Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên trán Lý Vĩ Tài lúc này cũng bắt đầu đổ mồ hôi, Chủ nhiệm Tiểu Tăng nói ra mấy vấn đề này, đúng là một vấn đề rất phổ biến tại các vùng nông thôn ngày nay, là một trụ cột trong thế hệ ở giữa trong một gia đình, trên có già, dưới có trẻ nhỏ, bình thường chính gã cũng là cực cực khổ khổ kiếm chút tiền, phải nuôi sống một nhà nhiều người, ngoại trừ việc cải thiện điều kiện sinh hoạt, tích lũy tiền cho đời sau ra, gần như cũng không có gì còn thừa nữa. Bởi vậy số lượng dùng cho một thế hệ trước cũng là cực kỳ ít ỏi.
Chỉ có điều Chủ nhiệm Tăng nói được cũng quá là trực diện. Lý Vĩ Tài công tác nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe qua bất cứ một vị lãnh đạo nào dám nói thẳng ra rằng “Người già là gánh nặng kinh tế trong gia đình” cả. Những lãnh đạo khác đều thường treo ngoài miệng nói “Người già là một của cải quý giá, phải bảo vệ, trân trọng”, nhưng nói xong câu này, họ lại coi như nhìn không thấy những khó khăn thực tế mà những người già gặp phải, cũng sẽ càng không đi quan tâm chất lượng cuộc sống của những người già là như thế nào.
Ông đều nói ra rằng bản thân là một của cải quý giá rồi, nói vậy thì cuộc sống thường ngày chắc là sẽ không có cái gì khó khăn đi. Đây là logic của những lãnh đạo khác.
- Chủ nhiệm Tăng, vấn đề của người già có chút phức tạp…
Lý Vĩ Tài nói ra.
Tăng Nghị khoát tay, nói:
- Đồng chí Vĩ Tài, anh không cần suy nghĩ quá nhiều, bây giờ hai chúng ta chẳng qua là đang đóng cửa thảo luận mà thôi, không chắc chắn sẽ làm theo như vậy. Nhưng nếu muốn giải quyết vấn đề, vậy đầu tiên là phải nhìn thẳng vào vấn đề. Đấy là vấn đề thái độ nhìn nhận của chúng ta, trốn tránh hay không nhìn là không thể nào giải quyết thực sự được hết vấn đề.
- Đúng là phải nhìn thẳng vào, nhất định phải nhìn thẳng vào.
Lý Vĩ Tài phụ họa.
- Tôi có một ý tưởng vẫn chưa được hoàn thiện lắm, muốn thảo luận một chút với Chủ nhiệm Lý anh một chút.
Tăng Nghị nhìn Lý Vĩ Tài, khẽ cười nói:
- Tổ dự trù lấy được một khoản tài chính bất ngờ như vậy, tôi tính toán lấy danh nghĩa là tặng thưởng cho các cụ trường thọ, phát cho các cụ sống thọ trong khu mới Tiểu Ngô Sơn. Chỉ cần đạt tới tiêu chuẩn trường thọ là có thể nhận được tiền thưởng, đạt tiêu chuẩn càng cao thì số tiền thưởng càng lớn, Chủ nhiệm Lý, anh cảm thấy thế nào?
Lý Vĩ Tài cần nhắc trong lòng, ánh mắt liền sáng lên, nói:
- Biện pháp này rất hay, nó vừa thể hiện được ra rằng khu mới tiểu Ngô Sơn chúng ta kính lão cũng dưỡng lão, lại giải quyết được xong vấn đề thực tế khó khăn cho các cụ già, cá nhân tôi là đồng ý hoàn toàn.
- Nếu anh cũng cho rằng ý kiến này được, vậy tranh thủ anh hãy mau chóng đưa ra một chương trình cụ thể tới, tiêu chuẩn ban đầu, tôi thấy hãy lấy mức một trăm tuổi trowr lên thì thưởng một trăm ngàn, chín mươi tuổi trở lên thì thưởng bốn mươi ngàn.
Tăng Nghị đề nghị.
Lý Vĩ Tài gật đầu nói:
- Được, để trong chốc lát tôi sẽ tự mình làm chuyện này.
