Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 292 : Làm lợi giúp nước vô tình hay cố ý (3)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 292 : Làm lợi giúp nước vô tình hay cố ý (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phụng bồi vợ. hiếu thuận với trưởng bối. đợi sự ra đời của đứa nhỏ. đẩy xem như là niềm lạc thú tiêu chuẩn. Lý Mạnh ở trong trang viên Lý gia vô cùng sung sướng.

Thành Giao Châu càng ngày càng trở nên vắng vẻ. Binh mã của lão doanh không ngừng xuất phát, còn bộ đội quân Thanh Châu đóng trú cũng thay phiên tử từ. chỉ có doanh kỵ binh và doanh thân binh là xuất phát cùng Lý Mạnh, mặt khác còn có lão binh một doanh trú đóng ở bên cạnh trang viện Lý gia.

Từ Thủ bị Giao Châu đến Tổng binh Sơn Đông, chức của Lý Mạnh biến hóa. vị trí trung tâm cũng biến hóa theo. Thành trì Giao Châu nhỏ như vậy đã không thể thỏa mãn nhu cầu. Lý Mạnh vốn là khách qua đường ở thời đại này. nên đối với nơi này cũng không lưu luyến lắm.

Phần lớn gia đình quân nhân chỗ Linh Sơn Vệ và trấn Phùng Mãnh đều định dời vào trong thành Tế Nam. Xung quanh chỗ đó có đất đai phù nhiều hơn bên Giao Châu này rất nhiều, hơn nữa Tế Nam cũng là thành lớn nổi đanh trong thiên hạ, các loại phương tiện trong thành ngoài thành nếu so với Giao Châu thì mạnh hơn nhiều lắm.

Giao Châu sau này chỉ làm trạm trung chuyển cạnh diêm trường Linh Sơn và tư cảng Linh Sơn. mấy kho hàng lớn của cửa hàng Linh Sơn và cửa hàng Bát Mân cũng bố trí ở đây.

Lý Mạnh đổi quân Thanh Châu tới phòng Giao Châu cám giác rất hài lòng. Trước kia đều Mã Cương trấn thủ Thanh Châu, Triệu Năng trấn thủ Đăng Châu, không ngờ lần này sau khi tăng cường quân bị. thay quân. Lý Mạnh lại đảo ngược chỗ hai người trấn thủ, Mã Cương làm Tham tướng giữ Đăng Châu, còn Triệu Năng thì giữ phủ Thanh Châu.

Một gã võ tướng đóng ở chỗ nào đó một thời gian lâu, rất dễ sinh ra quan hệ với thế lực địa phương này. chuyển dời một chút, đối với tất cả mọi người đều tốt.

Chi quân đội Thanh Châu này ở trong mấy quân dưới trướng Lý Mạnh. Đặc sắc chính là có quy có củ. hễ là thứ Lý Mạnh yêu cầu. có ghi lại trong sách yếu lĩnh, ở sự đốc thúc của Triệu Năng, quân Thanh Châu đều đến nơi đến chốn. Để đảm bảo hiệu quả này, thậm chí còn luyện thêm.

Chỉ bộ đội đóng ở Giao Châu này không khác doanh do Cao Khoa suất lĩnh là bao. Lý Mạnh ngày nào cũng đều đi xem thao luyện của bọn họ. thấy khí chất và trạng thái những tân binh này biểu hiện ra đã gần tới binh sĩ lão doanh, chỗ thiếu sót chỉ là kinh nghiệm thực chiến.

về sau sau khi lão doanh trú đóng ở Tế Nam. binh mã. mỗi quân trú đóng ở các nơi đều phải có một doanh - chính là một đội nghìn người - đóng ở xung quanh thành Tế Nam. dựa theo lộ trình gần hay xa mà cứ ba tháng hoặc nửa năm lại đổi một lần, như vậy vừa có thể đảm bảo vị trí hiểm yếu Tế Nam này luôn có lực lượng mạnh nhất, lại còn có thể để Lý Mạnh tiến hành kiểm nghiệm độ huấn luyện với mỗi quân. Trên thực tế đây cũng là một loại đốc thúc.

