Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Phó Chủ nhiệm Tăng, xin đừng để Cục trưởng Trương tới đây!
Lỗ Ngọc Long ánh mắt cầu xin nhìn Tăng Nghị, hy vọng Tăng Nghị niệm tình bạn cùng học một thời mà cho y con đường sống. Hôm nay, nếu thực sự Cục trưởng Trương tới đây, Lỗ Ngọc Long coi như xong đời. Đừng nói là Cục trưởng Trương không tha cho y, kể cả Trưởng phòng y tế quận cũng không tha cho Lỗ Ngọc Long. Vụ này đã đánh tới cục Y tế thành phố, tầm ảnh hưởng chắc chắn rất rộng, có thể cũng liên lụy đến cục trưởng cục Y tế luôn.
Người trong quán cơm đều bị màn bi kịch hóa này làm cho mông lung. Chuyện này là sao? Hóa ra người kia giả mạo người của cục Y tế đến gây loạn sao?
Thật quá đáng! Anh gây rối rồi đi là xong, có cần khiến người trong quán cơm đều bị ép đến thảm như vậy không?
-Tăng Nghị…Phó chủ nhiệm Tăng! Đây là …
Lưu Lão Tam nhìn Tăng Nghị, trong lòng vừa kích động vừa sợ hãi. Tăng Nghị trước kia chỉ là Phó trưởng phòng y tế huyện Nam Vân. Không ngờ ở Vinh Thành này, một câu nói cũng khiến người kia sợ tới mức im lặng run sợ, dáng vẻ khụy lụy như vậy.
Tăng Nghị không trả lời lời nói của Lưu Lão Tam, mà nhìn lại một lượt, lạnh lùng nói với Lỗ Ngọc Long:
- Liên quan đến sức khỏe của quần chúng nhân dân, loại chuyện này không phải là trò đùa. Nếu Cục trưởng Trương không đến, sợ không nói rõ ràng được.
-Nói rõ ràng được, rõ ràng được..!
Lỗ Ngọc Long vội vàng liên thanh đáp, trong lòng hận không tìm được khe hở nào mà chui xuống. Ý tứ trong lời nói của Tăng Nghị, y rất hiểu, nhưng việc tới nước này, cũng chỉ còn cách tự làm tự chịu. Bởi Tăng Nghị căn bản không phải nhân vật y có thể đắc tội được.
Hôm nay, Lỗ Ngọc Long tới tiệm cơm của Lưu Lão Tam là muốn mời khách, cùng chúc mừng y được đề bạt làm Phó chủ nhiệm khoa.
Lần trước, Lỗ Ngọc Long làm Tăng Nghị khó xử, chuyện này chính Lỗ Ngọc Long hiểu rõ, nhưng Quá Tam Lượng không hề biết. Quá Tam Lượng tưởng mình đã kết lại giao tình với Tăng Nghị, sau khi trở về còn còn tích cực đề cử Lỗ Ngọc Long, hao tâm tổn chí giúp cho Lỗ Ngọc Long có một cơ hội được xét cấp bậc. Tuy rằng so với ở trên, một chức Phó chủ nhiệm khoa cũng chẳng là gì, nhưng ở một đơn vị nhỏ như cục y tế, hầu như một người về hưu rồi mới nhận được chức vụ Phó chủ nhiệm này.
Lỗ Ngọc Long mới làm việc được hơn một năm đã thăng chức, sao có thể không vui mừng? Vì vậy mới mời mấy vị đồng nghiệp tới cùng ăn món thịt khô nổi danh nhất Nam Vân này.
Nhưng cái chức Phó chủ nhiệm khoa của y từ đâu mà tới, y bản thân cũng hiểu rõ. Nguyên nhân chính là như thế, lúc Tăng Nghị xuất hiện trước mặt, y mới hoẳng sợ như vậy.
- Đây đều là hiểu lầm…hiểu lầm.
Lỗ Ngọc Long chảy mồ hôi hột, hai má lạnh toát, vội tìm một lý do:
- Hôm nay tôi đã uống nhiều rồi, những lời vừa rồi đều là rượu nói, không thể coi là thật, không thể coi là thật.
- Tôi lại thấy không giống vậy.
Tăng Nghị liếc mắt một cái:
- Anh vừa nói là thứ đạo lí nào vậy?
Lỗ Ngọc Long tức giận:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, thực sự là do tôi uống rượu nhều quá, là do uống say rồi.