Trong lòng gã nghĩ, Chủ nhiệm Tăng thật là rộng tay, một số tiền lớn như vậy có nghĩa như thế nào, không chỉ là ám chỉ khi còn sống các cụ già đều có điều kiện dưỡng lão, mà sau khi các cụ mất đi, còn có thể được chôn cất một cách vẻ vang, thậm chí còn có thể có số dư. Kể từ đó, các cụ không còn trở thành gánh nặng kinh tế của gia đình nữa rồi, mà là chân chính trở thành một món của cải quý giá trong gia đình. Như vậy thì ai mà chẳng cố hiếu thuận với các cụ trong nhà, để các cụ có thể sống lâu hơn một chút, vì vậy cũng lấy được đến càng nhiều tiền thưởng hơn.
Dưỡng lão kính lão, khẩu hiệu này hô vang tới đâu, cũng không thực tế bằng việc có một khoản tiền thưởng kích thích như vậy, không khí xã hội trong khu mới Tiểu Ngô Sơn một phát liền có thể đổi mới rất nhiều. Biện pháp này của Chủ nhiệm Tiểu Tăng còn có một chút ẩn hàm của phương pháp trong “Lỗ quốc chi pháp” (Cách trị quốc của nước Lỗ) nữa đâu.
Lúc này Tăng Nghị cầm lấy ly nước để uống một ngụm, lại nói tiếp:
- Đợi chương trình cụ thể mang tới, tôi thấy trước tiên tiến hành thí điểm ở thôn Hạ Ngô đi.
Lý Vĩ Tài hận không thể giơ ngón cái lên để thể hiện sự khâm phục của bản thân mình. Loại chính sách này vừa nhìn là có thể hiểu được ngay, những người dân trồng trọt này có thể không hiểu rõ được sao. Lần này, không cần chính gã đi nói cái gì đạo lý lớn nhỏ, cũng không cần gã phải sốt ruột bốc hỏa chạy tới thúc dục, những người dân này nhất định sẽ tự mình chủ động dỡ bỏ hết chuồng trại cho xem.
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại trở về nguyên điểm, thoạt nhìn thì những lời nói mà Chủ nhiệm Tăng nói hôm nay có vẻ không cùng một chủ đề, nhưng thần kỳ là, chờ anh quay lại nguyên điểm, lại phát hiện ra rằng, khó khăn ban đầu đã không cánh mà bay rồi. Chủ đề mà Chủ nhiệm Tăng đưa ra, thủy chung vẫn không hề lệch khỏi quỹ đạo mà nó đã đề ra.
Việc phát tiền thưởng cho sự trường thọ, vậy khẳng định có điều kiện tiên quyết là, đối với những người gây trở ngại cho việc xây dựng khu mới tiểu Ngô Sơn, vậy chắc chắn là sẽ không có trong danh sách được phát tiền rồi. Nếu anh không dỡ bỏ chuồng trại đi, vậy nhìn xem ai sẽ có tổn thất lớn hơn. Trong nhà ai mà chẳng có một hai cụ già, hôm nay không có, chưa chắc ngày mai sẽ không có. Hiện tại khu mới Tiểu Ngô Sơn giải quyết vấn đề nuôi dưỡng các cụ già cao tuổi trong nhà cho các anh, bên nào có lợi hơn, vậy anh hãy tự suy nghĩ cho kỹ đi.
Hơn nữa làm thành như vậy. sau này cho dù có người chạy tới gây rối, đào góc tường, vậy cũng phí công. Trừ phi tên đó có thể đưa ra một cái điều kiện tốt hơn nhiều so với của Chủ nhiệm Tiểu Tăng, anh có thể dùng vàng làm giá cả thu mua để thu mua hết đống cải trắng, khoai tây của người dân thì may ra có thể.
Lúc này Lý Vĩ Tài rốt cục hiểu được ý tứ câu nói kia của Tăng Nghị, những người nông dân kỳ thực không hồ đồ. Ai tốt với họ, chuyện gì có lợi cho họ, ai đang lợi dụng họ, trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, chỉ là bọn họ có một tật xấu không thể bỏ được, đó là họ thích tính toán những lợi ích nhỏ nhặt, và họ luyến tiếc bỏ qua những món lợi nho nhỏ trước mắt. Đây là sự giảo hoạt theo cách của người nông dân. Cho nên, khi làm việc với những người nông dân, dùng sức mạnh vô dụng, chỉ giảng đạo lý lớn cũng là vô dụng, anh phải ngồi giảng giải, tính toán tỉ mỉ từng điều khoản với họ mới được, như vậy là tất cả các vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng thôi.
Chỉ có điều, khoản tiền này cũng có hơi lớn, khoản tiền mà chặn được của khu Thanh Trì bên kia có khả năng là một đồng cũng không thừa, nói không chừng còn phải góp thêm vào một ít mới đủ được, trong lòng Lý Vĩ Tài nghĩ như vậy.
