Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc chiều, Tăng Nghị nhận được điện thoại của Địch Hạo Huy, liền hỏi:
- Tình hình thế nào rồi?
- Vừa vào cửa đã bị ông cụ răn dạy một phen, hơn nữa là ngay trước mặt rất nhiều người, răn dạy tới mức đên bây giờ tôi cũng không thẳng nổi thắt lưng nữa đây…
Địch Hạo Huy thở dài, cảm xúc không cao nổi.
Tăng Nghị khẽ nhíu mày, thầm nghĩ, không thể nào, ông cụ nếu như gọi Tiếu Tiếu tới núi Ngọc Tuyền, vậy khẳng định là đã đồng ý chuyện này rồi sao, làm sao mà Địch Hạo Huy còn ủ rũ như vậy chứ?
- Răn dạy một hồi xong, ông cụ lại hạ một mệnh lệnh cực kỳ quan trọng cho tôi…
Địch Hạo Huy nói tới đây, cố ý dừng một chút, sau đó ngữ điệu đột nhiên cao vót lên, nói:
- Bảo tôi ngay lập tức đón cha mẹ Tiếu Tiếu tới thủ đô, máu chóng thành hôn!
Tăng Nghị nắm chặt điện thoại, đứng bật dậy, nói:
- Thật sự?
- Là thật!
Địch Hạo Huy cười ha hả.
Tăng Nghị cũng cười theo, tuy rằng cái này giống với phán đoán của hắn, nhưng nghe đến xác nhận của Địch Hạo Huy, tảng đá trong lòng hắn mới rốt cục rơi xuống được. Hắn nói liên tục:
- Chúc mứng, chúc mừng, tôi thực sự vui cho hai người.
- Cái này còn ít nhiều là nhờ vào sự giúp đỡ của cậu nữa đấy.
Địch Hạo Huy cười nói:
- Hôm nay gọi cú điện thoại này, chính là muốn thông báo chính thức cho cậu, cậu chắc chắn phải tới thủ đô một chuyến, tham gia tiệc cưới của chúng tôi mới được.
- Cho dù anh không báo thì tôi cũng phải tới một chuyến, tôi phải tự mình có mặt để chúc mừng thì mới có thành ý chứ.
Tăng Nghị ngay lập tức nói, tuy nhiên lại hỏi thêm:
- Chỉ có điều, tôi tới tham gia tiệc cưới thì có thích hợp không?
- Thích hợp!
Giọng điệu của Địch Hạo Huy vô cùng nghiêm túc, nói tiếp:
- Trong tiệc cưới của tôi, ai cũng có thể không đến, nhưng riêng cậu thì nhất định phải đến, cậu nhất định phải đứng ra điều khiển bữa tiệc này cho tôi. Đây cũng là ý tứ của ông cụ.
Lấy địa vị và sự ảnh hưởng hiện giờ của Địch lại, bây giờ cháu ruột của ông cưới vợ, có thể tưởng tượng được đến lúc đó thì nội thành Tứ Cửu sẽ có thể náo nhiệt tới mức nào. Ngoại trừ những người quen hay họ hàng của Địch gia ra, thì những vị thủ trưởng trong chính quyền trung ương, các nhân viên quan trọng của bộ quân sự đều sẽ đích thân tới trình diện, khả năng còn phải đảm nhận vị trí chứng hôn nữa. Các vị đầu não của các bộ, ngành, ủy ban trung ương chỉ cần có thể tham gia được thì chắc chắn cũng sẽ tới tham gia. Các cán bộ địa phương thì khả năng là sẽ không có cơ hội tham gia vào được. Một bữa tiệc cưới có cấp bậc cao như vậy, không có một vị lãnh đạo nào thấp hơn cấp bộ cả. Tăng Nghị chẳng qua là sợ đến lúc đó mà hắn tới tham gia, Địch Hạo Huy ngược lại sẽ không dễ dàng sắp xếp.
Nhưng Địch Hạo Huy đã nói như vậy thì Tăng nghị liền khẳng định là sẽ phải đi, hắn cười nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng tới sớm.
- Nhanh một chút.
Địch Hạo Huy lại nhấn mạnh.
- Yên tâm.
Tăng Nghị cười vang.
- Cho dù hôm nay anh cưới luôn thì tôi cũng nhất định sẽ chạy tới bằng được.
Buông điện thoại xuống, Địch Hạo Huy cười vang hai tiếng, nói:
- Tên nhóc này.
Phía sau Tiếu Tiếu hỏi:
- Tăng Nghị nói thế nào? Có tới không?
- Đến!
