Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Lực đẩy cửa bước xuống xe hướng phía chợ đêm chạy tới... Anh ta đi vào tiệm cơm khoảng hai phút, anh ta lại đi ra, đứng trước cửa quán cơm nhìn Tăng Nghị gật đầu ra hiệu.
- Lão Tướng quân, chúng ta đi thôi.
Tăng Nghị lúc này mới cười mời Từ lão xuống xe, hắn sai Từ Lực xuống xe vào trước để xem nơi này có được an toàn không? Sau là xem quán cơm đã mở chưa? Có những món cần thiết không?
Từ lão cảm thấy Tăng Nghị có vẻ quan trọng hóa vấn đề quá, nhưng lão không nói gì cả chỉ bước xuống xe hướng quán bên kia mà thẳng tiến. Trong lòng lão hiểu rất rõ, đây là Tăng Nghị nếu là người khác tuyệt đối không thể nào đưa lão ta đến chợ đêm này, cho nên lão cũng không muốn làm gì gây phiền toái cho Tăng Nghị.
Khi những người này vào quán, Từ Lực nhanh chóng vào xe rời khỏi nơi này.
Tiệm cơm không lớn lắm, bên trong chỉ đặt hơn mười cái bàn, lúc này chợ đêm chưa bày bán nên không có người qua lại, trong quán cũng chưa có người khách nào cả.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên, khoảng hơn năm mươi tuổi, là người có vẻ trung hậu thành thật. Khi nhìn thấy bọn người Tăng Nghị tiến vào, liền chạy ra đón, nhiệt tình nói:
- Xin mời ngồi, các vị có dùng món gì không?
- Ở đây có rượu Bàn Sơn chính tông phải không?
Tăng Nghị hỏi.
- Đều là nhà tôi lên men ủ cả, chính xác là chính tông, hàng thật giá thật cả.
Ông chủ cười nói thêm:
- Quý khách yên tâm mà uống, chuyện khác tôi không dám chắc nhưng ở tại hai địa phương Vinh Thành, Bạch Dương này, quý khách không thể nào tìm ra nơi nấu rượu Bàn Sơn chính tông cả.
Tăng Nghị nhìn thoáng qua Từ lão, ngài có thể tham gia trăm trận chiến nhưng lúc này dường như đã không thể nào chờ đợi được, liền nói:
- Trước tiên chúng ta đặt rượu Bàn Sơn, sau đó đặt một mâm thức ăn đầy đủ các món, rau dại bánh trái nhiều hơn một phần.
- Được, lập tức có ngay.
Ông chủ dùng bút ghi lại sau đó gọi thật lớn để nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, còn ông ta cầm lấy cái phễu phiêu diêu tự tại đi lấy rượu.
Rượu được chứa trong hai vạc lớn màu đen dựa sát vào tường, tay mở ra một mảng che kín mặt trên, vừa mở ra trong quán liền bao phủ toàn mùi rượu là rượu.
Bàn tay to của Từ lão đang đặt trên đùi vỗ thật mạnh vào, cười ha ha nói:
- Chính là mùi này!
- Anh định nhứ để ta thèm chết à!
Ông chủ mang rượu đến cười nói:
- Ở đây là một lít hai nhưng hôm nay quý khách là những người đầu tiên của quán chúng tôi nên tôi sẽ không tính tiền hai trăm ml kia.
- Chúng tôi không khách khí đâu.
Từ lão cười ha hả nói.
- Không phải chỉ hai trăm ml thôi, nếu quý khách thường xuyên đến sẽ khuyến mãi nhiều hơn.
Ông chủ cũng là người buôn bán, từ trước đến giờ chưa thấy những vị khách này bao giờ nên khuyến mãi để làm quen.
Đồ ăn rất nhanh chóng được mang lên, ngoài cỏ dại bánh trái còn có rượu nhắm với rau trộn, đầu thỏ, thịt bò, đùi gà,.... Cửa hàng tuy nhỏ nhưng món ăn vô cùng phong phú, món ăn chay có, món ăn mặn có, màu sắc phối hợp vô cùng sắc sảo, đỏ vàng trắng lục đủ màu trên bàn lớn.
