Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Vị này chính là người mà Kiều lão ông đề cử, thầy thuốc Tăng Nghị sao?
Chung lão hỏi một câu.
- Chung lão, xin chào!
Tăng Nghị khẽ mỉm cười:
- Tuy rằng lần này không thể phục vụ cho ngài, nhưng tôi cũng muốn chúc ngài có thể sớm bình phục!
-Tốt! Tốt! Tốt!
Chung lão nói liền ba câu “Tốt!” Ông ta cũng không phải lần đầu gặp người có khí chất như vậy. Hắn dám tiến cử một nhân vật lớn như Kiều lão, cứ coi như nắm chắc mười phần kết quả nhưng nếu không có mười phần gan dạ, chắc chắn không thể làm ra chuyện như vậy. Quan trọng nhất là không kiêu ngạo, kể công, rõ ràng hắn là người có công lớn nhưng lại nói “không có phục vụ được”, một người trẻ tuổi như vậy mà có thể làm được những chuyện này, thật không dễ dàng.
-Cậu cũng ngồi đi!
Chung lão nói những lời này xong, quay đầu nói chuyện với Kiều lão và vài vị khác.
Tăng Nghị tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống một bên, ngược lại, Tôn đại công tử lại cho rằng mình có thể ngồi sô pha, kết quả nhìn trái nhìn phải, phát hiện đến một người như Tần Nhất Chu cũng không dám ngồi, cậu ta cũng rõ tình thế, liền buồn bã đi tìm ghế ngồi.
Mấy vị đại lão chuyện trò vui vẻ gần một tiếng đồng hồ. Uống hết mấy chén trà nóng, Chung Thiết Phong lại ra chút mồ hôi, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Ban đầu trên người còn có chút cảm giác hơi ngứa, giờ đã hết hẳn rồi.
Cuối cùng, Kiều lão đề nghị:
- Chung lão bệnh nặng mới có chút chuyển biến, nên nghỉ ngơi thật tốt. Chúng ta hai ngày nữa lại đến thăm ông ấy!
Vì thế mọi người đứng dậy cáo từ, rời khỏi Ngọc Long Sơn Trang.
Trước khi mọi người rời đi, Mã Kiến Hồng tự mình tiễn Tăng Nghị ra ngoài cửa. Bề ngoài chỉ là tiễn Tăng Nghị nhưng kỳ thật muốn hỏi thăm Tăng Nghị một chút về công việc:
- Thầy thuốc Tăng, hôm nay cũng may có cậu tới đây.
-Chủ nhiệm Mã mau quay về đi, Chung lão giờ rất cần người chăm sóc.
Tăng Nghị cười:
- Để Chung lão nghỉ ngơi nhiều một chút, uống nhều nước, hai ngày nữa có lẽ sẽ phục hồi hoàn toàn!
Mã Kiến Hồng vỗ vai Tăng Nghị đáp:
- Được, tôi không khách sáo nữa, sau này sẽ liên lạc sau.
Hai ngày sau, bệnh cuả Chung Thiết Phong quả nhiên khỏi hẳn, đoàn cán bộ lão thành cũng chuẩn bị khởi hành trở về thủ đô.
Về phía Nam Giang, Bí thư Tỉnh ủy Băng Hàn Bách mời Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Hùng Thiệu Hải qua, thảo luận một chút chuyện tiễn đoàn cán bộ lão thành sẽ cử hành, xử lý như thế nào.
-Lão Băn, anh cũng biết, Kiều lão là người không thích những chuyện đưa tiễn, quy cách đưa tiễn rôm rả, vậy nên chuẩn bị theo quy cách bình thường thôi!
Hùng Thệu Hải ngồi trên sô pha, bắt chéo hai chân, tay cầm theo một điếu thuốc:
- Chuyện nghi thức tiễn, xét về phần thu hoạch và ý nghĩa của chuyến hành trình hồng sắc lần này, chuyện đưa tiễn ra sân bay không cần phải kinh động đến nhiều người, chỉ cần lãnh đạo tỉnh ủy Nam Giang và mấy vị đồng chí thường vụ tỉnh ủy cùng đi là được rồi.
Băng Hàn Bách thấy điếu thuốc của Hùng Thiệu Hải đã cháy gần hết, liền rút ra một cây, đi qua lối giữa ghế sô pha và bàn trà đưa tới một điếu khác:
- Vậy cứ dựa theo ý của Chủ nhiệm Hùng để chuẩn bị đi.
