Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 289 : Trong phạm vi trách nhiệm Chưa đánh đã run! (2)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 289 : Trong phạm vi trách nhiệm Chưa đánh đã run! (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thần sắc của người dẫn đường đó liền có một chút không tự nhiên cười một cách ngượng ngùng, mở miệng giải thích, nói:

“Những tên mã tặc này gan to bằng trời, thường thường là sau khi gây án ở Hoài Bắc xong liền chạy đến Sơn Đông và Hà Nam để trốn, bên phía phủ Hoài An và Từ Châu cũng không có cách gì truy nã. cho nên chúng càng ngày càng ngông cuồng-”.

Những lời này sau khi được nói xong, người dẫn đường này cảm thấy lời nói của mình có ý ám chỉ bóng gió. có chút thấp thỏm lo lắng nhìn Cao Khoa đang ở bên cạnh, nhưng phát hiện Cao Khoa dường như căn bản không nghe những lời hắn đang nói. chỉ là nhìn chằm chằm vào quả đồi ở phía trước mặt.

Mặc dù phát hiện vẫn còn một khoảng cách nhất định, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phía bên dưới quả đồi đang tập trung một lượng lớn binh mã. những người cưỡi trên ngựa đang chạy lên chạy xuống đồi.

“Toàn quân tăng nhanh tốc độ. chạy bước nhỏ tiếp cận, đến khoảng cách cách 500 bước thì bắt đầu chỉnh đội hình”.

Cao Khoa hạ lệnh cho lính truyền lệnh đi bên cạnh hắn sau đó quay người nói:

“Không ngờ những người này có thể cầm cự lâu như vậy. đúng là không dễ dàng a”.

Người dẫn đường mà các muối thương phái đến đó cười trừ hai tiếng, giống như là cảm thấy ngại lắm vậy. nói:

“Đại nhân, phía trước hung hiểm như vậy, tiểu nhân cũng không tiến lên phía trước nữa. ở đây đợi đại nhân khải hoàn trở về”.

Cao thiên tổng bị tên này lảm nhảm bên tai sắp được hai ngày rồi hơn nữa chiến đấu với mã tặc. dẫn theo người này quả thực là phiền toái, cho nên cũng là không có ý kiến gì khác, gật gật đầu. chuyển sang vị trí bên phải của đội ngũ bắt đầu dẫn quân tiến về phía trước.

Mặc dù đây là đường chính, nhưng lại là không nhìn thấy người đi đường nào cả. hơn 1000 lính của quân Hoài Bắc doanh trại Giao Châu tăng nhanh bước chân tiến về phía trước, thanh thế hoàn toàn không nhỏ chút nào.

Nhưng các mã tặc đang vây đánh quả đồi đó lại căn bản là không hề quan tâm đến sự xuất hiện của họ, vẫn tiếp tục công miếu. Những binh sĩ của doanh trại Giao Châu nhìn thấy cảnh tượng như thế này. trong lòng nộ khí trào dâng, cảm giác bị người khác khinh thường này đối với ai cũng là không dễ chịu gì. đặc biệt là những người lính này.

Hàng đầu tiên của đội ngũ. các quan binh phía bên phải từ đầu chí cuối đều đang dùng mắt để ước lượng khoảng cách, cái được gọi là 500 bước tự nhiên cũng là không chính xác. kết quả của việc ước lượng thường là sai lệch khoảng 30 bước, khi hành quân tác chiến cố gắng đảm bảo khoảng cách này, là để đảm bảo cho các binh sĩ có thời gian và khoảng cách để chỉnh đội hình và xung kích. .

Bộ binh một doanh trại hơn 1000 người, chia thành 10 đội. mỗi đội 100 người, mỗi đội có 5 đội phó. mỗi một đội phó thống lĩnh 20 người, khu vực xung quanh quả đồi và các đồng ruộng gần đó đều rất bầng phẳng. dưới mệnh lệnh của Cao Khoa, mỗi một hàng dọc do 40 người xếp thành hàng dọc. tất cả 20 hàng dọc, 200 lính hỏa mai xếp phía trước và hai bên.

Thiên tổng Cao Khoa và 20 thân binh của hắn cưỡi trên ngựa, đi ở phía bên phải của đội hình, các tay trống thì đi ở giữa lính hỏa mai và phương trận (cách dàn trận theo hình vuông gọi là phương trận).

Các tay trống gõ trống theo tiết tấu. lính trường mâu căn cứ theo tiết tấu đó điều chỉnh bước đi. từ từ tiến vào trong chiến trường.

Đội hình phương trường mâu trận như thế này ép đến. bất kỳ ai cũng là khiếp sợ. càng huống hồ số lượng của những mã tặc dưới chân đồi ít hơn hẳn so với số lượng của binh sĩ quân Hoài Bắc.

