Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không? Không thể nào lại hắt nước lên hắn? Trần Long cảm thấy suy nghĩ của mình không thông. Trong nhiều năm tham gia nhiều vụ án nhưng tình huống này thì lần đầu tiên thấy.
Người của Bộ Kinh tế nhìn thái độ tò mò của Trần Long liền nói:
- Lúc chúng ta áp sát, vị Tôn đại thiếu gia này đang thực hiện công phu pha trà, trà vừa ngâm vào nước liền nghe có người báo chúng tôi đang tới. Lúc ấy gã ta hung hăng, đập bàn..... Vậy nên những gì trên người hắn khẳng định đó đúng là nước trà văng lên.
Trần Long cười ha ha, hóa ra chuyện là như vậy. Hắn cũng nghĩ người của Bộ Kinh tế không giám đánh người, đây là địa phận Nam Giang. Anh ta hỏi lại một câu:
- Vậy hắn có còn phá nữa không?
Người của cục Kinh tế cười lắc đầu, thầm nghĩ vị cấp dưới của Đỗ Cục trưởng cũng thật thú vị thật nhưng vấn đề này chưa trả lời được, phá hay không thì phải hỏi bản thân tên Tôn đại thiếu gia. Hắn sẽ không sinh sự từ việc không đâu nữa. Trần Long xoay người lên xe, đuổi theo đại đội đã đi rồi.
Tăng Nghị đi ra từ Văn phòng Tỉnh ủy nhanh chóng quay về Thành phố Bạch Dương. Hắn không cần ở lại đây cũng biết được Đỗ Nhược đi gặp Băng Hàn Bách có được kết quả gì. Nếu là trước kia có thể có khả năng khác nhưng hôm nay Băng Hàn Bách gọi hắn đến nói chuyện, kết quả thì không cần nói cũng biết thế nào.
Không còn cách Khu Công nghệ cao bao xa nữa, có điện thoại của Cố Hiến Khôn gọi đến, trong điện thoại có giọng điệu vô cùng vui sướng:
- Tăng Nghị, tình hình thay đổi hả? Tôi nghe nói anh được làm thư ký. Sau này anh là thư ký cho Bí thư tỉnh Nam Giang. Chúc mừng, chúc mừng.
Tăng Nghị cười nói:
- Anh tự xưng là một người không bao giờ quan tâm đến chính trị, xem ra toàn là dối trá. Những tin tức về chính trị xem ra anh còn nắm rất nhanh nhạy.
- Không phải tôi quan tâm chính trị mà là tôi quan tâm anh.
Cố Hiến Khôn cười ha hả đáp nói:
- Anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi, rốt cuộc chuyện này có thật không?
- Đúng, có chuyện này.
Tăng Nghị không phủ nhận nhưng hắn còn nói thêm:
- Chỉ có điều, sau khi cấp trên khảo sát thì thấy tôi tuổi còn trẻ quá, sợ không đảm đương nổi nên chuyện này lại không thành.
Tăng Nghị không thể nói Băng Hàn Bách thăng chức cho hắn nhưng chính hắn từ chối, nếu nói vậy thì có vẻ vênh váo quá, thông tin này sẽ truyền ra ngoài Băng Hàn Bách còn mặt mũi gì chứ?
Cố Hiến Khôn liền thở dài nói:
- Điều này thật đáng tiếc! Với trình độ của anh, đảm nhiệm chức vụ này dư sức.
- Cũng không có gì tiếc nuối cả, làm việc ở Thành phố Bạch Dương tôi lại thấy vô cùng thỏa mái.
Tăng Nghị nói.
- Thì gần Vua như gần cọp vậy thôi!
Cố Hiến Khôn cũng từ bỏ.
- Buổi tối có rảnh không đến Tranh Thành đi, tôi mời anh ăn cơm.
- Ha ha, cũng đang muốn gặp anh nói chuyện đây, buổi tối tập hợp ở chỗ Lão bản đi. Đỗ Cục trưởng đã quay về, chúng ta cho ông ta đón gió luôn.
Tăng Nghị cười nói, hiện tại hầu hết thời gian của hắn giành cho khu Công nghệ cao này. Trong mắt người khác, đây là vùng nông thôn, cái gọi là đến Tranh Thành cũng là ám chỉ Vinh Thành.
- Đỗ Cục trưởng đã trở lại sao?
Cố Hiến Khôn ngay tức khắc nhận thức được lần này Đỗ Nhược quay lại đúng lúc nhạy cảm, hắn nói:
- Được, buổi tối tôi sẽ đến.
Cố Hiến Khôn vừa tắt điện thoại, liền có hàng loạt cuộc điện thoại điện đến hỏi về chuyện này.
