Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trợ thủ của Lorene dường như không nghĩ tới Tăng Nghị sẽ nói như vậy. Lúc ấy vẻ mặt rất là kinh ngạc, còn có chút tức giận. Y nâng ngón tay lên chỉ thẳng vào Tăng Nghị, chuẩn bị nổi giận.
- Tăng tiên sinh, ngàn vạn lần đừng có tức giận. Anh ấy cảm xúc có chút không khống chế được. Anh không cần chấp nhặt với anh ấy.
David đè lại người trợ lý, rồi giải thích với Tăng Nghị.
Tính tình của Tăng Nghị, David đã từng lãnh giáo qua. Trong lòng y, Tăng Nghị chính là một “thần y thủ đoạn độc ác”, ý chí sắt đá. Sự việc bị rắn cắn lần trước, Tăng Nghị đứng im nhìn cái chân mục nát của mình mà chẳng thèm làm gì. Nếu không phải mình thông minh, đúng lúc phái người đến xin lỗi, rồi lại xuất ra mấy trăm triệu quyên góp cho Viện Y học Nam Vân thì sợ là chính mình bây giờ đã trở thành “Lý Thiết Quải” rồi.
Người Trung Quốc đều rất sĩ diện, cũng sợ nhất là đem sự việc náo loạn lên. Nhưng cũng có ngoại lệ trong đó. Tăng Nghị chính là sự ngoại lệ đó. Biện pháp của người trợ lý đối phó với những thầy thuốc khác thì còn được, nhưng nếu dùng với Tăng Nghị thì chính là tự rước lấy nhục. Hôm nay, nếu Tăng Nghị bị chọc giận thì cái chân của Lorene sợ là phải bị cưa mất.
Người khác thì không có cách trị, nhưng Tăng Nghị khẳng định là có biện pháp. Lúc ấy, chính mình đã nhờ đến tất cả các chuyên gia trên thế giới nhưng cuối cùng không phải cũng nhờ Tăng Nghị trị sao?
David kéo người trợ lý sang một bên, rồi quay dâu hướng Tăng Nghị khiêm tốn thỉnh giáo:
- Tăng tiên sinh, thật sự không có biện pháp khác sao?
Tăng Nghị lắc đầu nói:
- Cho dù bác sĩ có biện pháp thì nữ sĩ Lorene chịu không nổi cũng cắt chân mình thôi.
David cũng bất ngờ. Cho dù muốn cắt chân Lorene thì Lorene cũng không muốn cắt. Bà nếu muốn cắt thì cũng không đến Trung Quốc, sớm đã giải phẫu ở nước Mỹ rồi.
Trợ lý của Lorene nghe không lọt lỗ tai nữa, xen vào cười nói:
- Nếu anh không có biện pháp nào trị liệu cho tốt thì xin mời thầy thuốc khác cao minh hơn.
- Im miệng đi!
David nghiêm túc cắt ngang lời nói của người trợ lý. Con mẹ nó, đừng có quấy rối nữa được không. Nếu không bố sẽ đuổi mày ra ngoài đấy. Y dùng ánh mắt hung hăng cảnh cáo đối phương rồi mới quay đầu lại nói với Tăng Nghị:
- Bác sĩ Tăng, anh ta không hiểu quy cũ. Anh cứ nói tiếp đi.
Tăng Nghị cầm lấy cái bệnh án cũ kỹ kia nói:
- Nếu tôi đoán không sai, bác sĩ điều trị cho Lorene nữ sĩ hẳn là bác sĩ Tửu Quỷ rất nổi tiếng phải không?
David gật đầu nói:
- Tăng tiên sinh mắt sáng như đuốc. Quả thật như thế!
- Việc làm cho cái chân bị hoại tử không phải là do bác sĩ Tửu Quỷ làm. Hơn nữa, bản thân ông ấy khẳng định là cực lực phản đối việc giải phẫu. Là Lorene nữ sĩ tự chủ trương, ngoài ra tìm người khác đến giải phẫu, đúng hay không?
Tăng Nghị nhìn Lorene đang nằm trên giường bệnh nói:
- Cho nên tôi nói Lorene nữ sĩ muốn cắt cũng đâu có sai?
