Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Thủ Tịch Ngự Y
  3. Chương 176 : Lừa đảo
Trước /549 Sau

[Dịch]Thủ Tịch Ngự Y

Chương 176 : Lừa đảo

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khang Đức Lai dù gì cũng là một chính khách lão luyện, vừa thấy biểu hiện của Tiếu Đăng thì biết tên nước ngoài David đó hơn phân nửa là đang gặp phiền toái. Lập tức ông ta nhìn chung quanh phòng họp rồi hỏi:

- Ai có thể liên lạc được với Tăng Nghị?

Người trong phòng họp chẳng hiểu ra làm sao. Bọn họ là thành viên tổ điều tra do thành phố phái tới, như thế nào lại có khả năng liên lạc được với Tăng Nghị? Toàn bộ phòng họp này cũng chỉ có Tương Trung Nhạc và Khang Đức Lai là có thể liên lạc với Tăng Nghị mà thôi.

- Tiếu Đăng tiên sinh, anh xem đấy, chẳng có ai có thể liên lạc được với Tăng Nghị.

Khang Đức Lai cầm lấy tách trà, thần thái nhàn nhã nhấp một ngụm, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng.

Tiếu Đăng mặc trang phục áo sơ mi của tây âu, lúc này hoàn toàn đã ướt đẫm. Hiển nhiên là trong nội tâm của ông ta lo lắng đến tột độ, nói:

- Tôi muốn đích thân đi gặp mặt Trưởng phòng Tăng ở phòng Xúc tiến đầu tư.

- Nếu không thì để chúng tôi gọi điện thoại cho phòng Xúc tiến đầu tư trước, tránh cho Tiếu Đăng tiên sinh đến đó lại mắc công. Nếu đồng chí Tăng Nghị đi làm thì bảo cậu ấy đến đây một chuyến.

Tương Trung Nhạc nói.

- Không!

Tiếu Đăng vội vàng xua tay:

- Tôi tự mình qua đó cũng được.

Tương Trung Nhạc cầm lấy điện thoại, đang muốn gọi thì lại nghĩ tới một sự kiện, liền quay đầu nói với Lôi Việt Thâm:

- Phó giám đốc sở Lôi, tôi cảm thấy tất yếu nên thay đồng chí Tăng Nghị giải thích một chút. Công việc của phòng Xúc tiến đầu tư chính là muốn ra ngoài làm việc. Vì tính chất công việc nên đồng chí Tăng Nghị bình thường rất ít khi ngồi trong phòng. Cơ bản đều là thoảng đến thoảng đi khắp nơi để kết nối, hợp tác với nhà đầu tư. Phó giám đốc sở Lôi ngàn vạn lần không cần hiểu lầm, cho rằng đây là tác phong công việc của đồng chí Tăng Nghị có vấn đề.

- Không đâu, không đâu!

Lôi Việt Thâm hận không thể phẩy tay áo bỏ đi. Tương Trung Nhạc này chính là muốn cầm con dao đâm mình. Ông ta nói:

- Có thể hiểu mà, có thể hiểu mà.

- Cám ơn Phó giám đốc sở Lôi đã thông cảm cho vất vả trong công việc của nhân viên cơ sở chúng tôi.

Tương Trung Nhạc nói một câu, rồi thấy Tiếu Đăng đã gấp đến độ ngồi cũng không yên, lúc này mới dò tìm số điện thoại rồi gọi:

- Tôi là Tương Trung Nhạc, đồng chí Tăng Nghị có đi làm hay không?

Một lát sau, Tương Trung Nhạc cúp điện thoại, nói:

- Tiếu Đăng tiên sinh, thật sự là tiếc quá. Nhân viên công tác của phòng Xúc tiến đầu tư nói rằng, Tăng Nghị ngày hôm qua ra ngoài làm việc, đến nay vẫn chưa trở về.

- Không còn cách liên lạc nào khác hay sao?

Tiếu Đăng vội vàng hỏi. Ông ta khó khăn lắm mới leo lên được chức vị như thế tại. Nhưng nếu không bảo tìm tìm được Tăng Nghị thì tiền đồ của ông ta sẽ toàn bộ hủy đi. Khẳng định sẽ phải trở lại Mỹ trở thành một anh nông dân chăn bò, nửa đời sau sống nhờ vào tiền trợ cấp.

Quan trọng nhất là, Tiếu Đăng phụ trách công ty đại diện ở Trung Quốc, cũng phạm không ít việc như hối lộ, cạnh tranh ác ý, đánh cắp ý tưởng nghiên cứu của công ty khác…Dựa vào quan hệ, Tiếu Đăng đã bãi bình hết thảy. Nhưng buổi chiều ngày hôm qua, một đơn vị cơ quan chính phủ có liên quan lớn nhất đột nhiên bị điều tra. Tiếu Đăng liền tìm hiểu tin tức, là có liên quan đến sự việc ở Nam Vân.

Cho nên, Tiếu Đăng không riêng gì là cứu David, mà cũng là cứu chính mình. Ông ta rất quen thuộc với nguyên tắc làm việc của Trung Quốc. Không thu thập anh thì thôi, chứ thực muốn thu thập anh thì anh tuyệt đối là xong đời. Làm không tốt thì cũng chưa chắc có thể về Mỹ được.

- Chúng tôi sẽ hết sức tranh thủ trong thời gian ngắn nhất liên lạc với đồng chí Tăng Nghị.