Đang trả lời điện thoại thì xe đã được đưa vào Đại viện Ban Quản lý. Sau khi xe đứng lại, Tăng Nghị đưa tay mở cửa xe.
Ai ngờ hắn đưa tay lên vừa nắm như nắm vào khoảng không, cửa xe được mở ra từ bên ngoài.
- Phó chủ nhiệm Tăng, anh trở lại rồi à.
Khuôn mặt béo phì của Lưu Đại Xuân hiện ra khi cửa xe vừa mở. Gã ta cười một cách rạng rỡ, trên mặt thịt béo phì cũng rung rung lên.
- A... Đồng chí Đại Xuân.
Nhất thời Tăng Nghị có chút lơ đễnh, thầm nghĩ đây là có ý gì, trước kia mình từ Ban quản lý trở về toàn là Lý Vĩ Tài, sao đột nhiên hôm nay lại Lưu Đại Xuân, cảm giác vô cùng kì lạ.
- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi có việc khẩn cần báo cáo cho anh.
Lưu Đại Xuân cười nịnh, đôi mắt trông chờ Tăng Nghị đồng ý.
Tăng Nghị còn chưa biết buổi sáng Hồ Khai Văn họp có chuyện gì, nhưng nhìn điệu bộ của Lưu Đại Xuân có chút kỳ quái, hắn nói:
- Vậy lên lầu nói, đến văn phòng hãy nói chuyện.
- Được, nghe theo Phó chủ nhiệm Tăng vậy.
Lưu Đại Xuân trả lời Tăng Nghị, gã ta cười một cách vui vẻ khoái trá. Gã ta vội vàng mở dù ra che nắng cho Tăng Nghị:
- Phó chủ nhiệm Tăng, anh hãy cẩn thận.
Tăng Nghị có chút băn khoăn không biết nên làm thế nào, ngay cả Lý Vĩ Tài hay khoe mẽ cũng không đến nỗi phải làm vậy. Vậy cuối cùng có chuyện gì xảy ra với tên Lưu Đại Xuân này, hắn không thể nào đến chờ mình thế này được.
Tăng Nghị có chút bực bội xuống xe, hắn nhìn sơ qua mọi nơi lại càng thêm mơ hồ. Lúc này nhân viên Ban lý đều có mặt đông đủ, xem ra có không ít người muốn đến đây nhưng biểu hiện của họ không giống Lưu Đại Xuân thôi. Trong lòng đang cân nhắc, Tăng Nghị cũng hơi rõ ràng một chút, chắc có lẽ biết hắn được kêu đi Tỉnh ủy nói chuyện, lại nghe phong phanh hắn thăng chức lên làm thư ký cho Bí thư nên họ muốn bấu víu đây.
- Phó chủ nhiệm Tăng, anh đã trở lại rồi à.
Lúc này Lý Vĩ Tài mới tiến lên hai bước, thân thiết hỏi:
- Mọi chuyện thuận lợi chứ.
Tăng Nghị gật gật đầu, hắn rất nhạy bén phát hiện ra Lý Vĩ Tài hôm nay có biểu hiện rất khác. Lúc trước những nhân viên Ban quản lý này thấy Lý Vĩ Tài xum xoe một người ít tuổi như mình nên bị chê bai khinh bỉ, không thèm để mắt đến anh ta. Nhưng lúc này Lý Vĩ Tài nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu của mọi người.
- Mọi người ở đây là...
Tăng Nghị nhìn sơ qua các thành viên Ban quản lý.
Lý Vĩ Tài bắt đầu:
- Phó chủ nhiệm Tăng, mọi người không có ý gì cả, chỉ đến nghênh đón anh quay về thôi.
- Đúng, Phó chủ nhiệm Tăng đã vì chuyện của Ban quản lý chúng ta dốc hết tâm huyết, tất cả mọi người vô cùng cảm động.
Lưu Đại Xuân ở sau bồi thêm một câu.
Lý Vĩ Tài cảm thấy không chịu nổi tên Lưu Đại Xuân này rồi, lớn nhỏ hắn ta cũng là một người Lãnh đạo, cho dù sai muốn nóng lòng cải tà quy chính cũng không nên thể hiện một cách hèn mọn như vậy. Thể diện của Lãnh đạo, bị hắn làm mất hết.
Lưu Đại Xuân thì không nghĩ như vậy, hắn nghĩ mình nên tận dụng hết mọi cơ hội để Tăng Nghị tha thứ cho hắn. Việc ngày hôm nay chưa là gì cả, trong lòng hắn rất rõ trong chốn quan trường nếu bị rơi vào trường hợp này sẽ bị ghẻ lạnh, thậm chí tù tội là một chuyện thông thường. Lưu Đại Xuân nghĩ đến kết cục bi thảm của chính mình, gã sẽ làm những gì gã cho là đúng đắn, đều phải thể hiện ra cả. Huống chi Lý Vĩ Tài ngươi có thể làm được thì tại sao Lưu Đại Xuân tôi không thể, nịnh nọt thì người nào lăn lộn trong thể chế lại không làm?
