngồi xuống, phân biệt đưa ra một mã một xe. Long Mỹ Tâm vừa thấy mới bừng tỉnh ngộ. Hóa ra Địch lão nói là như vậy.

Ngồi bên cạnh xem một hồi, Địch Hạo Huy lại nói:

- Ông nội, ông cứ chơi với Tăng Nghị. Cháu muốn vào trong nghỉ ngơi.

Địch lão liền gật đầu:

- Ừ, vào đi. Bệnh nặng mới khỏi, vẫn cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Địch Hạo Huy lại nói:

- Cháu vào trong đây.

Nói xong liền cất bước vào phòng trong.

Địch lão nhẹ giọng ho khan một tiếng. Trương Kiệt Hùng sau khi nhận được ám hiệu thì khẽ gật đầu. Tuy rằng ánh mắt vẫn nhìn vào bàn cờ, nhưng lực chú ý vẫn ngay trên người Địch Hạo Huy. Ông luôn phải phòng ngừa có chuyện không may xảy ra.

Mọi người ở bên ngoài chơi cờ, nhưng đều có thể nghe thấy được động tĩnh trong phòng. Địch Hạo Huy đầu tiên là vào phòng. Một lát sau cầm một quyển sách đi ra, sau đó đi lên phòng của mình trên lầu hai.

Trương Kiệt Hùng liền lẻn vào phòng, một chút thanh âm cũng không phát ra. Nhẹ nhàng khéo léo như một con báo.

Địch lão lúc này tâm tư cũng đi theo Địch Hạo Huy lên lầu. Bàn tay của ông đẩy bàn cờ, ngồi một chỗ, nhẹ giọng thở dài.

Long Mỹ Tâm có chút khó hiểu, đang chuẩn bị mở miệng hỏi chuyện gì thì Tăng Nghị liền hướng cô xua tay, ra hiệu cô không cần nói chuyện, lẳng lặng ngồi một chỗ là được. Long Mỹ Tâm hướng Tăng Nghị nháy mắt ra dấu, muốn biết là chuyện gì đã xảy ra. Tăng Nghị làm như không phát hiện. Sự việc này không phải dùng ánh mắt là có thể giải thích rõ ràng.

Qua chừng bốn mươi phút, Trương Kiệt Hùng xuống dưới, ghé sát bên tai Địch lão nói vài câu.

Địch lão liền trầm giọng nói:

- Mau đem tình huống nói cho Tiểu Tăng nghe.

- Mười phút trước, trong phòng có động tĩnh, nghe thanh âm thì hẳn là Hạo Huy đang khóc.

Trương Kiệt Hùng dừng một chút, thấy Địch lão không tỏ vẻ gì thì liền nói tiếp:

- Theo sau, tôi chợt nghe Hạo Huy trong phòng không ngừng nhắc tới, cụ thể là chuyện gì thì nghe không rõ lắm. Nhưng luôn miệng nói “Không đáng”, “Không nên”…

Tăng Nghị liền nhẹ nhàng thở ra. Xem ra thì chính mình phán đoán không sai. Địch Hạo Huy sau khi tỉnh lại, mặc kệ là năm ngoái đã xảy ra chuyện gì, y hiện tại đã ý thức được những gì mà y đã làm là không đáng. Chỉ cần y có thể nghĩ như vậy thì căn bệnh kia không cần trị cũng có thể khỏi.

Địch Hạo Huy là công tử thế gia, tầm mắt cao xa, kiến thức không tầm thường. Y sẽ đem những gì mình gặp phải một năm trước đây so với tiền đồ mà y hẳn đã có thì trong lòng sẽ có sự lựa chọn.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tăng Nghị dám mạo hiểm dùng chiêu này. Nếu đổi là người thường thì không có biện pháp làm như vậy. Chỉ có thể chậm rãi tiến hành khai đạo. Bởi vì người bình thường có thể đạt được những gì thì vốn rất ít. Có một vài thứ người đó hẳn cho là không thể mất đi, anh bảo người đó xem lại bộ dạng cuồng bệnh của mình, khả năng không thể khiến người đó cảm thấy hối hận, ngược lại nói không chừng sẽ kích thích người đó trở nên cực đoan hơn. Người đó sẽ nghĩ rằng là ai đã hại y thành như thế, và sẽ đi liều mạng với người đó.

