Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 286 : Chương 286 Lấy mạnh đánh yếu Mặc cả cò kè! (1)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 286 : Chương 286 Lấy mạnh đánh yếu Mặc cả cò kè! (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Đại sư thần xạ!”.

Trên thao trường bên ngoài thành Giao Châu, có mấy người thương nhân bụng phệ đang đứng đó vỗ tay kêu hay. lúc này đang là ngày 21 tháng giêng năm SùngTrinh thứ 13.

Quân đội của doanh trại Giao Châu đóng ở Hoài Bắc đã bắt đầu tiến vào Nam Trực Lệ. trong thời gian này. các đồng muối ở vùng Hải Châu lại mấy lần gặp những đội thuyền lớn chạy qua. nhưng có lẽ do chúng biết binh mã của Sơn Đông sắp tiến vào đóng quân ở đây. cho nên cũng không dám lên bờ, chỉ là lượn qua mà thôi.

Các đồng muối của vùng Lưỡng Hoài cũng được xem là có thể đảm bảo được công việc sản xuất bình thường, các muối thương Lưỡng Hoài cũng đã tính rồi, trải qua sự việc cuối năm Sùng Trinh thứ 12, thu nhập năm đó gần như là bị tổn thất mất 20%.

Sơn Tây và Hà Nam gần 40% các con buôn và muối thương đều mua muối ở bên phía Sơn Đông, trong tương lai nếu như muốn đoạt lại thị trường này. thì còn phải mất rất nhiều công sức. nhưng đối lập với doanh trại thành Giao Châu, những muối thương vùng Lưỡng Hoài có rất nhiều các mối quan hệ cũ trên quan trường, còn các con buôn muối của Sơn Đông thì không có căn cơ gì quá sâu ở bên ngoài, thị trường bị mất đi vẫn là có thể cướp lại được.

Hiện giờ đại quân của Lý Mạnh sắp tiến vào đóng quân ở Hoài Bắc. các muối thương của vùng Lưỡng Hoài cũng là từng có chào hỏi với tổng binh Sơn Đông - Lý Mạnh, biết người này tâm địa tàn độc. thủ đoạn tàn bạo. lần này mời quân Sơn Đông vào Hoài Bắc. nói là cắt thịt để đắp vào vết thương thì cũng không hề có chút phóng đại. uống rượu độc để giải khát cũng là không quá đáng, không phải là kế lâu dài. hiện nay cần phải làm là nịnh bợ thật tốt vị sát tinh này.

Theo lý mà nói. việc đón năm mới đối với các muối thương vùng Lưỡng Hoài mà nói quả thực là một tháng cuồng hoan, vô cùng xa xỉ khoái hoạt, nhưng cục diện của năm nay. ngày tháng khoái hoạt của tháng giêng năm mới cũng là không quan tâm nữa. phái ra mấy muối thương có thân phận không thấp trực tiếp đi đến thành Giao Châu. Các muối thương vùng Lưỡng Hoài có truyền thống lịch sử mấy trăm năm. đương nhiên là biết phải quan hệ qua lại như thế nào với những nhân vật trên quan trường, chiếu theo cách nói của họ. thì đó gọi là chăm sóc dạy bảo.

Bất luận là một quan viên thích tiền bạc, hay là thích mỹ sắc. hay là có sớ thích gì khác, các muối thương dựa vào nguồn tài lực khổng lồ của mình, chung quy đều có thể mua chuộc được, làm cho họ hết lòng phục vụ cho mình, các quan viên, chỉ huy vệ sở của hai phủ là phủ Hoài An và phủ Dương Châu, rồi các quân tướng của binh doanh đều như vậy, giống như là gia nô của các muối thương này vậy.

Đến thành Giao Châu, làm cho các muối thương chỉ quen an nhàn này cực kỳ cảm thấy không quen, theo lý mà nói thì thành Giao Châu hiện nay là trung tâm của muối Lỗ. lợi nhuận thu được từ việc bán muối là nhiêu vô kể. đáng nhẽ phải có khí phái của sự giàu có mới phải. Ai ngờ khi vừa mới đến đây, thứ mà họ nhìn thấy là một thành thị có trật tự. mà còn là khô khan. Trên phố không nhìn thấy những địa điểm giải trí. tất cả mọi người đều đang bận rộn một cách căng thẳng, dường như ai cũng đang có việc phải làm.