Khang Đức Lai lên tiếng, sau đó cười ha hả:

- Tiếu Đăng tiên sinh đường xa đến đây, thật sự là vất vả quá. Nếu không thì trước nghỉ ngơi một chút, sau khi liên lạc được với đồng chí Tăng Nghị thì chúng tôi sẽ thông báo với ngài.

Tiếu Đăng nào còn tâm trạng nghỉ ngơi, lúc này gấp đến độ một phút cũng chần chừ không được. Ông ta nói:

- Xin chính quyền huyện Nam Vân giúp tôi một tay. Tôi nhất định phải trong thời gian ngắn nhất liên lạc được với Trưởng phòng Tăng.

Người trong phòng họp tất cả đều không hiểu rốt cuộc Tiếu Đăng tiên sinh này tìm Tăng Nghị có việc gì. Như thế nào so với mất cha ruột còn sốt ruột hơn.

- Đó là điều dĩ nhiên.

Khang Đức Lai nhìn thoáng qua Tương Trung Nhạc.

- Đồng chí Trung Nhạc, cậu xem chuyện này….

Tương Trung Nhạc lập tức tỏ thái độ nói:

- Chuyện liên lạc với Tăng Nghị sẽ do tôi phụ trách.

Khang Đức Lai hơi gật đầu. Tương Trung Nhạc gần đây khiêm tốn hơn rất nhiều. Những thứ có thể tạo ra thành tích thì y không ngờ đều chủ động buông tha cho. Khang Đức Lai lên tiếng:

- Vậy thì vất vả cho đồng chí Trung Nhạc quá.

Lôi Việt Thâm lúc này mới nói:

- Hôm nay chuyện này có thể giải quyết viên mãn, thật sự không thể nào tốt hơn. Tôi thấy cũng không nên ở đây nữa. Lãnh đạo Tỉnh ủy đang chờ báo cáo của tôi,

- Phó giám đốc sở Lôi, ngài ngàn dặm xa xôi đến Nam Vân, dù sao cũng phải cho chúng tôi một cơ hội thể hiện vai trò của chủ nhà chứ.

Khang Đức Lai cười:

- Buổi tối tôi đã an bài xong hết rồi. Ngày mai có trở về cũng không muộn.

Lôi Việt Thâm xua tay nói:

- Công việc quan trọng hơn. Lãnh đạo Tỉnh ủy rất chú ý đến chuyện này. Tôi phải tự mình báo cáo.

Lôi Việt Thâm ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ tôi lưu lại làm gì? Lưu lại cho các người giễu cợt tôi à?

- Phó giám đốc sở Lôi thân gánh trọng trách, chúng tôi cũng không ép nữa. Trước mặt lãnh đạo Tỉnh ủy, còn mời Phó giám đốc sở Lôi chiếu cố huyện Nam Vân chúng tôi nhiều hơn.

Khang Đức Lai cũng không giữ lại, đứng dậy cười nói.

- Nhất định, nhất định!

Lôi Việt Thâm hiện tại suy nhất còn có thể bảo vệ mặt mũi của mình chính là lúc nào cũng nhắc đến lãnh đạo Tỉnh ủy.

Lôi Việt Thâm cũng là lão chính khách, trải qua sự xấu hổ và giận dữ, rất nhanh liền điều chỉnh tâm trạng của mình. Tăng Nghị có thể khiến cho đại diện của đối phương sốt ruột tìm đến nơi, lại là đến xin lỗi thì hiển nhiên là người có năng lực. Chính mình nếu cái gì cũng không nhìn ra thì chẳng phải là đầu óc bã đậu sao? Hôm nay chuyện này tuy rằng là nằm ngoài dự kiến của mình, nhưng cuối cũng vẫn là viên mãn giải quyết. Khi trở lại tỉnh thì mình cũng còn có cái nói với lãnh đạo tỉnh. Dưới sự điều đình của mình, đại diện nước Mỹ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đưa ra được lựa chọn chính xác có lợi cho sự hữu nghị giữa hai nước Trung Mỹ.

Nghĩ thông suốt, Lôi Việt Thâm tâm lý cũng không xấu hổ nữa. Ông ta nói:

- Bí thư Khang phải làm tốt công tác tiếp đãi Tiếu Đăng tiên sinh. Nếu có cái gì cần hỗ trợ thì cứ việc đề xuất.

- Sau khi việc đầu tư của Tiếu Đăng tiên sinh được chứng thực thì phiền đến Phó giám đốc sở Lôi là không thể thiếu rồi.

Khang Đức Lai cười rất nhiệt tình. Sự việc đã được giải quyết, ông ta tất nhiên sẽ không đối nghịch với Lôi Việt Thâm nữa.

Lôi Việt Thâm gật đầu nói:

- Suy xét đến hoạt động ngoại giao mà huyện nam vân cần, tôi thấy tất yếu nên đặt một văn phòng ngoại giao ở Nam Vân.

Chính trị chính là như thế. Lúc trước thì song phương đấu nhau giương cung bạt kiếm. Giờ phút này lại rất hòa nhã, cùng thiết lập sự việc ngoại giao.

Sau khi tiễn Lôi Việt Thâm và tổ điều tra trở lại thành phố, Khang Đức Lai lại mời Tiếu Đăng đến văn phòng của mình ngồi.

Trên bàn làm việc là tấm ảnh chụp Khang Đức Lai và Thái tử nước Anh rất bắt mắt. Tiếu Đăng nhìn thoáng qua rồi nói:

- Nếu tôi nhìn không lầm thì đây là Thái tử Charles của vương quốc Anh.

