Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 286 : Lấy mạnh đánh yếu Mặc cả cò kè! (2)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 286 : Lấy mạnh đánh yếu Mặc cả cò kè! (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Làm đến vị trí quan tổng binh một tỉnh như Lý Mạnh, cách gọi đại soái này quả thực là không thể chuẩn hơn. nghe thấy muối thương họ Thẩm nhắc đến lễ vật ngày hôm qua. không những thế còn nói là lễ mọn. trong lòng Lý Mạnh lập tức cảm thấy có chút cảm khái, những lễ vật hôm qua đó không tính a hoàn và hài đồng, thì có giá trị khoảng 3 vạn lượng bạc, đây cũng được xem là lễ mọn. vậy thì thế nào mới được xem là lễ hậu.

Lý Mạnh cũng là người sáng suốt tự nhận biết bản thân, hắn gần như là không hiểu gì về thơ từ văn chương của những năm Sùng Trinh, bảo hắn dùng văn chương của hậu nhân để lừa cổ nhân thì chắc chắn là sẽ bị xấu mặt. sau khi đến thời đại này. lúc nào cũng là lo lắng về những chuyện binh đao can qua, thế là hắn tự nhận mình là một người thô lỗ.

Những lễ vật hôm qua, đều những thứ vô cùng tinh xảo. hoặc là châu báu trang sức. hoặc là đồ gốm hoặc ngọc khảm. Lý Mạnh nhìn thấy những thứ đó đều cảm thấy có chút không vui, nghĩ thầm, nếu như các người trực tiếp biếu 3 vạn lượng bạc cho ta tự đi mua có phải tốt hơn không.

Nói ra thì bụng của Nhan Nhược Nhiên cũng là có chút chuyển biến, hiện giờ cả Lý phủ đều lấy nàng làm trung tâm. xoay quanh nàng. Nhan Nhược Nhiên rất thích một bộ gốm xanh trong những thứ lễ vật này, chất lượng của thứ đồ này còn cao hơn mấy phần so với cái tượng quan âm ngọc xanh mà trước đâu Lý Mạnh bỏ ra khoản tiền lớn để mua tặng nàng, chiếc bình ở đó được ánh nến chiếu vào. giống nhưu là những giọt nước trong xanh ngưng tụ mà hình thành lên hình dạng, vô cùng mỹ lệ. Nhan Nhược Nhiên thích đến mức không muốn rời tay.

Phu nhân nhà mình vui vẻ, Lý Mạnh tự nhiên cũng là vui lây. nghe thấy đối phương nhắc đến. Lý Mạnh liền vừa cười vừa mở miệng, nói:

“Bộ thanh ngọc đó không tồi. phu nhân của ta rất thích đó”.

Nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy. ba người muối thương này đều vô cùng vui mừng, nghĩ thầm, câu nói này của đối phương cũng mở ra một cái cửa. chung quy cũng là chuyện vui mừng, nhưng Lý Mạnh cũng có một điểm không nghĩ đến. bộ thanh ngọc đó là thanh ngọc loại thượng phẩm nhất, đến trong đại nội hoàng cung cũng là không có. phu nhân của tổng binh Sơn Đông thích gốm men xanh, chuyện này có rất nhiều người biết, để lần đến Sơn Đông này được thuận lợi, người muối thương họ Khương đó đã không tiếc rẻ cầm nó từ nhà mình mang đi.

Sau mấy câu nói chuyện, bầu không khí trong phòng cũng là trở nên hòa nhã hơn, Lý Mạnh trực tiếp mở miệng, nói:

“Có gì muốn nói các ông cứ nói trước, bản tọa không giỏi ăn nói. các ông nói rồi chúng ta thương lượng là được rồi”.

Ba người muối thương này đưa mắt nhìn nhau, cũng là không ngờ Lý Mạnh lại trực tiếp vào vấn đề như vậy. người muối thương họ Khương đó ngập ngừng một lát. cẩn thận nói:

“Đại soái, trước đây. thương hội của bọn tiểu nhân không biết trời cao đất dày. mạo phạm đến uy hùm của đại soái, lần này đến là để xin lỗi đại soái, hi vọng đại soái người đại nhân đại lượng, đừng để ý trong lòng làm gì”.

