Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 300 : Huyết duệ truyền thừa tài của Thủ phố (2)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 300 : Huyết duệ truyền thừa tài của Thủ phố (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tháng 7 ở Tế Nam khô nóng dị thường. Nhan Kế Tổ ở trong đinh thự của mình hóng mát, hầm băng của Đức Vương trước kia bị cửa hàng Linh Sơn sử dụng lén, quý quan nhà cao cửa rộng bên trong thành Tế Nam đều quen đi mua ít nước đá vào mùa hè bỏ trong phòng, giải chút nóng bức của mùa hè.

Tuần phủ Nhan Kế Tổ ngày đó đã từng thầm oán. chuyện này thật là cử chỉ vượt mức. Đồ của phiên vương, sao có thể cứ mượn dùng như vậy. Có điều cửa hàng Linh Sơn đã đưa nước đá tới cửa, tất nhiên cũng không tiện từ chối.

Đêm khuya, khí trời vừa bớt nực, Nhan Kế Tổ sửa lại tinh thần định viết cho kinh thành một bức thư nói sơ qua tình huống Sơn Đông, vốn là Thát tử vào Sơn Đông, thân phiên thất thủ, Dương Tự Xương định công tội. đại sát văn thần võ tướng. Lý Mạnh chủ động mà nhượng lại công trận, để hắn bảo toàn tính mạng.

Sau khi trải qua chuyện này. Nhan Kế Tổ đã không có tâm phấn đấu giành công gì nữa, chỉ cầu làm xong nhiệm chức Tuần phủ Sơn Đông này xong, sau đó về nhà dưỡng lão.

Có điều Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh có con. thái độ biểu hiện của trên dưới Sơn Đông như thế khiến gã cảm giác có chút sợ hãi, Sơn Đông hiện tại. thật không biết có còn thiên tử Minh, chỉ biết có Lý tổng binh, loại cục diện này, loại cục diện này nếu hình thành, chỉ sợ tương lai của mình cho dù là về nhà dưỡng lão. cũng sẽ bị chộp ra chém đầu.

Cách duy nhất trốn tránh trách nhiệm chính là tấu phán đoán của mình lên triều đình, hoặc là lưu hồ sơ trong tay một vị trọng thần, lỡ như chuyện xảy ra, có thể lọc mình ra ngoài.

"Lý Mạnh này. lòng trung quá ít. chỉ lo liệu tiền nghiệp, hoàn toàn không có trung nghĩa, giống như hổ sói. trước mắt Tề Lỗ..."

Nhan Kế Tổ này hạ bút như bay. sau khi viết mấy chữ, chần chờ nửa ngày. nhưng lại vo vo tờ giấy vứt vào sọt rác bên cạnh, ngồi đó thở dài, sau năm Sùng Trinh, chưa từng nghe triều đình chém giết đại tướng cầm binh quyền trong tay. Dương Tự Xương định thưởng phạt, mấy tên Tổng binh đại tướng bị giết kia, tất cả đều vì không có binh đánh Thát tử.

Nhưng trong tay Lý Mạnh có năm vạn. đều tinh binh cường tướng, triều đình căn bản không động được, nếu là động, năm đó Thát tử đánh binh mã Đại Minh ở Bắc Trực Đãi đến hoa rơi nước chảy, mà đại quân Thát tử vẫn ăn quả đắng ở trong tay Lý Mạnh, bị chém đầu gần nghìn. Tính như vậy. binh mã của Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh đối mặt với binh mã Đại Minh ở Bắc Trực Đãi...

Nghĩ tới đây. Nhan Kế Tổ đột nhiên rùng mình một cái. tuy nói trước mắt không có quyền, nhưng cuộc sống trôi qua thoải mái hơn trước kia rất nhiều. điền trang ngoài thành, hiệu buôn trong thành, đều có một phần tiền lãi của mình, hơn nữa có Tổng binh đại nhân quan tâm mọi chuyện, mình cũng thanh nhàn vô cùng. ít nhất vợ con ngày nào cũng đều cao hứng, chỉ có điều đứa con thứ hai của mình ngày nào cũng tụ tập xướng họa với những văn nhân kia, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

Nghĩ nửa ngày, mặt Nhan Kế Tổ vốn ngưng trọng đột nhiên lộ chút nét cười trên mặt. tiếng điểm canh bên ngoài vang lên. Nhan Kế Tổ đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội từ trong sọt rác lấy tờ giấy kia ra, đặt ở trên lửa thiêu thành tro hoàn toàn.