Không nghĩ tới là Tăng Nghị lại nói:
- Chỉ có như vậy thì còn xa mới đủ được. Bước tiếp theo, chúng ta cũng phải đưa toàn bộ những cụ dưới 90 và trên 65 tuổi cũng nhét vào trong phạm vi được hưởng phúc lợi, có thể không chỉ có một hình thức thưởng cho được, có thể dùng hình thức tiền phụ cấp hàng tháng để thi hành.
Lý Vĩ Tài chấn động, vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Tăng, khu mới Tiểu Ngô Sơn của chúng ta có số lượng xã trường thọ mà dựa theo tiêu chuẩn tính là rất nhiều, số lượng người tính ra cũng rất lớn, nếu tính ra thì không phải là một khoản tiền nhỏ đâu. Khu công nghệ cao chúng ta, căn bản là không thể nào gánh hết được. Hơn nữa, trong chuyện này, ở thành phố cũng có một hệ thống tiêu chuẩn thống nhất rồi, chúng ta cũng không tốt phá lệ được.
- Tiêu chuẩn của thành phố, chúng ta nhất định phải tuân thủ.
Tăng Nghị cười nói:
- Nhưng cách làm đều là do con người nghĩ ra, nếu không dùng được hình thức lương hưu trợ cấp, chúng ta có thể dùng hình thức chia hoa hồng, bán bảo hiểm để tiến hành.
Lý Vĩ Tài nói:
- Bán bảo hiểm, nông dân chưa chắc đã đồng ý tham gia, nếu do khu mới Tiểu Ngô Sơn đứng ra trả tiền, thì chúng ta cũng không chi ra được nổi nhiều tiền như vậy.
- Cách thức tiến hành cụ thể, còn có thể thảo luận tiếp, còn chuyện tiền bạc thì, để tôi nghĩ cách.
Tăng Nghị nói:
- Chủ nhiệm Lý, anh chỉ cần viết ra chương trình cụ thể là được rồi.
Lý Vĩ Tài chủ biết là Tăng Nghị đã quyết định rồi, nếu như thay là gã thì không có khả năng dám đưa ra quyết định cho chuyện này như vậy, nhưng từ trong tâm gã mà nói, gã cũng ủng hộ việc này. Đây là một chuyện rất tốt, nếu như có thể thực sự áp dụng được, dân chúng của cả Tiểu Ngô Sơn, đều sẽ một lòng một dạ ủng hộ sự xây dựng tân khu.
Tăng Nghị là một kẻ đã mặc kệ thì thôi, còn đã muốn làm thì phải làm cho triệt để. Hắn không muốn làm cái loại người chỉ biết mua danh chuộc tiếng, treo đầu dê bán thịt chó. Có rất nhiều nơi, hiện tại cũng bắt đầu tiến hành cấp tiền trợ cấp lương hưu cho các cụ già có hộ khẩu là làm nghề nông rồi, nhưng mà khoản tiền chi ra này, thật sự là mua không được mấy gói muối, hơn nữa tiểu chuẩn tuổi tác cũng bị định ra rất cao.
Con người quả thật là có mong muốn được sống lâu thật đấy, trước mắt thì trong nước có mức tuổi thọ trung bình dự đoán được là khoảng bảy ba tuổi. Những cụ vượt qua mức bảy ba tuổi cực kỳ ít, hơn nữa nếu không đề cập tới mức tuổi cao nhất thì càng lên cao, số người còn lại sẽ càng giảm xuống rất nhiều lần. Nhưng có rất nhiều nơi, người ta lại thiết đặt mức tuổi được nhận trợ cấp và nhận tiền lương hưu là từ tám lăm tuổi trở lên, có nơi thậm chí là chín mươi tuổi, đây đã có nghĩa là thiết đặt vượt mức thực tế rồi.
- Trước khi chương trình cụ thể được định ra, chuyện này sẽ chỉ giới hạn giữa hai người chúng ta mà thôi.
Tăng Nghị nói.
Lý Vĩ Tài gật đầu cam đoan, gã hiểu được, Chủ nhiệm Tiểu Tăng đây chẳng qua cũng không phải là sợ phiền phức, mà là muốn để cho mấy tên đi thu mua rau củ đang âm thầm giở trò quỷ kia, phải bồi ra một khoản vốn gốc thật lớn mà thôi. Tôi không truy tra mấy người là ai thì cũng không có nghĩa là tôi sẽ không chỉnh cho mấy người một trận.