Dân chính đã di chuyển tới thành Tế Nam, quân giới chế tạo ra cũng triển khai đâu vào đấy ở Lai Vu thành, về phần cửa hàng, buôn bán trên biển và nghiệp muối, những chuyện này đều đã làm quen. Lý Mạnh chỉ cần chú ý một chút là xong, không cần tốn quá nhiều tinh lực.

Quân vụ thì dĩ nhiên là phải làm mỗi ngày, các cấp quan quân phía dưới đều tự đi đốc thúc. Chế độ quân đội trong hệ thống do Lý Mạnh thành đã hoàn thiện hơn thời đại này rất nhiều, ở dưới chế độ này, có thể đảm bảo rất nhiều thứ vận chuyển tự động.

Nói cách khác, trước mắt Lý Mạnh rất rảnh rỗi. cha cố Federer dẫn hơn mười người và một số ngân lượng đi thuyền về phương Nam. dọc trên đường này bọn họ nhận được sự che chở của Trịnh gia. cho nên không cần phải lo lắng sự an toàn của bọn họ. hành trình nhất định sẽ thuận lợi.

Nhà có một cụ già. như có một bảo vật. Những lời này quả nhiên không sai. đặc biệt là dùng ở trên người Lưu Phúc Lai. Nếu không phải dân trung tâm của Giao Châu dời đi. Chu Dương và Ninh Càn Quý sợ là ngày nào cũng muốn tới nhà thỉnh giáo. Lúc chưa dời đi. hai người này từng nói chuyên mấy lần với lão thái giám này. được lơi rất lớn.

Lưu Phúc Lai là người có địa vị cao. chuyện để suy nghĩ lo lắng, đối sách và phương pháp áp dụng, tất nhiên không phải là thứ hai người Chu Dương và Ninh Càn Quý có thể nghĩ tới. Nhưng hai người này trước mắt đều có địa vị cao mà người khác thèm muốn, đương nhiên không muốn buông tha quyền thế khổng lồ và địa vị hấp dẫn này. cần phải giữ vững vị trí này. mà muốn thế thì phải làm tốt. Hai người bọn họ liền một mực liều mạng học tập. Đối với bọn họ mà nói. Lưu Phúc Lai đúng là sự phụ tốt. tất nhiên là nắm chặt mọi cơ hội để thỉnh giáo.

Không riêng gì hai người bọn họ. ngay cả Lý Mạnh cũng cảm thấy mỗi lần nói chuyện với lão thái giám, đều được lợi rất nhiều. Thứ của thời hiện đại tuy nói là vượt thời này rất nhiều năm. nhưng thứ Lý Mạnh có thể lấy ra ngoại trừ quân vụ. phần lớn toàn là mảnh nhỏ không đầy đủ toàn vẹn. Mà bên lão thái giám này thì lại hệ thống đẩy đủ kiến thức thời đại này.

Mỗi ngày chỉ cần là lúc rảnh rỗi. Lý Mạnh thường ở cùng với Nhan Nhược Nhiên một lúc, sau đó lại dẫn chúng nữ đi vào trạch viện của Lưu Phúc Lai dùng cơm và nói chuyện phiếm.

Đối với lão thái giám mà nói. cuộc sống ở trong trang viên Lý gia hình như là thời gian hạnh phúc nhất đời. cái cảm giác có nhà hóa ra là như thế. phúc khí tu được kiếp trước có lẽ chính là chuyện này.

Lý Mạnh có đôi khi nói chuyện cơ yếu của doanh Giao Châu với Lưu Phúc Lai. Lão thái giám cũng không thấy mỏi mệt và phiền chán, ngược lại còn hào hứng bừng bừng mà tìm cách giúp. Trong mắt lão. vốn là chuyện nhà mình, cùng một nhịp thở với mình, không bận cái này thì còn có thể bận cái gì chứ?

Thượng tuần tháng 4. thời tiết Sơn Đông ấm hơn năm trước một chút. Lý Mạnh sau khi dẫn doanh thân binh tuần tra hểt mấy chỗ phòng ngự xung quanh, lại đi mấy vòng bên tư cảng kia, lúc trở lại trang viên, sắc trời đã hoàng hôn.

Đi vào trang viện, quản gia La Tây vội đuổi theo, an bài người hầu cởi áo giáp của Lý Mạnh, lại nói chút chuyện ban ngày với Lý Mạnh. Đó là nha môn Tuần phủ Sơn Đông lại tới hỏi công vụ gì đó. đã an bài người đó ở bên thư phòng, chờ lão gia về xử lý, vân vân.