Khang Đức Lai liền cười rất vui vẻ nói:

- Đây là ảnh kỷ niệm trong hoạt động buôn bán mậu dịch ở Anh năm ngoái.

Tiếu Đăng thầm nghĩ, khó trách sau khi mình tới Nam Vân, một chút quyền chủ động đều không lấy được. Hóa ra Khang Đức Lai là một cao thủ về ngoại giao. Người mà Tiếu Đăng không muốn đụng tới chính là những cán bộ có kinh nghiệm ngoại giao của Trung Quốc. Những người này hoàn toàn khác với những cán bộ sợ người nước ngoài như sợ cọp, rất khó đối phó. Tiếu Đăng liền nói:

- Bí thư Khang, không biết khi nào thì có thể liên lạc được với Trưởng phòng Tăng?

- Chủ tịch huyện Tăng tự mình liên hệ, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả.

Khang Đức Lai ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Tiếu Đăng đến tim Tăng Nghị, hơn phân nửa là bởi vì vết thương của David. Nghe nói là rất nghiêm trọng. Sớm biết như thế thì lúc trước đừng làm. Lúc trước cảm thấy không dùng được Tăng Nghị thì đi cáo trạng hắn. Hiện tại chữa không được thì trái lại đi cầu Tăng Nghị.

Tương Trung Nhạc gọi điện thoại cho Tăng Nghị, nhưng mặc kệ là số điện thoại công việc hay là cá nhân đều không thể liên lạc được. Tương Trung Nhạc đành phải gọi điện thoại cho Thang Vệ Quốc, xem Thang Vệ Quốc có biết tung tích của Tăng Nghị hay không.

- Ở đây!

Thang Vệ Quốc nhìn Tăng Nghị đang câu cá cách đó hai trăm mét nói:

- Cậu ấy đang bận nói chuyện với một nhà đầu tư.

- Phiền Trung tá Thang chuyển lời một tiếng, nói là David tiên sinh đã phái tới một vị đại diện, nói là nguyện ý ở huyện Nam Vân đầu tư hai trăm triệu xây dựng một nhà máy. Muốn mau chóng gặp được cậu ấy.

Thang Vệ Quốc muốn chửi chó má. Đám người nước ngoài này như thế nào lại chống đỡ không được. Lúc này chưa được hai ngày thì đã cho người tới thỏa hiệp. Không ngờ còn xuất ra hai trăm triệu xin tha thứ. Đây không phải là phá hư chuyện tốt của bố sao? Thang Vệ Quốc hiện tại từng bước đuổi sát Tăng Nghị, tận tình khuyên nhủ Tăng Nghị nên gia nhập vào quân đội. Bên này còn chưa thu phục được thì bên kia đã giương vũ khí đầu hàng:

- Tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời cho cậu ấy.

Thang Vệ Quốc cúp điện thoại, sau đó đi đến phía trước, hỏi Long Mỹ Tâm:

- Tôi hỏi cô, cô có phải là đã phá rối hay không?

Ba người này đang thi câu cá với nhau. Mỗi người cách nhau năm sáu chục thước, xem ai câu được nhiều nhất.

Long Mỹ Tâm chiếm được một vị trí tốt. Cô ngồi dưới gốc cây, có tán cây tỏa ra, nhà nhã vừa câu cá vừa đọc sách. Nghe được lời nói của Thang Vệ Quốc thì lên tiếng:

- Quỷ nước Mỹ ném cờ đầu hàng à?

Thang Vệ Quốc oán hận nói:

- Có phải là cô đã làm gì đó hay không?

Long Mỹ Tâm liền ngồi dậy, cầm lấy đồ uống nói:

- Được rồi, không phải tôi nói anh đó, anh giống như Tư Mã Chiêu vậy. Ngay cả lão Tả keo kiệt của Du Nhiên Cư này cũng nhìn ra được. Tăng Nghị như thế nào lại gia nhập vào quân đội chứ? Anh hãy tỉnh lại đi.

Thang Vệ Quốc rất tức giận nói:

- Gia nhập vào bộ đội có cái gì mà không tốt chứ? Cái tên tiểu tử này vì sao lại không đáp ứng?

- Nếu là thời đại chiến tranh, không cần đợi anh nói, tên tiểu tử kia đã sớm vọt lên tiền tuyến rồi. Nhưng hiện tại là thời hòa bình, anh bảo một thầy thuốc như anh ta gia nhập vào quân đội để làm gì? Ngoại trừ chữa bệnh cho lãnh đạo, thì còn có thể làm gì được nữa?

Long Mỹ Tâm uống một ngụm, nhìn cái chai rỗng tuếch rồi nói:

- Đúng rồi, quỷ nước Mỹ đưa ra điều kiện gì vậy?

- Đầu tư xây dựng một nhà máy hai trăm triệu ở huyện Nam Vân.

Thang Vệ Quốc cầm một hòn đá, hung hăng ném xuống nước nói:

- Một chiến tích rất lớn, tôi thấy Tăng Nghị là không có cách nào từ chối.

Long Mỹ Tâm liền xem thường:

- Không cần ném đá như vậy, anh làm cho cá của tôi sợ chạy hến rồi.

Xong rồi lại nói:

- Anh cứ yên tâm, điều kiện này tôi còn không đáp ứng thì làm sao mà Tăng Nghị đáp ứng được.

Thang Vệ Quốc lên tiếng:

- Không thể nào. Hai trăm triệu cũng không phải là con số nhỏ.