Điều này làm cho các muối thương cảm thấy rất khó hiểu, còn chửi thầm trong bụng đúng là vô vị, nhưng những mỹ nữ mang đến đều phải tặng cho tổng binh Sơn Đông, mình không được dùng, cho nên cũng chỉ biết cắn răng mà chịu đựng.

Nhưng họ căn bản không chú ý đến một phương điện, trong thành không nhìn thấy những kẻ lang thang ăn mày, cũng không nhìn thấy nạn dân thoi thóp vì đói rét ở bên đường.

Những người đại diện đến đây cũng đếu là biết rõ ngọn nghình ân oán giữa hai bên trước đây. nghĩ thầm. Lý Mạnh chưa chắc đã dùng thái độ điềm đạm để đối đãi với họ. lúc đối phương mới chỉ là tham tướng của một phủ. đã là không hề có ý sợ hãi mà chém giết một cách tanh nồng các muối thương, còn hiện nay thì đã là quan tổng binh của Sơn Đông, tính khí chắc chắn sẽ càng là hống hách. Ai ngờ Lý Mạnh vẫn là khách khí, đầu tiên là sắp xếp chỗ ăn nghỉ cho họ. sau đó hẹn họ ngày 21 tháng giêng tương kiến họ ở sàn đấu võ bên ngoài thành.

Hiện giờ hai bên bàn chuyện một cách hòa nhã. các muối thương cũng không lo lắng đây là Hồng Môn Yến. đầu tiên là mang các loại lễ vật tặng vào trong phủ. quản gia La Tây của trang viên Lý Gia nhận lấy những thứ như vật phẩm và tiền bạc. còn nam nữ nô bộc thì không nhận, biểu hiện như thế này. làm cho các muối thương càng là yên tâm hơn.

Đại khái là một năm trước, cuộc luyện binh với quy mô lớn của doanh trại Giao Châu đã là không còn được tiến hành ở những nơi lân cận thành trì nữa. mà là tiến hành ở những nơi cách xa thành thị một chút. Thứ nhất là do quy mô của quân đội đã lớn hơn trước rất nhiều, những thao trường trước đây đã không còn thích hợp để sử dụng, thứ hai là do rất nhiều những nội dung diễn tập quân sự đều cần phải bảo mật. luyện ở nơi cách khu dân cư càng xa thì càng tốt.

Thao trường ở bên ngoài thành Giao Châu này. nhiều nhất cũng chỉ có 400 người đang diễn tập. từ lâu đã bị đại quân bỏ đi không sử dụng nữa. nhưng lúc Lý Mạnh còn sống ở trong thành Giao Châu, hắn thường xuyên dẫn thân binh của mình đến đây để thao luyện diễn tập. Trước đó chúng tôi đã từng nói, thân binh doanh của Lý Mạnh trên thực tế chính là đội quân dự bị quan quân.

Trên thao trường này, Lý Mạnh tiến hành giảng bài cho các thân binh, đồng thời để cho các thân binh tiến hành suy diễn thực tế. lúc nhàn rỗi. Lý Mạnh còn thường xuyên đến đây để rèn luyện cơ thể.

Khi tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh tập luyện trên thao trường, cũng thuận tiện tiếp kiến một số khách nhân bên này thiếu đi vài phần chính thức và nghiêm túc so với trong phủ. nhưng mọi người đều tùy tiện hơn một chút, cũng là hiện lên được sự thân thiết.

ở chỗ cách Lý Mạnh khoảng 50 bước chân có dựng một tấm bia. Lý Mạnh đứng ở phía bên này giương cung, nhưng xét cho cùng thì hắn cũng là chưa từng trải qua huấn luyện cung tên gì. một tên được bắn ra. căn bản là không chạm vào được bia. mà còn là cắm sang một bên. Trong số các võ tướng của doanh trại Giao Châu, ngoài một số người như Mã Cương, những người khác đều không thạo cung tên lắm. huấn luyện bắn cung cần rất nhiều thời gian, những người kiểu bán lộ xuất gia của doanh trại Giao Châu, lấy đâu ra nhiêu thời gian như vậy.

Mặc dù là bắn chệch đến mức không thể chệch hơn nhưng các thương nhân vẫn là cười tươi như hoa. thật tâm thật lòng mà đứng đó vỗ tay khen hay. đương nhiên, trong lòng họ thì đang cười chế giễu, và đương nhiên là cũng không ai biết được điểu đó.