Đi tới nội viện bên kia, quản gia La Tây cũng không cùng đi theo nữa. Nơi này không có sự cho phép của Lý Mạnh gã cũng không có quyền tiến vào. ở bên ngoài nội viện có thân binh hộ vệ võ trang đầy đủ. Những thân binh này xuất thân chỗ Linh Sơn Vệ, hơn nữa cần được ba gã quan quân thấp nhất doanh Giao Châu làm đội phó bảo đảm, nên xem như là lực lượng vũ trang yên tâm nhất.

Những thân binh này sau khi thấy Lý Mạnh, cũng không quỳ xuống đất, thân người đứng thăng tắp tắp. tay trái đánh nhẹ lên ngực, coi như là đã hành quân lễ.

Lý Mạnh phát phát tay với bọn họ. rồi đi thẳng lên bậc thang, ở phòng bên trong nội viện, có ánh đèn sáng, đi qua xem thử, thì ra là Tô An Kỳ đang chuyên tâm luyện chữ ở trong đó. Tô An Kỳ thông minh lanh lợi. Lưu thái giám nhìn thấy cũng rất yêu mến, có người để truyền thụ học thức cũng là một loại khoái hoạt của lão.

Có điều trước đó còn có cả ba con trai nhà họ Tôn Chu Dương. Ninh Càn Quý và cả thầy vỡ lòng của nó - cha cố Federer. nên thứ truyền thụ không khỏi có chút tạp nham, từ giáo dục của hoạn quan trong hoàng cung lại tới giáo dục phụ đạo của đại học sĩ nội các, nên đương nhiên là có sự khác nhau.

Yêu cầu của Lưu Phúc Lai với Tô An Kỳ là trước tiên luyện chữ tốt. sau đó mới nói đến những chuyện khác. Cho nên mấy ngày nay lúc Lý Mạnh thấy Tô An Kỳ, tiểu hài tử này đều đang luyện chữ.

"Nghỉ một chút đi, đừng để mỏi mắt".

Lý Mạnh đặn Tô An Kỳ một câu giữ gìn sức khỏe. Tô An Kỳ ở trong phòng luyện chữ, cùng đại biểu là nữ quyến ở trong phủ đang ở bên cạnh lão thái giám, hắn cần phải trở về.

Đi vào trong phòng, đã sớm được nha hoàn và mấy vú già thông báo đang chuẩn bị, sắp đặt trong bếp. lão thái giám ngồi trong thư phòng, cười nói với chúng nữ Nhan Nhược Nhiên, Mộc Vân Dao:

"Trước kia lúc chúng ta ở Tư lễ giám, nghe tiền bổi chấp bút nói. Dương Tự Xương không có đại tài, nhưng lại ăn to nói lớn, hiếp người quá đáng, hiện nay tình hình vùng Sở, Xuyên mặc dù tốt. nhưng Dương Tự Xương thống lĩnh binh mã mấy tỉnh, thời gian ngắn thì không nói. nhưng lâu ngày tất sinh loạn".

Trong tay Mộc Vân Dao và hai nàng Liễu Như Thị, Cố Hoành Ba phía sau đều cầm văn quyển, lúc này đang nghe giảng hết sức chuyên chú, Nhan Nhược Nhiên bụng lớn thì ngồi ở một bên. mỉm cười nhìn.

Thấy cảnh này. Lý Mạnh nhịn không được mà bật cười, lẽ ra lão nhân gia giảng chút chuyện xưa với tiểu bối là chuyện bình thường, nhưng trước mắt. Lưu Phúc Lại lại đang phân tích thế cục vùng Hồ Quảng, Tứ Xuyên, xem ra chúng nữ Mộc Vân Dao lại từ trong việc thỉnh giáo mà vơ vét tình báo.

Lý Mạnh vừa vào, lão thái giám cười bĩu bĩu môi. tam nữ Mộc Vân Dao lập tức đứng lên. uyển chuyển thi lễ với Lý Mạnh. Mộc Vân Dao chẳc chắn cũng đã nghe được tin Nhan Nhược Nhiên khuyên Lý Mạnh nạp nàng làm thiếp. luôn có chút mất tự nhiên, lúc làm lễ ra mắt mang theo vài phần ngượng ngùng.