Lorene vốn đang nằm trên giường bệnh, nhắm mắt dưỡng thần, nhưng khi nghe lời nói của Tăng Nghị thì liền lập tức mở mắt ra. Bà trong lòng hoảng sợ. Những bệnh án mà bà mang sang đều có sự sàng lọc kỹ càng, không nghĩ tới còn có người liếc mắt một cái đã nhận ra.
David nhìn Tăng Nghị, rồi lại nhìn lorene. Mắt của y không mù, đã nhìn ra Lorene khẳng định có điều che giấy bác sĩ Nam Giang.
Bác sĩ trước đây của Lorene nữ sĩ quả thật là thầy thuốc Tửu Quỷ nổi tiếng. Bệnh tiểu đường của bà bao nhiêu năm nay đều do thầy thuốc Tửu Quỷ trị liệu. Chủ yếu là tiêm insulin. Thầy thuốc Tửu Quỷ cũng đã từng đề nghị Lorene đến Trung Quốc để thử liệu pháp trị liệu bằng Trung y, nhưng Lorene lại không tin vào Trung y.
Sau khi bệnh tình trở nên nghiêm trọng, Lorene muốn giải phẫu để cải thiện tình hình tuần hoàn của máu. Nhưng Tửu Quỷ không đồng ý. Ông ấy lúc đó đã nói cho Lorene biết rõ ràng, với tình trạng của sức khỏe của bà mà làm giải phẫu thì hậu quả sẽ khiến cho bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. Đầu tiên là hoại tử, sau đó là cắt bỏ. Sau khi cắt bỏ chính là tử vong.
Nhưng lúc đó Lorene lại cảm thấy Tửu Quỷ nói chuyện có chút phóng đại. Rất nhiều người sau khi giải phẫu cũng đâu có chuyện gì. Do đó bà đã liên hệ với một bác sĩ ngoại khoa khác để tiến hành giải phẫu. Sau khi giải phẫu, theo như lời Tửu Quỷ đa nói thì liền xuất hiện hoại tử, và dẫn đến tình trạng sắp phải cắt chân.
Lorene không chấp nhận mất đi đôi chân, lúc này mới nghĩ tới việc đến Trung Quốc.
- Nếu không lắng nghe ý kiến của bác sĩ chuyên nghiệp thì cần gì phải đến tìm thầy thuốc. Hiện tại đã tới thời khắc sống chết trước mắt, còn muốn giấu diếm bệnh tình với thầy thuốc. Nếu không phải Lorene nữ sĩ chính bản thân muốn cắt, thì tôi đây sẽ hoài nghi ý đồ đến Trung Quốc lần này của nữ sĩ.
Tăng Nghị ném bệnh án xuống giường rồi nói:
- Rất xin lỗi, người bệnh như vậy, tôi sẽ không nhận điều trị, cũng không dám tiếp. Các người mời bác sĩ cao minh khác đi.
Nói xong, Tăng Nghị quay người lại, nói với Phan Bảo Tấn:
- Giám đốc sở Phan, tôi đi trước một bước. Việc này sợ là tôi không thể giúp gì được ngài.
Phan Bảo Tấn vốn cảm thấy việc này rất khó giải quyết. Hiện tại Tăng Nghị phát hiện chỗ kỳ quái này thì lập tức nói:
- Nếu sự việc còn có ẩn tình thì tôi thấy tất yếu nên báo cáo với cấp trên một chút. Rồi sau đó sẽ quyết định xem có tiến hành chữa bệnh cho nữ sĩ Lorene hay không?
Thiệu Hải Ba cũng nói:
- Trước khi chưa biết rõ bệnh tình, tôi thấy không nên áp dụng biện pháp chữa trị, tránh việc tạo thành thương tổn lớn hơn cho nữ sĩ Lorene.
Người của bệnh viện Nhân dân tỉnh gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, mạng người quan trọng, phải thận trọng.
David lúc này cũng cố không hơn, trực tiếp đuổi theo Tăng Nghị đi ra ngoài, hô to:
- Tăng tiên sinh, Tăng tiên sinh.
Khi đuổi theo Tăng Nghị vào trong thang máy, David nói:
- Tăng tiên sinh, trung gian có chút hiểu lầm. Xem như anh nể mặt tôi, cho tôi một cơ hội giải thích.