Mấy người khách trong tiệm cơm lần đầu chứng kiến loại chuyện này, không ngờ có người gấp gáp, chảy mồ hôi hột chỉ vì muốn chứng minh mình uống say. Thật là ngạc nhiên!
Lỗ Ngọc Long thấy Tăng Nghị không thèm để ý tới mình, liền tiến tới chỗ Lưu Lão Tam, ánh mắt khẩn cầu:
- Ông chủ Lưu, tôi đắc tội với ông, hôm nay đều là do tôi không tốt, không nên uống rượu rồi quậy ở đây. Nếu như khiến cửa tiệm có tổn thất nào, tôi sẽ bồi thường, tôi bồi thường hết. Ông làm chứng giúp tôi, xin Phó chủ nhiệm Tăng nể tình giúp tôi.
Lưu Lão Tam liền nhìn Tăng Nghị, cũng không muốn làm lớn việc, chỉ hy vọng dàn xếp ổn thoả là được, huống hồ bây giờ còn rất nhiều thực khách đang chờ mang đồ ăn lên.
- Phó Chủ nhiệm Tăng, cậu xem, chuyện này…!
Tăng Nghị cũng hiểu được ý của Lưu Lão Tam, thản nhiên nói:
- Vậy cứ theo lời anh ấy nói, trước tiên bồi thường tổn thất, sau đó đi xin lỗi từng vị khách ở đây, để anh ta từ từ tỉnh rượu cũng được.
Lỗ Ngọc Long vừa nghe xong, mặt liền sụp xuống, Tăng Nghị thật sự quá độc ác, bồi thường tổn thất cũng được, nhưng đi xin lỗi mỗi vị khách thì đúng là muốn mặt mũi, uy phong của y đều tiêu tán hết.
- Lưu thúc, tôi lên trước, khi nào xong thì lên uống rượu nhé.
Tăng Nghị nói xong câu này, liền thản nhiên nhấc chân chậm rãi bước lên lầu hai, không hề quan tâm Lỗ Ngọc Long sẽ ra sao. Trên thực tế, Tăng Nghị hôm nay vẫn còn nể chút tình. Dù sao cũng là bạn học một thời, hắn cũng không muốn Lỗ Ngọc Long đi vào đường chết, nên chỉ giáo huấn đối phương một chút, khiến y về sau không dám làm sằng làm bậy, trong lòng cũng phải e dè một chút.
Lỗ Ngọc Long nhìn Tăng Nghị bước lên lầu, do dự một hồi lâu, y thật muốn bỏ đi, nhưng lại không có gan, không nên đụng đến Tăng Nghị. Về chuyện hôm nay của mình, để người ta nắm được điểm yếu, dù không phục, y cũng không còn cách khác.
Vừa quay đầu lại, Lỗ Ngọc Long nhìn mấy vị đồng sự của mình, hận không thể đá chết bọn chúng. Nếu không phải mấy người xúi dục, hôm nay y cũng không làm nên chuyện như thế này.
Tục ngữ có câu: “Mở tiệm ăn sợ nhất kiểm tra vệ sinh; Mở văn phòng sợ nhất quét dọn, lau chùi”. Cục y tế muốn tìm lỗi của tiệm ăn là nắm chắc trong tay rồi. Họ không muốn làm cho tiệm ăn phiền phúc, ông chủ tiệm đã phải cảm ơn trời đất rồi. Trêu ghẹo người trong cục Y tế, có khác nào đốt nến trong nhà xí, tự tìm đến cái chết.
Cho nên hôm nay Lỗ Ngọc Long vừa nghe thấy đồ ăn của mình bị kẻ khác hỡm trước, trong lòng vô cùng căm tức. Đây không phải là muốn vuốt râu hùm sao? Vậy nên y liền tới đây, muốn kiếm chút thu nhập.
Lỗ Ngọc Long trong lòng ôm hận mấy tên đồng sự kia. Mấy tên đó cũng không phải không có cách.
Bình thường, Quá Tam Lượng hay nói với Lỗ Ngọc Long:
- Tiểu Long, khi nào hẹn được với Phó chủ nhiệm Tăng, chúng ta cùng đi uống chén rượu?
Lúc Quá Tam Lượng nhắc tới bốn chữ: Phó Chủ Nhiệm Tăng, khuôn mặt mang theo vẻ cung kính. Những lúc này, Lỗ Ngọc Long đều nói:
-Được, lần sau tôi sẽ liên hệ.
