Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 308 : Đuổi mà không giết dị thường mà quái (2)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 308 : Đuổi mà không giết dị thường mà quái (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khinh kỵ vốn đi đi lại lại ở trong trận cũng không dám tản mạn như trước nữa, dưới tiếng quát của đầu mục các cấp liền tụ lại một chỗ. kỵ binh của đối phương xông lên. người có duy nhất có thể đối phó là kỵ binh.

Nhưng khinh kỵ vừa đi. hỏa thương binh của Giao Châu doanh ở xung quanh trượng mâu phương trận không còn gì cố kỵ nữa. lại bắt dâu chỉnh đội xông lên trước mặt chuẩn bị xạ kích.

Lần này bộ đội của sấm doanh có chút không khống chế được nữa rồi. những người áp trận ở phía sau thì tăng nhanh cước bộ. mà những người chạy ở đẳng trước thì chân không chạm đất. liều mạng mà chạy.

Bộ đội của Sấm doanh vừa rồi còn có thể giằng co. dần dần tản mát. nhìn kỵ binh quan binh chính diện ép tới. Hách Diêu Kỳ nhắm mắt lại. lắc lắc đầu. cũng không phải là không nhìn rõ. mà là cảm giác bị đối phương áp bức này. thực sự là quá nặng nề. nhánh quân này ở đối diện rất mạnh, binh mã của sấm doanh không phải là đối thủ của chúng. Hách Diêu Kỳ đã nhận thức được điểm này rồi.

Bộ tốt ở hai cánh đã bắt đầu tan vỡ rồi. Hách Diêu Kỳ quát các thân binh ở bên cạnh:

"Thu mã đội lại. chạy tới sau đại đội rồi tụ lại, mau lên."

Các thân binh truyền lệnh nhìn cục diện đang dần dần rối loạn này. có người hét lên: "Tướng quân các huynh đệ của bộ đội. chúng ta bỏ mặc họ ư?"

Hách Diêu Kỳ hít sâu một hơi. khống chế để mình đừng rút đao chém chết tên thân vệ không hiểu chuyện này. cao giọng quát:

"Tản rồi thì sao. chúng ta đợi ở phía sau. Đi mau đi!"

Mã đội của quan binh từ từ áp sát. nhưng Thang Nhị thủy chung ghìm tốc độ của ngựa, cũng không xung phong, cứ rầm rập như vậy ép tới. Hách Diêu Kỳ nhìn chằm chằm mấy lần. mã đội như vậy. binh mã dưới tay mình không cản được, hắn không nhìn nữa. quay đầu ngựa, hô to một tiếng.

Hách Diêu Kỳ và thân binh của hắn vừa lui, kỵ binh sấm doanh sớm đã nhận được mệnh lệnh lập tức khẩn trương đuổi theo. Thân binh vệ sĩ bên cạnh Hách Diêu Kỳ phất cờ hiệu, thấy cờ phất về, mã đội đều chạy theo đường về mà chạy, bộ đội vốn Bởi vì bị kỵ binh của đối phương ép tới từng bước mà có hiện tượng hội tán càng không chống đỡ được.

Tiếng trống một mực vang vọng trên chiến trường đột nhiên dừng lại. trường mâu phương đội và hỏa thương thủ ở xung quanh lập tức không di động nữa, dừng lại tại chỗ.

Trường mâu binh không thể tản ra truy kích, hỏa thương binh nạp đạn cũng không thể quá nhanh, cũng không thích hợp. nếu truy kích thì rất dễ bị đối phương phản kích mà chịu thiệt.

Nhưng cục diện trước mắt, Giao Châu doanh coi như là đại cục đã định rồi. Lý Mạnh chỉ là thấy cờ hiệu của đối phương xa dần nhân mã tháo chạy hỗn loạn vô cùng, khói bụi so với lúc hành quân bình thường còn nhiều hơn nhiều, dựa vào chín trăm kỵ binh hiện tại là không đủ.

Lý Mạnh quay người cười nói với Vương Hải một câu: "Tiểu Hải, dẫn tất cả người có ngựa xông về phía chúng đi. phải nhớ. đừng có chạy nhanh, ta không cần ngươi giết nhiều người, mà phải đánh tan triệt để đám tặc binh này. rõ chưa?"

Vương Hải ở dưới ngựa gật mạnh đầu. tỏ ý đã hiểu, trước mắt bản trận ở phía này. trừ Lý Mạnh vẫn ở trên ngựa, là vì phải ở trên cao quan sát địch trận, thân binh và kỵ binh còn lại của mã đội đều xuống ngựa, để ngựa được nghỉ ngơi, kỵ binh mã Lý Mạnh vừa rồi đã bảo Mã Cương. Triệu Năng khống chế đều tập trung ở chỗ này.

Hơn bốn nghìn kỵ binh sau một tiếng hạ lệnh của Lý Mạnh, toàn bộ lên ngựa, bắt đầu xếp hàng trước đội. năm trăm kỵ một đội. lần lượt xông ra.

