Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 296 : Điển cố mê hoặc Mãnh hổ đuổi dê (1)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 296 : Điển cố mê hoặc Mãnh hổ đuổi dê (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bến tàu bên độ khẩu là đãi gỗ. còn những chỗ khác đều đất dốc thấp ngấm nước, người ở ngoài thành phần nhiều là đến bờ sông bên Hoàng Hà lấy nước, hoặc là xuống chỗ này xách nước.

Còn cách bờ sông vài chục bước, nước sông cũng không tính là quá sâu, Trần Lục cả người cời Trần chỉ mặc một cái quân bố. trong tay cầm trường mâu. gã từ nhỏ lớn lên ở bờ biển, nghịch nước nhiều năm. thủy tính quả nhiên không tệ. rất nhanh đã tới chỗ cạnh bờ.

Trước mắt thuyền trên sông cập bờ đều đã bị thiêu cháy, binh sĩ quân Duyệt Châu của doanh Giao Châu còi hết áo giáp và đồ không cần thiết trên người, cầm vũ khí mà nhảy xuống nước theo.

Trên mặt sông khắp nơi đều có vật bị thiêu cháy nồi lơ lửng, lại thêm những thuyền kia bốc cháy hừng hực, khu vực này liền nóng cực kỳ, binh sĩ nhảy xuống nước hơi không cẩn thận đã bị lửa tổn thương, nhưng cả đám quân Duyệt Châu vẫn đỏ hồng mắt. liều mạng mà bơi về phía bờ sông.

Súng hỏa mai oanh kích, còn cả pháo nhỏ đặc trên mấy con thuyền bắn mấy lượt cũng không phải là không có hiệu quả, trên thuyền thấy bọn lưu khấu mặc dù đều chen chúc ở bờ sông, nhưng đến gần rồi mới phát hiện, phần lớn lưu dân. loạn binh vẫn cách bờ sông một bước hai bước.

Dù sao cũng là khoảng cách gần. cũng là Trần Lục Tử vận khí tốt, mấy chỗ gã có thể đặt chân thì vũ khí của những lưu dân. loạn binh bên bờ ném loạn xạ kia lại không thể thương tổn tới.

Thấy Trần Lục cởi trần, hai mắt đỏ ngầu quơ trường mâu từ dưới sông xông lên. rất nhiều người theo bản năng mà lui về sau, còn những người không lui thì đều không kịp phản ứng.

Trần Lục thân là đại tướng mang binh một phương, bâỵ giờ giống như một kẻ điên, hoàn toàn không chú ý gì tới quy trình huấn luyện và bố cục huấn luyện gì gì đó. con mắt cứ nhìn chằm chằm lưu dân và tặc binh trước mặt. mấy lưu dân phía trước nhất kịp phản ứng. quơ binh khí trong tay đâm về phía Trần Lục.

Trần Lục cũng không chú ý hai tay để ngang gì. cứ trực tiếp một chân trước phát lực. một cánh tay phát lực. cầm trường mâu trong tay đâm thẳng ra ngoài. Trong tay người ở phía đầu kia vẫn còn giơ đại đao. trường mâu trong tay Trần Lục thế đi như điện, một tiếng "Xì" đâm thẳng vào trong ngực gã. Loạn binh này ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra, trường mâu đã rút về như cũ, áp lực trong lồng ngực đột nhiên tìm được lỗ hổng, một dòng máu phun mạnh ra. Lúc này người này mới hét thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất.

Nghe được tiếng hét thảm. này. bước chân của mấy người khác vốn có chút sợ hãi với hung thần ác sát Trần Lục lập tức hơi khựng lại. lúc này hai tay của Trần Lục đã cầm vững trường mâu. thu lại nửa thước, lại hét lớn, đâm giữa ngực bụng người bên cạnh, hai người ở trong tích tắc liền kêu thảm ngã xuống.

Vũ khí bọn lưu khấu này sử dụng phần lớn là yêu đao và sài đao, còn có không ít người cầm mâu gỗ vót nhọn, mà cũng rất nhiều người ngay cả cái này cũng không có. Binh khí này chính là để làm cờ trống, nên chiều dài binh khí kém xa trường mâu, làm động tác bổ. chém cũng không thuận, càng không bằng kinh nghiệm đâm kích của huấn luyện.