Chữa bệnh chính là vì một nguyên nhân khác.

Càng là người thường thì khả năng tha thứ lại càng thấp. Chúng ta thường xuyên có thể nhìn thấy những người đánh nhau trên đường. nhưng lý do đánh nhau đôi khi lại cảm thấy rất buồn cười. Khả năng người khác chỉ nhìn y một cái, nhưng y lại cảm thấy người đó khinh bỉ y, sẽ bắt đầu huy động quyền chưởng. Còn người địa vị cao hơn, thậm chí tuyệt sẽ không chửi ầm lên. Bọn họ hiểu được khi nào thì có thể nhượng bộ, khi nào thì không thể.

Trong quan trường cũng giống như vậy. Cán bộ địa vị càng thấp, mặc kệ là làm sao, tổng cũng sẽ nói “Bố là Trưởng phòng” hay gì đó nói ra ngoài, sợ rằng người khác không biết mình là ai. Vì tranh nhau một cơ hội thăng tiến mà trở mặt với nhau. Nhưng cán bộ địa vị càng cao thì khi đối mặt với đối thủ cạnh tranh của mình, y thậm chí có thể duy trì vẻ mặt rất thành ý. Anh nói y âm hiểm cũng được, nói y có lòng dạ sâu sa cũng được, nhưng hạng người này sẽ không bao giờ nói rằng “Bố là xxxx” ra ngoài miệng, tuy nhiên trong lòng so với bất cứ kẻ nào đều rõ ràng mình là ai.

Địch Hạo Huy chính là người như vậy. Anh ta có khả năng vượt qua được những gì mà người thường không thể vượt qua. Y còn trẻ, có đôi khi cũng có những cơn giận thất phu, nhưng đó không phải là thái độ của một kẻ bình thường.

Tăng Nghị trong lòng hơi có chút cảm thán. Sau khi tiến vào thể chế này được nửa năm, hắn tiếp xúc với muôn hình muôn vẻ cán bộ. Có đôi khi hắn suy nghĩ, cán bộ căn bản là một quần thể đặc thù. Nếu muốn chữa bệnh cho bọn họ, nhất định phải có một lý luận chữa bệnh dùng trong quan trường một cách logic mới được.

Khả năng này cũng là vì sao năm đó ông nội lại tổng kết cho mình một quyển chuyên môn về các trường hợp chữa bệnh cho cán bộ các cấp. Tăng Nghị nghĩ như vậy.

- Tiểu Tăng…

Địch lão thấy Tăng Nghị có chút thất thần thì liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Tăng Nghị phục hồi lại tinh thần nói:

- Không có việc gì. Tôi nghĩ Địch Hạo Huy hẳn là đã nghĩ thông.

Nghe xong những lời này của Tăng Nghị, Địch lão mới yên lòng:

- Còn có trị liệu khác hay không?

Tăng Nghị lắc đầu:

- Ngày mai xem khí sắc của anh ấy khi rời giường. Nếu tôi đoán không sai, anh ấy rất có khả năng yêu trở về đơn vị.

Trương Kiệt Hùng một bên lại hỏi:

- Có còn cần điều tra chuyện phát sinh một năm trước hay không?

- Không cần, mọi người cứ coi đó là một bí mật.

Tăng Nghị cười:

- Người có bí mật thì mới trở nên trưởng thành.

Địch lão hơi gật đầu. Mỗi đứa bé đều trở nên chín chắn hơn khi bắt đầu có bí mật với cha mẹ mình. Việc này coi như chấm dứt. Chỉ cần Địch Hạo Huy suy nghĩ thông suốt là được rồi. Địch lão nói:

- Đánh thêm một ván nữa.

Nói xong, ông liền bày bàn cờ.

Ngày hôm sau, Tăng Nghị sau khi ăn qua điểm tâm, liền bước tới chỗ ở của Địch lão. Ngay cửa vừa vặn đụng phải Địch Hạo Huy đang muốn lên núi tản bộ với Địch lão.

- Tiểu Tăng, cùng nhau lên núi hoạt động gân cốt nhé?

Địch lão lên tiếng.

- Không được, không được. Ở huyện đang còn một đống công việc.

