Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Là thư ký của Bí thư Thành ủy, Vương Minh Long đối với nhật trình an bài mỗi ngày của Liêu Thiên Hoa rõ như lòng bàn tay. Liêu Thiên Hoa tiếp đãi ai, Vương Minh Long đều nhớ rất rõ ràng. Nếu như thật lòng muốn tiếp đãi anh, bao gồm khi nào thì anh đến, Vương Minh Long đều đã phán đoán trước. Bình thường trước sau sẽ không kém vài phút.
- Không quan hệ, tôi ở chỗ này chờ.
Tăng Nghị cười, cầm bao công văn ngồi ở ghế. Đều nói quan trường là nơi thật nhất. Người mới đến thì người cũ đi. Vương Minh Long hôm nay thái độ như vậy, thực tại khiến Tăng Nghị cảm nhận được cái gì là người đi trà lạnh. Bí thư Phương còn chưa đi, chỉ có ba ngày không xuất hiện thì hắn trong mắt người khác đã biến thành một con gà con, thành rau trộn cải thìa.
Thật đúng là không phải bình thường. Lòng người dễ thay đổi.
Vương Minh Long ra vẻ muốn đi ra, nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi đi pha cho anh một ly trà.
Tăng Nghị khách khí nói:
- Không cần, thư ký Vương, tôi không khát, ngồi một lát là được.
Vương Minh Long lập tức từ bỏ, cười nói:
- Thường xuyên qua lại, tôi đây không khách khí với Phó chủ nhiệm Tăng nữa. Vừa vặn tôi có bản thảo cần phải chỉnh sửa, Bi thư Liêu chiều này sẽ cần đến. Anh nếu muốn uống nước thì liền gọi tôi một tiếng.
- Thư ký Vương bận rộn thật.
Tăng Nghị nói một tiếng, nhưng trong lòng thầm nghĩ anh không phải thật lòng muốn rót nước cho tôi. Nói nhiều như vậy, đơn giản chính là không muốn cho tôi mở miệng thôi.
Tăng Nghị cũng lười chấp nhặt với Vương Minh Long, mở ra bao công văn, từ bên trong lấy ra một tờ báo, dựa vào trong ghế mà xem.
Vương Minh Long khi viết chữ, dùng khóe mắt quan sát Tăng Nghị, phát hiện Tăng Nghị là một bộ Lã Vọng buông cần, thầm nghĩ tiểu tử anh cố làm ra vẻ, vậy thì cứ ngồi đó. Tôi không tin anh có thể ngồi vững chắc mãi như vậy được.
Đang nghĩ ngợi, Tăng Nghị lại từ trong công văn lấy ra một cái bình, mở ra. Hương thơm của Tướng Quân Trà bay lên trong phòng. Tăng Nghị uống vào hai hớp, sau đó đặt cái bình xuống rồi tiếp tục xem báo.
Vương Minh Long cái mũi thiếu chút nữa là sai lệnh. Hóa ra là có chuẩn bị mà đến. Chỗ dựa vững chắc không còn, có làm trò thì cũng chẳng có ích gì.
Đợi hơn nửa giờ, điện thoại trên bàn reo vang. Vương Minh Long khẩn trương tiếp nhận, bên trong truyền đến giọng nói của Liêu Thiên Hoa:
- Đồng chí Tăng Nghị khu công nghệ cao đã tới chưa?
Trong phòng làm việc rất im lặng, Tăng Nghị ngồi cách có mấy mét, vẫn nghe được rất rõ ràng.
Vương Minh Long ngay lập tức nói:
- Đã tới rồi, tôi đang muốn gọi cho Bí thư Liêu đây.
- Bảo đồng chí Tăng Nghị vào đây.
Liêu Thiên Hoa cúp điện thoại.
Vương Minh Long cúp điện thoại, cười đứng lên, nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, Bí thư Liêu xong việc rồi, anh theo tôi đi vào.
Gõ cửa bước vào phòng, Liêu Thiên Hoa đang ngồi ở bàn làm việc xem đồ vật, trong tay cầm một điếu thuốc, sắc mặt ngưng trọng.
