Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tăng Nghị khẽ gật đầu, cùng tiễn bước các đại diện của doanh nghiệp, rồi dẫn Lý Vĩ Tài đến Khu Thanh Trì.
Sau khi lên xe, Tăng Nghị hỏi:
- Chủ nhiệm Lý, anh nói xem, bọn họ muốn đưa ra yêu cầu gì?
Lý Vĩ Tài nói:
- Chỉ là những yêu cầu không quan trọng, bất quá bọn họ yêu cầu sau khi nhập vào Tiểu Ngô Sơn thì đãi ngộ ban đầu về tiền lương cho Cán bộ Công nhân viên chức ở thị trấn Ngô Nam, vẫn muốn giống như trước kia, duy trì tiêu chuẩn mà Vinh Thành đã nhất trí đưa ra.
Tăng Nghị À lên một tiếng, hắn đã dự đoán đến, Vinh Thành là Thành phố tỉnh lị, còn Bạch Dương là Thành phố cấp ba. Tuy rằng hai địa phương này liền nhau nhưng tiền lương đãi ngộ chênh lêch rất lớn.
Thị trấn Ngô Nam ở Vinh Thành mà nói nó chỉ là một vùng bé nhỏ gần không đáng kể, bất quá chỉ được xem là một thôn trấn vùng ngoại thành mà thôi, so với thị trấn Ngô Bắc cũng không có gì đặc biệt hơn cả. Nhưng do thuộc về Vinh Thành, được sự giúp đỡ của Vinh Thành mà mấy năm nay kinh tế phát triển rất nhanh. Thị trấn Ngô Nam được chia riêng ra, tiêu chuẩn tiền lương của Cán bộ Công nhân viên chức nếu so với thị trấn Ngô Bắc thì cao hơn nhiều, thậm chí so với tiền lương của Cán bộ công nhân viên chức Khu Công Nghiệp Cao còn cao hơn một ít.
Một khi thị trấn Ngô Nam sát nhập vào Khu mới Tiểu Ngô Sơn, thì vấn đề tiền lương đãi ngộ chắc chắc sẽ là mối quan tâm hàng đầu. Tiền lương tăng tất cả mọi người đều vui, nhưng nhập vào Khu Kinh tế mới Tiểu Ngô Sơn thì tiền lương sẽ giảm xuống, như vậy ai sẽ vui vẻ mà nhập vào chứ.
Vấn đề này thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng giải quyết không phải là chuyện dễ dàng. Ở cùng cấp trong một đơn vị nhưng lại có hai tiêu chuẩn đãi ngộ khác nhau, thị trấn Ngô Nam đồng ý nhưng chắc chắc người của thị trấn Ngô Bắc sẽ không đồng ý. Hồ lô thị trấn Ngô Nam bị đè xuống thì cái muôi thị trấn Ngô Bắc sẽ di động lên.
- Chủ nhiệm Lý, chuyện lần trước chúng ta thương lượng, xem ra có vẻ tiến hành được rồi.
Tăng Nghị thản nhiên nói.
Lý Vĩ Tài đầu tiên có vẻ sững sờ nhưng lập tức hiểu ra, nói:
- Chủ nhiệm Tăng, khi nào quay lại tôi sẽ nhanh chóng làm báo cáo.
Tăng Nghị gật gật đầu nói:
- Một lúc nữa đến khu Thanh Trì, làm việc tùy theo hoàn cảnh.
Lý Vĩ Tài vội vàng gật đầu không ngừng, anh ta cùng Tăng Nghị làm việc một năm, hiểu ý lẫn nhau tuyệt đối không có vấn đề gì cả. Trong lòng anh ta đang nghĩ những người thị trấn Ngô Nam này thật xui xẻo, Chủ nhiệm Tiểu Tăng đã đào những hố thật tốt cho các người rồi, đợi các người nhanh nhảy vào thôi.
Khu Công Nghiệp Cao trước giờ luôn được Thành phố ủng hộ Tài chính mới có thể có tiền trả lương. Cho nên, từ trước đến giờ tiêu chuẩn tiền lương vốn không điều chỉnh. Nhưng để thu hút hạng mục đầu tư, Khu Công Nghiệp Cao bắt đầu năm nay sẽ thực hiện việc thu chi cân bằng. Sau khi được vài dự án lớn đầu tư vào sẽ tăng lên một lượng lớn tài chính, thậm chí có thể là núi tiền của Thành phố Bạch Dương. Nếu lúc này không điều chỉnh tiêu chuẩn tiền lương thì sẽ thiệt cho nhân viên nơi này quá.
