Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tập đoàn Danh Sĩ là một tập đoàn lớn trong cả nước. Trụ sở chính đặt ở Vinh Thành, kinh doanh trang sức châu báu kiêm kinh doanh khách sạn, bất động sản. Tổng cộng có bảy khách sạn năm sao, mười siêu thị, và nhiều cửa hàng bán lẻ trang sức khác trải đều khắp cả nước.
Tòa nhà làm việc của tập đoàn Danh Sĩ nằm ở trung tâm thành phố, gần với văn phòng UBND tỉnh, khí thế trang nghiêm, không hề tầm thường.
Khi Tăng Nghị cùng với Chủ nhiệm Uông đến, Phó chủ tịch hành chính tập đoàn Danh Sĩ Hoa Sơn đã đứng chờ sẵn.
- Lão bằng hữu, lúc này tôi đã mời tới cho anh một vị chuyên gia chân chính.
Chủ nhiệm Uông sau khi xuống xe, nhiệt tình đi về phía Hoa Sơn chào hỏi:
- Tôi xin giới thiệu cho anh biết, vị này là quản lý Tăng của hiệp hội trung y dược học của chúng tôi. Đồng thời, quản lý Tăng còn là bác sĩ cho Bí thư Phương. Người bình thường không mời tới được đâu.
- Thật sự là vinh hạnh!
Hoa Sơn vươn tay, nhẹ nhàng bắt tay Tăng Nghị rồi thu về ngay. Trên mặt không hề mỉm cười mà ngược lại còn khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra sự hoài nghi. Tuổi còn trẻ như vậy mà đã là chuyên gia rồi sao?
Ông ta nhìn Chủ nhiệm Uông, ánh mắt có chút không phục. Tôi và lão Uông anh là bạn với nhau, cho nên mới nhờ anh tìm chuyên gia nổi tiếng giúp. Nhưng anh lại mời đến một người mặt còn non choẹt như thế. Lúc trước đã có bảy tám người tới, nhưng không một ai trị được bệnh của Chủ tịch Hội đồng quản trị. Lúc này lại càng kỳ quái hơn, khi tìm đến cho tôi một bác sĩ còn rất trẻ. Chẳng phải là tùy tiện kéo một sinh viên y khoa nào đến hay chăng?
Không ngờ lại còn dám nói là bác sĩ cho Bí thư Phương. Lừa thần gạt quỷ sao? Bí thư Phương dùng hắn làm bác sĩ riêng, trừ phi toàn bộ cục Bảo vệ sức khỏe điên hết rồi.
- Chuyên gia tôi đã mời tới rồi. Lão bằng hữu, chúng ta bây giờ có phải hay không vào trong?
Chủ nhiệm Uông thấy Hoa Sơn vẫn đứng yên tại chỗ, thì liền chủ động nhắc nhở.
- Gấp gì nhỉ?
Hoa Sơn hai tay chống nạnh, khí định thần nhàn hút một điếu thuốc rồi phà ra một hơi:
- Từ thành phố Càn Châu còn có một vị Bạch thần y sẽ tới. Khi nào người đó tới, chúng ta cùng lên luôn thể.
Tăng Nghị vừa thấy thì biết Chủ nhiệm Uông trong mắt bằng hữu của mình địa vị không được tốt lắm. Bạn bè có lòng tốt giúp anh mời thầy thuốc, anh lại bắt bạn mình đứng ở dưới lầu. Đừng nói là nhiệt tình, tối thiểu một nụ cười tiếp đón còn không có.
Chủ nhiệm Uông thấy thế thì liền quay sang nhìn Tăng Nghị, vẻ mặt xin lỗi:
- Quản lý Tăng, thật sự là xin lỗi. Cậu xem….
- Không sao đây, chúng ta cứ ở đây chờ Bạch thần y.
Tăng Nghị buông cái thùng, đứng một nơi thưởng thức phong cảnh:
- Tòa nhà của tập đoàn này thật ra khí rất lớn.
Nói xong thì lắc đầu.
Hoa Sơn cảm thấy khó chịu. Lời này là có ý tứ gì. Nói tòa nhà rất có khí rất lớn, chẳng lẽ nói người bên trong không có khí? Bố mà có khí thì cũng không phải với cái loại tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh như cậu? Hôm nay có thể để cho cậu gặp mặt Chủ tịch Hội đồng quản trị của tôi đã là phần phúc mười đời tổ tiên nhà cậu lắm rồi. Nếu còn trông cậy vào lão Uông tìm chuyên gia, thì bố đã bảo bảo an đuổi cổ cậu ra ngoài rồi.
Chủ nhiệm Uông thấy Hoa Sơn tức giận Tăng Nghị thì liền khẩn trương lấy ra điếu thuốc, đưa đến trước mặt Tăng Nghị:
- Quản lý Tăng, làm một điếu thuốc đi.
Tăng Nghị lắc đầu nói:
- Tôi không có hút thuốc.
- Tôi nay tôi mời cậu dùng cơm, uống vài ly rượu.