Dù sao Thang Vệ Quốc chính mình cũng không có đến hai trăm triệu để lôi kéo Tăng Nghị. Quân khu cũng không có.

- Chiêu này của người Mỹ chỉ đối với được với người bình thường, còn Tăng Nghị thì sợ là không được.

Long Mỹ Tâm rất thích ý, hướng chiếc ghế đá đi tới:

- Không tin thì anh cứ đem tin tức này nói cho Tăng Nghị biết, xem phản ứng của anh ta như thế nào.

Thang Vệ Quốc cũng không tin, liền hô to:]

- Tiểu Nghị, Tương Trung Nhạc gọi điện thoại báo, nói cái tên David kia nguyện ý đầu tư hai trăm triệu, xây dựng một nhà máy ở Nam Vân.

- Đã biết!

Tăng Nghị từ xa hô to một tiếng, nhưng cũng không nhúc nhích, thậm chí đầu cũng không xoay lại liếc mắt một cái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt nước.

Thang Vệ Quốc liền cảm thấy buồn bực. Hai trăm triệu không ngờ cũng không làm tên tiểu tử này nhúc nhích một tiếng. Y hỏi Long Mỹ Tâm:

- Sao lại thế này? Tôi cảm thấy điều kiện này có thể chấp nhận được.

Long Mỹ Tâm cười nói:

- Quỷ nước Mỹ cũng không phải thằng ngốc. Bọn họ ở huyện Nam Vân đầu tư hai trăm triệu, nhưng cuối cùng khẳng định có thể kiếm được một tỷ. Nếu đem cơ hội kiếm tiền về cho mình giống như một lời xin lỗi thì quả thật là không có thành ý. Anh ta dùng tiền để cứu cái chân của mình chứ không phải là lợi dụng cái chân của mình để tăng giá trị tài sản sao?

Thang Vệ Quốc lúc này mới hiểu được:

- Thì ra là như vậy!

Long Mỹ Tâm cười khanh khách:

- May mắn là chị Nam giỏi buôn bán. Nếu giao hết cho anh thì sớm muộn cũng bị phá sản.

Kỳ thật thì cũng không thể trách Thang Vệ Quốc. Người trong thể chế đã dưỡng thành một loại suy nghĩ được chiều chuộng. Gặp được loại chuyện này thì bọn họ đầu tiên là suy nghĩ đến chiến tích. Có thể vì con đường làm quan của mình mà gia tăng nhiều chiến mã. Đối với chiến tích quan trọng mà David đề xuất ra, sợ là gần như không ai từ chối.

Còn Long Mỹ Tâm thì đã từng cùng với Tăng Nghị chui qua cái vùng khỉ ho cò gáy, rất rõ ràng Tăng Nghị là người như thế nào. Nếu hắn là người để ý đến chiến tích thì năm đó sẽ không bỏ ra công sức ngồi xổm ở xã Lão Hùng. Bằng mối quan hệ của hắn, kéo đến vài vụ đầu tư thì tuyệt đối chẳng thành vấn đề. Nhưng chỉ trách cái bọn quỷ tây đó lại chọn nhầm đối tượng. Bọn họ cứ tưởng rằng mình đã quen thuộc với lệ thường trong quan trường nhưng lại không hiểu Tăng Nghị người này. Lúc này hà tiện là không được đâu.

Thang Vệ Quốc lúc này như thoáng chút suy nghĩ. Lời nói của Long Mỹ Tâm khiến y nhận ra, chiêu của mình dùng để đối phó với Tăng Nghị đã hoàn toàn sai. Anh phải làm cho tên tiểu tử này cảm thấy gia nhập vào quân đội là một việc rất có giá trị thì lúc ấy hắn mới gia nhập. Cái gì gọi là hiểu chi lấy tình, động chi lấy lý chỉ là lãng phí nước miếng. Tên tiểu tử kia biết rõ quỷ nước Mỹ sẽ khó mà giữ được tính mạnh, còn có thể bình yên ngồi chỗ này câu cá, căn bản là hạng người không phải dùng tiền có thể thuyết phục được.

- Cùng với Tăng Nghị xưng huynh gọi đệ đã lâu, cuối cùng tôi mới phát hiện tôi còn không hiểu cậu ấy bằng cô.

Thang Vệ Quốc nói một câu rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Long Mỹ Tâm sắc mặt đỏ lên. Những lời này của Thang Vệ Quốc khiến cho tim của cô đập hơi nhanh. Tuy nhiên nhìn lại bộ dạng của Thang Vệ Quốc thì hẳn là không có ý nào khác, Long Mỹ Tâm mới nhẹ nhàng thở ra, nằm xuống tiếp tục đọc sách.

Tương Trung Nhạc đợi cả nửa ngày cũng không thấy Tăng Nghị gọi điện thoại trở về. Chỉ biết Tăng Nghị có ý muốn tránh mặt đại diện của David. Y liền đứng dậy đi gặp Khang Đức Lai, nói:

- Các loại biện pháp đều thử, nhưng vẫn không liên lạc được với Tăng Nghị.

Tiếu Đăng vừa nghe thì liền lập tức cảm giác không ổn. Ông ta ở bên này cơ bản đã đem quyết định đầu tư bàn với Khang Đức Lai, nhưng nếu liên lạc với Tăng Nghị không được thì việc này chỉ là con số không. Chủ tịch tìm không được Trưởng phòng. Trong quan trường Trung Quốc, căn bản là không có khả năng tồn tại.

- Bí thư Khang, nếu liên hệ không được với Trưởng phòng Tăng, thì khoản đầu tư này rất khó mà chứng thực.