Hùng Thiệu Hải nhận điếu thuốc mà Băng Hàn Bách đưa tới, ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Lần công tác tiếp đãi ở Nam Giang này, nhìn tổng thể, đã khiến các vị lãnh đạo rất vừa ý, đặc biệt là công tác bảo vệ sức khỏe, các vị lãnh đạo còn nhiều lần khen ngợi. Đồng chí Tăng Nghị của Sở y tế tỉnh Nam Giang các anh rất được, có công giúp Từ lão, còn tham gia trong việc trị liệu cho Chung lão cũng phát huy tác dụng tích cực.
Được các vị lãnh đạo khen như vậy nhưng Băng Hàn Bách lại không thể cứ như vậy mà nhận hết, ông cũng tự kiểm điểm nói:
- Công tác chuẩn bị, chúng tôi còn nhiều thiếu sót, đáng lẽ nên xuy xét tình huống cẩn thận hơn, nghiêm túc hơn!
Hùng Thiệu Hải cười, nhả ra một luồng khói:
- Được, lão Băng, ở đây cũng không có người ngoài, anh không cần phải lễ nghi như vậy!
Băng Hàn Bách cười đáp:
- Nói thật, lần này trị bệnh cho hai vị lãnh đao, trong lòng tôi đến giờ vẫn còn chút hoảng sợ.
Băng Hàn Bách và Hùng Thiệu Hải có chút quan hệ thân tình nên Băng Hàn Bách mới có thể mời Hùng Thiệu Hải qua đây như thế này.
-Ừ!
Hùng Thiệu Hải gật đầu, không riêng gì Băng Hàn Bách cảm thấy sợ, chính Hùng Thiệu Hải cũng vậy, ông nói:
- Thực tế cho thấy lực lượng bảo vệ sức khoẻ của tỉnh Nam Giang rất đáng tin cậy đấy. So với cả nước mà nói, trình độ bảo vệ sức khoẻ của tỉnh Nam Giang cực kỳ ưu tú đấy!
Băng Hàn Bách cười rít một hơi, không nói gì, trong lòng đang cân nhắc, Hùng Thiệu Hải hôm nay hết lần này đến lần khác nhắc tới chuyện bảo vệ sức khoẻ, lại nêu tên Tăng Nghị ra là có ý gì.
-Năm trước đoàn Cựu cán bộ đến tỉnh Nam Giang khảo sát, đề nghị chuẩn bị xây dựng một viện chuyên chăm lo sức khoẻ cho cán bộ lão thành ở tỉnh Nam Giang. Mới đầu lãnh đạo bộ còn có chút băn khoăn, sợ rằng tỉnh Nam Giang khó có thể nhận trọng trách này. Giờ xem ra chỉ là quá lo lắng mà thôi.
Hùng Thiệu Hải nhìn Băng Hàn Bách, nói:
- Tôi nhớ khi đồng chí Phương Nam Quốc còn ở Nam Giang đã rất chú ý tới việc này, còn từng phái người tới cục Cựu cán bộ để bàn bạc.
Băng Hàn Bách trong lòng rùng mình, lời này của Hùng Thiệu Hải tuy nói rất bình thản, nhưng nhiều ít có ý phê bình trong đó. Chuyện trọng đại như vậy, Phương Nam Quốc còn chủ động phái người đến bàn bạc, còn Băng Hàn Bách ông thì sao. Nhậm chức hơn mấy tháng rồi, nhưng ở trong chuyện này lại không thấy ông có bất kỳ hành động tích cực nào.
- Chuyện này, đồng chí Nam Quốc cũng từng bàn bạc qua với tôi!
Băng Hàn Bách khẩn trương giải thích:
- Ý của đồng chí Nam Quốc là căn cứ trên trên cơ sở của bảo vệ sức khoẻ, tiến hành thử nghiệm một số phương diện phù hợp với xã hội. Vì chuyện trọng đại này, tổ chuyên môn của chúng tôi đã thành lập tổ công tác, tiến hành luận chứng, lập ra những phương án kiến thiết tương quan rồi.
Khi trước Phương Quốc Nam rời đi, quả thật có dặn dò tổ chuyên môn, hơn nữa còn nói ra những suy nghĩ, phương án của riêng mình, chỉ là không có đi sâu vào thảo luận. Dù gì tỉnh Nam Giang cũng không còn là địa bàn của mình, chuyện này là do Phương Quốc Nam giành về nhưng làm như thế nào là chuyện của người kế nhiệm__ Băng Hàn Bách. Nói quá nhiều chỉ là chỉ tay quá đà rồi, nên để Băng Hàn Bách tự mình có biện pháp.
Chính là vì như thế, sau khi Băng Hàn Bách tiếp nhận việc này, rất băn khoăn với đề nghị xã hội hóa kinh doanh này. Một khi tiến hành xã hội hóa kinh doanh, đến lúc đó viện bảo vệ sức khoẻ sẽ xảy ra những tình huống rất phức tạp, sợ là các vị lãnh đạo khó có thể thanh tịnh mà an dưỡng lúc tuổi già, hơn nữa việc quản lý sẽ ngày càng khó khăn.