- Còn cần món ăn nóng không? Có cá nướng nồi đất, tôm hùm hấp, còn thức ăn chính là cơm nữa.
Ông chủ nhiệt tình hỏi:
- Ngoài những món này, nếu thích món gì khác cứ nói để ta gọi nhân viên đi mua.
Tăng Nghị nhìn Từ lão phát hiện ra Từ lão không có ý định gọi gì thêm, nên nói:
- Cứ như vậy trước đã, nếu cần gì thêm chúng tôi sẽ gọi sau.
- Nếu có chuyện gì quý khách cứ gọi to một tiếng nha.
Ông chủ cười ha hả rồi mang ghế dựa ra ngồi đằng trước quán, chờ khách đến ăn.
Từ lão không đợi được Tăng Nghị rót rượu cho mình, lão ta liền nắm lấy bình rượu rót cho mình một chén. Lão uống một ngụm to, rượu đã qua khỏi cổ, Từ lão để mạnh chén xuống bàn thật mạnh:
- Sảng khoái, thật sảng khoái, rượu này uống vào khiến tinh thần thật thỏa mái.
- Từ lão hãy nếm thử một ít rau dại với bánh tráng đi, lót một ít vào dạ dày rồi hãy uống cũng chưa muộn.
Tăng Nghị lấy bình rượu đặt bên tay mình, hắn ta đưa mắt liếc ra ngoài thấy xe Từ Lực đã trở lại. Anh ta ngồi ngay quán thịt nướng đối diện, gọi một ít thịt nướng, kêu ấm trà một mình chậm rãi ăn uống, ánh mắt anh ta nhìn chăm chăm, quan sát các tình huống trên đường.
Từ lão trừng mắt, giơ tay định đoạt lại bầu rượu nhưng nhớ đến những lời mình hứa trước khi đến đây lại hậm hực rút tay trở về nói:
- Được được được! Ta nghe lời cậu, ta nghe lời cậu được chưa, ta sẽ ăn đồ ăn trước.
Màu xanh biếc của rau dại, bánh tráng trộn cùng nước dầu tỏi cay ăn tạo nên món ăn thật hấp dẫn liền nhanh ăn một miếng, Từ lão lại la to lên một tiếng sảng khoái. Lão ăn uống không chần chờ gì cả, liền liên tiếp ăn liền mấy miếng rau dại trộn này rồi mới chuyển sang thức ăn khác trên bàn.
- Ở nhà ta tên đầu bếp kia nấu ra những món ăn cao cấp nhưng không thể nào làm ra hương vị giống như tiểu điếm này được.
Từ lão để đũa xuống, ánh mắt chuyển đến bình rượu nói:
- Tiểu Tăng, rượu này không tệ, cậu cũng nếm thử một ngụm đi.
Tăng Nghị cười ha hả, lúc này mới cầm bình rượu lên rót ra nói:
- Từ lão là người thích rượu, nhưng người nói ngon thì đúng là rượu ngon thật, tôi nhất định phải nếm thử một ít.
- Nhanh, nhanh làm một ly đi.
Từ lão cầm chén nói:
- Cảm ơn Tiểu Tăng đã nhiệt tình chiêu đãi ta, đây là bữa cơm ta ăn ngon nhất ở Nam Giang đấy.
Tăng Nghị cười cười nói:
- Từ lão không nên nói những lời thế này, nếu để người khác nghe được thì tôi không thể nào gánh nổi đâu.
Từ lão cười ha hả nói:
- Cậu nói xem những người kia bị thế nào ấy, tôi bất quá chỉ muốn đi dùng vài chén rượu, vậy mà họ làm như trời sập vậy, than trời trách đất, nào là muốn đánh báo cáo, đưa ra tối hậu thư. Ta có cảm giác mình như là đứa con nít, cả ngày tay chân bị cùm kẹp. Tôi không thể nào thỏai mái được thì làm sao vui vẻ với bọn họ, nên sắc mặt chưa bao giờ thân thiện cả.