Bên này Nhan Kế Tổ suy đi nghĩ lại. nhưng ở bên phủ đệ của Tổng binh lại vô cùng náo nhiệt, có điều tất cả đều người trong nhà Lý Mạnh đang tập trung lại một đống, suy nghĩ đặt tên cho đứa nhỏ.

Vợ chồng Nhan tri phủ của phủ Đông Xương hôm qua đã trở về. dựa theo vận hành bình thường, Nhan tri phủ muốn trở thành Hữu tham chính của Bố chánh sứ tư Sơn Đông còn gần nửa năm nữa, khi đó người một nhà đoàn tụ. tóm lại cũng tiện hơn một chút.

Trong phòng có Lý Mạnh. Nhan Nhược Nhiên, còn có Mộc Vân Dao và hai nàng Cố. Liễu. Trưởng bối như Lưu Phúc Lai tất nhiên cũng ở bên cạnh, đứa nhỏ vừa mới đầy tháng, nên đã để bảo mẫu ôm vào phòng nghỉ ngơi từ sớm.

Lý Mạnh phát hiện tình cảm yêu thích của mình với con còn kém xa mấy người khác. Đặc biệt là Lưu Phúc Lai. lão thái giám vừa nhắc tới đứa nhỏ này thì mặt liền cười đến nở hoa, hoan hỉ vô cùng, cái gọi là không họ hàng mà lại thân, hẳn là nói đến cái này. Lão thái giám và đứa nhỏ không có huyết thống quan hệ gì. nhưng vẫn cao hứng như vậy. chứng tỏ lão cũng đã xem mình thành trưởng bối Lý gia.

"Phu quân, tối nay cần phải đặt tên cho tiểu Long, đứa nhỏ đã đầy tháng mà còn chưa đặt tên. nói ra sẽ khiến người ta chê cười".

Nhan Nhược Nhiên thấp giọng dặn dò. Người trong phòng nghe được lời này của Nhan Nhược Nhiên đều hiểu ý cười. "Tiêu Long” là nhũ danh (tên mụ) của con Lý Mạnh, cũng không biết vì sao. Nhan Nhược Nhiên lại gọi con mình một cái tên cực cũ rích như vậy. dẫu gì mấy nàng cũng tính là được giáo dục tốt mà.

Chỉ là tên "tiểu Long” này. ở trong tai người khác cũng không phải là ý kia. Nhan tri phủ khuyên mấy lần, nhưng vẫn không ngăn nổi sự kiên trì của con gái. đành mặc kệ. chỉ là dặn dò không nên gọi như vậy lúc ở nơi đông người.

Nhan Nhược Nhiên rất khó hiểu, Bởi vì nàng thật không cảm giác mình gọi tên này có vấn đề gì. chẳng qua là kêu thuận miệng thôi.

Phạm vi người biết tên này vốn không rộng, cũng không có ai ngăn chuyện này. chỉ là người nghĩ đến thì rất nhiều.

Thật đúng là làm khó cho Lý Mạnh, việc đặt tên này hoàn toàn không giống đánh giặc, làm ăn. nghĩ đến chuyện này thì không biết than thở sao.

"Vậy thì gọi là Lý Hoành đi. Hoành trong Hoành đồ đại nghiệp (mưu đồ nghiệp lớn)".

Cách viết chữ phồn thế này thật ra hắn cũng biết; đương nhiên, văn hóa của những người trong phòng này so với hắn thì cao hơn nhiều lắm. Mộc Vân Dao nhanh môm nhanh miệng, đầu tiên là mở miệng nói:

”Tên này cũng không có gì không tốt. chỉ là chưa đủ vang dội".

Mộc Vân Dao bây giờ cởi mở hơn đoạn thời gian trước rất nhiều, thứ nhất là được Lý Mạnh giải thoát khỏi sự vây khốn của Khai Phong, thứ hai là Chu Vương phái người đưa cho nàng một phong thơ. còn có mấy đồ chơi tinh xảo. ngày đó tới bên cạnh Lý Mạnh, vốn tưởng rằng đời này rốt cuộc không cách nào liên hệ với cha mẹ nữa, ai ngờ bây giờ lại liên lạc được lần nữa.

Cửa hàng Linh Sơn lại đang mở chi nhánh ở thành Khai Phong, có thể đảm bảo thư lui tới thường xuyên, đây cũng là người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái.

