Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 294 : Nghĩa cha vợ đối xử bình đẳng (3)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 294 : Nghĩa cha vợ đối xử bình đẳng (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi tới thành Tế Nam, quản gia Lý phủ đi theo đại đội Lý Mạnh gửi một bức thư cho đồng tri Chu Dương ở phủ Tế Nam. Chu Dương sau khi nhận được thư lập tức cầu kiến thái giám giám quân và Tuần phủ. thông báo tình huống sơ qua.

Trong tin tức chuyển đạt, thái độ của Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh cũng có chút khách khí, nói là biết Hà Nam quân tình khẩn cấp. liền xuất phát trước, triệu tập binh mã. Xin Tuần phủ đại nhân cùng và đại nhân giám quân đuổi theo. Lý mỗ ở Duyệt Châu chờ. vân vân. Nhan Kế Tổ nhận được tin tức này đầu tiên là sửng sốt. tiếp theo đó là mừng như điên. Tiếp đó nữa là có chút buồn bực. nghĩ thầm Lý Mạnh này lần này rốt cuộc là nguyên nhân gì. lại nghe chỉ xuất binh dứt khoát như thế.

Mặc kệ là nguyên nhân gì. người chịu xuất binh là tốt rồi. về phần chờ khâm sai tuyên chỉ cho Tổng binh, chuyện đó thì sắp xếp rất khỏe, nghe tin tức của thái giám giám quân Lưu Nguyên Bân nói là doanh Giao Châu còn chuẩn bị cấp cho bọn khâm sai một phần hậu lễ. ngay cả chuyện mình phải xuất tiền cũng không cần thì giải sầu không ít.

Đội ngũ lão doanh doanh Giao Châu tới thành Tế Nam. Doanh thân binh chỉ có một trăm người, kỵ binh có tám trăm, bộ đội còn lại đều quan binh.

Lý Mạnh suất lĩnh thân binh và kỵ binh đã chạy tới châu Tế Ninh, ở trong quân Duyệt Châu điều năm nghìn người, một nghìn lão binh, bốn nghìn tân binh. Trần Lục mang binh xuất chiến, cũng chạy tới Hà Nam diệt tặc.

Cái gọi là xin Tuần phủ đại nhân cùng giám quân đại nhân đuổi theo, cũng chỉ là lời nói khách khí. khâm sai tuyên chỉ vừa đi. hai vị đại nhân muốn sống ở Tế Nam cũng không có ai quản họ. muốn đuổi theo cũng tùy bọn họ. có điều hai vị này có lẽ cũng không muốn đi chỗ tiêu điều Hà Nam kia nhìn binh đao nhuốm máu.

Ngày mồng 7 tháng 5. Lý Mạnh suất lĩnh kỵ binh tới châu Tế Ninh, sau khi tới. hắn từ chối nhà cửa do mấy tên thương nhân lớn ở châu Tế Ninh cung cấp. đóng doanh ở ngoài thành.

Khổng Tam Đức của cửa hàng Văn Như, chưởng quỹ cửa hàng Bát Mân đều đã sớm chờ ở bên trong thành Tế Ninh, cửa hàng Linh Sơn đặt cọc năm vạn lượng bạc trước cho cửa hàng Văn Như, mười mấy kho hàng lớn của Khổng gia vào châu Tế Ninh trước mắt đều bận túi bụi, tráng đinh ở Khổng phủ. còn có binh sĩ quân Duyệt Châu, bắt đầu vận chuyển chuyên chờ khẩn trương.

Hà Nam có tám phiên vương. Sơn Đông có ba phiên vương là Đức vương bị quân Thanh bắt tù binh, Hành Vương ở Thanh Châu, còn có Lỗ vương ở thành Tư Dương của phủ Duyệt Châu.