Địch Hạo Huy nhướn mày lên, nói:
- Dám không tới! Hắn dám sao?
Tiếu Tiếu liền mỉm cười thản nhiên, nói:
- Tăng Nghị có thể tới là tốt rồi.
Từ lúc hôm qua được báo cho biết là phải tới núi Ngọc Tuyền, trong lòng Tiếu Tiếu vẫn luôn là không yên bất an, cả đêm cũng không ngủ ngon được. Hôm nay đi tới Địch gia, Địch lão đen mặt ngồi ở chỗ kia, âm trầm dọa người, mở miệng câu đầu tiên liền nói:
- Có phải hay không chờ lão đây vào quan tài rồi, các người mới chịu nói cho ông già này biết chuyện?
Chỉ một câu, liền khiến cho trái tim của Tiếu Tiếu sợ tới mức thiếu chút nữa là ngừng đập rồi, mặt của Địch Hạo Huy cũng thành trắng bệch.
Chuyện sau đó thì không cần nghĩ, Địch lão giống như cuồng phong bạo vũ, đem Địch Hạo Huy mắng mỏ một trận, hai người cứ như vậy đứng trong phòng khách của Địch gia, động cũng không dám động, không khí trong phòng khách lúc đó nặng nề giống như Thái Sơn áp đỉnh.
Răn dạy xong, Địch lão mới có vẻ là bớt giận, chỉ vào Địch Hạo Huy nói:
- Nói, việc này tính toán như thế nào?
Chuyện cho tới bây giờ, Địch Hạo Huy cũng không còn đường để lui nữa rồi, cắn răng một cái, gã liền đem ý nghĩ của mình nói hết cả ra, sau đó liền đứng im tại chỗ, chờ ông cụ lại nổi trận lôi đình một lần nữa.
Ai ngờ, lúc này Địch lão lại tới một câu rất nhẹ nhàng, nói:
- Sớm nên như vậy rồi!
Nói xong, trên khuôn mặt Địch lão lộ ra mấy phần hiền lành, đi đến trước mặt Tiếu Tiếu nói:
- Cái thằng Hạo Huy này thật là một tên vô sỉ mà, mấy ngày nay để cho cháu bị uất ức nhiều rồi. Nhưng không sao, bây giờ thì tốt rồi, có ông già này ở đây đứng ra làm chủ cho cháu rồi.
Chuyện diễn ra đột nhiên, bỗng dưng lại có một sự chuyển biến lớn như vậy, đợi khi hồi lại thần, Tiếu Tiếu rốt cục ức chế không nổi cảm xúc của mình, đứng ở nơi đó vui đến khóc òa, như thế nào cũng không ngừng được.
Chẳng qua là trong lòng Tiếu Tiếu, cô cũng đã hiểu được rõ là, chuyện này có thể giải quyết thuận lợi đến như vậy, là nhờ có Tăng Nghị đã bỏ ra công sức rất lớn, hơn nữa còn mạo hiểm rất nhiều. Địch Hạo Huy có thể có được một người bạn hợp tính kiêm một người anh em tốt như vậy, đúng là một chuyện vô cùng may mắn. Bởi vậy, Tiếu Tiếu hy vọng, trong hôn lễ của chính cô và Địch Hạo Huy, Tăng Nghị có thể tới tham dự.
Lúc này tâm trạng của Tăng Nghị cũng rất tốt, đặt điện thoại xuống, hắn liền suy nghĩ lúc hắn tới thủ đô, thì nên đưa cho Địch Hạo Huy một món quà mừng cưới như thế nào đây?
Lý Vĩ Tài mặc dù không có tài năng gì lớn lao, nhưng trong việc lĩnh hội và chấp hành ý đồ của Tăng Nghị, thì từ trước đến giờ đều hoàn thành rất tốt, đi ra khỏi văn phòng của Tăng Nghị, gã liền chạy ô tô tới thôn Hạ Ngô.
Lãnh đạo quản lý của thôn Hạ Ngô là Chủ tịch của thị trấn Ngô Nam, Vương Ái Dân, ông ta nghe nói Lý Vĩ Tài chuẩn bị xuống đây nói chuyện với những người dân trồng rau không muốn bị thu hồi đất, vì vậy ông ta đã mời một vài đại biểu của những người dân đó tới, đứng ở của Ban quản lý thôn chờ Lý Vĩ Tài đến.
