Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Cứ định như vậy đi. Về sau mỗi ngày lại bảo Tăng Nghị đến mát xa một lần.
Phùng Ngọc Cầm nhìn Phương Nam Quốc nói:
- Lão Phương, ý của anh như thế nào?
Phương Nam Quốc nhấp một ngụm trà, một lát sau mới nhẹ nhàng nói:
- Cuối tuần đi.
Có Phương Nam Quốc gật đầu, sự việc coi như đã định. Về sau, cứ mỗi cuối tuần, Tăng Nghị lại đến tòa nhà số 1 của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy làm mát xa trị liệu cho Phương Nam Quốc một lần.
Không khí so với vừa nãy sinh động hơn một chút. Tăng Nghị mở miệng hỏi:
- Bí thư Phương, có thể mạo muội hỏi ngài một câu hay không? Ngài bị vết thương này như thế nào?
Phương Nam Quốc buông tách trà, sắc mặt trở nên có chút trầm trọng. Thật lâu sau cũng chẳng nói gì.
Đường Hạo Nhiên lập tức người đổ đầy mồ hôi. Trong tòa nhà này, cho tới bây giờ chỉ có Phương Nam Quốc hỏi người ta, tuyệt đối không ai chủ động mở miệng đặt câu hỏi với ông ấy. Không phải là mọi người không hỏi mà là không dám hỏi. Thượng ý khó dò. Anh không biết trong lòng lãnh đạo nghĩ gì, chỉ cần một câu nói sai thì sẽ khiến anh hối hận không kịp.
Đề cập đến chuyện như thế này lại càng không dám. Đường Hạo Nhiên theo Phương Nam Quốc lâu như vậy, cũng chỉ biết là vết thương cũ của ông ta. Còn căn bản bị như thế nào thì không dám hỏi.
- Nhiều năm như vậy, cậu là người thứ nhất dám hỏi vấn đề này.
Phương Nam Quốc ánh mắt linh hoạt, sắc bén, nhìn chằm chằm vào Tăng Nghị.
Ánh mắt kia dường như có thể xuyên thấu hết thảy không gian và thời gian, giống như một thanh kiếm sắc, bắn thẳng đến đáy lòng. Tăng Nghị lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt sắc bén như thế. Giờ phút này, hắn cảm giác mình hoàn toàn bại lộ dưới mắt đối phương, không còn giữ bất cứ một bí mật nào.
- Chỉ là bọn họ sợ hỏi sai, đắc tội với Bí thư Phương. Bọn họ trong mắt chỉ biết đến tiền đồ của mình, chứ không phải thái độ chữa bệnh cứu người. Không hỏi vết thương như thế nào thì làm sao mà trị được vết thương.
Phùng Ngọc Cầm có chút tức giận:
- Lão Phương anh cũng là. Nói một chút thì có sao. Anh không nói thì em nói cho.
Mười năm trước, trong lúc nhiễu loạn. Phương Nam Quốc một nhà bị bắt vào “chuồng bò” nhận cải tạo. Ban ngày làm việc, buổi tối thì dưới đèn dầu viết bản kiểm điểm. Thỉnh thoảng còn bị kéo đi làm phu đấu. Trong một lần làm phu đấu, Phương Nam Quốc bị đẩy ngã trúng bàn, vừa vặn sau lưng bị trúng một góc nhọn trên tảng đá.
Trong thời đại đó, cho dù bị vết thương nghiêm trọng, cũng không có ai lại vì một phần tử cải tạo đi mời thầy thuốc. Phương Nam Quốc chỉ có thể chịu đựng cơn đau sau lưng, tiếp tục kiên trì làm việc. Sự đau đớn khắc cốt ghi tâm này, Phương Nam Quốc đến giờ vẫn chưa quên. Cho nên, ông ta không muốn nhắc lại chuyện cũ.
Phùng Ngọc Cầm nói xong thì khóe mắt lại không kìm nổi nước mắt. Bà nhẹ nhàng cầm khăn tay, lau nhẹ nước mắt.
Phương Nam Quốc hai tay đột nhiên đặt lên trên đùi, vẻ mặt như nhớ lại chuyện cũ, buồn bã nói:
- Nói ra cũng tốt, để cho người trẻ tuổi biết rằng, cục diện hôm nay không phải dễ dàng có được. Có rất nhiều do con người phải trả một cái giá thật lớn mới có được.
Tăng Nghị trầm mặt thật lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Phương Nam Quốc, trong ánh mắt hiện lên sự kiên định:
- Bí thư Phương, tôi xin cam đoan với ngài. Tôi nhất định sẽ chữa khỏi vết thương cho ngài. Tôi không thể để cho ngài vì cống hiến cho cách mạng cả đời mà phải một mình chịu đựng thống khổ.
- Được, được!
Phùng Ngọc Cầm lên tiếng, trong lòng cảm thấy an tâm:
- Tăng Nghị, tôi biết cậu nhất định sẽ biết làm như thế nào.
Phương Nam Quốc cả đời nghe qua vô số lời nịnh hót, nhưng một câu này của Tăng Nghị, ông ta biết được đó là lời nói thật tâm. Nội tâm của ông tưởng chừng như bình tĩnh, nhưng lúc này lại nổi lên một tia gợn sóng:
- Chàng trai trẻ, rất tốt, rất tốt!
Phùng Ngọc Cầm tiếp lời:
- Những người trẻ tuổi bây giờ, về sau nên có sự đề bạt.