Sơn Đông là đất Lỗ. Lỗ vương đời thứ nhất là con của Minh thái tồ Chu Nguyên Chương, làm quan ở Sơn Đông, sau khi dẹp khó khăn, Thành tổ Chu Lệ cực kỳ tin chiu Lỗ vương, kết quả truyền thừa qua nhiêu đời. Lỗ vương này là một hoàng thân quốc thích nhiều thế hệ vững chắc nhất, tất nhiên là hào hoa xa xỉ dị thường.

Hơn nữa Lỗ vương Chu Dĩ Phái thích vui dùa, cũng không có đã tâm chính trị gì. bắt đầu ở đời Gia Tĩnh, quan hệ huyết thống với hoàng đế cũng trở nên rất lạnh nhạt, cho nên không quản thúc bên Lỗ vương này quá nghiêm khắc, chỉ cần gã ở dưới tình huống không có ý chỉ của triều đình mà không ra khỏi thành Tư Dương, vậy thì hết thảy đều tùy gã.

Chu Dĩ Phái rất thích con gái Giang Nam. chuyện này đã thành việc mà người trong nhà phú quý trong thành Duyệt Châu đều biết, hàng năm đều chọn mua cho vương phủ, ở Dương Châu và Tô Châu mua mấy mỹ nữ tuyệt sắc chuyên được bồi dưỡng để hầu hạ nam nhân, hàng năm cứ trong tháng 5 sẽ chở về thành Tư Dương, đây đã trở thành lệ thường.

Lỗ vương Chu Dĩ Phái cực kỳ thân cận với em ruột Chu Dĩ Hải của gã. hàng năm sau khi mua nữ tử, đều phân cho Chu Dĩ Hải mội hai vị làm cơ thiếp.

Hai huynh đệ đều có tâm tính của người trẻ tuổi, quản gia phái đi Giang Nam đã sớm đưa tin tức về, nói là ngày mồng 8 tháng 5, nhất định sẽ đưa người về. Hai huynh đệ Lỗ Vương này tất nhiên là kiễng chân trông ngóng, ai ngờ mãi cho tới sau 12 tháng 5. vẫn không có chút tin tức nào.

Lỗ vương Chu Dĩ Phái sốt ruột phái thị vệ của mình ra tìm kiếm, dù sao từ Giang Nam trở lại, nhất định phái đi đường thủy, trung chuyển ở bên châu Tế Ninh kia.

Hôm nay là 15 tháng 5. cũng là thời gian thị vệ trở về báo tin. trên thực tế thị vệ và tất cả bọn hạ nhân của Lỗ vương phủ đều dựa theo thái độ đồ tiểu hài mà đối đãi với hai huynh đệ này. lộ trình cách nhau vài trăm dặm. trễ một ngày hai ngày, chẳng qua cũng chỉ là chuyện bình thường, cần gì phải gấp gáp. nhưng hai huynh đệ này lại gấp muốn chết. Chung quy vẫn phái chiếu cố sự háo hức của bọn họ.

Sáng sớm. sau khi dùng xong điểm tâm. Lỗ vương đã mắng hạ nhân mấy lần. tất cả mọi người đều biết rõ Vương gia là vì nữ nhân chậm chạp chưa tới hoặc là vì tin tức chậm chạp chưa tới mà nổi giận, tông quản vương phủ đau đầu liền sớm đứng ở cửa vương phủ chờ tin. tránh cho nghe tiếng quát tháo om sòm của chủ bên trong phủ.

Lúc tới gần cơm trưa, đang ở đình nghi mát thưởng thức điệu múa của ca cơ. lại nghe thấy quản gia vội vã chạy tới. lúc tới trước mặt. liền mở miệng hô:

"Vương gia. có tin tức do nhóm đi ra ngoài kia truyền về!"

Vừa nghe thế, Lỗ vương lập tức từ chỗ ngồi đứng lên. mở miệng nói:

"Còn bao lâu nữa thì tới. nói mau!"

