Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiệu Hải Ba mở cửa ra nhìn, không ngờ lại là Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy Vưu Chấn Á. Lúc đó y gấp gáp mở cửa, nói:
- Trưởng ban thư kí, tại sao là lại ngài? Mời vào, tôi mới pha trà, ngài ngồi xuống uống một miếng!
Vưu Chấn Á ha hả cười, xua tay nói:
- Trà trước hết là không uống rồi, Tiểu Tăng có ở đây không?
Tăng Nghị nghe được động tĩnh, lúc này cũng đi tới cửa, nói:
- Trưởng ban thư kí, ngài tìm tôi?
Vưu Chấn Á liền vẫy tay, nói:
- Tiểu Tăng, cậu đến đây một lát, tôi có việc muốn nói!
- Được!
Tăng Nghị gật đầu, sau đó quay đầu hướng Thiệu Hải Ba nói:
- Thế sư huynh nghỉ ngơi trước đi, em đi với Trưởng ban thư kí Vưu một lát!
Sau đó liền đi theo Vưu Chấn Á vào thang máy, Tăng Nghị lại hỏi:
- Trưởng ban thư kí, có chuyện gì?
Quan hệ của hai người cũng khá thân thiết, cho nên cũng không nói gì khách sáo. Vưu Chấn Á không nói, Tăng Nghị liền chủ động mở lời.
Vưu Chấn Á thấp giọng, mỉm cười nói:
- Kiều lão gọi cậu. Tôi xem chắc không phải chuyện gì xấu!
Tăng Nghị cười, cũng không hỏi gì thêm, lẳng lặng đứng ở đó, chờ thang máy mở cửa.
Trong lòng Vưu Chấn Á có nhiều ý nghĩ. Tên Tăng Nghị này, thật sự được đấy. Kiều lão tới tỉnh Nam Giang, không đến lượt Bí thư Hàn Bách đi báo cáo công tác, liền đầu tiên gọi tên Tăng Nghị. Hoạt động hôm nay kết thúc, lại kêu Tăng Nghị. Thường xuyên triệu kiến Tăng Nghị, có thể thấy được ông rất tín nhiệm hắn.
Khó trách thôi! Khó trách năm trước khi mình cùng với Tăng Nghị đến thủ đô làm việc, lại cực kì thuận lợi. Khó trách Cục cán bộ lão thành chủ động đề xuất phải xây dựng trại an dưỡng ở Nam Giang.
Ra khỏi thang máy quẹo một cái là tới cửa phòng. Vưu Chấn Á giương tay gõ cửa hai lần, thì thấy Tần Nhất Chu mở cửa.
Tần Nhất Chu mở cửa ra và bảo:
- Đều vào cả đi, lão thủ trưởng đợi ở trong!
Phòng khách rộng thùng thình, Kiều Văn Đức ngồi trên chiếc sô pha, trong tay cầm cái chén, cùng với một lão cán bộ khác đang mỉm cười trò chuyện. Nhìn thấy Tăng Nghị, lão giơ tay chỉ vào chiếc sô pha bên cạnh, nói:
- Ngồi đi!
Vưu Chấn Á thấy không ai đuổi mình, liền theo Tăng Nghị cùng ngồi trên sô pha. Tần Nhất Chu đi rót hai ly nước đem ra, cũng ngồi một bên.
- Tiểu Tăng, cậu có mệt không?
Kiều Văn Đức hỏi:
- Ban ngày thấy các cậu khiêng không ít đồ đấy!
Tăng Nghị liền cười đáp:
- Vài cái thiết bị nhỏ, không mệt được đâu!
- Cậu thì tôi biết, nhất định không mệt, nhưng các thầy thuốc khác, ta nhìn là thấy! Đều là các chuyên gia bình thường ngồi chuẩn đoán, bây giờ lại phải theo chúng ta chạy khắp núi, nói là không mệt, nhất định là nói dối!
Kiều Văn Đức háo hức, quay đầu nhìn Vưu Chấn Á, nói:
- Ngày mai an bài vài tên nhân viên cảnh vệ qua đó hỗ trợ được không?
Vưu Chấn Á trong lòng thất kinh, Kiều lão đối với Tăng Nghị, đúng là không tệ! Chính mình muốn được tiếp đãi như thế trong suốt mười năm công tác, loại yêu cầu như thế này, đến giờ vẫn chưa nghe được một lần. Hơn nữa không phải là tổ bảo vệ sức khỏe chủ động đề ra! Vưu Chấn Á liền gật đầu, cười bảo:
- Vẫn là lão thủ trưởng hay chăm sóc cấp dưới, việc này tôi sẽ an bài!