Các binh sĩ ở hàng đầu tiên thậm chí có thể nghe thấỵ những tiếng cười mỉa mai và tiếng chửi bới của các mã tặc, chúng cứ như là không nhìn thấy các binh sĩ đang tiến sát đến vậy, vẫn là tiếp tục tấn công quả đồi như bình thường.

Lính của doanh trại Giao Châu đại bộ phận là lính bộ. bắt buộc phải đảm bảo đội hình chỉnh tề thì mới có thể phát huy ra sức chiến đấu. cho nên chỉ có thể không ngừng điều chỉnh nhịp bước chân, chầm chậm áp sát.

Khi hai bên cách nhau khoảng 100 bước, đột nhiên có người huýt một tiếng sáo lớn. những mã tặc vừa nãy còn như là không nhìn thấy quàn Hoài Bắc đột nhiên ào ào chạy toán loạn về phía ngược lại. có những binh sĩ nhìn thấy các mã tặc đột nhiên bỏ chạy. nhất thời phản ứng không kịp. vốn dĩ sự chú ý của rất nhiều người đều tập trung vào những mã tặc trước mặt đó.

Nhìn thấy mã tặc đột nhiên chạy toán loạn, có một số binh sĩ hàng đầu liền trực tiếp chạy đuổi theo truy kích, việc chạy đuổi theo này. làm cho đội hình đang bình thường bỗng bị náo loạn, các đội phó ở hai đầu của đội ngũ lập tức hét lớn. mệnh lệnh cho các binh sĩ quay về đội. Cao Khoa đã là thúc ngựa chạy đến phía trước, lệnh cho trống thủ ngừng đánh trống.

Vì thận trọng cho nên bắt buộc phải ngừng tiến hành chỉnh đội hình, nhưng việc ngừng lại này lại càng là đừng nói đến chuyện truy kích. Nhưng vừa nãy nhìn thấy những mã tặc này vẫn đang vây đánh ngọn đồi tức là nói rõ rằng những người bị vây đánh đó vẫn chưa bị hại, nếu như mã tặc đã giải tán lên đồi cứu người coi như là hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi.

Càng huống hồ biểu hiện khác thường của các mã tặc làm cho đội ngũ chủ yếu là tân binh này xuất hiện sự hỗn loạn, nếu như mã tặc quay lại chơi đòn hồi mã thương, vậy thì sẽ là hậu quả mang tính thiên tai a.

Cái ngọn đồi này thực chất là một cái gò lớn. bốn phía cũng là có một số những hòn đá và cây cối thấp, cũng không nói được gì đến việc ẩn nấp. mấy chục người mà có thể dựa vào một nơi như thế này để trấn thủ, còn làm cho mấy trăm hải tặc không tấn công lên được, quả thực là chuyện quá sức không tầm thường. Cao Khoa trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, mười mấy hộ vệ của những muối thương này quả thực quá cường hãn, chi bằng kẻo đến doanh trại Giao Châu, thì có khi còn có tiền đồ hơn là bán mạng cho những muối thương này.

Thiên tổng Cao Khoa điểu chỉnh đội ngũ ở bên dưới chân đồi. mười mấy người thân binh thì lao lên đồi để cứu người, Cao Khoa cũng là cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít. chỉ cảm thấy có chút vô vị, vốn dĩ cho rằng đến đây sẽ được đánh một trận ai ngờ đối phương chưa đánh đã chạy.

Đang lúc đứng đó suy nghĩ, con ngựa mà Cao Khoa đang cưỡi liền cảm thấy lo lắng bất an. Cao Khoa vuốt ve cổ của nó. bảo nó yên lặng, đột nhiên nghe thấy những thân binh vừa nãy lao lên đôi cứu người hét lớn:

“Thiên tổng, trên đồi không có người...

Gần như là đồng thời với câu hét đó. mặt đất đột nhiên rung chuyểạ có thể nhìn thấy bụi đất ở xung quanh bay tung lên mù mịt.

“Đội ngựa”.

Đầu của Cao Khoa đột nhiên phản ứng ra. tiếng hô của các thân binh và những hiện tượng lạ xung quanh lập tức làm cho hắn hiểu chuyện gì đang diễn ra. vội vàng hắng giọng hét lớn:

“Dựa sát vào nhau, dựa sát vào nhau, dựa vào ngọn đồi này để bố trận”.

Đội hình phương trận mà hắn thống lĩnh, sau khi các mã tặc bỏ chạy, liền đi bộ đến ven chân đồi. Cao Khoa hét lớn trên lưng ngựa, đại bộ phận các thân binh vẫn là đang trên đồi mệnh lệnh của hắn có những binh sĩ ở vòng ngoài vẫn là không nghe thấy. những người ở gần Cao Khoa liền co rút vào phía trong, còn những người vòng ngoài thì vẫn chưa nghe thấy gì-

Thấy đồng đội ở vòng trong chạy về phía trong, những người vòng ngoài lập tức cũng là phản ứng ra. cả đội ngũ đều tập trung lại về phía ngọn đồi.