Tăng Nghị cùng với David tiếp xúc đã lâu nên quan hệ cũng khá thân thiết. Hắn nói:
- David, không phải tôi không muốn hỗ trợ. Anh đã đến Trung Quốc một thời gian, hẳn có thể lý giải sự bất đắc dĩ của thầy thuốc chúng tôi. Ở trên nếu có mệnh lệnh, chúng tôi nhất định sẽ trị. Nhưng tình huống Lorene đến tột cùng như thế nào, anh là người trong nghề hẳn là rõ ràng. Cho dù có mời thầy thuốc Tửu Quỷ đến đây, anh cho rằng có thể bảo vệ được đôi chân cho nữ sĩ Lorene sao?
David im lặng. Y cũng xuất thân từ y học chính quy, tất nhiên cũng hiểu được, với phương pháp của Tây y, hiện tại là ai ra tay, đừng nói là đôi chân, ngay cả tính mạng cũng khó mà bảo vệ.
- Lorene nữ sĩ thân phận đặc biệt. Bà có thể lợi dụng năng lượng của mình để thực hiện ảnh hưởng với thượng cấp của chúng tôi, nhưng muốn bảo vệ được cho đôi chân của bà ấy hay không thì có phải là làm khó chúng tôi hay không?
Tăng Nghị nâng tay, vỗ vai David một chút nói:
- Mọi người hôm nay có được thân phận và địa vị không thể dễ dàng gì. Bác sĩ thì họ cũng phải sống chứ. Bảo Lorene nữ sĩ giơ cao đánh khẽ. Hiện tại về lại nước Mỹ vẫn còn kịp.
David không biết nên nói gì cho phải. Kỳ thật khi Lorene đến Trung Quốc, y liền đề nghị với Lorene, khi đến đây thì chỉ cần tìm Tăng Nghị, không cần kinh động đến những nơi khác.
Nhưng Lorene không thể thản nhiên mà đối diện với cái cục diện này của mình. Thậm chí đối với cái chết có chút sợ hãi. Bà sợ sau khi mình đến Trung Quốc lại không được coi trọng. Cho nên liền vận dụng năng lượng thực hiện ảnh hưởng. Là một chính khách, Lorene hiểu rất rõ làm thế nào để khiến cho bác sĩ Trung Quốc coi trọng mình. Nhưng lần này bà đã làm sai.
Cửa thang máy sau khi mở ra, Tăng Nghị bước ra ngoài. David không chịu buông tha, vẫn đuổi theo đằng sau hỏi:
- Tăng tiên sinh, tôi chỉ hỏi một câu thôi, đến tột cùng có biện pháp chữa trị hay không?
Tăng Nghị đứng lại nói:
- Tôi đã nói qua, cho dù bác sĩ có biện pháp thì Lorene cũng không chịu nổi mà muốn cắt, đúng hay không?
David đầu tiên là sửng sốt, theo sau điên cuồng gật đầu, trên mặt hiện ra một tia vui sướng. Y đã hiểu được ý tứ của Tăng Nghị. Đây là có biện pháp, nhưng điều kiện tiên quyết là muốn Lorene trước thay đổi phương thức làm việc. Nếu không thì ai mà dám chữa trị cho bà ta. Điểm ấy David cũng hiểu rõ. Lần trước y bị rắn cắn, khiến cho Nam Giang long trời lở đất. Tăng Nghị lúc ấy xông lên núi trị liệu cho y là xuất phát từ hảo ý. Cuối cùng lại phải chấp nhận năm lần bảy lượt điều tra. Lần này năng lượng của Lorene còn lớn hơn cả mình. Ai biết được hậu quả sẽ như thế nào.
Tiễn Tăng Nghị ra cửa, David lại hỏi:
- Tăng tiên sinh, tôi hỏi thật, anh làm sao biết thầy thuốc Tửu Quỷ lại không đồng ý làm phẫu thuật?
Tăng Nghị lên tiếng:
- Tôi trước kia có giao tiếp qua với thầy thuốc Tửu Quỷ, tôi biết ông ấy rất phản đối chuyện trị liệu không có hiệu quả. Với tình trạng sức khỏe của Lorene, cái giá phải trả cho việc phẫu thuật chính là hoại tử. Khi hoại tử không thể khống chế được nữa thì chính là cắt. Mà cắt đối với nữ sĩ Lorene không phải là ước nguyện ban đầu sao?
