Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hồ Khai Văn đang ở giữa chừng cao hứng, cũng phải tạm ngừng, khẽ cau mày, trong lòng rất khó chịu. Loại cảm giác này như là khi đang ở giữa bàn ăn mỹ vị trân châu mà bản thân lại gắp trúng con ruồi, thật là ngán ngẩm. Hồ Khai Văn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời có một chiếc máy bay màu bạc chở khách, hướng đi đến hồ Tinh Tinh, phát ra âm thanh vang rền.
Phi cơ này từ đâu tới đây? Đúng là không có mắt! Hồ Khai Văn mắng trong lòng, còn có điểm kì quái là bầu trời thành phố Bạch Dương, trước giờ không có phi cơ ghé qua.
Hai phút sau, phi cơ từ từ bay ngang qua hồ Tinh Tinh, sau đó biến mất tại xa xa, ở hiện trường lúc này mới thanh tịnh xuống…
Hồ Khai Văn thanh cổ họng, lại nổi hứng lần nữa, một lần nữa tìm được cảm giác ban nãy, lại nâng tay và dùng lực vung lên, nói:
- Tôi tin tưởng các vị sẽ đưa ra lựa chọn đầu tư chính xác nhất. Đồng thời tôi cũng tin tưởng vững chắc…
- Oang oang oang!
Tiếng gầm gú lại vang lên, lại cắt ngang cuộc nói chuyện của Hồ Khai Văn, một chiếc tân phi cơ lại từ sân bay Vinh Thành bay qua đây.
Lần này dưới đài có chút náo loạn, hiện trường các xí nghiệp lớn, các nhà kinh doanh ghé tai bàn luận với nhau, sự chú ý chuyển dời tới chiếc phi cơ kia.
Hồ Khai Văn rất là căm tức, những tên lái máy bay đều điên hết rồi sao? Không nhận ra tuyến đường sân bay Vinh Thành hay sao? Rõ ràng xem đây là một tấm bia nhắm mà.
Hai phút sau, phi cơ đi xa, Hồ Khai Văn lúc này cũng không thể tìm lại cảm giác ban nãy, nói:
- Tôi…. Tin tưởng vững chắc với quyết định ngày hôm nay mọi người sẽ thu hoạch được lợi nhuận lớn. Cuối cùng chúc mọi người ở đây công tác hài lòng thuận ý, sự nghiệp phát triển không ngừng, cảm ơn.
Hồ Khai Văn nhìn dưới đài, vốn tưởng rằng sẽ có tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ai ngờ đâu bị dội một gáo nước lạnh, phía dưới im lặng như tờ. Các xí nghiệp gia tại đó, trong lòng hình như đã chạy ra khỏi hồ Tinh Tinh, không ai biết lúc nãy nghị luận cái gì.
Vẫn là Lý Vĩ Tài phản ứng mau, lập tức đi đầu vỗ tay, các vị lãnh đạo ngồi hàng đầu cũng lập tức vỗ tay theo, tiếng vỗ tay ở hiện trường lúc đấy mới vang lên.
Hồ Khai Văn liền cảm thấy không ổn nhưng cũng không biết vấn đề nằm ở đâu. Hắn từ trên đài bước xuống về tới chỗ của mình, thấp giọng nói với Tăng Nghị:
- Tiểu Tăng, tôi cảm thấy mọi chuyện thế nào ấy?
Tăng Nghị còn chưa trả lời, Cục Trưởng Cục quy hoạch ngồi ở một bên nói:
- Phó Chủ tịch Hồ, có chuyện gì không ổn?
Hồ Khai Văn tức giận đến muốn đập cả cái bàn, chẳng lẽ ta không nhìn, không thấy tình huống đang bất ổn sao?
Hiện tại tôi muốn biết rằng vì sao mọi chuyện lại thay đổi đến khó hiểu thế này?
Tăng Nghị nói
- Phó Chủ tịch Hồ, hình như tôi nghe thấy mấy người phía sau bàn tán chuyện chiếc phi cơ.
Cục trưởng Cục Quy Hoạch nói tiếp:
- Chủ tịch Hồ, dự án hồ Tinh Tinh là bất động sản cao cấp, điểm mạnh để bán ra, là phong cảnh thanh tú xinh đẹp, thanh tịnh tao nhã nhưng nếu mỗi ngày phi cơ bay qua bay lại trên đầu thế này….