Tiếu Đăng nhắc tới với giọng điệu lo lắng.

Khang Đức Lai thầm nghĩ anh còn uy hiếp tôi à? Tôi đã nhìn thấu được anh ngoài miệng thì miệng cọp nhưng gan thỏ, lập tức nói:

- Một khi đã như vậy thì cứ đợi liên lạc được với Tăng Nghị rồi nói sau. Tiếu Đăng tiên sinh hôm nay cứ ở lại huyện Nam Vân. Sau khi liên lạc được với Tăng Nghị thì chúng tôi sẽ thông báo cho ngài.

Tiếu Đăng mở to mắt. Ông ta không thể không thừa nhận, quân bài mình lật ra chưa được một giây thì quyền chủ động đã không còn ở trong tay mình.

- Bí thư Khang, không cần hiểu lầm. Tôi chỉ là mau chóng muốn liên lạc với Trưởng phòng Tăng, sau đó đem sự việc đầu tư này chứng thực xuống dưới. Dù sao thì Trưởng phòng Tăng là phụ trách công tác thu hút đầu tư mà.

- Chúng ta cũng là như vậy mà suy xét.

Khang Đức Lai thản nhiên nói. Hiện tại sốt ruột chính là đám người nước ngoài đó. Ông ta tuyệt sẽ không để ý đến lời nói của đám nước ngoài này. Nói không chừng còn có thể kiếm thêm ngạch đầu tư.

Tiếu Đăng gấp đến độ muốn chết, nhưng huyện Nam Vân thì lại nói không tìm thấy Tăng Nghị. Ông ta cũng không còn cách nào, trước phải đem tình huống báo cáo lại cho David. Sau đó xin chỉ thị mà thôi.

Khang Đức Lai về đến nhà, sau khi ăn xong cơm chiều thì Tăng Nghị gọi điện thoại tới. Khang Đức Lai cười nói:

- Tôi nghĩ cậu cũng nên gọi điện thoại nói chuyện với tôi một chút chứ.

- Tôi không đồng ý nhận đầu tư của Tiếu Đăng.

Tăng Nghị nói:

- Đầu tư này không phù hợp với chính sách thu hút đầu tư của huyện Nam Vân. Nhà máy thuộc loại gây ô nhiễm, đối với hoàn cảnh phá hư rất lớn. Huyện Nam Vân lại ở đầu nguồn nước, không thích hợp để thành lập nhà máy.

Khang Đức Lai cau mày nói:

- Xí nghiệp mà Tiếu Đăng nói là xí nghiệp mang tính toàn cầu. Về phương diện xử lý khí thải, ô nhiễm nguồn nước đã có phương tiện tiên tiến xử lý. Nếu có thể làm tốt phương diện xử lý này, thì tôi nghĩ vẫn khá khả thi. Chúng ta trước có thể liên hệ với phòng Bảo vệ môi trường làm thành một báo cáo.

Tăng Nghị cũng không biện luận với Khang Đức Lai làm gì:

- Bí thư Khang, tôi đã tra qua tư liệu. Tài sản mà gia tộc của David nắm giữ nhiều nhất không phải là sản xuất mà là nghiên cứu y học và bồi dưỡng nhân tài trong y học. Theo tôi được biết, thành phố Long Sơn chúng ta cũng không có một trường đại học chuyên nghiệp về y cả. Ngay cả toàn bộ tỉnh Nam Giang cũng chỉ có một trường đại học y. Ngoài ra, trường đại học Vinh Thành của chúng ta cũng xếp hạng gần cuối trong các trường đại học trên cả nước.

Khang Đức Lai liền hiểu được ý tứ của Tăng Nghị. Tiểu tử này phần ăn không phải quá lớn quá sao? Thành lập một trường đại học y khó khăn cũng không phải bình thường. Hơn nữa, Tiếu Đăng cũng chưa chắc đã đáp ứng:

- Haha, Tiểu Tăng à, bước chân này có phải là quá lớn hay không?

- Sự là do con người làm ra.

Tăng Nghị nói.

Theo như trong lòng thì Khang Đức Lai đối với vấn đề thành lập trường đại học y cảm thấy rất có hứng thú. Nếu có thể ở huyện Nam Vân thành lập một trường y chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ đề cao danh khí và địa vị cho huyện Nam Vân thật lớn. Chiến tích này còn lớn hơn so với việc xây dựng một nhà máy. Nhưng Khang Đức Lai cũng có băn khoăn. Thành lập một trường y đề cập đến rất nhiều mặt. Đây không phải là chuyện mà huyện có thể tự chủ quyết định. Cho dù có được ở trên phê chuẩn thì nhân tài dạy học có thể tiến cử ở đâu. Phải biết rằng đây chỉ là một thị trấn nhỏ, mời không đến được đại Bồ Tát. Đầu nhập hàng năm vào công tác dạy học cũng không phải là con số nhỏ.

Ngẫm nghĩ một chút, Khang Đức Lai nói:

- Chuyện này tính khả thi quá thấp.

Khang Đức Lai thân ngồi ở vị trí bất động, không thể mạo hiểm như Tăng Nghị. Đến lúc đó làm không được khẳng định sẽ gặp phải phiền toái.

Tăng Nghị liền cười nói:

- Bí thư Khang, nếu ngài không ủng hộ thì sự việc này nếu tranh thủ được thì tôi không muốn rơi trên đầu người khác đâu.