Tăng Nghị cười, nhìn sắc mặt của Địch Hạo Huy, phát hiện trên mặt y hắc khí đều biến mất. Đây là tín hiệu của việc bình ổn tính khí, chứng tỏ y đã hoàn toàn nghĩ thông suốt:

- Hạo Huy hôm nay khí sắc không tồi.

Địch Hạo Huy mỉm cười hai tiếng:

- Đều là nhờ Trưởng phòng Tăng diệu thủ hồi xuân.

Địch lão thấy Hạo Huy như vậy, trong lòng không ức chế được niềm vui. Xem ra đứa nhỏ này đã hoàn toàn khỏe hẳn rồi. Tỉnh táo hai ngày còn không thấy nó cười như thế. Địch lão nhân tiện nói:

- Cậu cứ đi lo công việc của mình. Để tôi bảo Hạo Huy lên núi với tôi một chút.

- Địch lão từ ái, Hạo Huy hiếu thuận, khiến người bên ngoài thật sự là hâm mộ.

Tăng Nghị cười nói, cũng không quấy rầy Địch lão hưởng thụ hạnh phúc gia đình nói:

- Có cơ hội thì Hạo Huy cũng xuống núi đến thị trấn đi dạo. Để tôi làm người dẫn đường cho anh.

Long Mỹ Tâm lúc này đi ra nói:

- Hạo Huy em cũng đừng mắc mưu anh ta. Bảo anh ta làm người dẫn đường thì thật sự chẳng có gì thú vị.

Long Mỹ Tâm cũng thay đổi đôi giày, xem ra là muốn chạy lên Trường Ninh Sơn. Hôm nay cô không muốn đi vòng vo với Tăng Nghị nữa.

Tăng Nghị mỉm cười, cùng Địch lão cáo từ rồi xuống núi đi làm.

Trở lại phòng Xúc tiến đầu tư, đem chuyện ngày hôm qua thương lượng với Vương Húc Dân an bài xuống, sau đó Tăng Nghị liền nhận được điện thoại của Khang Đức Lai.

- Tiểu Tăng, cậu đến chỗ tôi một chuyến.

Khang Đức Lai cũng không nói chuyện gì, liền cúp điện thoại.

Tăng Nghị đành phải chạy đến UBND huyện, gõ cửa phòng làm việc của Khang Đức Lai. Khang Đức Lai chỉ vào sofa nói:

- Ngồi đi, ngồi xuống rồi nói.

Tăng Nghị sau khi ngồi xuống thì lên tiếng hỏi:

- Bí thư Khang, có phải là chuyện của Bạch Gia Thụ?

Khang Đức Lai từ sau bàn làm việc bước ra nói:

- Chuyện của Bạch Gia Thụ tôi cũng đã biết. Anh ta đồng ý giải trừ hợp đồng năm ngoái. Đồng thời, anh ta còn hứa hẹn ở thị trấn Phi Mã thành lập một trung tâm thu gom Tướng Quân Trà.

- Xem ra Bạch tổng rất thông minh. Trung tâm lưu trữ Tướng Quân Trà này vừa vặn bù lại cái không đủ hiện nay. Vùng núi quá lớn, dựa vào một nhà máy Tướng Quân thì khó mà làm cho chu đáo.

Tăng Nghị ngoài miệng thì nói nhưng trong lòng lại rất rõ ràng tính toán của Bạch Gia Thụ. Tiểu tử này là muốn cột vào một khối với mình. Hiện tại đơn đặt hàng của Tướng Quân Trà được xếp tới hai năm sau. Bạch Gia Thụ đầu tư xây dựng một trung tâm dự trữ trà, sợ là chỉ có nghiệp vụ thu trà, chứ không có nghiệp vụ trữ trà, xác định vững chắc là muốn thâm hụt tiền rồi.

- Chuyện này cuối cùng cũng có thể giải quyết. Công tác của cậu làm không tồi.

Khang Đức Lai khen ngợi một câu, theo sau sắc mặt ngưng trọng nói:

- Tôi tìm cậu là muốn hỏi rõ ràng một sự kiện. Ngày hôm qua, tại cảnh khu Kính Sơn có phải có một người ngoại quốc bị rắn độc cắn?

- Vâng!