Đối với ý kiến của Mộc Vân Dao. Cố Hoành Ba. Liễu Như Thị và Nhan Nhược Nhiên đều có chút đồng ý. Còn lão thái giám ngồi ở một bên thì lại mỉm cười khổng nói. đối với lão mà nói. thấy cục diện vui vẻ hòa thuận trước mắt này. trong lòng cũng cảm giác sung sướng vô cùng, ở trong nhà. Lý Mạnh cũng không thận trọng từ lời nói đến việc làm như ở bên ngoài, nghe tên do mấy cô nàng nghĩ, không phải có chút nho nhã thì thiên về âm nhu, không hợp lắm. nhịn không được đứng lên nói:

"Nhân sinh trên đời. phái xem bản lãnh lớn hay nhỏ. tên này có vang dội mấy thì có thể có chỗ lợi gì chứ. lão tử cho nó vinh hoa phú quý. bảo vệ tốt cho nó là được, bây giờ không phải xem tên nó tốt hay xấu, mà là xem lão tử ta kiếm cho nó được bao nhiêu".

Lời nói này có chút con buôn nhưng cũng đầy hào khí. Nhan Nhược Nhiên nghe lời Lý Mạnh nói. trong mắt đẩy ôn nhu. còn Mộc Vân Dao càng lộ vẻ mê say.

Lý Hoành, tên này cũng không vang dội. nhưng cứ như vậy mà định xuống.

Lúc đêm đã rất khuya, các nàng đều tản đi. nhưng đèn thư phòng vẫn lóe lên. bọn cận vệ nhận được mệnh lệnh, đều tản ra ở xung quanh sân nhỏ.

Nghe giới thiệu của lão thái giám, trên mặt Lý Mạnh dần lộ vẻ ngưng trọng, mặc dù khí độ tướng soái là trước núi thái sơn sụp đổ cũng không biến sắc. nhưng những chuyện Lưu Phúc Lai này nói vẫn vượt ra khỏi dự tính của hắn, chờ lão thái giám nói xong. Lý Mạnh mới trầm giọng mở miệng nói:

"Bá phụ, việc này không khỏi quá nguy hiểm, lỡ như có sơ xuất, cơ nghiệp tốt đẹp của doanh Giao Châu e rằng sẽ tổn thương không ít".

Lý Mạnh nói xong, nhìn thoáng qua vẻ mặt lão thái giám, không có gì khác thường, sau khi Lưu Phúc Lai chuyển vào trong phủ, đúng là rất nhiệu vịệc có giúp đỡ, doanh Giao Châu lấy hệ thống dân chính ở đồn điền, điền trang làm chủ dần dần chải vuốt tỉ mỉ, bắt đầu để cao hiệu suất, về mặt chế độ cũng hoàn mỹ hơn rất nhiều. Hơn nữa lão thái giám là từ trong cung ra, nội phủ mà mình vẫn luôn không quan tâm lắm, đã ở dưới sự chỉ điểm của Lưu Phúc Lai, bắt đầụ gọn gàng ngăn nắp. tam nữ Mộc Vân Dao trong trướng phòng càng trở nên có tác dụng rất lớn.

Tất cả mọi người bên ngoài đều tán thưởng Lý đại soái biết dùng người giỏi, sau khi đón lão thái giám vào phủ, chẳng khác nào khi không có thêm người phụ làm, giúp đỡ rất lớn.

Lý Mạnh cùng cảm khái, chẳng lẽ người tốt tất được đền đáp. sau lúc mình đón lão thái giám vào phủ, thật đúng là không có ý gì về việc công cả, ai ngờ lại còn có trợ giúp như vậy.

Có điều. Lưu Phúc Lai lúc mình không có ở đây làm ra việc lớn như vậy. trong lòng Lý Mạnh đúng là có chút nắm không thấu. im lặng một hồi Lý Mạnh lại mở miệng nói:

"Tiểu chất chẳng qua chỉ là Tổng binh một tỉnh, chuyện phải làm chỉ đơn giản là bảo vệ lãnh thổ. luyện binh, nếu khâm phạm triều đình có dụng ý gì. Tôn Truyền Đình kia chính là nhân vật đứng đầu Đại Minh chúng ta, cho dù là đến địa phương nghèo Sơn Đông ta, thì có thể khiến hắn làm gì đây!"

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hãy Để Em Làm Vợ Cô

Copyright © 2022 - MTruyện.net