Sau khi nói xong lại ngập ngừng một lát để nhìn xem Lý Mạnh phản ứng nhưthế nào. Lý Mạnh vừa cười vừa khua tay. nói một cách tùy ý:

“Chuyện trước đây đừng nhắc đến nữa. mọi người cứ nhìn về phía trước, bản soái không hề giữ chuyện đó trong lòng, các ông cứ nói chuyện của các ông là được rồi”.

Câu này được nói xong, kể cả ba vị muối thương này có tâm bình khí hòa, có sẵn sự chuẩn bị như thế nào thì cũng là bị câu nói này của Lý Mạnh làm cho suýt chút sặc chết, cũng may là nuốt được vào bụng, không ho ra thành tiếng, sự xung đột thời gian đó. các muối thương của Sơn Đông do Lý Mạnh cầm đầu đã chiếm được đại tiện nghi, thế mà hiện giờ hắn lại làm ra vẻ khoan đung đại độ mà nói “nhìn về phía trước”“, quả thực là có thể làm người ta tức chết.

Nhưng nhìn thần thái của Lý Mạnh, hoàn toàn không có ý gì của sự chế giễu cả. các muối thương lập tức phản ứng ra. vạn sự đều luận thực lực để nói chuyêb tình thế hiện nay. Lý Mạnh nói là nhìn về phía trước, thì chính là nhìn về phía trước, nếu như còn để ý đến những ân oán tình thù trước đây. thì các muối thương vùng Lưỡng Hoài sẽ bị tiêu diệt sạch.

Bình phục lại trạng thái một chút, muối thương họ Khương tiếp tục chậm rãi nói:

“Đại soái khoan dung đại lượng, vậy thì tiểu nhân sẽ nói rõ chuyện hiện nay, binh mã của đại soái hiện nay đang vào Hải Châu đóng quân, nếu như không có sự trượng nghĩa của đại soái, thì chỉ sợ cơ nghiệp nghề muối của vùng Lưỡng Hoài sẽ bị hủy trong tay những tên hải tặc chết bằm đó”.

Từ khi hơn 200 người thuộc đội quân tiên phong của doanh trại Giao Chau đến vùng Hải Châu, vẫn chỉ là trong thời kỳ quan sát địa hình, để làm công tác chuẩn bị cho đại quân tiến đóng, thì các muối thương vùng Lưỡng Hoài đã là truyền tin tức này ra khắp nơi. cách nghĩ thực chất của họ là muốn mượn cơ hội này để lôi danh tiếng của Lý Mạnh ra đọa đám hải tặc đó.

Ai ngờ lại quả thực là có hiệu quả kỳ diệu, đừng thấy chỉ có chưa đến 300 người mà khinh, những con thuyền hải tặc mà những ngày trước đó còn nghênh ngang hống hách giờ không ngờ không thấy tăm hơi đâu cả.

Thấy không ngờ có hiệu quả như thế này. đến những công nhân làm việc ngoài đồng muối của khu vực Hoài Bắc cùng dần dần cảm thấy yên tâm hơn. ruộng muối được tu sửa. công tác sản xuất cùng bắt đầu trở lại bình thường.

Các muối thương vùng Lưỡng Hoài nhiều năm như vậy qua lại với quan phủ tự nhiên cũng là biết được sự tình ở trong đó. người khác nếu như đã muốn phái mấy nghìn quân đến. thì cũng có nghĩa là bóp chặt cổ nghình muối của Lưỡng Hoài, bắt buộc phải cẩn thận mà lấy lòng, hoặc ít nhất trong thời gian này phải cẩn thận mà lấy lòng, đợi đến khi ổn định hẳn rồi, lại chơi mấy thủ đoạn trên quan trường đuổi khéo Lý Mạnh đi là được.

Các muối thương cũng có sự tự tin như vậy. hiếu kính với quan phủ trong nhiều năm như vậy, quan trường của Nam Bắc Trực Lệ và các tỉnh đều có mối quan hệ với họ. và đó cũng chính là nguồn cung cấp thông tin cho họ. nói tóm lại. việc điều động quân đội. đều nằm trong sự khống chế của các quan văn. nắm bắt được hai điều then chốt là quan văn và thái giám trấn thủ. thì sẽ không sợ võ tướng lật mặt nữa.

Đương nhiên, họ không ý thức được, tại thời mạt thế này. mọi thứ hoàn toàn không diễn ra theo quy luật của nó.