Nhưng bên trong và bên ngoài không đồng thời nghe thấy mệnh lệnh., sự điều chỉnh đội hình lúc này là rất lớn. lập tức xuất hiện sự hỗn loạn.

Những binh sĩ từng phục dịch, trong doanh trại Giao Châu đều có tư tưởng như thế này. sau hội nghị quân Tế Nam thì sự nhận thức này càng được làm sâu đậm thêm, khắc sâu vào trong tận xương tủy của mỗi người.

Cao Khoa nhìn thấy đội hình của các binh sĩ đã có chút hỗn loạn, còn đội ngựa ở phía xa thì đang ngày càng đến gần. nếu như bị chúng xông vào thì sẽ rất phiền phức.

“Không được hoảng loạn, không được lên đồi”.

Rất nhiều binh sĩ sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Cao Khoa, đều không cần biết bổ trận dưới chân đồi hay gì cả. đều ào ào trực tiếp chạy lên đồi. những tiếng quát tháo của các quan quân đã có chút không còn khống chế được họ.

Những tân binh này tốt xấu gì cũng là trải qua huấn luyện trong mấy tháng, binh khí trong tay vẫn là có thể cầm chắc. Cao Khoa ngồi trên ngựa hét đến mức xé gan xé ruột, nhưng thủ hạ căn bản là không nghe.

Đội ngựa lao đến từ tứ phía cũng là rất có kinh nghiệm, hoàn toàn không thúc ngựa lao thẳng vào. mà là giảm tốc độ từ từ áp đến. cự ly từ chỗ mai phục đến chỗ này. nếu như cứ xông ầm ầm mà không khống chế tốc độ của ngựa, thì rất dễ làm ngựa chạy vọt qua. gìm tốc độ xuống, những binh sĩ bị mai phục nếu như không chịu được áp lực như thế này. bỏ chạy tứ tung, đến lúc đó truy sát là được rồi.

Những binh sĩ hỗn loạn cũng không quá nhiều, nhưng cũng là làm cho những binh sĩ khác cũng là cảm thấy bất ổn trong lòng, thấy đội hình sắp có dấu hiệu tan rã, Cao Khoa năm đó cũng là cùng với Lý Mạnh tham gia trận chiến ở huyện Tề Hà. hắn biết sau khi đội hình tan rã, thì sẽ là hậu quả như thế nào.

Nghĩ đến đây, hắn bất chấp tất cả. xoay người nhảy xuống ngựa, dở cây phủ thương treo một bên ngựa xuống, đứng ở bên phía đường đôi. hét lớn một tiếng:

“Quay lại xếp hàng hết cho lão tử. kẻ nào còn chạy. lão tử chém chết kẻ đó”.

Tiếng hét lớn này của hắn rõ ràng là không có tác dụng gì mấy. vẫn là có người bất chấp tất cả chạy đến. Cao Khoa cắn chặt răng, cày phủ thương trong tay hắn được giơ lên. vung về phía một binh sĩ đang chạy về phía này.

Phủ thương vung lên chém trúng một người, người binh sĩ bị chém trúng đó kêu lên một tiếng thảm thiết, nửa thân trên và nửa thân dưới đã là tách rời nhau, máu tươi bắn tung tóe.

Những binh sĩ đang bỏ chạy bị máu tươi bắn lên người, cộng thêm tiếng kêu thảm thiết đó. tất cả đều đừng bước chân lại.

“Lâm trận tháo chạy, trảm theo quân pháp, quay về”.

Rất nhiều tân binh hàng ngày đều đang huấn luyện, nhưng không phải ai ai cùng từng nhìn thấy máu. từng giết người. Những binh sĩ bỏ chạy đó nhìn thấy thiên tổng chém đứt đôi một đồng đội của mình, toàn thân trên dưới đều cảm thấy lành lạnh, không ai dám tháo chạy thêm nửa bước.

Trên chiến trường chính là như vậy. sự trấn tĩnh của các binh sĩ từng giết người, tay từng nhuốm máu không phải là thứ mà tân binh có thể so sánh được, doanh trại này hơn 1000 người, hiện nay có kẻ thì chạy về phía sau. có kẻ thì vẫn đang hiên ngang đứng chờ nghênh địch.

Nếu như phân biệt một cách tỉ mỉ, cũng có thể chia rõ ràng, những binh sĩ không tháo chạy đó chính là mấy ngày trước tham gia vào cuộc trừng phạt loạn dân. còn những kẻ tháo chạy là những kẻ chưa từng nhìn thấy máu.

Mã tặc càng ngày kẻo đến càng gần. hiệu lệnh và tiếng hò hét của chúng, các binh sĩ quân Hoài Bắc cũng là nghe thấy rõ ràng.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vũ Chiến Thương Khung

Copyright © 2022 - MTruyện.net