David lắc đầu. Lorene làm giải phẫu chính là muốn cho đôi chân của mình có thể thoải mái được một chút. Tuyệt đối không phải vì muốn cắt bỏ nó. Nếu không thì trực tiếp cắt cho rồi, cần chi chịu nhiều thống khổ như vậy.
- Đây là điển hình của việc trị liệu không hiệu quả. Thậm chí so với không hiệu quả còn tệ hơn. Người bệnh muốn mình thoải mái hơn một chút, kết quả sau khi trải qua tất cả sự thống khổ thì cái chết cũng đến. Rất là tàn nhẫn.
Tăng Nghị thở dài:
- Kinh nghiệm của thầy thuốc Tửu Quỷ rất phong phú. Đương nhiên, đó là kết quả rõ ràng, cho nên khẳng định sẽ không muốn Lorene tiến hành giải phẫu. Thậm chí tôi có thể nói như vầy, Lorene khi tiến hành giải phẫu cũng đã giấu diếm bác sĩ phẫu thuật kia tình trạng thực tế của bản thân mình.
David đầu tiên là giật mình, tuy nhiên, nghĩ vừa rồi Lorene che giấu bệnh án của mình đối với các bác sĩ bệnh viện Nhân dân tỉnh, y liền cảm thấy Tăng Nghị phỏng đoán chuyện này hoàn toàn là có khả năng. Cho dù, tại nước Mỹ, bác sĩ khi đối mặt với một nhân vật công chúng mạnh mẽ, cứng rắn như Lorene thì cũng không dám mạo hiểm.
-Hóa ra là như vậy!
David nói một câu.
Tăng Nghị cười khổ một chút nói:
- Cho nên, đôi không không cần oán giận thầy thuốc không thể trị liệu cho anh. Có lẽ chỉ vì muốn tốt cho anh thôi. Tôi nghĩ hiện tại Lorene cũng đã hối hận vì không nghe theo ý kiến của bác sĩ Tửu Quỷ.
David gật đầu, thầm nghĩ cho dù thầy thuốc chuyên nghiệp cũng không thể nào làm tốt được. Người bệnh bắt anh phải dựa theo yêu cầu của mình mà trị, thì rất nhiều trường hợp là không có hiệu quả. Cuối cùng người bệnh lại hận anh, nói anh lòng dạ hiểm độc.
Nhưng cũng có ngoại lệ, có một số bác sĩ, biết rõ trị liệu không có hiệu quả, nhưng vì muốn kiếm tiền, nên cố ý không hướng người bệnh giải thích tình huống. Còn đe dọa giật dây người bệnh. Khiến cho người bệnh trước khi chết chỉ có thống khổ mà không có một giây an lành.
Tiễn bước Tăng Nghị, David lại vội vàng trở về phòng bệnh, làm công tác tư tưởng với Lorene.
Buổi sáng hôm sau, Tăng Nghị thức dậy, rửa mặt, trong lúc ăn điểm tâm thì Thang Vệ Quốc gọi điện thoại đến, bảo Tăng Nghị lập tức xuống lầu. Anh ta sẽ đến ngay, nói là có việc gấp.
Tăng Nghị đành buông bát, cất bước xuống lầu.
Mới vừa ra đến cửa, liền nhìn thấy chiếc xe việt dã của Thang Vệ Quốc phóng vào trong tiểu khu của Ban quản lý. Theo sau còn có một quân xe, mang biển số của đại quân khu.
- Tăng Nghị!
Thang Vệ Quốc không đợi xe dừng lại, người đã từ trên xe nhảy xuống. Sau đó hô to, rồi chạy tới. Khi chiếc xe dừng lại, cánh cửa xe được mở ra.
Bước xuống xe là một vị đại tá hơn ba mươi tuổi, sắc mặt uy nghiêm. Khi bước xuống xe thì đứng yên chỗ đó, thắt lưng thẳng tắp.
Thang Vệ Quốc lên tiếng:
- Tăng Nghị, tôi xin giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là….
Vị đại tá kia không đợi Thang Vệ Quốc giới thiệu tên thì đã nhanh chóng đi về phía trước, hướng Tăng Nghị vươn tay ra:
- Đây chính là Phó chủ nhiệm Tăng Nghị?
Tăng Nghị vươn tay:
- Chính là tôi!