Trong tích tắc đã ngã xuống hai người, số lượng lưu dân và loạn binh vượt rất xa. Trần Lục lên bờ ám sát hai gã, nhưng vẫn là có ba người áp sát tới trước người, ở khoảng cách này thủ đoạn công kích mà Trần Lục có thể sử dụng cũng chỉ là dùng cán mâu quật, yêu đao đã để trên thuyền.

Nhưng ngay lúc này. những binh lính khác của quân Duyệt Châu cũng đã xông lên bờ. ba gã loạn binh tới gần kia còn chưa kịp vọt tới trước mặt, đã bị phủ thương bổ trúng, kêu thảm ngã xuống.

Hò hét, bắn tên phía xa và tới gần đánh giáp lá cả liều chết, đây là khái niệm hoàn toàn không giống nhau. Bọn lưu dân điên cuồng reo hò trên bờ như thế phần lớn cũng chỉ là do hùa theo mà thôi, đánh chút quyền thái bình, nâng cao thanh thế. nếu chỉ làm như thế thì còn có thể hoàn thành, còn kinh nghiệm thực chiến thì rất nhiều người đều số không.

Quan binh giết lên bờ. đã khiến tâm tình của rất nhiều người từ hưng phán vừa rồi biến thành có chút chột dạ, đợi tới khi tiếng kêu thảm vang lên. Hơn nữa Phần lớn đều người mình chết đi. lúc này liến có chút tâm e sợ.

Có điều lúc này trong lòng Trần Lục sốt ruột cuồng nộ. cảm thấy thời gian thật sự quá khẩn trương, mình chỉ mới vừa lên bờ mà thôi, nên cũng không quản đội hình và phối hợp gì. nhìn mấy cổ thi thể ngã xuống trước mặt. lộ ra lỗ hổng, trường mâu trong tay vung lên. vọt thẳng tới trước.

Những hộ vệ và thủ hạ của gã cũng bất đắc dĩ. thấy chủ mình xung phong, mặc dù đều cảm thấy chủ tướng nhà mình quá lỗ mãng, nhưng nhìn cục diện như thế. mỗi người đều cảm thấy máu nóng dâng lên. cũng liều mạng mà xông về phía trước theo.

Những binh sĩ từng được huấn luyện đầy đủ của quân Duyệt Châu ai cũng phát cuồng mà vọt tới phía trước trong bọn loạn binh lưu khấu ở hướng Trần Lục đã có người không trụ được nữa. lui về phía sau.

Trên bờ Hoàng Hà ngoài thành Khai Phong, đã loạn thành một bầy. Cũng có binh sĩ Tống Đại Cương định chống cự. nhưng trong đám người bọn họ có rất nhiều người chạy loạn về sau. lộ vẻ quá mức vô lực. bị người bên cạnh xô ngã trái ngã phải, ngay cả ổn định thân thể cũng không thể được, chứ đừng nói chi là chiến đấu.

Nhìn cảnh này thật khiến người ta không thể lý giải, bọn binh sĩ quân Duyệt Châu chẳng qua chỉ chiếm một tuyến đường sát bờ sông, dựa vào công kích liều mạng nhanh chóng đẩy một tuyến này về phía thành Khai Phong, một bước, năm bước, mười bước, trăm bước.

Phía trước càng giảm bớt, binh sĩ lên bờ sau đó càng thoải mái hơn những binh lính trên thuyền tới sau kia, dùng sào dài và trường mâu bọc sắt, khều dập vật cháy trong nước, sau đó đội thuyền cập bờ. rất nhiều binh sĩ lập tức đuổi theo.

Xông lên đầu là Trần Lục và thân binh của gã, cùng với bộ đội trực thuộc của gã. Những người này đều lão binh, tinh thần liều mạng không sợ chết này cũng ảnh hưởng tới những tân binh còn chút khẩn trương kia, khiến bọn họ cũng máu nóng sôi trào, lên bờ khiêu chiến!

Cái gọi là lấy được lòng quân, chính là tính cách và hành vi của tướng quân thống lĩnh, mang binh, rất dễ ảnh hưởng đến quân đội gã dẫn dắt, cũng hình thành khí chất và đặc sắc độc nhất mà chi quân đội gã suất lĩnh có.