Tăng Nghị liền gật đầu nói:

- Là có chuyện như vậy, lúc ấy tôi cũng có mặt tại Kính Sơn.

Khang Đức Lai đốt một điếu thuốc nói:

- Buổi sáng tỉnh gọi điện thoại trực tiếp đến chỗ tôi. Nói bệnh tình của người ngoại quốc đang nguy kịch. Bên đó họ trách cứ huyện Nam Vân chúng ta cứu viện bất lực.

- Điều này là vu cáo!

Tăng Nghị không nghĩ tới ả đàn bà kia là sói mắt trắng, lật lọng cắn người:

- Tôi chỉ dùng có mười phút thời gian để chạy đến hiện trường cứu viện, điều này sao có thể là cứu viện bất lực. Là chính bọn họ không chịu tiếp nhận liệu pháp Đông y của tôi, cứ muốn có huyết thanh kháng độc rắn. Tôi mới bảo đội công nhân của cảnh khu đưa anh ta xuống núi. Xe cứu thương lúc ấy đã chờ sẵn dưới chân núi. Một giây cũng không trì hoãn. Tôi có thể chịu trách nhiệm nói, trong sự kiện lần này, huyện Nam Vân chúng ta tuyệt đối phản ứng nhanh chóng, không tồn tại bất cứ một tình huống cứu viện bất lực nào.

- Tôi tin tưởng hết thảy những lời cậu nói:

Khang Đức Lai hút một hơi thuốc rồi dụi tàn thuốc:

- Sáng nay Chủ tịch huyện Tăng cũng đã nói với tôi, ở huyện đối với việc này còn xuất ra một báo cáo tỉ mỉ. Đã làm tốt lắm.

Tăng Nghị thấy thần sắc của Khang Đức Lai không ổn thì nói:

- Bí thư Khang, tôi lúc ấy cũng có mặt tại hiện trường. Lấy tốc độ cứu viện của tôi mà nói thì nếu người ngoại quốc đó có thể đúng lúc tiêm huyết thanh kháng độc thì tuyệt đối sẽ không phát sinh tình huống nguy cấp gì. Đây chính là vu cáo. Chúng ta phải biết rõ tình huống của người ngoại quốc đó.

Khang Đức Lai lên tiếng:

- Vấn đề là ở chỗ huyết thanh.

Tăng Nghị cau mày, biết là không ổn:

- Ở huyện không có huyết thanh.

Khang Đức Lai liền gật đầu nói:

- Bệnh viện của khu điều dưỡng cũng có một liều. Nhưng đáng tiếc là không đúng độc. Gã người ngoại quốc kia hiện tại đang trị liệu tại bệnh viện nhân dân tỉnh.

Tăng Nghị ngày hôm qua sở dĩ cho người ngoại quốc kia xuống núi trị liệu, thứ nhất là vì tức giận ả đàn bà hung dữ kia. Thứ hai là hắn đã dùng thuốc giải độc vẽ một vòng tròn trên đùi của người ngoại quốc. Trong một thời gian, nọc độc của rắn khó mà qua được cái vòng tròn đó. Đây có thể phòng ngừa rất lớn chất độc có thể lan tràn. Cho nên, khi hắn thấy đối phương không muốn dùng thuốc Đông y thì bảo họ xuống núi dùng huyết thanh.

Chỉ có điều, Tăng Nghị tuyệt đối không dự đoán được, huyện Nam Vân không ngờ không có huyết thanh chữa nọc rắn hổ mang.

Ngày hôm qua, người ngoại quốc kia được đưa tới bệnh viện nhân dân huyện, nhưng bởi vì không có huyết thanh kháng độc rắn nên lập tức được đưa đến bệnh viện khu nghỉ dưỡng. Khu nghỉ dưỡng có một liều huyết thanh kháng độc rắn nhưng lại là kháng độc rắn khác chứ không phải rắn hổ mang. Cho nên, người ngoại quốc tức tốc được đưa đến thành phố Long Sơn. Kết quả, tất cả các bệnh viện ở thành phố Long Sơn cũng không có huyết thanh. Đành phải đưa anh ta đến Vinh Thành.