Chủ nhiệm Uông đành phải cất thuốc, nói chuyện phiếm với Tăng Nghị, sợ Tăng Nghị cảm thấy bị ghẻ lạnh.
Qua hơn mười phút, một chiếc Mercedes Benz màu đen tiến đến. Biển số xe là của thành phố Càn Châu tỉnh lân cận.
Hoa Sơn ném tàn thuốc, giẫm chân lên, sau đó nở nụ cười nhiệt tình, giơ hai tay đón;
- Hoan nghênh, hoan nghênh, Bạch thần y. Chúng tôi rốt cuộc cũng đã mời được ngài đến đây.
Bạch thần y vóc dáng không cao, đại khái khoảng một thước sáu, gương mặt tròn trịa. Ông ta chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng đầu đã bạc gần hết. Bạch thần y từ trong xe bước xuống, chắp tay nói:
- Thật có lỗi, thật có lỗi. Trên đường kẹt xe nên đến chậm. Mọi người an bài xong rồi chứ?
Hoa Sơn bắt tay Bạch thần y nói:
- Không sao đâu. Chúng tôi đã an bài hết thảy, tất cả theo đúng như Bạch thần y đã nói.
- Vậy là tốt rồi.
Bạch thần y cười rộ lên.
- Bạch thần y mời vào.
Hoa Sơn tránh qua một bên, giơ tay:
- Tất cả đều an bài xong, ngài cứ vào trước nghỉ ngơi. Tôi sẽ thông báo cho chủ tịch Hội đồng quản trị.
Hoa Sơn gần như đã quên mất Tăng Nghị, dẫn Bạch thần y đi vào. Khi bước vào cửa, ông ta mới quay lại vỗ trán nói:
- Lão Uông, mau mời vị quản lý…quản lý này vào luôn đi.
Ông ta không biết tên Tăng Nghị hay là đã quên, sau khi nói xong thì cùng với Bạch thần y bước vào trong tòa nhà.
Chủ nhiệm Uông rốt cuộc phát hỏa. Ông ta cảm thấy Hoa Sơn chính là cố ý, lập tức cầm tay Tăng Nghị nói:
- Quản lý Tăng, chẳng lẽ cậu không phải chuyên gia sao? Tôi thấy chúng ta không cần vào nữa, cứ để cho bọn họ hối hận.
Chủ nhiệm Uông quả thật đã tức giận. Ông ta mất mặt cũng không sao, nhưng vấn đề ở chỗ Tăng Nghị là do ông ta mời đến. Hiện tại bị chế nhạo như vậy, ông ta cảm thấy rất áy náy.
- Nếu đã đến đây rồi thì vào thôi.
Tăng Nghị có chút hứng thú nhìn sự phô trương của Bạch thần y. Chiếc xe thương vụ Mercesdes Benz, lái xe chuyên trách. Thậm chí còn có một chuyên gia theo đằng sau, trong tay cầm theo một chiếc hòm đồ nghề khám bệnh của Bạch thần y. Đội hình rất mạnh, thậm chí còn vượt xa Lý Chính Khôn lúc đến bệnh viện nhân dân tỉnh. Ngay cả minh tinh xuất hiện cũng chưa chắc bằng.
Tên Bạch thần y Tăng Nghị đã nghe nói qua. Quả thật là một minh tinh. Ông ta đã xây dựng tiết mục dạy dưỡng sinh trên các đài truyền hình, người nghe rất đông. Nghe nói y thuật của ông ta cũng rất cao minh. Đáng tiếc là chưa tận mắt chứng kiến nên lần này Tăng Nghị cũng muốn đi xem.
Chủ nhiệm Uông xấu hổ vô cùng:
- Quản lý Tăng, hôm nay đều là do tôi sai, khiến cậu phải chịu ủy khuất.
- Đừng nói như vậy!
Tăng Nghị cầm cái hòm gõ của mình lên:
- Chúng ta đi thôi.
- Để tôi cầm cho.
Chủ nhiệm Uông không nói hai lời, từ trong tay của Tăng Nghị đoạt lấy cái hòm gỗ, đi trước dẫn đường:
- Xin mời quản lý Tăng.
Hai người bước vào đại sảnh. Hoa Sơn đã dẫn Bạch thần y đến cửa thang máy, nhìn thấy hai người bước tới thì ngược lại đóng cửa thang máy lại:
- Lão Uông, thật ngại quá. Thang máy đã đủ người. Nếu không thì anh cùng quản lý Tăng đợi thang máy khác?
Cửa thang máy liền đóng lại trong nháy mắt. Chủ nhiệm Uông tức giận đến phát hỏa. Họ Hoa kia, anh cũng thật là ức hiếp người đấy. Tôi giúp anh tìm nhiều chuyên gia, không có công cũng có lao. Anh chẳng những không thèm nói một câu cảm ơn, lại còn chế nhạo tôi. Bộ tưởng tôi là đống bùn sao?
Chủ nhiệm Uông tốt xấu gì cũng là Chủ nhiệm của hiệp hội trung y, xem như là một nửa làm quan. Họ Hoa này chỉ là cán bộ của xí nghiệp, như thế nào lại vô lễ đối với Chủ nhiệm Uông như vậy. Cũng không biết là dựa vào cái gì?