Tăng Nghị đã khẳng định chuyện xảy ra là gì, khi hắn được gọi đi Tỉnh ủy cũng không ngờ lại có hiệu quả thế này, hắn nói:
- Tất cả mọi người trở về làm việc đi, để người bên ngoài nhìn vào sẽ ảnh hưởng không tốt.
- Đúng, mọi người nghe Phó chủ nhiệm Tăng nói gì chưa, mau quay về làm việc đi.
Lý Vĩ Tài khoát tay nói, quả nhiên có vài phần Lãnh đạo trong đó.
Lưu Đại Xuân lúc này lại tiến lên:
- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi báo cáo công tác...
Tăng Nghị còn chưa kịp nói gì thì điện thoại lại vang lên, vừa thấy số đã biết là của Lãnh đạo huyện Nam Vân Bí thư huyện ủy Khang Đức Lai. Tăng Nghị khẳng định lại là chủ đề thư ký Bí thư Tỉnh ủy, nhưng không thể không tiếp, nhân tiện nói:
- Như vậy đi Lý Chủ nhiệm, anh sắp xếp chuẩn bị mở một cuộc họp, ai có vấn đề gì liền có thể nói.
Nói xong, Tăng Nghị cầm điện thoại, cất bước đến bậc cầu thang, sau đó bấm nút nghe:
- Lãnh đạo Khang, xin chào.
Lưu Đại Xuân còn muốn ưỡn người theo sau, nhưng đã bị Lý Vĩ Tài đưa tay ra ngăn cản.
- Lưu Chủ nhiệm, Phó chủ nhiệm Tăng đang nói chuyện quan trọng với Lãnh đạo, tốt nhất chúng ta không nên nghe lén.
Lý Vĩ Tài liếc mắt nhìn Lưu Đại Xuân.
Nếu đổi lại là trước kia, Lưu Đại Xuân chẳng bao giờ nghe lời của Lý Vĩ Tài cả, ai cũng đều là Phó chủ nhiệm không ai kém hơn ai. Nhưng lúc này khác rồi, thế lực của anh ta mạnh hơn. Gã thì không có chỗ dựa vững chắc nào cả còn Lý Vĩ Tài là tâm phúc của Chủ nhiệm Tăng Nghị. Nên làm thế nào mà gã có thể chống lại được.
Tăng Nghị đến văn phòng ngồi chưa được bao lâu thì Lý Vĩ Tài đến kể rõ nội dung Hồ Khai Văn họp sáng nay.
Tăng Nghị nghe xong dở khóc dở cười, Hồ Khai Văn này vội vàng quá, mình còn chưa ra quân mà hắn đã cấp súng rồi. Tăng Nghị hỏi:
- Tình hình của Phó Chủ tịch thành phố Hồ thế nào rồi?
Lý Vĩ Tài thầm nghĩ lúc này Tiểu Chủ nhiệm Tăng này không đề cập đến chuyện khác, còn hỏi tình huống của Hồ Khai Văn. Thật sự, hắn ta là một người vô cùng nhân nghĩa, nên anh ta theo vị lãnh đạo như thế này không có gì sai cả, anh ta nói:
- Không có trở ngại gì cả, cũng giống như những lần trước khi đưa đến bệnh viện liền tỉnh lại.
Tăng Nghị lắc đầu, hai chữ quyền lực không biết đã hại biết bao nhiêu người. Hồ Khai Văn sẽ yếu dần, sớm muộn gì ông ta sẽ bị hôn mê sâu thôi.
Điện thoại Tăng Nghị réo suốt cả ngày, tất cả đều cùng một chủ đề, cũng không biết vì sao những người này lại có thông tin nhanh nhạy đến thế! Cuối cùng hắn không thể nào chịu nổi, liền tắt máy, chỉ mang theo điện thoại cơ mật mang theo trên người, từ văn phòng bước ra ngoài.
Đi ngang qua văn phòng của Lý Vĩ Tài, Tăng Nghị gõ cửa:
- Lý Chủ nhiệm, có gì vội không? Nếu không vội thì đi cùng tôi ra ngoài một chuyến.
Lý Vĩ Tài dĩ nhiên là đồng ý liền, bước theo Tăng Nghị lên xe.
Ra khỏi Ban Quản lý Tăng Nghị không đi Bạch Dương, cũng không đi Vinh Thành mà bảo lái xe Từ Lực đến Tiểu Ngô Sơn.