Bây giờ Vương Ái Dân cũng có chút hối hận, chính gã lúc trước cùng Trần Trung Hoa quả thật là coi thường mấy vị chủ nhiệm quản Ban quản lý trẻ tuổi của Khu công nghệ cao. Gã cảm thấy họ còn ít tuổi chưa gặp phải cái gì quen mặt, không gánh vác được công việc, tùy tiện tạo ra chút chuyện là có thể dọa cho mấy người đó sợ vãi đái, kết quả là người ta chạy tới tận khu Thanh Trì để gây loạn, ai biết được gã lại gặp ngay phải một con nghé con không sợ hổ chứ, còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui sướng thắng lợi, gã đã bị truy tra sổ sách một phen, còn bị đày tới trong thôn cắm điểm quản lý, thật sự là khổ không thể tả.
Còn là Chánh văn phòng Thường Thanh có biện pháp, lôi mấy xe khoai tây cải trắng đi, đã có thể nắm giữ được cục diện. Hôm nay Lý Vĩ Tài vội vàng chạy tới đây, nhất định là sốt ruột đến bốc hỏa rồi.
Quả nhiên, lúc Lý Vĩ Tài tới, sắc mặt thật sự là xấu, đối với sự nhiệt tình của Vương Ái Dân, anh ta cũng không có cái gì hứng thú ứng phó, tùy tiện đáp có lệ hai câu liền đi vào trong phòng họp của Ban quản lý thôn.
Trong lòng Vương Ái Dân rất là đắc ý, Lý Vĩ Tài mới thế mà đã tức giận hổn hển đến vậy, xem ra là không có chiêu nào tốt để sử dụng nữa rồi.
- … Lần thu hồi đất này, chính là vì muốn xây dựng cho Tiểu Ngô Sơn của chúng ta được tốt hơn. Nhưng cố tình lại có vài người, chúng không muốn để cho chúng ta được sống tốt hơn. Và mọi người hãy thử nghĩ xem, có nhiều thôn xung quanh, đất đai cũng không khác biệt gì so với của chúng ra, rau củ trồng ra cũng giống vậy, vì sao những thôn khác lại không bán được ra tiền?
Lý Vĩ Tài nói mấy lời thấm thía, nhìn về phía mấy người đại biểu cho những người dân trồng rau.
- Mọi người cần phải đề cao cảnh giác, không cần bị những người nào đó lừa gạt, cũng như bỏ lỡ một cơ hội kiến thiết cho Tiểu Ngô Sơn tốt đẹp như vậy.
Vương Ái Dân nghe một bài lý luận dài của Lý Vĩ Tài, tất cả đều là lời nói suông, khách sáo mà thôi, một câu nói có tính thực tế đầu không, bởi vậy nói theo:
- Chủ nhiệm Lý nói không sai, mọi người nhất định phải đề cao cảnh giác, không thể vì chút lợi nhỏ trước mắt mà trúng vào bẫy của những người khác.
Lý Vĩ Tài nhìn thoáng qua Vương Ái Dân, thầm nghĩ, cái tên này đúng là cũng có một bộ đấy, cố ý nhắc tới hai chữ “lợi nhỏ”, đây hoàn toàn đã đánh trúng vào tâm lý của những người dân trồng rau. Cạm bẫy hay cái gì thì chúng ta không thấy, nhưng lợi nhỏ quả thực là chân thật lấy được tới tay. Nghe ở trong tai của những người dân này, đây hoàn toàn là một câu nói mát thì đúng hơn. Xem ra Vương Ái Dân nắm khá rõ suy nghĩ cũng như hành vi của những dân chúng ở phía dưới này. Đáng tiếc chính là, Vương Ái Dân lại nhìn không rõ được cục diện lớn hơn, đúng là mê đầu rồi mà.
Lý Vĩ Tài hung hắng rồi cổ họng mấy cái, bổ sung:
- Hôm nay liền dừng lại ở đây, sau khi trở về, mọi người hãy suy nghĩ lại cho cẩn thận một chút. Mọi người nhất định phải tin tưởng vào chính phủ, chính phủ chắc chắn sẽ không lừa gạt mọi người đâu.
Vương Ái Dân cầm lấy cái chén uống nước, cũng là để che dấu sự bối rối của gã, cái tên Lý Vĩ Tài kia cũng thật là đủ ghê tởm người khác, đấy cũng là câu nói mát mà thôi. Trước kia cổ động người dân xây dựng chuồng trại quy mô lớn để tham gia vào chương trình cũng cấp rau củ quả và thịt sạch, trong đó cũng có một phần công lao của Vương Ái Dân, nhưng đến cuối cùng, người dân không có bất cứ một thu hoạch nào có lợi cả, những người dân đang ngồi đây đều là những người rõ ràng nhất.