Thái độ liều mạng xung phong, không sợ sinh tử như Trần Lục cũng trực tiếp ảnh hưởng đến quân Duyệt Châu, mỗi binh sĩ quân Duyệt Châu, bất kể là lão binh theo Trần Lục công kích ở phía trước, hay là các tân binh đuổi theo ở đăng sau, điều ai cũng muốn làm chính là xông tới trước, giết thật nhiều kẻ địch.

Có điều tân binh theo sau đồ bộ lên bờ. cũng không tụ thành một đống như những lão binh ở phía trước, mà trực tiếp xông vào trong đội ngũ đối phương đại chém đại giết, những người xung phong liều chết phía trước đã mở không gian đổ bộ thay bọn họ. những tân binh này ở sự ước thúc của bọn sĩ quan kết thành trận thế. từ từ tiến về phía trước.

Các chiến sĩ bên cạnh Trần Lục lấy gã làm trung tâm kết thành một đoàn thể, chuyển động tới trước chém giết, mặc dù không có chiến thuật đại đội. Nhưng phối hợp chiến đấu một. ba. năm người thì luôn làm được. Mà đối mặt với bọn họ đều lưu dân không có huấn luyện, mà loạn binh thì căn bản không được huấn luyện tới đâu.

Lúc mới đầu. còn có binh sĩ xông lên chống cự. hễ là lưu dân và loạn binh xông lên chống cự đều bị Trần Lục và thủ hạ của gã giết chết.

Trong chiến đấu. máu liều tất nhiên là trọng yếu. nhưng kỹ năng chiến đấu mới là tiền vốn bảo vệ tính mạng, phát hiện không thể ngăn cản, lưu dân và loạn binh bị dọa mất mật tháo chạy một mạch.

Cảnh tượng trong tràng rất thú vị. mấy tiểu đội quan binh có nhân số hoàn toàn bất lợi lại ở trên chiến trường đuổi giết kẻ địch nhiều hơn xa bọn họ. Còn những kẻ địch này lại bị đuổi giết tới nỗi chật vật chạy trốn, hoàn toàn tán loạn.

Khắp nơi đều có tiếng kêu khóc và chửi bậy. toàn bộ chiến trường bị Trần Lục và những thân binh thủ hạ kia quấy đến độ sóng cuộn biển gầm.

Cửa thành Khai Phong đã lâu không mở ra. Bởi vì ngoài thành luôn có cường đạo Đại Cổ đang hoạt động, ở trên tường thành tổ chức thủ thành chính là một gã quản lý. lúc Trần Vĩnh Phúc đi tới phủ Nam Dương, còn tưởng rằng bên này không cần quá nhiều binh lực phòng thủ, ai ngờ lúc chuyện ập lên đầu, quân có thể tụ tập được còn chưa tới một trăm năm mươi người.

Giúp đỡ thủ lĩnh quản lý thủ thành này bao gồm một gã là thủ lĩnh thị vệ của Vương phủ. còn một gã là Ban Đầu hộ vệ của nha môn Tuần phủ, nhưng mấy người này hoàn toàn không biết phòng ngự thành lớn là gì. Mấy ngày qua sở dĩ có thể chống đỡ được, thứ nhất là đều nhờ vào Chu Vương xuất ra đống lớn vàng bạc trọng thưởng, thứ hai là tặc binh phía dưới muốn công thành cũng quá mức vô dụng.

Nhưng tặc binh dù vô dụng hơn nữa, cũng có quy mô mấy vạn người, mỗi ngày trước khi lên thành, mấy quân tướng phụ trách thủ thành này đều tạm biệt với người nhà, nghĩ rằng đây là một đi không trở lại.

ở trên thành nhìn xuống dưới thành, nhiều người đông nghịt như vậy. hô hào la hét đòi công thành, mặc dù không có nguy hại chân chính gì. nhưng trông đúng là rất dọa người.

Nhưng cục diện xuất hiện tiếp đó khiến họ càng kinh ngạc, rất nhiều tặc binh đều xúm tới bờ sông, sau đó ở chòi canh trên cao chỗ tường thành mà nhìn qua. có người thấy đội thuyền quy mô cực lớn trên sông Hoàng Hà, chắc chắn là viện quân tới. tin này khiến mỗi người đều mừng rỡ như điên.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Copyright © 2022 - MTruyện.net