- Bí thư Liêu, đồng chí Tăng Nghị khu công nghệ cao đến báo cáo công tác.
Vương Minh Long nhắc nhở một tiếng.
Liêu Thiên Hoa liền ngẩng đầu, chỉ chiếc ghế dựa trước mặt, nói:
- Tăng Nghị đến rồi à, mau ngồi xuống nói chuyện đi.
Vương Minh Long lúc này rời khỏi văn phòng, một lát sau bưng một tách trà nóng hổi trở vào, mặt mày hớn hở đặt trước mặt Tăng Nghị.
Liêu Thiên Hoa lúc này nói:
- Tiểu Vương à, đã nói với cậu quá nhiều lần rồi. Nếu đồng chí Tăng Nghị lại đây, không cần hướng tôi thông báo, trực tiếp bảo cậu ấy tự vào.
- Vâng, Bí thư Liêu!
Vương Minh Long đáp lời, nhưng vẫn giải thích một chút:
- Vừa rồi Phó chủ nhiệm Tăng tới đây, lúc đó Bí thư Liêu đang cùng với lãnh đạo Tỉnh ủy nói chuyện, cho nên tôi liền tự chủ trương…
Liêu Thiên Hoa cũng không dây dưa, khoát tay chặn lại, ra hiệu Vương Minh Long đi ra ngoài, sau đó nói:
- Tăng Nghị, thế nào, mấy ngày nghỉ này tốt không?
Tăng Nghị cười nói:
- Rất tốt, rốt cuộc thì cũng đã xong mấy ngày nghỉ.
Nói xong, Tăng Nghị lấy ra tài liệu, chuẩn bị hướng Liêu Thiên Hoa báo cáo.
Vương Minh Long khép lại cửa phòng làm việc của Liêu Thiên Hoa, vừa xoay người thì liền bĩu môi. Y cũng không coi lời nói của Liêu Thiên Hoa là quan trọng. Lúc ấy Phương Nam Quốc thiếu chút nữa là khiến Bí thư Liêu phải từ chức, việc này Bí thư Liêu sao có thể không ghi tạc trong lòng. Hiện tại Phương Nam Quốc quá hạn không về, liền biểu hiện cục diện chính trị tỉnh Nam Giang có sự thay đổi lớn. Bí thư Liêu lúc này không tính sổ với Tăng Nghị sao?
Liêu Thiên Hoa có thể làm đến Bí thư Thành ủy, rèn luyện chính trị hàng ngày khẳng định là đã vượt qua thử thách. Tấm mắt sẽ không hạn hẹp như Vương Minh Long. Ông ta vẫn đối đãi với Tăng Nghị như lúc trước. Người phía dưới có thể không biết, nhưng Liêu Thiên Hoa rất minh bạch, vị trí của Phương Nam Quốc cho dù có thay đổi thì cũng là điều chuyển ngang hoặc thăng chức, tuyệt không phải là xử lý lạnh. Mấy năm nay Nam Giang có được thành tích, đó là rõ như ban ngày.
Lần này sự tình tuy rằng rất khác thường, nhưng chưa chắc phải là chuyện xấu.
Tăng Nghị sau khi báo cáo xong công tác, thì nói:
- Bí thư Liêu, tình huống chính là như vậy.
Liêu Thiên Hoa hơi gật đầu, cười nói:
- Tốt lắm, sau khi cậu tới thành phố Bạch Dương thì khu công nghệ cao của chúng ta phát triển rất mạnh. Hơn nữa lại ngày càng hoàn hảo.
Tăng Nghị nói:
- Căn cứ vào tính toán của cục Tài chính, chỉ mới có ba bốn tháng, một số hạng mục của khu công nghệ cao có thể nói là tài chỉnh đủ cung cấp cho thành phố.