Nếu muốn con ngựa chạy nhanh nhưng lại không để cho nó ăn cỏ, trên đời này có chuyện nào tốt như vậy tồn tại chứ. Nếu muốn mọi người ra sức cống hiến công sức thì điều tốt nhất cho mọi người chính là đưa ra hy vọng.
Tháng trước Tăng Nghị đã cùng Lý Vĩ Tài thảo luận bí mật về vấn đề này. Cũng chỉ vì nhân vật số một Hồ Khai Văn trên danh nghĩa xuất ngoại đi học. Tăng Nghị suy tính cần phải đợi một thời gian, bắt đầu từ quý một mở ra trên diện rộng nâng cao tiêu chuẩn tiền lương cho Cán bộ công nhân viên chức Khu Công Nghiệp Cao.
Chỉ khi nào thực hiện vấn đề này, thì Tăng Nghị quyết định sẽ điện thoại báo cho Hồ Khai Văn một tiếng. Đối với chuyện này Hồ Khai Văn không khi nào phản đối cả, dù sao chính mình nâng cao tiêu chuẩn lương cho mọi người cũng chính là nâng cao uy tín của mình trong Cán bộ Công nhân viên chức.
- Anh nói tiếp đi, bọn họ có yêu cầu gì?
Tăng Nghị hỏi.
Lý Vĩ Tài liền mang những yêu cầu của những người thị trấn Ngô Nam, điều gì trọng điểm anh ta lại báo cáo tất cả cho Tăng Nghị.
Xe nhanh chóng tiến vào khu Thanh Trì, khu Thanh Trì ở Vinh Thành mà nói, chưa phải là khu kinh tế lớn gì mà chỉ lấy sự nghiệp giáo dục và bất động sản là chủ yếu.
Mấy năm trước, Khu Thanh Trì ở Vinh Thành quy hoạch xây dựng một trường đại học, cùng mấy trường Cao đẳng đều xây dựng tại Khu Thanh Trì này cả. Chính vì thế mới kéo khu Thanh Trì này phát triển lên, hơn nữa trường đại học chỉ có một nên những người dân quanh đây đã xây dựng không ít khu chung cư. Người Vinh Thành có cách nói nếu ai ở Thanh Trì đặt mua Bất động sản thì sẽ bị mọi người cười vì làm công tác văn hóa, điều này vì sao? Bởi vì họ sẽ ở giữa những trường đại học cao đẳng, và chịu sự hun đúc của giáo dục ở đây.
Dựa vào nguồn thu Bất động sản mà Ủy ban Nhân dân quận mấy năm nay trở nên giàu có hơn. Năm trước đã tiến hành đưa Ủy bản nhân dân quận lên cạnh trường đại học. Đây là một tòa nhà xa hoa đẹp đẽ, là nơi làm việc mới của Ủy ban Nhân dân quận, nó có đến hai mươi ba tầng.
Tăng Nghị hôm nay đến nơi làm việc mới này của khu Thanh Trì.
Xe đã đến Ủy ban Nhân dân Quận Thanh Trì, xa xa đã nhìn thấy đứng bảy tám người, đúng là Trần Trung Hoa Bí thư thị trấn Ngô Nam, Chủ tịch thị trấn Vương Ái Dân và một số thành viên Ban Lãnh đạo.
Tăng Nghị bước từ trên xe xuống, Trần Trung Hoa nhanh chân bước lên trước, làm dáng vẻ có lỗi nói:
- Chủ nhiệm Tăng, tôi thật đáng bị anh kiểm điểm, là do tôi không xử lý tốt tình huống xảy ra trong trấn, làm cho anh phải bận tâm.
Chủ tịch thị trấn Vương Ái Dân cũng nói:
- Sau khi chuyện này xảy ra, đồng chí Trần Trung Hoa với tôi vô cùng xem trọng tình huống này. Chính vì thế đã thông báo cho toàn thể thành viên tiến hành thực hiện công tác khuyên bảo và thuyết phục. Trước đó mọi người vô cùng kích động, nhưng được chúng tôi khuyên bảo nên không gây nên hành vi gì quá khích cả.