Vài người đại biểu nông dân nghe được lời nói của Lý Vĩ Tài đều đồng loạt đứng lên bước đi, ở trong mắt mọi người, Lý Vĩ Tài và Vương Ái Dân đều là những kẻ làm quan, đều cùng một giuộc mà thôi, trong bụng chỉ nhét đầy ý xấu. Một kẻ là muốn hại người không đường thương lượng, một kẻ là chỉ muốn chơi võ mồm, muốn không tốn một xu là có thể mang đất đi thu hồi lại, nào có chuyện ngon như vậy.
Tuy nhiên, lời của Lý Vĩ Tài cũng khiến cho mọi người có chút động đậy trong lòng. Mấy người mang danh là kinh doanh rau củ kia chắc chắn là không làm lâu dài, cái người đi thu mua đó nhất định cũng là có vấn đề, chính mình trong chốc lát quay về phải làm nhanh hơn một chút, thừa dịp có một kẻ bị choáng đầu như vậy đang đi thu mua đồ với giá cao, chính mình bán nhiều một ít, tiền kiếm được nhiều nhét vào trong túi rồi mới là chân thật nhất.
Ngày hôm sau, tình hình trong thôn Hạ Ngô cũng có chút thay đổi, mấy ngày hôm trước, số lượng rau củ trong các sạp của mỗi người cũng chỉ may ra chất đầy một xe, nhưng hôm nay xe đã chạy liên tiếp ba chuyến rồi mà vẫn còn chưa chở xong hết.
Tới ngày thứ ba, số xe đã biến thành năm, và lại thêm hai ngày nữa, con số này đã biến thành mười.
Lần này, mấy người thu mua lại biến thành không vui vẻ gì, đây không phải là lừa quỷ sao, chỉ có mấy cái chuồng trại tí hin của mấy người, cho dù thả một cái vệ tinh cho nó dãn ra hết mức thì cũng chỉ có thể nhét hết được xe rưỡi là cùng. Lập tức liền có tranh cãi nổ ra, bên thu mua yêu cầu cho người của chính mình đi vào mấy khu trồng rau để tự hái lấy, chỗ nào do người dân tự ngắt thì đều không thu mua.
Người dân trồng cũng là một bước cũng không cho, tôi hái rồi thì anh phải mang đi, muốn vào trong khu trồng tự hái lấy cũng được, nhưng như vậy thì phải ký hợp đồng thu mua dài hạn, hơn nữa là phải lấy giá cao, trước giao ra tiền đặt cọc cho một năm.
Cuộc tranh cãi diễn ra tới tận lúc trời tối, bên thu mua mới chịu đồng ý trước tiên chở đi một nửa số nông sản, còn dư lại một nửa, ngày mai lại tới chở nốt.
Lý Vĩ Tài nhận được tin báo sau, cười đến miệng cũng không khép lại được, thầm nghĩ, vẫn là Chủ nhiệm Tăng lợi hại nha, chiêu chính thức còn chưa có tung ra sử dụng đâu, bên kia mấy kẻ thu mua cũng đã bị mấy người nông dân trước khiến cho khống chống đỡ nổi nữa rồi.
Chuyện của khu mới Tiểu Ngô Sơn cực kỳ phức tạp, nhưng lúc này bởi vì hôn lễ của Địch Hạo Huy mà Tăng Nghị không thể không tới thủ đô thêm một chuyến.
Sau khi xuống máy bay, hắn liền nhìn thấy ở trong bãi đáp máy bay không xa đậu sẵn một chiếc xe quân sự, một vị thiếu úy trẻ mặc quân trang đứng dưới chân cầu thang mạn, nhìn thấy Tăng Nghị đi xuống, hỏi lại:
- Xin hỏi, có phải là thủ trưởng Tăng Nghị từ Nam Giang?
Tăng Nghị mỉm cười nói:
- Tôi là Tăng Nghị, tuy nhiên tôi cũng không phải là thủ trưởng hay gì đâu.
Vị thiếu úy trẻ đó liền đáp lại:
- Tôi phụng mệnh tới đón anh, xe đang chờ ở bên kia.
- Vất vả cho anh rồi.
Tăng Nghị đi theo người thiếu úy lên xe.
Xe ra sân bay, không đi tới Ngọc Tuyền Sơn, mà là đi thẳng tới khách sạn Kinh Tây. Dưới sự hướng dẫn của người thiếu úy, Tăng Nghị rất nhanh liền làm xong thủ tục nhận phòng. Nhiệm vụ hôm nay của vị thiếu úy này chỉ là đưa Tăng Nghị đến khách sạn Kinh Tây, đợi đến khi giúp Tăng Nghị mang hết hành lý vào trong phòng, thiếu úy liền cáo từ rời khỏi.