Thang Nhị dẫn chín trăm kỵ chạy tới trước trận của Hách Diêu Kỳ. Thang Nhị cưỡi ngựa vòng tới giữa đội ngũ. Bởi vì bản đội của Hách Diêu Kỳ và kỵ binh sấm doanh cướp đường mà chạy, đội ngũ bộ tốt ở tước sau cũng tan rã theo, chật vật chạy trốn về phía sau.

Chín trăm kỵ từ từ triển khai, dùng hết khả năng để mở rộng, giống như là một miếng đẩy. đẩy hội binh ở phía trước chạy đi. Thang Nhị và quan quân của mã đội liều mạng ước thúc đội ngũ.

Nhìn hội binh chạy trốn ở phía trước, luôn có kỵ binh không nhịn được mà muốn đuổi theo truy sát, Thang Nhị chính là muốn ước thúc để bọn họ chỉ đuổi chứ không giết.

Võ trang của lưu khấu, bị quan binh đánh tan đó là chuyện thường của binh gia, khi quan quân tác chiến; bị đánh tan có thể là ý trời, nhưng những lưu khấu này chạy toán loạn, không phải là loại thất bại triệt để đó. nếu quan quân lộ ra sơ hở. rất có thể bị những lưu khấu này phản kích, chuyển bại thành thắng.

Hách Diêu Kỳ tuy dẫn đội rút lui. nhưng lại không phải là đánh ngựa chạy loạn, vẫn cố hết sức để tụ kỵ binh lại. ghìm tốc độ. Hách Diêu Kỳ là lão tướng nhiều năm. mưu kế rất nhiều, tất nhiên không muốn bỏ qua mỗi một cơ hội.

Nhưng hắn không nắm được cơ hội nào. nếu như vừa rồi song phương trong lúc múa may. chưa có đả kích thực chất gì. kỵ binh gia nhập như vậy. chẳng khác nào một người lăng chùy đập lên người đối phương, triệt để đập cho nát bấy.

Nếu như nói chín trăm kỵ mà Thang Nhị suất lĩnh vấn không đủ hữu hiệu, vậy hơn bốn nghìn kỵ ở phía sau tràn lên đã triệt để đánh tan cả đội ngũ của Hách Diêu Kỳ.

Thấy mã đội xuất hiện ở phía sau. tất cả suy tính trong lòng Hách Diêu Kỳ đều triệt để hết hi vọng, vội vàng tăng nhanh tốc độ. phi như điên về phía trước.

Tốc độ của mã đội tăng nhanh, các loạn binh lưu khấu vốn chạy vẫn chưa tính là thục mạng đã bắt đầu hoảng hốt. đội ngũ đã tan tác càng lúc càng loạn, cho dù là người có một chút hi vọng, khi quay đầu lại nhìn thấy cỗ kỵ binh lớn đó. cũng đều kinh tâm đảm chiến, cắm đầu mà chạy.

Nửa tiếng trước, song phương vẫn ở trên khu vực bãi sông xuất chiêu với nhau, công kích phòng ngự, nhưng hiện tại. chỉ thấy lưu dân khắp nơi chạy như điên về phía thành Khai Phong, mà phía sau thì có mấy nghìn kỵ binh của Giao Châu doanh ung dung đuổi theo.

Lý Mạnh lấy tay lau kiếm, phía trước trận người ngựa phi nhanh, khói súng tràn ngập, trên mặt toàn là bụi bặm. nhưng người chỉ huy chiến trận, một chút thư giãn cũng không có. hiện tại có thể tính là đại cục đã định rồi.

"Sau khi truy đuổi được ba mươi dặm. bảo bọn họ về doanh, bộ tốt thì chỉnh đội trước, về doanh nghỉ ngơi!"

Sau khi truyền lệnh binh theo bên cạnh truyền lệnh xong. Lý Mạnh tung người xuống ngựa, mặc dù mặc cương giáp toàn thân, nhưng hắn vẫn ở tại chỗ hoạt động thân thể, đối với dạng chỉ huy lĩnh quân xuất chiến như hắn mà nói, không phải xung phong phá trận sướng khoái lâm lỵ. thẳng tay chém giết gì cả. nhưng cần phải trấn định và lãnh tĩnh.

Vừa rồi hắn ngồi trên ngựa gần hai tiếng, cơ hồ không động đậy gì. trên người quả thật là có chút không thoải mái. tiết tấu của tiếng trống trong trường mâu phương trận hơi có chút biến hóa. sau đó thì dừng lại.

Sáu phương đội vẫn không thể rút lui ngay được, nhưng có thể thay phiên thư giãn, hỏa thương thủ xếp đội trước trường mâu phương trận, trường mâu binh thì từ hàng sau chuyên thành hàng trước, thay phiên tiến lên trước.