Hiện tại tất cả mọi người sinh hoạt trong thành phố rất ít khi gặp phải rắn độc công kích. Huyết thanh kháng rắn độc không thuộc loại thuốc dự phòng của bệnh viện. Rất nhiều bệnh viện không có dự trữ loại huyết thanh này. Bởi vì huyết thanh chế phẩm rất khó bảo tồn, cần cố định trong một môi trường có nhiệt độ thấp, bảo đảm chất lượng rất ngắn. Hơn nữa, chỉ cần nhiệt độ thay đổi một chút thì sẽ dễ dàng biến chất. Chỉ có những bệnh viện lớn có thiết bị cất giữ hoặc là những viện nghiên cứu rắn chuyên nghiệp thì mới có thể có huyết thanh kháng độc rắn. Nhưng số lượng cũng không nhiều.

Rắn là một loại sinh vật rất lười biếng. Một năm, đa số thời gian đều ngủ đông trong hốc đá nào đó. Thời tiết lúc này tuy rằng chưa qua thanh minh, nhưng cũng không phải là thời điểm rắn độc thường lui tới. Cho dù bệnh viện có lưu trữ huyết thanh thì cũng chưa tới thời điểm để dùng.

Hơn nữa, huyết thanh kháng rắn độc cũng không phải tiêm vào là lập tức có thể thấy được hiệu quả. Thường là sau khi tiêm huyết thanh xong, nọc rắn không có phát tác nguy hiểm thì coi như mạng được bảo vệ. Nhưng bởi vậy là tạo thành đau đớn và sưng nhức, cần mất mấy tháng để khôi phục.

Người nước ngoài sau khi được đưa đến bệnh viện nhân dân tỉnh, rốt cuộc đã được tiêm một liều huyết thanh kháng rắn hổ mang. Nhưng bởi vì phải vận chuyển trên đường quá nhiều, chậm trễ thời gian không ít, nên nửa cái chân đã bắt đầu ở trong tình trạng độc ăn mòn, xảy ra tình trạng thối rửa, tình huống khá nghiêm trọng.

- Tôi trước kia lúc còn học ở trường Đảng, có một người bạn học công tác tại sở Nội Vụ. Tôi có hỏi thăm lai lịch của người ngoại quốc này.

Khang Đức Lai mày càng cau lại, cũng là cảm thấy chuyện này rất khó xử lý.

- Người này tên David, là người Mỹ. Cha của anh ta là cổ đông lớn trong một công ty dược phẩm mang tính toàn cầu, cung cấp rất nhiều thiết bị khám chữa bệnh và nghiên cứu. Đối với những học viện y ở Mỹ, cha của David cũng là người tài trợ lớn nhất. Ông ta cũng là Giám đốc của tổ chức WHO. Lần này David đến Trung Quốc, nghe nói chính là thực hiện kế hoạch quyên góp của tổ chức WHO.

Tăng Nghị rất không thích nói:

- Rắn độc đâu cần quan tâm cha người bị cắn là ai?

Khang Đức Lai khẽ nhíu mày. Nếu thái độ của Tăng Nghị như thế này thì sự tình sẽ rất khó giải quyết. Việc này cũng không thể trách Tăng Nghị. Vấn đề mấu chốt là tất cả các bệnh viện trong cả nước đều là như thế. Mọi người ai cũng không trữ huyết thanh kháng rắn độc, Cho dù Tổng thống Mỹ ở Kính Sơn bị rắn độc cắn thì cũng là tình huống như vậy. Nhưng vấn đề hiện tại là người ngoại quốc đó điểm danh ngay tên Tăng Nghị, nên vấn đề liền không dễ làm.

Tăng Nghị cũng thật là. Trong thể chế, người nào là không có việc nhiều việc ít. Vốn có những chuyện không cần mình xen vào. Vừa nghe có người bị rắn cắn thì liền liều mạng chạy lên núi. Cứu người ngược lại lại gây tai họa cho mình. Đó là một thế đạo gì vậy?

Khang Đức Lai cũng rất vì Tăng Nghị mà bất bình, nói:

- Như vậy đi, cậu viết một bản báo cáo, đem những tình huống ngay lúc đó viết cho rõ ràng. Chuyện này trách nhiệm không phải ở cậu, tôi sẽ thay cậu giải thích với tỉnh.