Hồ Khai Văn như bị sét đánh ngang tai, làm cho khuôn mặt thay đổi trở nên già nua hơn, sắc mặt chuyển thành trắng bệch, cơ thể run run:
- Chẳng lẽ phi cơ vừa rồi là của…
Tăng Nghị lúc này nói:
- Phó Chủ tịch Hồ, nếu có thể thì tôi sẽ gọi điện tới cục hàng không dân dụng hỏi thăm tình hình. Chuyện vừa rồi có thể chỉ là ngẫu nhiên..
- Đúng đúng!
Hồ Khai Văn phản ứng, đáp:
- Tiểu Tăng, gọi điện ngay, nhất định phải biết rõ ràng chuyện này.
Tăng Nghị liền đứng lên đi qua một bên để gọi điện thoại. Hắn ta vừa mới đứng dậy trên không lại truyền tới âm thanh “ Oang oang oang “, Hồ Khai Văn nghe thấy âm thanh này, mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa lật khỏi ghế ngồi, ông trời ơi, ông muốn lấy cái mạng già này sao? Sớm không đến, trễ không đến, vì sao nhất thiết phải là ngày hôm nay?
Một lát sau, Hồ Khai Văn cảm thấy tim mình như không trụ nổi nữa, y vuốt ngực lên xuống mấy lần, không thể nào thở được.
Tôn Dực ngồi phía sau cùng cũng phát hiện được có chuyện thật sự không ổn, sắc mặt không tốt hơn Hồ Khai Văn.
- Này, phi cơ là từ đâu tới?
Tôn Dực nghiêm mặt hỏi Thường Tuấn Long.
Thường Tuấn Long cũng vừa mới lấy điện thoại một bên quay số, một bên nói:
- Tôi lập tức gọi điện đến Cục Hàng Không Dân dụng hỏi! Khỉ thật, không phải mù không thấy chứ? Đợi tôi biết rõ ràng sự việc, xem tôi xử lý hắn như thế nào?
Tôn Dực tức giận đứng phắt dậy, chống nạnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào máy bay chở khách. Nếu trong tay có pháo cao xạ, gã nhất định sẽ bắn máy bay kia rơi xuống đất.
Hồ Khai Văn ôm ngực, ngồi trên ghế nhìn xa xa Tăng Nghị đang gọi điện, lo lắng chờ đợi tin tức.
Lúc này hàng ghế thứ hai phía sau, có người buông điện thoại nói:
- Tôi đã hỏi rõ ràng rồi, sân bay Vinh Thành vì muốn nâng cao hiệu suất chuyến bay khởi hành, muốn làm phương án mở các tuyến đường băng. Các chuyến bay đều phải tuân theo mục đích đã định bắt đầu từ hôm này trở đi.
Hồ Khai Văn cuối cùng cũng không trụ nổi nữa. Y trượt xuống dưới ghế, sau đó bất tỉnh nhân sự, điều mà y lo lắng nhất cũng vẫn xảy ra.
- Phó Chủ tịch Hồ, tỉnh dậy đi…
Mọi người ở đậy đều loạn cả lên, các vị Lãnh đạo và cán bộ thành phố Bạch Dương đều chạy tới lo lắng gọi Hồ Khai Văn.
Tăng Nghị vừa mang điện thoại ra để hỏi thông tin, liền nghe được tin tức này hắn ngay lập tức thu hồi điện thoại chạy đến.
- Tránh ra tránh ra, để Phó chủ nhiệm Tăng xem thử!
Lý Vĩ Tài cũng từ bục trên cao nhảy xuống, miệng hô to:
- Phó Chủ nhiệm Tăng biết y thuật!
Những người vây quanh Hồ Khai Văn, khẩn trương nhường chỗ để Tăng Nghị vào trong, nói:
- Phó Chủ nhiệm Tăng, khám nhanh lên, Phó chủ tịch Hồ bị sao thế này, lúc nãy còn khỏe mạnh mà?
Cũng có người bên cạnh la lên:
- Mau, mau gọi cấp cứu, nói với họ là Phó chủ tịch Hồ ngất xỉu rồi!
Tăng Nghị đi vào ngồi xổm xuống bên cạnh, một bên bắt mạch, một bên mở mí mắt Hồ Khai Văn lên nhìn một chút, sau đó rút kim châm ra châm nhanh vào người Hồ Khai Văn mấy kim.
Hồ Khai Văn đột nhiên thở mạnh ra, có chút thức tỉnh rồi, chỉ có điều ý thức còn hơi mơ hồ nằm trên mặt đất bất động, lồng ngực thở phập phồng, miệng phát ra âm thanh hừ hừ hổn hển.
- Tỉnh rồi, tỉnh rồi!