"Mấy nha đầu các ngươi, cả ngày tới phiền bá phụ. cũng không để lão nhân gia có một chút thanh tĩnh..."

Nghe Lý Mạnh nói đùa, Lưu Phúc Lai phất tay một cái. cười nói chen vào:

"Chớ nói như vậy. ba người Vân Dao ngày nào cũng tới. thật khiến bọn ta đỡ buồn không ít. Nếu cả ngày rãnh rỗi như vậy, cũng thật buồn tẻ".

Lý Mạnh tới ngồi xuống bên cạnh Nhan Nhược Nhiên, nhỏ giọng hàn huyên mấy câu như là "Hôm nay cảm giác thế nào",…. Vân….vân. Trạng thái Nhan Nhược Nhiên hết thảy đều tốt. có điều Lý Mạnh vốn là một kẻ vũ phu, với những chuyện này thì một chút cũng không biết, cho nên ngày nào cũng đều hỏi. Nhan Nhược Nhiên mặc dù đối với những chuyện này cũng hồ đồ. có điều dù sao cũng biết nhiều hơn Lý Mạnh một chút. Thấy phu quân quan tâm như vậy, trong lòng Nhan Nhược Nhiên rất ngọt ngào.

Lý Mạnh vừa về đến. không khí trong phòng lại hào hứng thêm một chút. Mộc Vân Dao sau khi hết ngượng ngùng, lập tức tới trước mặt. nói líu ríu chuyện hôm nay. việc công không ít. việc riêng cũng có. Tóm lại là lời có thể nói đều nói cả. Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị cũng chen vào nói vài lời.

Trước mắt chỉnh lý tình báo thu được lúc nãy cũng không phức tạp. phần lớn là phân tích và chỉnh lý mấy loại văn kiện phía quan viên. Đốc sư Dương Tự Xương hành động ở vùng Tứ Xuyên Hồ Quảng, còn điều động binh mã ở quan ngoại và Bắc Trực Đãi. lại còn cách chức, bắt giam một quan viên nổi tiếng thiên hạ, đã từng nhậm chức Tuần phủ Thiểm Tây. Tổng đốc Bảo Định - Tôn Truyện.

Bên này hàn huyên mấy câu. bên kia Lưu thái giám lại mở miệng nói:

"Lý Mạnh, qua đây. hôm nay viết hai bức bình phong, ngươi trở về treo trên tường, xem như là trang trí tự ngươi chọn một bức đi".

Lưu Phúc Lai xuất thân chấp bút ở Tư lễ giám, thành tựu thư pháp rất tinh thâm cao siêu, tranh chữ thường được văn nhân trong hệ thống doanh Giao Châu coi như trân bảo. hơn nữa cũng không phải vì muốn nịnh nọt và lấy lòng.

Lý Mạnh bật cười, đi tới bên cạnh thư án. thấy trên mặt bàn bày hai bức phong giống nhau, Lý Mạnh không hiểu thư pháp, có điều có thể nhận ra đây là thứ dạng như tờ luận.

"Đây là một thiên văn chương của Từ Các Lão năm Gia Tĩnh, nói về đạo binh trị bình thiên hạ, chúng ta viết hai bức, ngươi chọn một đi".

Chữ Khải tinh tế. Lý Mạnh cũng nhân ra những chữ này. hắn nhìn thoáng qua hai bức phong, nội dung ghi đều giống nhau, số lần xuất hiện từ "Thiên hạ" rất nhiều, Lý Mạnh chọn bức bên trái, lão thái giám cười gật đầu. mở miệng nói:

"Chờ chút, để tiểu Tô mang qua cho ngươi".

Chuyện này thế là xong, mọi người tiếp tục tán gẫu.

Hai bức phong này cũng không phải hoàn toàn giống nhau, hai chữ "Thiên hạ" xuất hiện vô cùng nhiều, có điều chữ trên một bức thì chỉ từ "Thiên hạ" này. còn trên bức khác thì chữ đẩy đủ là "Thiên hạ Đại Minh". Không biết là trùng hợp hay là hành vi vô ý thức. Lý Mạnh lại không chọn bức "Sách trị bình thiên hạ" có chữ "Đại Minh" kia.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giá Như Em Chưa Từng Gặp Chị

Copyright © 2022 - MTruyện.net