- Chuyện này căn bản chẳng cần phải giải thích. Hiện trường có nhiều người như vậy, đã có thể làm chứng cho tôi. Một sự kiện rõ ràng, rành mạch, dựa vào cái gì mà tên tây đó nói một câu thì tôi phải giải thích? Ai không rõ ràng thì cứ bảo người đó điều tra đi.

Việc này không nhắc tới thì thôi, nhắc tới là Tăng Nghị không kềm nén được cơn tức giận của mình. Chính mình còn chưa tìm ả đàn bà đó gây phiền toái thì ả đã tự tìm tới trước. Thật sự là buồn cười.

Khang Đức Lai liền quát lớn:

- Cậu đây là có thái độ gì, còn có ủy khuất không chịu đựng được à? Hiện tại cũng chưa nói là truy cứu trách nhiệm của ai, chỉ bảo cậu đem tình huống lúc đó nói cho rõ ràng. Bộ điều này ủy khuất cậu sao? Thật muốn truy cứu trách nhiệm còn không phải là Bí thư Huyện ủy Nam Vân tôi sao?

Tăng Nghị không nói nữa. Hắn biết Khang Đức Lai là một người khá có tính cách lãnh đạo.

- Việc này là tôi gây ra, ở huyện không có quan hệ gì. Tôi không tin, đường đường trung hoa, lanh lảnh càn khôn còn có thể để cho một tên quỷ tây làm cho điên đảo sao?

Khang Đức Lai tức giận vô cùng. Ông ta biết tính tình của Tăng Nghị, nhưng không nghĩ tới Tăng Nghị lại như vậy. Nhận sai thì có gì đâu. Cậu cho dù có sai thì kia cũng không tính là nguyên nhân chủ yếu. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì không có huyết thanh thôi.

- Trong mắt cậu còn có tổ chức hay không? Còn có Khang Đức Lai tôi hay không?

Khang Đức Lai tức giận đứng lên, chỉ thẳng vào Tăng Nghị:

- Tôi hiện tại lấy thân phận của một Bí thư Huyện ủy, ra lệnh cho cậu về viết bản tường trình.

Tăng Nghị không nói hai lời, đứng dậy bỏ đi. Hắn không phải là thất lễ mà là giận.

- Phản rồi mà!

Khang Đức Lai thấy Tăng Nghị bỏ đi, liền mắng một câu rồi quay trở lại bàn làm việc của mình, sắc mặt lập tức ngưng trọng. Vừa rồi ông ta nói là nói như vậy, nhưng ông biết rõ, nếu người ngoại quốc kia thật sự xảy ra vấn đề, thì người chết chính là Tăng Nghị, cũng không phải mình có thể giúp hắn tránh được.

Ngồi một chỗ suy nghĩ một lát, Khang Đức Lai vẫn quyết định gọi điện thoại cho bạn học của mình ở trường đảng, cầu người ta chỉ mình biện pháp.

- Lão Khang, không phải là tôi không giúp mà là không có biện pháp để giúp.

Thanh âm trong điện thoại hạ thấp xuống:

- Tôi mới từ chỗ của Chủ nhiệm Từ về, nghe nói trong nhà của người nước ngoài đó đã thông qua đại sứ quán thực hiện áp lực, yêu cầu nghiêm túc truy cứu chuyện này. Ngoài ra, tổ chức WHO cũng tạm dừng kế hoạch viện trợ cho Trung Quốc. Bộ Y tế vì thế mà bị chấn động. Quả thật là khó khăn.

Khang Đức Lai liền nói không ra lời. Đây đều là chuyện gì? Tăng Nghị cứu người thì có gì sai, sao lại truy cứu hắn như vậy?

Thấy Khang Đức Lai không lên tiếng, bên kia lại nói:

- Lão Khang, ông hãy khẩn trương suy nghĩ lại một chút.

Lời này nghe sao mà không hiểu, ý tứ là muốn Khang Đức Lai mau chóng tìm kẻ chết thay. Sau đó xuống tay xử lý trước, tránh cho ở trên truy cứu xuống dưới mà bị động.

- Cám ơn bạn học cũ!

Khang Đức Lai nói một câu rồi cúp điện thoại. Sau đó đốt một điếu thuốc, tựa vào ghế sofa, trầm tư suy nghĩ.