-
Mọi người xung quanh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tăng Nghị cẩn thẩn kiểm tra một chút rồi nói:
- Không còn nguy hiểm nữa rồi, chỉ là Phó chủ tịch Hồ mệt mỏi quá, khiến cho đột ngột ngất xỉu. Hiện giờ ông ấy cần được nghỉ ngơi, tốt nhất là đưa đi bệnh viện kiểm tra toàn diện!
Lý Vĩ Tài nói:
- Tôi sẽ nhờ người tới đưa Phó chủ tịch Hồ đi bệnh viện ngay!
Nói xong, hắn khẩn trương gọi vài nhân viên đến, một bên gọi điện thoại nhờ người ta chuẩn bị xe.
- Phó chủ nhiệm Lý, tôi đưa Phó chủ tịch Hồ tới bệnh viện, anh ở lại tiếp tục buổi lễ nhé!
Tăng Nghị nói xong liền theo nhân viên cùng nhau nâng Hồ Khai Văn lên, gấp gáp rời khỏi.
Lý Vĩ Tài thầm nghĩ lần này còn chủ trì được gì nữa, buổi công bố hôm nay hỏng cả rồi. Dự án hồ Tinh Tinh lẽ ra muốn tạo ra khu dân cư tiện nghi xa hoa nhất ở Vinh Thành giờ này thì hỏng cả rồi. Sân bay sửa lại tuyến đường, ngày nào máy bay cùng oang oang trên đầu, như đánh sấm, còn ồn ào hơn trong thành thị. Ai mà muốn chạy đường xa thế này để nghe tiếng máy bay cất cánh chứ.
Nếu không có chuyện này, dự án sẽ thu hút rất nhiều nhà đầu tư.
Lý Vĩ Tài nghĩ như thế, quay đầu nhìn, vừa lúc thấy thái độ trên khuôn mặt của Tôn Dực và Thường Tuấn Long ở phía sau. Bây giờ không biết nên làm gì, cực kì khó coi, Lý Vĩ Tài trong lòng lại cảm thấy vui. Hai tên khốn này, cố hết sức ngừng dự án xây dựng sân bay Long Sơn, hiện giờ thì hay rồi. Chỉ trong chớp mắt một cái sân bay Vinh Thành cũng đã dừng dự án này của các người rồi.
Đây là báo ứng!
Lý Vĩ Tài tự hình dung, cất bước lên sân khấu, nói với giọng trầm ấm:
- Kính thưa khách quý, Phó Chủ tịch Hồ bởi vì bình thường công việc bận rộn, vất vả lâu ngày thành tật nên tình trạng thân thể hiện ra một chút bất an nên không thể tiếp tục tham gia lễ đấu thầu hôm nay. Điều này thật sự rất lấy làm tiếc, nhưng mong các vị an tâm, lễ đấu giá vẫn được diễn ra.
Những người phía dưới miệng im không nói gì, điều này không phải là đang mở to con mắt đui mù ra nhìn sao? Con đường màu hồng trước mắt, trong chớp mắt liền thành biến thành màu đen, không ai chịu nổi kích động này.
Chuyện hôm này thật sự không chịu nổi!
Phi cơ mà cứ lượn lờ một hai tiếng vào buổi tối chắc người ta sẽ vào bệnh viện mất. Sợ rằng không phải chỉ có một mình Hồ Khải Văn, mà còn các xí nghiệp gia, nhà đầu tư phát triển đều tập thể đưa vào bệnh viện mà cấp cứu.
- Hiện tại mời Cục Trưởng Cục Quy Hoạch lên giới thiệu tình hình quy hoạch của dự án hồ Tinh Tinh.
Lý Vĩ Tài đi đầu vỗ tay, đáng tiếc chỉ vài người ít ỏi vỗ tay thưa thớt.
- Choang!
Tôn Dực một cước đá văng ghế, gã ta bước đi không quay đầu lại. Gã đã biết kết quả của buổi đấu giá ngày hôm nay như thế nào, thì còn ở lại làm gì. Lịch sử đấu thầu Sân bay Long Sơn lại tái diễn, Tôn Dực không muốn mất mặt thêm nữa.
Một dự án tốt, đột nhiên thành một một dự án không có giá trị nữa, rất nhiều người tại hiện trường cảm thấy ở lại cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có điều ngại Tôn Dực con trai của Chủ tịch tỉnh ở đây, nên không rời đi.
Tôn Dực vừa đi khỏi, mọi người cũng liền rời theo.
Cục Trưởng Cục Quy hoạch đứng trên đài chủ tịch quan sát, bài diễn thuyết vừa mới mở ra, miệng còn chưa nói gì, những người bên dưới đã rải rác như chim rời đàn.