Lời này còn chưa nói hết, tên cảnh vệ viên bên cạnh lên giọng nhắc nhở:
- Thủ trưởng, xin chú ý số lượng.....
- Câm miệng!
Từ lão trừng to mắt lên, tên cảnh vệ kia mắt hoảng sợ không còn chút thần sắc nào cả. Từ lão giận dữ như muốn đánh vào anh ta, ông ta quát:
- Nói ít đi một câu không ai bảo cậu câm đâu! Có Tiểu Tăng là thầy thuốc, còn chú ý số lượng cái nỗi gì.
- Từ lão, mọi người cũng muốn tốt cho người thôi.
Tăng Nghị trấn an thêm, nói:
- Uống cho vui thì được, tuyệt nhiên không nên uống quá nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt.
Từ lão cắt đứt lời nói của Tăng Nghị...., nói:
- Đừng làm mất hứng.
Tăng Nghị cũng không nói nhiều, cùng Từ lão uống rượu, hắn uống rượu vào đi đến đâu nóng bốc cháy đến đó, người dường như bị hỏa thiêu vậy.
Từ lão nhìn Tăng Nghị, sắc mặt tươi cười nói:
-Thế nào, rượu này hương vị thế nào?
Tăng Nghị lắc đầu cười nói:
- Cuối cùng thì tôi cũng biết được vì sao Từ lão lại thích uống rượu Bàn Sơn này.
- Vì sao?
Từ lão nhìn Tăng Nghị cười hỏi
- Cậu nói xem
- Rượu này và người giống nhau, thật bá đạo.
Tăng Nghị nói.
Từ lão cười sảng khoái nói to:
- Cậu hiểu tôi đấy, Tiểu Tăng.
Những người vào quán uống rượu tăng dần, dòng người trên chợ đêm liền nhiều hơn. Nhiều khách sạn người vào ăn uống tấp nập, nhiều cửa hàng mang bàn đặt ra ven đường.
Ngoài ra còn có mấy anh tiểu thương nhỏ đẩy xe bán ven đường trên phố nào đậu phụ thối, cá nướng, các loại bánh chua cây đủ loại tấp nập trên còn đường. Ngoài phố lúc này có rất nhiều hương vị thơm tràn ngập.
Từ lão nghe thấy bên ngoài rao món đậu phụ thối, cái mũi có rúm lại hô lớn:
- Ông chủ!
Ông chủ ngồi ở cửa liền chạy đến hỏi:
Có phải ăn đồ ăn không đủ không, có dùng thêm gì không?
Từ lão chỉ chỉ cửa nói:
- Mua cho ta ít đậu phụ thối đi.
Ông chỉ lên tiếng tuy nhiên trên mặt có chút xịu xuống, chần chừ một lát mới gọi gã nhân viên phục vụ đến đưa cho mười quan tiền nói:
- Đi ra ngoài mua ít đậu phụng thối đi.
Từ lão có chút buồn bực, không biết tại sao ông chủ lại thế? Mới vừa rồi ông ta còn vui vẻ nói muốn mua gì thêm thì ông ta mua cho, mà bây giờ nói ông ta mua ít đậu phụ thối thì có vẻ không cam tâm tình nguyện. Vậy nên, Từ lão nhìn qua Tăng Nghị như muốn hỏi có chuyện gì.
Tăng Nghị nhỏ giọng cười nói:
- Từ lão, tiệm này kinh doanh cố định, có bàn ghế còn người tiểu thương phía ngoài kia là kinh doanh lưu động.
Từ lão suy nghĩ, liền hiểu rõ ra, nhìn bên ngoài các thương gia đều mua bán chợ đêm bình thường không có chuyện gì cả nhưng thật sự nó có sự khách biệt rất lớn.