Tăng Nghị lại cười từ chối:
- Thế thì không tốt lắm! Mọi người đều có công việc của mình, các đồng chí của tổ cảnh vệ, kì thực còn vất vả hơn chúng tôi. Một chút khó khăn nho nhỏ, chúng tôi sẽ tự khắc phục được, vẫn là ai làm việc đó thì hơn!
Vưu Chấn Á liền nhìn Kiều lão, có chút do dự. Đúng như theo lời Tăng Nghị nói, nhân viên tổ cảnh vệ xem ra còn vất vả hơn thầy thuốc tổ bảo vệ sức khỏe, trên người gánh can hệ lớn hơn. Hiện giờ số người cần thiết, đều được trang bị rất ít. Phân qua vài người, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, thì ai gánh chịu. Người của tổ cảnh vệ không thể liều mạng với chính mình.
Kiều lão thấy Tăng Nghị nói thế, cũng liền từ bỏ. Ông mỉm cười hai tiếng, không nhắc lại việc này nữa.
Lão cán bộ ngồi ở bên cạnh Kiều lão trên chiếc sô pha kia, lúc này nhìn quét qua người Tăng Nghị, hỏi:
- Kiều lão, đây là tiểu Tăng người mà anh vừa nhắc sao?
- Chính là cậu ấy!
Kiều lão khẽ mỉm cười, bảo:
- Đừng trông mặt mà bắt hình dong nhé! Đừng nhìn Tiểu Tăng tuổi còn trẻ thế, nhưng phương diện y thuật, trình độ vô cùng cao đấy!
Vị cán bộ lão kia mỉm cười hai tiếng, từ chối cho ý kiến. Ông nâng chung trà lên nhấp hai ngụm, sau đó không biết từ đâu lấy ra hai viên Thái cực cầu, xoay xoay trong tay.
- Lão Ngô, anh là có ý gì?
Kiều lão đặt ly trà xuống bàn, phát ra âm thanh leng keng.
- Tôi nghe nói trong trung y có một câu nói, nói là “Vận đến thạch tín cũng có thể cứu sống mệnh, vận đi cam thảo cũng có thể giết người”.
Lão cán bộ kia nói xong câu đó, rồi cười ha hả nhìn Kiều lão. Ý đó đã rất hiểu rồi. Kiều lão anh cũng không nên đánh giá cao quá y thuật của vị thanh niên này. Ngay cả chính bản thân trung y cũng cho rằng có chữa được bệnh hay không, toàn bộ nhìn vào vận may thôi.
Tăng Nghị cười, trong trung y quả thật có câu nói đó, nhưng lời nói đó có xuất xứ và điển cố. Có một vị thầy thuốc bởi vì sơ sẩy, bóc nhầm thuốc cho người bệnh, kết quả không tốt, nhưng sự tình ngược lại giúp người bệnh chữa khỏi. Sau đó tên tuổi lẫy lừng, bệnh nhân tới liền nhiều không dứt. Sau này cũng là vị thầy thuốc đó, sơ ý sơ suất, một lần say rượu, bắt sai mạch, viết đơn thuốc bổ rất ổn, nhưng ngược lại đem người bệnh hại chết. Chính mình cũng vì thế mà vào tù, bị chém đầu.
Vị thần thuốc hồ đồ này trước khi chết đã tổng kết một câu với bản thân, đó là “Vận đến thạch tín cũng có thể cứu sống mệnh, vận đi cam thảo cũng có thể giết người”
Ý của những lời này, chỉ dùng để cảnh giác các vị thầy thuốc: chữa bệnh bốc thuốc cần phải cẩn thận, nhất thiết không để giống như vị thầy thuốc kia, sơ suất, tái phạm sai lầm mà mất mạng!
Nhưng mà sau này câu nói đó truyền qua truyền lại, mất đi ý nghĩ ban đầu của nó. Sau này mà nói, rất nhiều thầy thuốc trình độ không tới, không biết bệnh gì mà mạo muội ghi đơn thuốc, tạo ra hiện tượng không linh nghiệm. Cho nên mọi người lại xem trung y không chữa được bênh, quy kết vì may mắn. Những lời đó tự dưng lại thành bằng chứng.
Dựa theo điển cố đó, còn có một điển cố khác, tên là “Khởi tử hồi sinh “
Là viết về một số thần y vừa làm rạng danh trung y, nhưng đồng thời cũng làm hại trung y.