Lúc này giọng của quân gia lập tức trầm xuống, dè dặt nói:

"Hồi bẳm Vương gia. bọn họ đã mang người tới châu Tế Ninh, có điều còn thời gian gần nửa tháng..."

"Tên bất tài nhà ngươi, bản vương chưa từng ra khỏi thành Tư Dương, nhưng cũng không hồ đồ. Từ Tế Ninh đến thành Tư Dương ta cho dù là đi bộ, cũng chưa tới nửa tháng. Vương phủ chúng ta không phải có thuyền ở châu Tế Ninh sao?"

Lời của quản gia còn chưa nói hết. Lỗ vương này đã quát lên. có điều hai anh em Lỗ vương ở trong phủ thật không có uy nghiêm gì. nên quản gia cũng không quá sợ hãi, vẫn trấn tĩnh mà giải thích:

"Vương gia, chuyện này cũng không thể trách họ. châu Tế Ninh đã đóng thành, không phải là nhân sĩ của bản thành Tế Ninh, trước 13 tháng 5 không thể rời thành, những người chúng ta phái đi cho tới giờ vẫn không mang những nữ tử này ra được".

"Rốt cuộc là ai!? Lại có gan lớn như vậy!!"

Quản gia càng giải thích, Lỗ vương trẻ tuổi lại càng tức giận, nhịn không được quát lớn. quản gia lúc trả lời vấn đề này cũng không còn nhẹ nhàng, ngược lại hạ giọng thấp xuống nói:

"Vương gia. là Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh..."

"Chỉ một Tổng binh, lại ngang ngược như vậy. rốt cuộc Lỗ vương là hắn. hay là cô gia!"

Lần này quản gia không có lên tiếng, ngược lại đệ đệ của Lỗ vương Chu Dĩ Phái - Chu Dĩ Hải liền trầm giọng quát khẽ:

"Vương huynh. không thể nói bừa, ở đất Tề Lỗ này. nào có chỗ cho Lỗ vương phủ chúng ta nói chuyện mà Lý Mạnh kia nói. ai lại dám không nghe".

Lời này vừa nói xong. Lỗ vương đang hầm hừ cũng không lên tiếng nữa. gã đúng là chưa từng ra khỏi thành Tư Dương, nhưng đại danh Lý nhị lang kia gã vẫn từng nghe qua.

Châu Tế Ninh hiện nay đã loạn thành một đoàn người không có chức gì và giấy thông hành trong vòng mười ngày không được ra khỏi thành cũng không phải là chuyện lớn gì. nhưng khiến người ta kêu khổ thấu trời chính là, phần lớn thuyền bè qua Tế Ninh đều bị giữ lại. chỉ có thuyền bè vận chuyển lương thực bằng đường thủy tới kinh thành là được cho đi.

Những thuyền bè còn lại phải tự tìm kho hàng, dở hàng hóa xuống, thương nhân và tiểu nhị lên bờ kiếm khách điếm ở lại. còn người chèo thuyền và thủy thủ thì nhất định phải ở lại trên thuyền.

Mặc dù không giữ thuyền vận chuyển lương thực, nhưng hành động lần này cũng quá mức kinh thế hãi tục. có điều bọn hộ thương thường đi bằng đường thủy này đều biết cân nhắc nặng nhẹ, đặc biệt là càng biết rõ thế lực nào yêu cầu bọn họ làm như vậy. cho nên mặc dù trong lòng oán hận. nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Đương nhiên cũng có một số thương nhân và những người thân phận không rõ lần đầu tiên đi lại bên này. ví dụ như những thị vệ của phủ Lỗ vương.

Đường đường là phiên vương học những diêm thương phú hào kia đi Giang Nam mua nữ tử, đây cũng không phải là chuyện vinh quang gì. bọn thị vệ phủ Lỗ vương lúc hành tẩu ở bên ngoài, vẫn luôn không muốn lộ thân phận của mình.