Liêu Thiên Hoa vô cùng cao hứng. Lúc trước thành phố Bạch Dương thiết lập khu công nghệ cao, chính là hy vọng có thể mượn gió đông của Vinh Thành để tăng thu nhập tài chính cho thành phố Bạch Dương. Đáng tiếc, Gia Cát Mưu năng lực không đủ. Trong ba năm làm việc, ở thành phố không hề làm ra được một thành tích nào, ngược lại hàng năm còn xin tiền thành phố, khiến cho tài chính của thành phố vốn trong tình trạng không giàu có gì, lại càng túng quẫn.
Khi Tăng Nghị đến khu công nghệ cao Bạch Dương chưa bao lâu, chưa đến mười tháng đã xoay chuyển càn khôn, thực hiện được ước nguyện ban đầu lúc thành lập khu công nghệ cao của thành phố.
- Tôi đối với sự phát triển của khu công nghệ cao rất xem trọng và cũng rất có tin tưởng.
Liêu Thiên Hoa nhấn mạnh nói:
- Cậu cứ việc buông tay mà làm. Thành phố chính là hậu thuẫn kiên cường của cậu.
Tăng Nghị liền mỉm cười. Liêu Thiên Hoa đây là tự cấp cho mình thuốc an thần, ý tứ chính là cho dù Phương Nam Quốc có rời khỏi tỉnh Nam Giang thì ở thành phố đối với khu công nghệ cao vẫn ủng hộ như thường. Sự ủng hộ đối với bản thân Tăng Nghị cũng tuyệt đối không có bất luận một thay đổi nào.
Đây cũng chính là chỗ cao minh của Liêu Thiên Hoa. Chính trị là muốn tiến lên phía trước. Nợ cũ trước kia vốn không có bất luận một ý nghĩa gì. Cho dù không có Phương Nam Quốc, năng lực của Tăng Nghị là không thể nghi ngờ. Đây là một người có tài năng rất khó có được. Chỉ cần có thể do mình sử dụng thì về sau, tăng trưởng GDP của thành phố sẽ không còn cần phải lo lắng nữa. Chiến tích của mình sẽ thăng hoa.
Một Tăng Nghị bằng mười Hồ Khai Văn, một trăm Gia Cát Mưu. Lúc này ông không lôi kéo hắn thì còn đợi đến khi nào.
Tăng Nghị đem tài liệu báo cáo đặt lên trên bàn Liêu Thiên Hoa, nói:
- Bí thư Liêu, có một việc tôi muốn hướng ngài báo cáo.
Liêu Thiên Hoa nhả ra một ngụm khói nói:
- Nói đi, có chuyện gì thì nói ra một lần.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Viện Y học Nam Vân gần đây muốn thành lập một quỹ từ thiện. Những thủ tục có liên quan đã được giải quyết. Đến lúc đó sẽ cử hành một hoạt động quyên tiền từ thiện. Đối tượng quyên tiền chủ yếu là nhân vật công chúng, ví dụ như minh tinh, ca sĩ, xí nghiệp gia, nghệ thuận gia. Đối tượng được quyên giúp chính là người bệnh không thể gánh vác được chi phí thuốc men. Đây là một hoạt động từ thiện đơn thuần. Tôi cảm thấy việc tuyên truyền hình tượng cho thành phố Bạch Dương cũng có rất nhiều chỗ không mưu mà hợp.
- Tốt lắm!
Liêu Thiên Hoa bóp nát tàn thuốc, nói:
- Hoạt động này rất tốt, rất có ý nghĩa và giá trị. Có dư luận và giáo dục dẫn đường sẽ phát huy tác dụng được ngay. Ở thành phố hẳn là nên mạnh mẽ ủng hộ. Khi nào trở về, tôi sẽ kết nối với được Cẩm Hoa, bảo bọn họ phối hợp trong vấn đề tuyên truyền.
Đồng chí Cẩm Hoa mà Liêu Thiên Hoa nhắc tới chính là Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Bạch Dương Tô Cẩm Hoa.
- Càm ơn Bí thư Liêu và thành phố ủng hộ.
Tăng Nghị cười nói.
Liêu Thiên Hoa khoát tay nói:
- Việc ủng hộ là nên thế, Nếu có cần, tôi sẽ tự mình tham dự hoạt động quyên tiền này. Và cũng là người thứ nhất quyên góp tiền lương của mình.