Những thân binh đứng ở bên cạnh Lý Mạnh có 30% là được rút ra từ trong các doanh, thời gian tiếp xúc cự li gần với Lý Mạnh là rất ít. nhìn thấy đại nhân nhà mình bắn cách bia xa như vậy. có mấy người không nhịn được muốn cười, nhưng sắc mặt của mấy lão binh đều như bình thường, hiển nhiên là do nhìn thấy nhiều rồi nên thấy bình thường.

Lý Mạnh nhìn mũi tên cắm trên mặt đất. bất giác hắn vừa cười khổ vừa lắc đầu. nghe thấy tiếng hô khen hay của các muối thương ở phía sau lưng, nụ cười của hắn càng là nặng thêm mấy phần, hắn thỉnh thoảng cũng nghĩ, bản thân mình đã đến thời cổ đại này. làm đến chức đại tướng một phương, vậy thì giỏi cưỡi ngựa bắn cung là yêu cầu bắt buộc phải có. mình đương nhiên là phải học. nhưng một là không có thời gian, hai là do bắn cung có yêu cầu rất cao trong huấn luyện bận bù đầu như Lý Mạnh căn bản là không học được.

“Cầm súng hỏa mai đến đây”.

Người thân binh ở bên cạnh đỡ lấy cung tên. rồi lại có thân binh đưa súng hỏa mai đến cho Lý Mạnh, súng hỏa mai mà Lý Mạnh sử dụng cũng là loại được chế tạo riêng của doanh trại Giao Châu, là loại có cái giá đỡ bằng gỗ. Các thân binh đã nhồi xong đạn dược, dây ngòi cũng đã được kẹp vào chỗ châm ngòi. Lý Mạnh bày xong tư thế. ngắm chuẩn về phía bia bắn.

“Uỳnh" một tiếng vang lên. cái bia được kết băng rơm bị phát đạn này bắn vỡ nát. các thân binh lại đưa đến hai khẩu hỏa mai khác, phát nào cũng là bắn trúng cả. tiếng hoan hô của các muối thương lại là được cao thêm mấy phần, đối với loại hỏa khí như thế này, Lý Mạnh cũng cón có sự tin.

Lý Mạnh vứt khẩu súng cho thân binh đứng bên cạnh, xoay người bước về phía các muối thương, khuôn mặt trước giờ luôn nghiêm túc của Lý Mạnh nở một nụ cười, làm cho các thân binh đứng bên cạnh hắn đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hiếm khi nhìn thấy đại nhân có bộ dạng như thế này. lúc này không ngờ lại có thể hòa nhã dễ gần như vậy.

Xung quanh thao trường cũng là có mấy căn nhà nhỏ. đó là những doanh phòng trước đây của các muối đinh, cũng có thể làm phòng khách để tiếp đãi khách nhân.

Hai bên vào chỗ ngồi, các thân binh mang trà và điểm tâm lên. sau khi để lại một người hộ vệ, những người khác đều lui ra ngoài. Lý Mạnh cầm khăn lau mấy cái trên mặt. cùng mượn cơ hội đó liếc nhìn ba muối thượng đang ngồi phía đối diện, ở thời đại này đúng là hiếm khi gặp những tên mập. ba tên ngồi đối diện này đều bộ dạng tròn lăn. nhìn là biết ngay sống sung sướng đã nhiều năm rồi. cả ba người đều khoảng độ 40 tuổi.

Sau khi ngồi xuống là đến phần thông báo họ tên, một người họ Tôn. một người họ Khương, còn có một người họ Thẩm, cách ăn mặc nhìn thì cũng bình thường, nhưng chỗ nào cũng là những thứ đồ đắt tiền, đó mới là khí phái của thế đại phú hào. Lý Mạnh cũng từng buôn bán muối, đối với những thứ này hẳn cũng là có những hiểu biết nhất định.

Giá trị của bất kì thứ gì trên người ba người này. đều có giá trị hơn giáp mũ toàn thân của quan viên cấp thiên tổng trở lên của doanh trại Giao Châu, thái độ này của Lý Mạnh, làm cho ba muối thương ngồi đối diện không biết phải làm thế nào. tên muối thương họ Thẩm đó liền vừa cười vừa mở miệng nói:

“Đại soái, không biết những món lễ vật mà hôm qua bọn tiểu nhân chuẩn bị. ngài có thấy thuận mắt không? Lần này đến Sơn Đông, quả thực là có chút vội vã, ba người huynh đệ bọn tiểu nhân liền vội vã sắp xếp một chút quà mọn ở thành Dương Châu, vẫn mong đại soái đừng nên trách cứ”.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong

Copyright © 2022 - MTruyện.net