Có điều nếu có người xen vào. đặc biệt là người trong quan phủ tra hỏi vậy thì phái lộ ra thân phận này. thị vệ của Lỗ vương phủ. gia đinh phiên Vương Đại Minh, vừa đưa thân phận này ra, người trong quan phủ đều nhượng bộ đối phương, nên những thị vệ vương phủ đều cảm giác rất có hứng thú với chuyện như vậy.

Lần này vì chậm trễ thời gian ở dọc đường, bọn họ cũng biết rõ tính tình của Vương gia nhà mình, nghĩ thầm nếu không nhanh trở lại thành Tư Dương, chỉ sợ sẽ chịu đau khổ.

Nhưng bọn quan binh quân Duyệt Châu nhận được mệnh lệnh, tất nhiên sẽ không để cho những người này rời đi. kết qua hai bên nổi xung đột ở trên bến tàu. binh sĩ quân Duyệt Châu người đông thế mạnh trong tay lại có binh khí trong quân, bọn thị vệ của Lỗ vương phủ cũng không dám tùy tiện động thủ. chỉ đành lộ ra thân phận của mình.

Những tên lính cản trở bọn họ đều tân binh doanh Giao Châu, nghe được là gia đánh hạ thân của phiên vương, không khỏi có chút kinh sợ. chần chờ không dám động thủ, thấy bộ dạng binh sĩ quân Duyệt Chầu như thế. thị vệ của Lỗ Vương phủ lập tức liền ngạo mạn vênh váo. nói chuyện hùng hùng hổ hổ chẳng nói. còn trực tiếp lên bờ mở dây thừng, xô xô đẩy đây với binh sĩ trông coi bên kia.

Trong tay tân binh quân Duyệt Châu không có binh khí, lại bị danh tiếng của đối phương hù dọa. không dám dùng sức mạnh. Trên bến tàu này được doanh Giao Châu cài rất nhiều người trên thuyền những khách thương thường đi trên đường thủy ở nơi này, sau khi xuống thuyền sắp xếp tốt hàng hóa, rồi trực tiếp tìm khách điếm an tâm chờ đợi.

Mà ở trên bến tàu này. đều những người mới tới. thấy những thị vệ vương phủ kia ngông nghênh ngạo mạn mà tiến lên xung đột. những người này đều hô hào theo.

Tràng diện trong lúc nhất thời trở nên bất ổn có điều bình ổn cũng rất nhanh, mấy tên sĩ quan ở một bên nói chuyện phiếm nghe bên cạnh có chút không ổn. liền cùng tới xem xét.

Thấy những thị vệ vương phủ này đang xô đẩy. một gã sĩ quan không nói hai lời, quơ lấy cây gậy trúc thô trên bến tàu. bày ra tư thế trường mâu. đâm tới khe hở giữ đám người.

Cây gậy trúc này rất dài, những thị vệ vương phủ kia lại đứng ở mép bến tàu, đang tranh cãi ẩm ĩ. một cây gậy trúc đâm mạnh tới. người bị đâm trúng kia còn chưa kịp phản ứng. gậy đã đập mạnh vào ngực, trực tiếp từ trên bến tàu ngã xuống nước, sau đó liền nghe mấy tên sĩ quan ở phía sau mắng:

"Để ý đồ chó như chúng làm gì. các người ăn lương thực của ai. cầm đao thương của ai. sợ cái rắm!"

Lại thêm một lát sau. thị vệ vương phủ gần như đều bị đánh rớt xuống sông, các thương nhân vừa rồi còn đang hô hào, đều câm như hến. không dám nói câu nào nữa.

Ngày 11 tháng 5. quân đội doanh Giao Châu xuất chinh tới Hà Nam. thu nhặt được rất nhiều đội thuyền, bất kể là chuyên chở lương thực, cấp dưỡng, hay là vận chuyển ngựa cho binh sĩ.

Ngày 13 tháng 5. đại quân xuất chinh...

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Song Trùng

Copyright © 2022 - MTruyện.net