- Vị Phó chủ tịch Hoa này rất ngạo mạn đấy.
Tăng Nghị nói.
Chủ nhiệm Uông oán hận nói:
- Họ Hoa đó chỉ là một nô tài thôi. Ông ta nếu không phải là Phó chủ tịch hành chính tập đoàn Danh Sĩ thì đã bị người ta thu thập rồi.
- Xem ra vị Chủ tịch hội đồng quản trị này bối cảnh rất sâu đấy.
Tăng Nghị cười.
Chủ nhiệm Uông liền nói:
- Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Danh Sĩ tên là Cố Minh Châu. Trước đây là con gái của lão Bí thư Tỉnh ủy Nam Giang. Hiện tại rất nhiều người là bạn cũ hay môn sinh của Bí thư Cố.
- Cố Trang?
Chủ nhiệm Uông gật đầu:
- Phải!
Tăng Nghị ồ lên một tiếng. Cố Tranh người này hắn biết, chính là khai quốc công thần mà ông nội đã ghi trong quyển sách, từng đảm nhiệm hai lần Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Nam Giang. Bí thư Tỉnh ủy này tính cách ngay thẳng xen lẫn bá đạo. Trong tất cả các Đại tướng vùng biên giới thì rất có tiếng. Tuy nhiên, Cố Tranh đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy Nam Giang đã là chuyện của nhiều năm trước, không nghĩ tới con gái của ông ta lại là người nổi tiếng trong giới thương nhân.
Thang máy lại đi xuống. Chủ nhiệm Uông và Tăng Nghị bước vào. Ông ta trước kia đã đến nhiều lần nên rất quen thuộc, trực tiếp ấn số đến tầng hai tám.
Trên tầng hai tám có một phòng dành để tiếp khách rất sang trọng. Trên tường đều là những tấm phù điêu xanh vàng rực rỡ. Bộ sofa thực da to lớn. Ngoài ra còn có một cánh cửa sổ sát đất bằng kính, từ đó có thể nhìn xuyên thấu toàn bộ tỉnh Nam Giang.
- Lão Uông, quản lý Tăng, mời ngồi.
Hoa Sơn ngồi trên ghế sofa, mông cũng không hoạt động, ngón tay chỉ vào không trung:
- Muốn uống cái gì thì cứ gọi. Đã đến đây rồi thì đừng khách sáo.
Chủ nhiệm Uông không phản ứng, mời Tăng Nghị ngồi xuống.
Hoa Sơn trong lòng càng thêm khinh bỉ. Vừa rồi mình đã lạnh nhạt như vậy, tiểu tử này chẳng những không biết khó mà rút lui, lại còn chạy đến chỗ này. Xem ra đúng là chẳng có trình độ gì cả. Một chuyên gia có trình độ thì đã bỏ đi rồi. Chủ động đưa mặt đến cửa như thế này thì chẳng phải là người giỏi gì.
- Chủ tịch Cố sẽ đến ngay, xin mọi người chờ cho một chút.
Nhìn nét mặt Hoa Sơn không hề có bất luận một tia khinh bỉ nào.
Bạch thần y đang ngồi dựa vào ghế, chủ động chào hỏi Tăng Nghị:
- Nghe Hoa tiên sinh nói, Tăng tiên sinh là quản lý hiêp hội trung y dược học tỉnh Nam Giang. Hậu sinh khả úy đấy. Tôi tên là Bạch Mộc Thông, hôm nay có thể quen biết Tăng tiên sinh như vậy thật sự là vinh hạnh cho tôi.
Nói xong, ông ta hướng trợ thủ ra hiệu. Gã trợ thủ liền xuất ra một tấm danh thiếp, đưa tới trước mặt Tăng Nghị.
Tăng Nghị rất khách khí nhận lấy tấm danh thiếp:
- Không dám nhận. Hôm nay có Bạch thần y ra tay, bệnh tình của Chủ tịch Cố khẳng định là thuốc đến bệnh trừ. Tôi chỉ là vãn bối, còn cần phải học tập nhiều hơn.
- Quản lý Tăng khiêm tốn rồi.
Bạch Mộc Thông cười nói. Ông ta thuộc loại phái giang hồ, nhưng cũng có thể gọi là phái dân gian. Ông ta trong lòng khinh thường Tăng Nghị thuộc loại ngự y phái. Cho nên nịnh nọt chút thì cũng chỉ xuất ra tấm danh thiếp là cùng. Trị không hết bệnh thì căn bản làm xấu mặt danh y.
Trong khi uống trà nói chuyện được vài phút, có người gõ cửa bên ngoài. Sau đó cánh cửa phòng khách được đẩy ra, một chàng thanh niên có khí khái bước vào.
Hoa Sơn mông giống như có pháo đặt dưới, liền bắn dậy, nụ cười có chút phát chán:
- Chủ tịch Cố, ngài như thế nào lại tự mình đến đây?