Tăng Nghị rời khỏi UBND huyện, liền gọi điện thoại cho sư huynh Thiệu Hải Ba của mình:

- Sư huynh, ngày hôm qua ở bệnh viện tỉnh có phải tiếp nhận một ca người nước ngoài bị rắn cắn?

Thiệu Hải Ba lúc này đang bị sự việc này làm cho tức giận, liền nói:

- Đúng là có ca như vậy. Em làm sao mà biết được?

- Anh ta bị cắn ở Nam Vân.

Tăng Nghị đơn giản giải thích một câu nói:

- Hiện tại tình huống như thế nào?

- Thật không tốt. Vết thương trên đùi đang có dấu hiệu bị thối rữa. Nếu làm không tốt thì phải cưa chân.

Thiệu Hải Ba cảm thấy có chút không thể tin nổi nói:

- Tuy nhiên, tại sao chỉ bị rắn hổ mang cắn một cái lại thành ra như vậy?

- Đó là sau Kinh trập, rắn hổ mang xuất động lần đầu. Mấy tháng tích trữ nọc độc toàn bộ đã truyền vào anh ta đó.

Tăng Nghị thầm nghĩ thằng tây này thật sự là “có phúc”.

Trước kia khi đi phiêu bạt, chuyên môn dựa vào việc bán thuốc trị rắn cắn mà sống, Quý hoa tử Quý Đức Thắng đã từng nghiên cứu qua các loại rắn độc, đã cho ra một kết luận. Rắn xuất động độc tính phải lớn hơn rắn nhập động. Rắn ra ngoài kiếm ăn thường hay mang theo một túi nọc độc ra ngoài. Nhưng khi trở về thì nọc độc đã dùng đi không ít. Độc tính liền yếu đi. Còn rắn xuất động sau Kinh trập thì nọc độc còn mạnh hơn rắn xuất động bình thường. Mà rắn độc đang mang thai, độc tính lại càng mạnh hơn nữa.

Mười người bị mười lần rắn cắn thì khả năng cũng phải căn cứ vào tình huống cụ thể để đưa ra phương án trị liệu khác nhau.

Tây y thì không có cách nói xuất động nhập động, chỉ phân tích là bị loại rắn nào cắn thì có thể tìm ra huyết thanh đối ứng. Phương pháp đơn giản dễ nắm giữ, cho nên đa phần bệnh viện đều chậm rãi tiếp nhận, từ từ thay thế liệu pháp trung y. Ngay cả thuốc trị rắn của Quý Đức Thắng nổi tiếng cả nước nhưng hiện tại cũng có rất ít người biết.

Thiệu Hải Ba trong điện thoại thở dài:

- Hiện tại người nước ngoài này không phải do bệnh viện anh phụ trách. Có một chuyên gia ở Mỹ đến, vừa vặn có cuộc họp ở Nhật Bản, hiện tai đang ngồi máy bay tới. Bộ Y tế cũng đã phái ra một tổ chuyên gia đi nói chuyện rồi.

Tăng Nghị cau mày. Chuyện này đúng là chuyện bé xé ra to. Nhiều người như vậy, con rắn thì cũng chỉ dài chưa đầy hai thước, thịt cũng không đủ ăn. Hắn nói:

- Phiền anh cố gắng giữ mạng cho cái tên tây đó. Em hiện tại sẽ đến Vinh Thành ngay.

- Yên tâm đi, tạm thời không mất mạng được đâu.

Thiệu Hải Ba thầm nghĩ, huyết thanh đã tiêm rồi, mạng sống sẽ được bảo vệ. Nhưng chân thì giữ lại được hay không còn rất khó nói. Anh ta không biết tên tây đó đã tố cáo Tăng Nghị, nếu biết thì sợ là sớm đuổi gã ra khỏi bệnh viện. Nếu anh không tin tưởng trình độ bệnh viện của chúng tôi, vậy thì đi tìm người khác đi.

Cúp điện thoại, Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút, liền chạy đến Kính Sơn. Hắn muốn tìm được người dẫn đường ngày hôm qua, để cho gã nước ngoài đó tận mắt chứng kiến hiệu quả trị liệu của mình.