Phải biết là nếu là điển cố, thì phải có xuất xứ. Sở dĩ có thể khởi tử hồi sinh, là bởi vì trong điển cố, người bệnh hoặc chết giả hoặc ngất, nhưng đều có khả năng được cứu sống, mà không phải là trung y tùy tiện làm người chết sống dậy.
Những điển cố ai cũng khoái này, ngược lại cũng có thể khiến một số người không hiểu, cắt câu lấy nghĩa, dựa vào đôi câu vài lời, liền định luận trung y. Hoặc đánh giá cao hoặc xem nhẹ, nhưng đó vốn không phải bộ mặt của trung y.
- Ngô lão, anh không phải mạnh miệng!
Kiều lão mỉm cười một tiếng, tựa tay vịn vào sô pha, nói:
- Tôi và anh đánh cược, Tiểu Tăng chỉ cần bắt mạch, là có thể biết được trên người anh có bệnh gì. Nếu nói không đúng, thì khối Đoan Nghiên của tôi liền cho anh!
Mắt lão nhân họ Ngô liền lóe sáng, liền cất thái cực cầu trong tay, nói:
- Đây là anh tự nói đấy!
- Tuyệt không đổi ý!
Kiều lão cười ha hả, lại nói tiếp câu sau:
- Nhưng nếu nói đúng, thì khối Phan Cốc Tùng Phạm trong tay anh, không biết anh có còn làm chủ được nữa không!
Tăng Nghị khóe mắt vừa nhấc, là biết được ông lão họ Ngô trước mặt là ai. Có thể có Phan Cốc Tùng Phạm, lại là họ Ngô, ngoại trừ Bí thư tỉnh ủy Sa Nam Ngô Bảo Ngọc thì không có người khác. Lão Ngô này, xem ra là cha của Ngô Bảo Ngọc rồi! Tăng Nghị cùng từng đem “Phan chế tùng phạm“ viết vào phương thuốc, hung hăng dạy cho cái tên nhà giàu mới nổi La Quốc Kiên một phen.
Lão Ngô đập bàn một cái, nói:
- Con cái có thể phản bố sao? Tôi bảo nó lấy, nó sẽ ngoan ngoan giao nộp ra!
Tăng Nghị liền hiểu được trước mắt hai người đang làm gì, khẳng định là Kiều lão xem trúng khối mực của Ngô Bảo Ngọc kia, và lão Ngô thì lại nhớ tới Đoan Nghiên của Kiều lão. Hôm nay tìm mình lại đây, đơn giản chỉ là muốn tìm cái cớ, đem bảo vật của đối phương thắng về.
- Vậy thì cứ như thế xử lý đi!
Kiều lão chỉ vào Vưu Chấn Á.
- Anh sẽ làm chứng.
Vưu Chấn Á ngồi ở chỗ đó ngượng ngùng cười, cực kỳ xấu hổ, không biết chính mình nên đáp ứng, hay nên cự tuyệt! Ai lại ngờ tới hai vị quốc nguyên lão cấp đại lão, lại vì trong lòng ngưỡng mộ văn chương bút mực mà làm ra cục diện thắng thua như thế này. Nhất định sẽ có người thua. Chức vị Phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy của mình, so với ở dưới là dư dả, nhưng ở trong mắt hai vị đại lão, căn bản giống như chuyện vặt mây bay, không có tư cách đến làm nhân chứng cho họ.
Nếu thực là có người thua, chẳng lẽ người chứng kiến đây, thật đúng là phải đi tới cửa nhà giúp người thắng đòi tiền đặt cược, đây không phải tự tìm cửa môn mà kiếm cái chết hay sao?
Sớm biết như vậy chính mình sẽ không lưu lại chốn náo nhiệt này! Trong lòng Vưu Chấn Á cực kì hối hận.
Tăng Nghị không băn khoăn nhiều như Vưu Chấn Á, thân phận của hai vị lão nhân ở nơi nào bày mở, khó trách còn không thể quỵt nợ được. Kỳ thực bọn họ chỉ cần nói, thứ đó có khả năng trực tiếp đem đến đây. Trận đánh hôm nay, đơn giản chỉ cho vui thôi! Cái gọi là già có cái vui của già, chính là điều này.
Tự mình rốt cuộc muốn ai thắng chứ?
Khiến Tăng Nghị đau đầu nhất, trái lại đúng là vấn đề này.