Khang Đức Lai trong lòng buồn bực. Tăng Nghị không ngờ lại sử dụng chiêu uy hiếp mình. Xem ra hắn đã quyết tâm đập cho người Mỹ một gậy. Tuy nhiên, nghĩ đến năng lực của Tăng Nghị, Khang Đức Lai lại có điểm động tâm. Phiêu lưu và kỳ ngộ vĩnh viễn đều cùng tồn tại.

- Tôi sẽ suy xét một chút.

Khang Đức Lai nói.

- Bí thư Khang thì chờ kịp, nhưng người Mỹ kia thì không chờ được.

Tăng Nghị cười.

Khang Đức Lai hiểu được ý tứ của Tăng Nghị, Hiện tại mình chính là dao thớt, còn người Mỹ kia chính là con cá nằm trên thớt. Lúc nào đem ra làm thịt cũng chưa biết

- Tôi biết rồi.

Khang Đức Lai nói một câu rồi cúp điện thoại, nghĩ tiểu tử Tăng Nghị này lá gan càng lúc càng lớn. Cái gì hắn cũng dám đập. Nếu chẳng may đập không trúng thì ngược lại gây phiền phức cho mình sao?

Buổi sáng hôm sau, Tiếu Đăng sáng sơm đã đến văn phòng của Khang Đức Lai:

- Bí thư Khang, có liên lạc được với Trưởng phòng Tăng hay không?

- Ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi nói.

Khang Đức Lai mỉm cười:

- Nửa đêm ngày hôm qua rốt cuộc cũng liên lạc được với Tăng Nghị. Sợ quấy rầy Tiếu Đăng tiên sinh nghỉ ngơi nên không nói cho ngài biết.

Tiếu Đăng nhẹ nhàng thở ra:

- Trưởng phòng Tăng khi nào có thể trở về Nam Vân?

- Cậu ấy đang phụ trách đàm phán một hạng mục đầu tư với giá trị đến năm trăm triệu đồng. Tạm thời chưa thể về được.

Khang Đức Lai nói.

Tiếu Đăng thầm nghĩ Khang Đức Lai quả thực đúng là công phu sư tử ngoạm. Ý tứ này không cần nói rõ cũng hiểu. Hạng mục của anh chỉ mới có hai trăm triệu, tổng không thể khiến Tăng Nghị buông hạng mục năm trăm triệu về đàm phán hạng mục hai trăm triệu với anh.

- Bí thư Khang, chúng ta đối với việc đầu tư ở Nam Vân rất có thành ý. Ngày hôm qua, sau khi kết nối với David tiên sinh xong, chúng tôi quyết định đem ngạch đầu tư lên ba trăm triệu.

Khang Đức Lai thật là có điểm đau lòng. Buông tha cho hạng mục ba trăm triệu đồng thật sự là đáng tiếc. Ông ta nói:

- Tôi tin tưởng vào thành ý của mọi người. Và tôi cũng đã đem ý định đầu tư của mọi người nói cho Tăng Nghị biết. Tuy nhiên, Tăng Nghị lại bảo tôi nói với ngài một vấn đề. Đầu tư nhà máy bởi vì tồn tại khả năng ô nhiễm môi trường, đối với chính sách thu hút đầu tư của huyện Nam Vân chúng tôi không phù hợp.

Tiếu Đăng liền biết ý tứ của Khang Đức Lai. Ông ta trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Nếu đổi là địa phương khác, chỉ cần mình hô một tiếng đồng ý đầu tư, lãnh đạo địa phương đó đều có thể đánh vỡ đầu, hận không thể trực tiếp đem quà tặng người. Chỉ cần hạng mục được chứng thực, đâu thèm quan tâm đến cái việc ô nhiệm hay không ô nhiễm. Như thế nào khi tới Nam Vân, sự tình này liền đảo ngược. Một ý kiến của một Trưởng phòng, không ngờ có thể xoay chuyển được Chủ tịch huyện và Bí thư Huyện ủy.

- Tôi có thể cảm nhận được thành ý của mọi người. Nhưng nếu cự tuyệt thẳng thừng thì khả năng là không thích hợp, sẽ xúc phạm đến tình cảm đôi bên chúng ta.

Khang Đức Lai cầm lấy tách trà của mình.

- Vâng, chúng tôi rất có thành ý. Đối với vấn đề huyện quan tâm đến ô nhiễm, chúng tôi nhất định sẽ đặt lên vị trí suy xét hàng đầu.

Tiếu Đăng khẩn trương nói, thấy ý tứ của Khang Đức Lai việc này còn có thể thương lượng. Tôi chỉ biết không có một cán bộ Trung Quốc nào có thể chống đỡ được chiến tích. Nhất là một địa phương kinh tế lạc hậu như Nam Vân.

Khang Đức Lai cười nói:

- Tôi biết bên phía mọi người trên toàn bộ thế giới quyên góp xây dựng không ít cơ cấu khám chữa bệnh, cùng với các trường đại học y. Nếu quý công ty có thể đem số tiền này đầu nhập vào xây dựng một trường y thì chúng tôi cảm thấy thích hợp vô cùng.

Tiếu Đăng liền kìm không nổi, muốn mắng một tiếng. Đây là lừa đảo. Ông ta trước đây không phải chưa từng làm qua chuyện đưa tiền cho người ta. Ngay cả tống tiền mình cũng đã làm qua vài lần. Nhưng dù sao nó cũng còn có được kết quả. Còn xây dựng một trường y ở huyện Nam Vân thì chính mình có hồi báo gì đâu. Ngoại trừ xuất ra một khoản tiền cấp cho huyện Nam Vân thì chính mình một phân tiền cũng kiếm không được. Vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ có thể kiếm được.