Đến Kính Sơn, hắn tìm Bành Tiểu Sơn hỏi thăm một chút. Tìm hơn hai giờ đồng hồ mới tìm được người dẫn đường ngày hôm qua. Người dẫn đường vừa nghe là chuyện gì xảy ra, lúc ấy phổi muốn nổ tung vì tức, vỗ ngực muốn đi cùng Tăng Nghị đến Vinh Thành. Ngày hôm qua chính mình bị rắn cắn, vậy mà tên tây đó ném mình bỏ chạy. Người dẫn đường hiện tại cũng đang một bụng tức, đang muốn tìm gã nước ngoài đó tính sổ.

Hai người ngồi ô tô đến Vinh Thành. Lúc ra khỏi thành phố liền nhận được điện thoại của Long Mỹ Tâm:

- Tăng Nghị, anh đang ở đâu vậy? Tôi phát hiện lên núi với Địch Hạo Huy chẳng có gì vui.

- Tôi hiện tại chẳng có thời gian đi chơi với cô. Tôi muốn tới Vinh Thành.

Tăng Nghị nói:

- Người nước ngoài ngày hôm qua chân phải cắt, tôi phải đến thăm một chút.

Long Mỹ Tâm biết cái cách Tăng Nghị nói chuyện với mình. Hắn nói như vậy, hơn phân nửa sẽ là không có chuyện như vậy. Long Mỹ Tâm lập tức biết được Tăng Nghị đang gặp phiền toái liền nói:

- Tôi hiện tại đang xuống núi. Anh có đi ngang qua Trường Ninh Sơn thì chở tôi đi luôn. Tôi cũng đi thăm một chút, thuận tiện ghé thăm chị Nam.

- Được, cô chuẩn bị đi.

Tăng Nghị nói xong liền cúp điện thoại, nhấn ga.

Lúc này, tại bệnh viện tỉnh Nam Giang, chuyên gia của Bộ Y tế, chuyên gia của tổ chức WHO đang cùng nhau đi tới, tập trung tại phòng bệnh của David thăm dò tình huống. Thiệu Hải Ba không chút để ý đi theo phía sau.

Vừa thấy chân của David, chuyên gia của tổ chức WHO liền cảm thấy không ổn. Nhìn cái chân này không giống như bị rắn độc cắn, mà giống như bị ngâm trong nước. Ông ta mang găng tay cao su vào, tiến lên cẩn thận xem xét vết thương, trên tay không dám ấn mạnh, sợ nếu dùng sức thì thịt trên đùi David sẽ rớt xuống.

- Tình huống không thể nào lạc quan.

Chuyên gia nước Mỹ sau khi xem xong liền lắc đầu.

- Không đúng!

Một vị chuyên gia của bộ Y tế cũng là người có trình độ nói:

- Người bệnh trước khi đưa vào trong bệnh viện đã có người thực hiện biện pháp cấp cứu, vẫn còn cứu được.

Chuyên gia nước Mỹ lại hỏi:

- Vậy thì dùng cái gì?

Lão chuyên gia chỉ vào đùi David nói:

- Mọi người hãy xem qua, các người có gặp qua vết cắn kỳ quái như thế này không? Vì sao nọc rắn chỉ chạy đến đầu gối, còn từ đầu gối trở lên trên thì dường như không bị nọc rắn tấn công?

Mọi người vừa thấy thì liền mở to mắt. Thật sự là không thể lý giải được. Đầu gối Davia hướng lên trên ba tấc không ngờ xuất hiện một vòng tròn màu đen. Phía dưới thì bị sưng thối, còn phía trên thì lại hoàn hảo chẳng có chuyện gì.

Mà dựa theo bình thường, dấu hiệu nọc rắn lan tràn là chân của David phải hoàn toàn sưng lên, thậm chí thối rữa mới đúng.

Sao lại thế này?

Nhóm chuyên gia kinh ngạc không ngừng. “Bức tranh” này không khỏi quá chuẩn. Quả thật nếu phải cắt đi thì chiếu theo chỗ đó mà cắt xuống thì tuyệt đối sẽ không sai, không lãng phí một miếng thịt nào của David, cũng không lưu lại một miếng thịt mục nát nào.

Quảng cáo
Trước /549 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Ở Bên Ai Cũng Đều Là Khoảng Trống Trong Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net