Lý Vĩ Tài lúc này nhìn bọn họ có vẻ xem thường. Tên Vương Ái Dân này thực sự là người vô sỉ, gã ta nói ra những lời này giống như Lãnh đạo thị trấn Ngô Nam không can hệ gì mà ngược lại còn có công lớn, nếu không có họ thì sẽ có khả năng sẽ sinh ra loạn lớn. Bọn họ muốn uy hiếp à? Trong lòng Lý Vĩ Tài đang mắng mỏ không ngừng, việc này do Ban Lãnh đạo bọn họ đứng sau lưng xúi dục, nếu không làm sao có thể có chuyện như vậy xảy ra? Sự việc lớn thế này xảy ra ngay trước mắt bọn họ, thân là Lãnh đạo một trấn mà không hề Phát hiện ra, còn nếu khi phát hiện ra rồi thì cũng nên thông báo một tiếng. Hôm nay nếu Chủ nhiệm Tiểu Tăng không phái người đi đến thị trấn Ngô Nam gấp thì không thể nào phát hiện ra rồi.
Tăng Nghị dường như không nghe thấy những điều này, lông mày nhíu lại nghiêm mặt nói:
- Lúc này không phải lúc truy cứu trách nhiệm, điều quan trọng là tìm cách giải quyết vấn đề.
- Chủ nhiệm Tăng nói đúng, tôi hoàn toàn đồng ý.
Trần Trung Hoa lập tức tiến hành, sau đó gã ta đưa tay chỉ vào một người hơn bốn mươi tuổi, khom người nói:
- Vị này chính là Chánh văn phòng Thường Thanh thuộc văn phòng Ủy ban Nhân dân khu Thanh Trì.
Tăng Nghị liền hướng Thường Thanh đưa tay ra nói:
- Chánh văn phòng Thường, làm phiền anh rồi.
Thường Thanh nắm chặt tay không để ý đến lời nói của Tăng Nghị, nói thẳng:
- Chủ nhiệm Tăng, chúng ta nên đi vào vấn đề chính đi, xem tình huống này nên xử lý thế nào? Dù sao thị trấn Ngô Nam hiện tại đã thuộc về Thành phố Bạch Dương quản lý. Bọn họ ở đây tranh cãi ầm ĩ, nếu truyền ra ngoài sẽ làm cho người ta hiểu lầm khu Thanh Trì của chúng tôi không có phép tắc gì.
Lý Vĩ Tài thấy Thường Thanh kiêu căng như thế cũng có chút không kìm chế được muốn mở miệng phản kích vài câu, nhưng anh ta không ngờ được Tăng Nghị đã nhẫn nhịn nói:
- Chủ nhiệm Thường nói có lý.
Trong lòng Lý Vĩ Tài cảm thấy thật đau đớn, xem ra Chủ nhiệm Tiểu Tăng hôm nay sẽ nghĩ ra hướng giải quyết vấn đề này, không muốn mọi chuyện ồn ào đưa ra ngoài.
Dưới sự hướng dẫn của Thường Thanh, mọi người nhanh chóng đến lầu 7 họp, bên trong lúc này ngồi trên dưới hơn môt trăm người. Hầu hết họ là Cán bộ công nhân viên chức, có một phần là quần chúng.
- Chủ nhiệm Tăng, các anh mau bắt đầu thời gian giải quyết đi.
Thường Thanh không nói một câu nào cả với những người biểu tình, nhanh chóng ngồi ở cửa phòng hội nghị, dựa vào ghế sát tường, thuận tay lấy một tờ báo ra đọc, có vẻ như không quan tâm đến vấn đề xung quanh.
Trần Trung Hoa lúc này giơ tay lên nói:
- Mọi người yên lặng, tôi xin giới thiệu một chút, vị này chính là Chủ nhiệm Tăng thuộc Khu Công Nghiệp Cao của Thành phố Bạch Dương. Chủ nhiệm Tăng hôm nay đến đây, với thành ý muốn giải quyết khó khăn thực tế này, lúc này mọi người có ý kiến gì xin đề xuất.
Lý Vĩ Tài tức đến nỗi cắn chặt răng, lời nói này của Trần Trung Hoa tuy dễ nghe nhưng mang ẩn ý là kích động trong đó.