Câu này, đã nói rất nhều mọi người đều thuộc lòng cả, cũng đoán ra Quá Tam Lượng đối với Phó chủ nhiệm Tăng có sự quan tâm cũng có phần sợ. Ngườ thanh niên trẻ vừa rồi, hình như chính là “Phó Chủ nhiệm Tăng” dường như quan hệ của Lỗ Ngọc Long với người này cũng không thân thết như tưởng trượng.
Tình huống này khi trở về nên nói cho Trưởng phòng, tránh cho bọn tiểu nhân chế giễu.
Lỗ Ngọc Long xin lỗi tất cả các vị khách có trong tiệm xong, mới được Lưu Lão Tam đưa tới của phòng Tăng Nghị.
- Phó Chủ nhiệm Tăng, tôi đã giải thích hết với khách dưới lầu, giờ muốn qua xin lỗi anh!
Lỗ Ngọc Long đứng ở cửa, Tăng Nghị không mời, y cũng không dám vào.
Tăng Nghị không hề để ý đến y, mà nói với lão Lưu:
- Lưu thúc xong rồi sao? Vào uống chén rượu đi!
Lưu Lão Tam xua tay:
-Tôi không uống, không uống, tôi chỉ đến xem mọi người có muốn ăn gì nữa không, tôi sẽ đi chuẩn bị.
Đỗ Nhược lúc này liếc mắt ra cửa nói:
- Tam thúc, về sau gặp tình huống này thì trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát, để họ đến xử lý.
-Được, được! Vậy các người ăn tiếp đi!
Lưu Lão Tam liền bước ra cửa.
Lúc xuống lầu, Lỗ Ngọc Long còn đang nghĩ, vừa rồi trong phòng hình như có một ánh mắt rất quen, chỉ có điều tạm thời chưa nghĩ ra là ai. Ra khỏi cửa tiệm ăn, gió thổi khiến mồ hôi của Lỗ Ngọc Long rớt xuống. Người đó, hình như là Cục trưởng Đỗ mà.
Y đúng là gặp may mắn, may mắn đã xin lỗi thành thật chịu sai, nếu không hiện tại chắc đang ngồi trong trại giam rồi.
Lưu Tư Kỳ mắt đỏ lên, đi vào phòng:
-Tăng đại ca, cảm ơn!
Tăng Nghị cười nói:
- Đang làm gì vậy? Đã kêu anh là đại ca thì đại ca này cũng phải làm tròn bổn phận chứ, nói xem đúng không? Chút chuyện nhỏ này, không được khóc!
Lưu Tư Kỳ ngượng ngùng tươi cười:
- Em không khóc, chỉ là cảm thấy bản thân thật vô dụng, chuyện gì cũng làm không tốt.
-Để tôi dạy cho cô một cách!
Đỗ Nhược cười:
- Cô đến tiệm ăn giúp đỡ, là muốn giúp cha mẹ chút việc, đây là chuyện tốt. Nhưng có những lúc cô nghĩ lại mà xem, không gây thêm phiền phức cũng chính là một sự giúp đỡ với cha mẹ. Nghĩ như vậy, sẽ không phạm sai lầm nữa.
Lưu Tư Kỳ suy nghĩ một thoáng, liền đáp:
- Cảm ơn!
Lời của Đỗ Nhược thực chất là sự logic trong quan trường. Bình thường công lao của anh rất nhiều, lãnh đạo lại không nhìn thấy. Nhưng chỉ cần anh phạm sai lầm ảnh hưởng đến lãnh đạo, họ nhất định sẽ trừng phạt anh. Vì vậy, không nên để lãnh đạo thêm phiền hà mới là tố chất tối thiểu của cấp dưới.
Ba người ăn xong, liền mua về một ít thịt lợn khô do Lưu Lão Tam tự tay làm, sau đó rời khỏi quán.
Tăng Nghị phụ trách đưa Long Mỹ Tâm về chỗ ở. Trên đường Long Mỹ Tâm nói:
- Thoạt đầu còn nghĩ anh là người quá tốt, hoặc là có tính ý với con gái nhà người ta, ai ngờ cũng không hoàn toàn là như vậy.
-Nếu là Long tiểu thư mở tiệm ăn, chắc chắn sẽ không có ai đến làm phiền.
Tăng Nghị cười:
- Nhớ lại năm đó, phòng khám của tôi cũng bị bọn họ tới phá đám.