Nói xong, bà chỉ tay vào Thiệu Hải Ba:
- Đây là sư huynh của Tăng Nghị. Lần trước vì muốn chữa khỏi bệnh cho em mà đã mạo hiểm mang Tăng Nghị vào phòng bệnh, thiếu chút nữa là bị bệnh viện xử phạt. Một người trẻ tuổi có đảm lược như vậy thì nên đề bạt.
Bình thường, nếu Phùng Ngọc Cầm nói như vậy, Phương Nam Quốc khẳng định sẽ lớn tiếng khiển trách. Nhưng hôm nay thái độ của ông ta rất khác thường. Không ngờ không có tức giận mà chỉ thản nhiên nói:
- Tỉnh ủy Nam Giang là do Phùng Ngọc Cầm em quyết định sao?
Nói xong, Phương Nam Quốc cầm tách trà:
- Tôi đến thư phòng, mọi người cứ tiếp tục đi.
Chỉ có điều, khi đến cầu thang, lại nghe ông cảm thán một câu:
- Người trẻ tuổi, có sức sống thì nên nhận nhiều trọng trách hơn.
Tăng Nghị chưa tiến vào quan trường, cho nên không hiểu được ý tứ này. Nhưng Thiệu Hải Ba một bên đã bắt đầu kích động. Lãnh đạo nói cấp thêm cho anh trọng trách, đó không phải là thăng quan cho anh sao? Thăng quan, trọng trách trên vai tự nhiên không phải nặng hơn sao?
Đường Hạo Nhiên là tay già đời trong quan trường, vừa nghe liền hiểu được. Y hướng qua Thiệu Hải Ba nhìn bằng ánh mắt chúc mừng, trong bụng thầm nghĩ cái tay Thiệu Hải Ba này quả là mệnh tốt. Không cần chạy đi đâu, vận mệnh liền ở trên đầu. Đi theo Tăng Nghị làm một chuyến tái khám, kết quả tay còn chưa động đến thì đã nhặt được một cơ hội thăng quan. Đúng là mệnh tốt.
Phùng Ngọc Cầm cổ vũ hai câu:
- Hải Ba à, về sau nhớ làm cho tốt nhé.
- Vâng, thưa Giám đốc sở Phùng, xin bà cứ yên tâm. Tôi về sau nhất định sẽ làm tốt công việc ở bệnh viện Nhân dân tỉnh.
Thiệu Hải Ba đứng dậy, kích động biểu đạt tâm ý.
Phùng Ngọc Cầm đề cử Thiệu Hải Ba, cũng không phải là nhiệt huyết dâng trào. Mỗi lần có cơ hội, Tăng Nghị đều nhất định để Thiệu Hải Ba biểu hiện một phen. Về điểm này, Phùng Ngọc Cầm sớm đã nhìn ra. Trong mắt của bà, ai làm viện trưởng bệnh viện Nhân dân tỉnh kỳ thật cũng đều giống nhau. Hiện tại, căn bệnh của Phương Nam Quốc còn cần Tăng Nghị chiếu cố trị liệu, có thể giơ tay giúp được tại sao lại không giúp.
- Lão Phương ở thư phòng đọc sách, cần tôi tự mình pha café.
Phùng Ngọc Cầm đứng dậy:
- Tiểu Đường à, cậu thay tôi tiếp hai anh em Tăng Nghị nhé.
Từ tòa lầu số 1 Tỉnh ủy đi ra, Đường Hạo Nhiên lên tiếng:
- Chủ nhiệm Thiệu, tiệc rượu tối nay anh trốn không thoát đâu. Anh phải đãi đấy.
- Tôi đãi, tôi đãi!
Thiệu Hải Ba liên tục gật đầu. Lúc này, y vẫn không ức chế được nội tâm kích động của mình. Quả thật không ngờ lại là chuyện vui.
- Địa điểm do Trưởng phòng Đường chọn. Chúng ta không say không về.
- Haha, vậy đến khách sạn Quân Duyệt đi. Tôi đi sắp xếp trước.
Đường Hạo Nhiên cười ha hả:
- Rượu mừng của người khác tôi có thể không uống, nhưng rượu mừng của Chủ nhiệm Thiệu, tôi nhất định phải uống. Không đúng, hiện tại phải gọi là Viện trưởng Thiệu.
- Còn chưa phải, còn chưa phải.
Thiệu Hải Ba hai tay đan chéo vào nhau, ngượng ngùng thừa nhận.
Đường Hạo Nhiên mở to mắt:
- Giám đốc sở Phùng đã nói như vậy, Bí thư Phương cũng gật đầu. Việc này sao có thể thoát được?
Tăng Nghị lúc này mới hiểu được. Lãnh đạo nói chuyện quả là có trình độ. Rõ ràng là thăng quan, lại nói là thêm trọng trách. Người mà không hiểu, còn tưởng rằng bị lãnh đạo xử phạt.
- Đúng rồi, cậu Tăng, chuyện chính sự lát nữa cũng đừng quên.
Đường Hạo Nhiên sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc:
- Kỹ thuật mát xa mà cậu nói đến đấy, tối nay nhất định sẽ phải lĩnh giáo. Sau này còn có chỗ dùng.
- Yên tâm đi, tất cả những chi tiết và hạng mục công việc tôi đều đã chuẩn bị kỹ.
Đường Hạo Nhiên lúc này mới yên tâm:
- Vậy đi, Viện trưởng Thiệu, chúng ta xuất phát, không say không về.
Nói xong thì hướng lái xe vung tay:
- Khách sạn Quân Duyệt.