Đại tá và Tăng Nghị bắt chặt tay, sau đó lách nửa người qua, nâng ngón tay chỉ vào xe, nói:
- Tôi phụng mệnh đến mời Phó chủ nhiệm Tăng đi, không biết cậu có tiện không?
Tăng Nghị nhìn thoáng qua Thang Vệ Quốc, không nhìn ra được Thang Vệ Quốc có cái gì không ổn thì liền nói:
- Tiện thì có tiện đó, nhưng hiện tại phải đi bây giờ sao?
- Việc này không nên chậm trễ. Hiện tại đi thì còn gì tốt hơn.
Đại tác liền bước tới mở cửa, chờ Tăng Nghị lên xe.
Tăng Nghị cũng không biết chuyện gì, cũng không kịp chuẩn bị, lập tức nhấc chân bước lên xe.
Đại tá sau khi lên xe, liền ngồi bên cạnh Tăng Nghị, nói với Thang Vệ Quốc một câu:
- Lão Thang, vất vả cho anh quá. Khi nào tôi mời anh uống rượu.
Xong rồi đóng cửa xe lại, ra lệnh cho lái xe lái đi.
Khi xe chạy ra khỏi khu công nghệ cao, đại tá mới nói:
- Xin tự giới thiệu, tôi tên là Trình Hưng Vĩ, là cảnh vệ viên của Sở Tư lệnh.
- Hóa ra là Tham mưu Trình.
Tăng Nghị cười gật đầu. Sở Tư lệnh tất nhiên là Sở Chấn Bang, Tăng Nghị trước đó đã có gặp qua.
- Sở Tư lệnh tìm Phó chủ nhiệm Tăng để tìm hiểu một chút tình huống. Bởi vì khá khẩn cấp nên không có thông báo cho Phó chủ nhiệm Tăng trước. Nếu có chỗ nào đường đột, xin thông cảm.
Trình Hưng Vĩ nói những lời này, trên mặt hiện lên nụ cười.
Tăng Nghị liền đoán được là chuyện gì. Rất có thể là việc Địch lão đến Nam Giang. Địch Hạo Huy ở Nam Giang cũng vòng vo một khoảng thời gian, hẳn là đã có kết quả.
- Tham mưu Trình không nên khách khí, có thể thông cảm mà.
- Phó chủ nhiệm Tăng thực tuổi còn rất trẻ. Vừa rồi nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy giật mình.
Trình Hưng Vĩ bắt đầu tìm đề tài trò chuyện. Y cảm thấy ngạc nhiên không biết Tăng Nghị có lai lịch gì mà Sở Tư lệnh đột ngột tìm Tăng Nghị để tìm hiểu tình huống, lại còn rất gấp gáp. Loại tình huống này rất ít gặp. Cũng không biết Tăng Nghị và Sở Tư lệnh có quan hệ gì mà có thể khiến cho Sở Tư lệnh vội vàng muốn gặp hắn như vậy.
- Đúng dịp làm ra thành tích, rất may mắn được lãnh đạo thưởng thức.
Tăng Nghị cười giải thích một câu:
- Thật không thể nào so sánh với Tham mưu Trình được. Anh đi theo Sở Tư lệnh, tương lai khẳng định là tiền đồ vô lượng.
Trình Hưng Vĩ cười ha hả, cũng không thăm dò Tăng Nghị nữa:
- Phó chủ nhiệm Tăng khiêm tốn quá rồi. Khu công nghệ cao Bạch Dương phát triển rõ như ban ngày.
Chiếc xe sau khi rời khỏi Bạch Dương, vòng vo vài vòng, sau đó hướng tới một đường chạy nhanh đi. Ở vị trí trung tâm Vinh Thành có một địa phương, treo tấm biển Bộ tư lệnh quân khu. Tăng Nghị thường xuyên đi ngang qua đó, nhưng hiện tại phương hướng đi rõ ràng không phải là trung tâm thành phố.
Chỉ có điều, Tăng Nghị cũng không hỏi đi đâu, bởi vì có hỏi Trình Hưng Vĩ cũng không trả lời.
Vị trí và cách bố trí của quân khu bình thường thuộc loại cơ mật. Giống như thư tín gửi tới quân khu, anh chỉ cần viết tên đơn vị nhận trên phong thư, thì đối phương có thể nhận được. Anh không cần viết địa chỉ cụ thể, hơn nữa địa chỉ cụ thể cũng không thể cho anh biết.