Con đường này có nhiều cửa hàng cố định, đều có bàn ghế cho quý khách đến ngồi thưởng thức. Nếu quý khách ngồi trong quán người khác mà gọi những món mà trong quán họ không có. Vì vậy họ phải mua ngoài thì cửa hàng họ không thu được hiệu quả kinh tế, tức không có tiền lời nhiều từ chuyện này. Nếu khách hàng ngồi một quán mà quán đó có thể đáp ứng tất cả những món ăn mà họ yêu cầu thì họ có thể thu được hiệu quả hơn, gọi là các bên cùng có lợi.
Mà tiểu thương bên ngoài chỉ dùng một chiếc xe đẩy, không có bàn ghế cho khách ngồi, thậm chí còn chiếm bàn ghế trong khách điếm. Như thế họ chỉ biết đoạt khách xung quanh cửa hàng kinh doanh mà không làm gia tăng cho cửa hàng một người khách nào cả, nên dĩ nhiên họ không được chào đón rồi.
Từ lão nhìn Tăng Nghị thầm nghĩ tên tiểu tử này rất thông minh, giải thích rất chuẩn xác. Hắn ta phân tích gốc rễ vấn đề không chỉ là vấn đề một cái bàn thôi.
Lập tức Từ lão lắc đầu, vì cớ gì làm khó lẫn nhau, đều chén cơm manh áo cả.
- Quản lý Đô thị đến đấy!
Lúc này bên ngoài không biết ai hô lên một tiếng thật to, trên đường người bán hàng rong nhanh chóng đẩy xe bỏ chạy, chỉ trong khoảng thời gian tích tắc liền không thấy bóng dáng của gánh hàng nào cả.
Nhân viên phục vụ là cô gái trẻ măng, trong tay nắm chặt mười quan tiền trở lại nói:
- Người bán đậu phụ thối bị Quản lý đô thị đuổi chạy rồi, không mua được.
Từ lão đành khoát tay ra hiệu không cần mua nữa.
Một lát sau, có mười mấy tên Quản lý Đô thị đi quan phố chợ đêm, vẻ mặt đằng đằng sát khí, cao giọng la hét, hùng hùng hổ hổ đuổi mấy tên tiểu thương kia đi. Vừa rồi chợ đêm còn hài hòa yên bình, lập tức ồn ào, bị quấy rối đến gà bay chó sủa, bụi bay mù mịt.
Bữa ăn của Từ lão nhất thời bị phá hỏng, lão để đũa xuống nhíu mày, danh tính của tên Quản lý Đô thị kia lão ta đã sớm nghe thấy. Ai thu phí thì cứ thu phí, sao lại như mấy tên thổ phỉ trong xã hội cũ vậy chứ, nếu lúc này là chiến tranh, xem súng của lão có tha cho các người không. Chỉ có điều Lúc này Từ lão không thể nào nảy sinh thêm buồn phiền được, cũng là phận sự của họ. Từ Lão là nhân vật quân đội nên không tiện can thiệp, quân đội can thiệp vào công việc của địa phương từ trước đến nay là điều tối kỵ, ngay cả Từ lão cũng không dễ dàng can thiệp.
Nhìn Quản lý Đô thị đuổi đến tới cửa, Tăng Nghị mặt mày cũng nhăn lại. Hắn là nhân viên của chính phủ, nhưng trong lòng hắn không thể nào ủng hộ đội Quản lý đô thị này được.
Nghe Quản lý Đô thị đi xa, Tăng Nghị quay đầu lại khuyên Từ lão nên chuẩn bị ra về, dù sao hôm nay cũng ăn cũng nhiều rồi.
Ai ngờ khi quay đầu lại, thấy vẻ mặt Từ lão nghiêm túc nhìn chằm chằm chằm vào Tăng Nghị hỏi:
- Tiểu Tăng, ở Khu Công Nghiệp Cao của cậu cũng có Quản lý Đô thị phải không?