Khang Đức Lai thấy sắc mặt của Tiếu Đăng, biết rằng đối phương đang rất căm tức. Ông ta nói:

- Đương nhiên, huyện Nam Vân chỉ là một địa phương nhỏ, nếu muốn xây dựng một trường y thì phí tổn sẽ thấp hơn cái ba trăm triệu kia.

Cho dù là thấp hơn ba trăm triệu kia, nhưng cũng là bánh bao. Tiếu Đăng cố nén cơn giận trong lòng, nói:

- Quyền ông chủ trao cho tôi cũng chỉ có hạn. Chỉ là đầu tư chứ không phải quyên tiền xây dựng.

- Nhưng đầu tư lại không phù hợp với chính sách đầu tư của huyện Nam Vân chúng tôi.

Khang Đức Lai nói xong, lại cầm tách trà, cũng lười nói lý với Tiếu Đăng.

Tiếu Đăng thấy sắc mặt của Khang Đức Lai thì biết rằng đầu tư này khẳng định là không thực hiện được, lập tức nói:

- Tôi sẽ xin chỉ thị của ông chủ một chút.

- Tiếu Đăng tiên sinh xin cứ tự nhiên.

Khang Đức Lai duỗi tay ra, ra hiệu Tiếu Đăng cứ tùy ý. Sau đó mở tờ báo ngày hôm nay đọc qua. Nói thật, ông ta trong lòng cũng thiếu tự tin, cảm thấy thật sự là đáng tiếc. Nhưng cũng không còn biện pháp vì không thể lay chuyển được Tăng Nghị. Người ta là vì Tăng Nghị mà tới, Tăng Nghị nếu không đồng ý, thì chính mình cũng phải khiến cho người ta thở dài cúi đầu. Đầu tư này tuyệt sẽ không còn đầu tư ở Nam Vân nữa.

Lúc này, tại bệnh viện Nhân dân tỉnh, David được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Nọc độc của rắn đã phá hư nội tạng trong người, khiến cho tim, gan, thận suy kiệt. Trước đó vài phút, David đột nhiên xảy ra triệu chứng sốc. Bệnh viện không thể không tiến hành khẩn cấp lọc thận. Trải qua một phen cứu giúp, David rốt cuộc đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tình huống cũng vẫn không lạc quan.

Ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt, các chuyên gia nước ngoài đang tập trung. Đều là những chuyên gia mà gia tộc David khẩn cấp mời đến để hội chẩn cho David.

Thiệu Hải Ba trực tiếp thông báo:

- Bệnh viện chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng tình huống trước mắt không ngờ lại chuyển biến xấu. Chúng tôi tất yếu phải đem tình huống xấu nhất báo cáo cho người nhà của bệnh nhân. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ tích cực phối hợp trị liệu.

Trợ lý của David cầm lấy thư thông báo bệnh tình nguy kịch của David, cũng không biết nói cái gì. Y đã mời đến chuyên gia nước ngoài, nhưng chuyên gia nước ngoài cũng lắc đầu không ngừng, tỏ vẻ mình cũng không có biện pháp gì khác.

- Chân của người bệnh diện tích thối rữa không ngừng lan rộng. Hơn nữa lại còn bị nhiễm trùng, đây mới là kinh khủng. Chúng tôi đã thí nghiệm nhiều loại kháng sinh, nhưng kết quả thử nhiệm đều biểu hiện không thể tiếp nhận. Nếu không khống chế được sự nhiễm trùng thì tình huống sẽ còn tiến thêm một bước chuyển biến xấu. Diện tích thối rữa sẽ tiếp tục mở rộng.

Tổ trưởng tổ chuyên gia lúc này lên tiếng. Ông chưa từng thấy qua ca bệnh nào khó giải quyết như vậy. Nọc rắn còn chưa lấy ra hết, nhiễm trùng lại góp vui vào. Sự việc hoàn toàn đảo theo chiều hướng xấu.

- Cắt đi!

Chuyên gia của Mỹ rốt cuộc cắn chặt răng nói ra phương án. Đây cũng chỉ là phương án tốt nhất hiện nay. Làm một mẻ, khỏe suốt đời.

- Không được, tuyệt đối không thể cắt.

Trợ lý của David phản đối kịch liệt. Khẩn cấp triệu tập những chuyên gia giỏi nhất đến đây chính là để chữa khỏi bệnh cho David tiên sinh. Nếu có thể cắt thì đã sớm cắt rồi, còn chờ các người đến đây làm gì? Chẳng lẽ trình độ cắt chân của các người rất cao sao?

- Nếu có thể cắt sớm một chút thì sẽ không phát sinh loại tình huống này.

Chuyên gia Mỹ cũng có điểm tức giận. Nếu nghe lời tôi, cắt sớm một chút thì sẽ không bị nọc độc lan rộng, không bị nhiễm trùng, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

- Sau khi cắt, các người nếu có thể làm cho David một cái chân giả thật hoàn mỹ vậy thì cứ thực hiện thôi.

Trợ lý của David giọng điệu không khách khí nữa. David tiên sinh cũng là người, chứ không phải là “Transfomers”. Đâu thể tùy tiện nói cắt là cắt. Các người là chuyên gia nhưng chẳng tìm ra được biện pháp, lại nói như vậy thì thật là vô dụng.