Nói gì thì nói. hiện nay chắc chắn là phải cẩn thận hầu hạ mới được, các muối thương biết nếu cứ lấp la lấp liếm, đợi đến khi đối phuơng mở miệng thì cũng chẳng khác gì việc hai bên đã trở mặt với nhau, chi bằng mình cứ để xuất ra việc này trước, mọi người cùng nhau tính cho rõ ràng. Người muối thương họ Khương đó đầu tiên mở miệng nói mấy câu đệm vào cho khách khí. tiếp đó nói:

“Hiện nay tiền bạc của triều đình khá eo hẹp. mấy lần tăng thuế lương thực, bên phía đại nhân chắc cũng là có chút khó khăn, bọn tiểu nhân đã là mời đại nhân đến giúp đỡ. tự nhiên cũng là không để đại nhân đến một cách vô ích. cho nên chúng tôi muốn tài trợ quân tư”.

Lý Mạnh ngồi trên ghế, thân người của hắn hơi nghiêng về trước, rõ ràng là rất có hứng thú với để tài của các muối thương, muối thương họ Khương sau khi nói xong câu này. lại là đưa mắt nhìn hai người bạn của mình, tiếp tục nói:

“Nhưng bọn tiểu nhân không biết chỉ phí giành cho binh mã đóng ở Hoài Bắc của đại soái, vẫn mong đại soái cho một con Số. để bọn tiểu nhân về đến thành Dương Chcũng dễ ăn nói bàn bạc với các đồng nghiệp trong thương hội”.

Thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của đối phương. Lý Mạnh tự nhiên cảm thấy có chút sảng khoái trong lòng, nhớ lại lần thích sát hôm đó ở thành Giao Châu, còn cả cuộc chiến đấu đánh lén quân đội của Lưu Trạch Thanh, quả thực là đáng. Thái độ của các muối thương vùng Lưỡng Hoài là cầu xin được cho doanh trại Giao Châu bạc. không lấy không được va.

Lý Mạnh đặt tay phải lên đầu gối. ngón giữa gõ lên mặt đầu gối. không lâu sau. hắn mới chậm rãi nói:

“Mỗi năm 120 vạn lượng”.

Con số này vừa được nói ra. cả ba muối thương cùng đứng bật dậy, há mồm trợn mắt nhìn Lý Mạnh, muối thương họ Tôn từ đầu đến giờ chưa nói câu gì cũng là lắp bắp nói:

“Đại....đại nhân. 1 trăm...l trăm 20 vạn lượng, số tiền này...số tiền này khó tránh có chút quá nhiều a”.

Đang lúc kinh hoàng, tất cả những sự tôn xưng cung kính đều được vứt sang một bên. tên muối thương họ Thẩm cũng là phản ứng ra từ trong sự thất kinh, vội vàng mở miệng, nói:

“Đại soái, nghình muối của vùng Lưỡng Hoài, tiền thuế nộp cho triều đình một năm cũng chỉ mới có 150 vạn, số tiền 150 vạn lượng đó là được dùng để nuôi trăm vạn binh mã. binh mã trong tay đại nhân có không đến 5 vạn. sao có thể dùng hết nhiều tiền như vậy được”.

Lý Mạnh cười haha hai tiếng, nếu như đối phương đã không còn coi trọng lễ tiết nữa. vậy thì bên mình cũng không cần thiết phải khách khí nữa. hắn trực tiếp mở miệng phản bác lại. nói:

“Các vị muốn nói với ta chuyện này thì cũng được thôi. Bản tọa dựa vào cái gì để xây dựng cơ nghiệp các vị còn nhớ không, số tiền giao cho quan gia mà các vị cùng dám lôi ra để nói. không sợ bản tọa cười rụng cả răng sao”.

Người thân binh đứng phía sau Lý Mạnh nhìn bầu không khí loạn xì ngậu trong phòng, nhưng sắc mặt vẫn là không biến đôi. giống như là chuyện này chả có quan hệ gì với mình vậy. mấy câu nói không hề lưu tình của Lý Mạnh vạch trần được sự việc, làm cho sắc mặt của những muối thương đó hết biến từ trắng thành đỏ. rồi lại từ đỏ thành trắng, chán nản ngồi lại vị trí lúc đầu.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nương Tử, Ta Yêu Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net