Băng Hàn Bách mới tới Nam Giang, chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, nhất thời chưa tìm được người thích hợp đi giải quyết chuyện này, đành phải đem chuyện này giao cho người phụ trách Vưu Chấn Á đi làm. Vưu Chấn Á dựa theo ý tưởng xã hội hóa kinh doanh nêu ra được hai phương án, kết quả bị Băng Hàn Bách bác bỏ. Vưu Chấn Á nhất thời không hiểu rõ ý của Bí thư mới khiến chuyện này bị chậm lại.
Hùng Thiệu Hải nói:
- Chuyện này, đồng chí Nam Quốc từng tới bộ giải thích, ý kiến của Tỉnh ủy là các vị lão thành không phải là vua, sẽ không ở nơi nào làm vua nơi đấy. Tuy phải bảo đảm dựa trên cơ sở để các vị lão thành có nơi an dưỡng khi tuổi già, nhưng vẫn cho phép tỉnh Nam Giang có thể tiến hành quyền tự chủ nhất định!
Băng Hàn Bách liền biết mình lần này đã bị đổ oan vì Phương Quốc Nam. Hoá ra chuyện này đã sớm được văn phòng trung ương đồng ý. Chỉ có điều Hùng Thiệu Hải đột ngột nhắc tới khiến Băng Hàn Bách nhớ tới một chuyện. Mấy ngày hôm trước người của bộ tư lệnh quân khu Sở Chấn Bang cũng có nhắc tới, Bộ tổng tham mưu định xây dựng trung tâm cán bộ lão thành ở tỉnh Nam Giang, lúc ấy cũng nhắc tới tên Tăng Nghị. Hôm nay Hùng Thiệu Hải cũng như vậy, cũng nhắc tới tên của Tăng Nghị.
Trong lòng Băng Hàn Bách thật ra cũng đã có cân nhắc, lẽ nào hai phương án bị ông bác bỏ kia là đề cử Tăng Nghị đi phụ trách việc căn cứ chăm sóc sức khỏe này sao?
- Nếu là chuyện căn cứ chăm sóc sức khỏe cho cán bộ lão thành, tôi cảm thấy nên để một số chuyên gia về phương diện bảo vệ sức khỏe này xử lí, tiến độ sẽ nhanh hơn, chất lượng cũng tốt hơn!
Băng Hàn Bách cười nói.
Hùng Thiệu Hải cười đáp:
- Anh tự mình tìm, tôi cũng yên tâm rồi. Chuyện này, lãnh đạo có thúc giục vài lần rồi.
Băng Hàn Bách cả kinh, đáp:
- Trong thời gian ngắn nhất, tôi sẽ có phương án báo cáo cho cục Cựu cán bộ!
Hùng Thiệu Hải lại cùng Băng Hàn Bách tán gẫu mấy chuyện chi tiết vấn đề đưa tiễn đoàn cán bộ lão thành, sau đó mới đứng dậy cáo từ, rời khỏi Tỉnh ủy Nam Giang.
Hùng Thiệu Hải vừa đi, Băng Hàn Bách liền cầm điện thoại lên, gọi Tăng Nghị đến một chuyến. Băng Hàn Bách muốn hỏi tỉ mỉ chuyện căn cứ bảo vệ sức khoẻ, chuyện xã hội hóa kinh doanh theo ý tưởng của Phương Nam Quốc. Khi trước làm người tâm phúc bên cạnh Phương Nam Quốc, chắc chắn Tăng Nghị cũng biết một ít tin tức.
Tuy nhiên, sau khi xoa thái dương vài lần, Băng Hàn Bách lại từ bỏ ý định, gọi sang một số điện thoại khác:
- Là Tiểu Lăng à? Có phải cuối tuần này mời người bạn học cũ đó tới nhà không?
... Không có ý tứ gì khác, năm đó Tăng Nghị dù sao cũng đã chữa khỏi bệnh cho mẹ con. Gần nhất lại hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ở Tỉnh ủy, ở tỉnh lập được công lớn!
Ngày hôm sau, Nam Giang chuẩn bị một nghi thức tiễn các vị lãnh đạo đơn giản nhưng long trọng, và vui vẻ. Lãnh đạo tỉnh ủy, Ủy viên thường vụ cũng đến đông đủ, đưa đoàn cán bộ lão thành tới sân bay.
Nhìn máy bay xuyên qua những tầng mây, các Ủy viên thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày căng thẳng, giờ cũng được thả lỏng rồi.