- Nếu không cắt thì chúng ta chỉ có thể hết sức trị liệu, nhưng không thể làm ra bất luận một cam đoan nào để bảo đảm tính mạng cho David tiên sinh.

Người của tổ chuyên gia cũng đưa ra tối hậu thư.

Trợ lý của David tức giận đến không nói nên lời. Mời các người đến đây, nhưng ngay cả một cái chân cũng không bảo đảm được. Đang tức giận thì y liền nhận được điện thoại của Tiếu Đăng.

Nghe xong báo cáo của Tiếu Đăng, trợ lý của David cũng không thể làm chủ nói:

- Khi nào David tiên sinh tỉnh lại, tôi sẽ xin chỉ thị.

Nhìn xuyên qua cửa kính, thấy David đang nằm bên trong, viên trợ lý cũng hết đường xoay sở. Chiếu theo tình huống này, cũng không biết David tiên sinh khi nào có thể tỉnh lại. Đã qua ba ngày rồi, thật sự là trì hoãn không nổi. Suy nghĩ cả nửa ngày, viên trợ lý cuối cùng vẫn xin quyết định từ cha của David.

- Nhóm chuyên gia chỉ định phải cắt sao?

Cha của David nghe xong báo cáo của viên trợ lý, trong lòng cũng cảm thấy bất mãn. Lần này ông bảo con trai đến Trung Quốc phụ trách một hạng mục của tổ chức WHO, chính là hợp tác về phương diện khống chế bệnh truyền nhiễm. Trong hạng mục này, gia tộc của David đã cung cấp một số lượng chân giả rất lớn, dùng để trợ giúp cho những người không có khả năng mua chân giả ở Trung Quốc.

Ai biết con trai của mình còn chưa giúp được người khác thì chính mình đã phải dùng chân giả trước tiên. Đây không phải là một lời châm chọc đối với gia tộc của David sao?

Viên trợ lý nói:

- David tiên sinh cũng không đồng ý cắt.

- Không còn bất luận một phương án nào khác sao?

Cha David hỏi. Nếu thật sự không còn cách nào khác thì cũng chỉ có cắt, tổng không thể khiến con trai mình bỏ mạng.

Viên trợ lý ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Có một người có lẽ sẽ trị được bệnh cho David tiên sinh.

Cha David lập tức nói:

- Là ai? Mau mời người đó đến đi. Mặc kệ là phải trả bao nhiêu tiền.

- Cùng lúc bị cắn với David còn có một người dẫn đường. Người dẫn đường này đã sử dụng liệu pháp trung y. Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi đã hoàn toàn khỏi hắn. Nhưng bởi vì một số nguyên nhân hiểu lầm, nên vị trung y này đã từ chối chữa trị cho David tiên sinh.

- Người đó ra điều kiện gì đều có thể đáp ứng. Tôi cần là cần David bình yên vô sự.

Cha của David vẫn rất quyết đoán, lập tức trao cho viên trợ lý quyền hạn rất lớn.

- Vị bác sĩ trung y này là một cán bộ của chính quyền Trung quốc. Anh ta đã đưa ra một điều kiện, yêu cầu chúng ta quyên góp xây dựng một trường đại học y chuyên nghiệp.

Viên trợ lý nói.

Cha của David có chút không ngờ. Điều kiện này thật ra rất ít gặp. Ông ta suy nghĩ một lát rồi nói:

- Thế Tiếu Đăng có ý kiến gì không?

Tiếu Đăng là người phụ trách việc kinh doanh của gia tộc David ở Trung Quốc, nên rất được cha David coi trọng. Cho nên, ông đầu tiên vẫn muốn hỏi ý kiến của Tiếu Đăng.

- Tiếu Đăng tiên sinh cảm thấy điều kiện này là khả thi. Trước mắt, phí đầu nhập vào quảng cáo của chúng ta ở Trung Quốc hàng năm cũng gần hai trăm triệu rồi. Nếu xây dựng một trường học thì chi phí cũng không sai biệt lắm chính là số lượng này. Nhưng trước mắt cũng chưa có doanh nghiệp nào ở Trung Quốc sử dụng phương pháp kinh doanh này.

Viên trợ lý đem ý kiến của Tiếu Đăng truyền đạt lại một chút rồi nói:

- Tiếu Đăng tiên sinh nhận thức rằng chúng ta có thể tiến hành thử phương thức này xem. Nếu có thể ở Trung Quốc xây dựng một trường đại học y chuyên nghiệp thì chính là đề cao danh khí và nhận thức của xã hội đối với công ty chúng ta ở Trung Quốc. Đây thật sự là một trợ giúp thật lớn. Hơn nữa, chính phủ Trung Quốc rất thích loại tuyên truyền mang tính chất sự kiện như thế này. Sự tuyên truyền miễn phí này giá trị của nó còn cao hơn hai trăm triệu. Đồng thời sẽ tăng cường mối quan hệ giao hảo của chúng ta đối với chính phủ Trung Quốc.

Cha của David suy xét một chút rồi nói:

- Chỉ cần có thể chữa trị được cho David thì tôi sẽ trao quyền quyết định này cho Tiếu Đăng.

Viên trợ lý vẫn nhắc nhở một câu:

- Tình huống của David vẫn không lạc quan. Bệnh viện Trung Quốc đã thông báo bệnh tình nguy kịch rồi.

- Tôi biết rồi!

Cha của David liền cúp điện thoại.

Quảng cáo
Trước /549 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Không Vào Nữ Phụ Đáng Ghét

Copyright © 2022 - MTruyện.net