Tăng Nghị đột nhiên kính nể hẳn lên. Liêu Thiên Hoa tỏ thái độ, nhiều ít có thể thấy được phẩm chất của một người. Hắn từ trong bao công văn lấy ra một tấm thiệp đỏ, cười nói:
- Kỳ thật được ở Viện Y học Nam Vân đã chuẩn bị thiếp mời, nhưng chỉ sợ Bí thư Liêu đến lúc đó không rảnh dứt ra, liền ủy thác cho tôi làm thuyết khách. Hiện tại tôi chuyển lại thiếp mời này cho ngài.
- Cậu đấy, thật là một chút cũng đều không thoải mái. Sớm một chút lấy ra là được rồi.
Liêu Thiên Hoa cười, chỉ cái bản, ra hiệu Tăng Nghị đặt lên trên đó.
Sau khi bàn xong công việc, Tăng Nghị cáo tứ. Liêu Thiên Hoa tâm trạng hôm nay thật không tồi, không ngờ ngoại lệ đứng lên, tiễn Tăng Nghị ra cửa phòng, vỗ vai hắn nói:
- Đồng chí Tăng Nghị, hãy làm tốt nhé.
Vương Minh Long bên cạnh có chút ngây ra như phỗng. Sao lại như thế? Xem ý tứ của Bí thư Liêu giống như một chút cũng đều không ghi hận Tăng Nghị. Vậy một phen biểu diễn của mình vừa rồi, chẳng khác nào làm ngược lại Bí thư Liêu?
Nghĩ đến đây, Vương Minh Long trên lưng đổ đầy mồ hôi. Là thư ký, chính là giúp lãnh đạo xử lý tốt các mặt quan hệ. Anh nếu khiến cho các lãnh đạo gây thù ở bên ngoài, vậy chức thư ký của anh, hơn phân nửa là sẽ thay đổi người.
Khi Liêu Thiên Hoa trở lại văn phòng, Vương Minh Long liền đuổi theo Tăng Nghị. Y muốn nghĩ biện pháp khẩn trương bù lại một chút.
Chánh văn phòng Thành ủy Lý Kiến Tân lúc này đi tới, thấy không có Vương Minh Long ở trong phòng, khẽ cau mày, sau đó bước nhanh tới gõ cửa phòng Liêu Thiên Hoa.
- Bí thư Liêu, văn phòng Tỉnh ủy thông báo, bảo các đồng chí lãnh đạo chủ chốt của thành phố, ngày mai buổi sáng đến tỉnh tham dự hội nghị toàn bộ lãnh đạo tỉnh.
Lý Kiến Tân nắm văn bản thông báo trong tay.
Liêu Thiên Hoa không tự chủ được, đứng lên thầm nghĩ thay đổi rồi sao? Ông ta hỏi:
- Lão Lý, là ai tới….?
Lý Kiến Tân hiểu được ý tứ của Liêu Thiên Hoa liền gật đầu:
- Là nguyên Chủ tịch tỉnh Quân Sơn, Băng Hàn Bách.
Mặc dù nằm trong dự kiến, nhưng Liêu Thiên Hoa cũng có chút thất vọng. Tỉnh Quân Sơn phái một vị Chủ tịch tỉnh đến, như vậy cán bộ tỉnh Nam Giang lại một lần nữa giậm chân tại chỗ. Ông ta nói:
- Công tác của Bí thư Phương?
Lý Kiến Tân lại nói:
- Từ bên tỉnh Chi Xuân truyền ra tin tức, nửa tiếng sau, trung ương sẽ có quyết định bổ nhiệm mới. Bí thư Phương hiện tại đã là Bí thư Tỉnh ủy Chi Xuân.
Liêu Thiên Hoa nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, cũng là nằm trong dự kiến. Tỉnh Chi Xuân là một tỉnh quan trọng trong hệ thống chính trị trong nước. Trước đây những người đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy Chi Xuân đều được thăng thêm một chức là Ủy viên Bộ chính trị. Bí thư Phương Nam Quốc lần này chính là thăng chức.