Lý Mạnh thì về doanh trại, cũng không vội nghỉ ngơi mà ở trong doanh trại vẫn có điểm nhìn cao hơn, bò lên chòi canh ở gần cửa doanh, lại phát hiện bên trên có một người đang đứng. Lý Mạnh hơi ngây người. Người đó đã quay đầu lại vái một cái. nơm nớp lo sợ nói:

"Đại soái hổ uy. thắng ngay trong trận đầu..."

Tập trung nhìn lại, thì ra là tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ. chắc tràng điện chiến tranh vừa rồi hắn đã nhìn thấy cả, Lý Mạnh nhíu mày nói: "Nhân đại nhân, bất kể là lén lút như thế nào. quan văn chung quy vẫn cao hơn võ quan, binh mã Sơn Đông lần này trên danh nghĩa ngài cũng là thống lĩnh, hà tất phải làm ra tư thái như vậy. Chẳng lẽ Lý mỗ hoặc là thuộc hạ có chỗ nào làm khó đại nhân ư?"

Những lời nói cũng rất đúng. Lý Mạnh tuy ương nghạnh thì ương ngạnh thật, nhưng lại chưa từng ức hiếp hoặc là bức bách Nhan Kế Tổ. song phương vẫn luôn nể mặt nhau.

Có điều nhìn bộ dạng của Nhan Kế Tổ. lại là mặt không có chút huyết sắc. trên trán thì nhễ nhại mồ hôi. bộ dạng vô cùng hốt hoảng. Lý Mạnh rất không hiểu. mà cũng lười chẳng buồn quan tâm. Đi tới mép chòi canh, giơ thiên lý kính lên quan sát phương hướng kỵ binh truy kích.

ở đằng xa bụi bốc cao. mã đội mà Hách Diêu Kỳ dẫn theo sớm đã chạy xa rồi. còn lại đều bộ tốt của Sấm doanh, mã đội của Giao Châu doanh chạy cũng rất có nề nếp. thật sự có thể gọi là không nóng không vội, mấy nghìn kỵ binh ghìm tốc độ của ngựa, đi theo sau địch quân, không nhanh không chậm.

Trạng thái này mà nói là giết địch, không bằng nói là đuổi dê. áp lực tạo cho đào binh loạn quân không hề lớn. nhưng chỉ cần là trong lưu khấu đang chạy trốn có hiện tượng tụ thành đội. lập tức sẽ có mỗ đội xông lên, kiên quyết đánh tan đội này. sự trùng kích của bản thân kỵ binh đã đủ để đạt tới mục đích này rồi.

Hiệu quả nhìn xa của thiên lý kính so với kính viễn vọng của thời hiện đại thì kém hơn nhiều. Lý Mạnh sau khi lên chòi canh cũng chỉ nhìn được đại khái, lại thêm khói bụi ngập trời, cũng không nhìn được gì cả.

Lý Mạnh mỉm cười, lẩm bẩm:

"Những thằng nhóc này. nghìn vạn lần đừng có quên lời ta dặn."

Quay đầu lại định xuống chòi canh thì phát hiện tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ vẫn quỳ ở đó. Lý Mạnh có chút bực mình, không khỏi lạnh lùng nói:

"Nhan đại nhân, trước quân không cần phải hư lễ như vậy đâu, làm vậy. Lý mỗ ở trước mặt đại quân tướng sĩ biết ăn nói thế nào. nếu có người nhìn thấy..."

Nhan Kế Tổ ngẩng đầu lên. cười khổ một tiếng, nói: "Lý đại nhân, hai chân Nhan mỗ bùn rủn cả rồi. thực sự là không thể đứng dậy được nữa. nếu có gì thất lễ. mong đại nhân đừng trách."

Nghe thấy đối phương trả lời như vậy. Lý Mạnh liền bật cười, gân cổ hét xuống dưới, gọi thân binh lên, hắn ngồi xổm xuống cạnh Nhan Kế Tổ. Nhan Kế Tổ tự giễu:

"Ngày trước ở kinh sư. tự cho rằng đọc vạn quyển sách, trong thiên hạ không có gì khiến mình phải sợ. không có chỗ nào là không dám đi. hôm nay vừa thấy đại quân giao chiến, chỉ cảm thấy kinh tâm đảm chiến, hai chân mềm ra. đứng không vững. thật là xấu hổ. thật là xấu hổ!"

Nhan Kế Tổ từ lại bộ đô cấp sự trung bị giáng xuống làm tuần phủ địa phương, trước giờ vẫn xếp trong hàng quan văn, sau khi tới Sơn Đông. Lý Mạnh căn bản không cho hắn cơ hội lĩnh binh tác chiến, ngay cả cơ hội nhìn thấy tràng diện sát phạt như thế này cũng không có. Hôm nay ở trên chòi canh nhìn xuống. cũng nhìn đặc biệt rõ ràng.

Máu tanh và tử vong, trên thực tế ở cự ly của hắn không thế nào nhìn thấy, nhưng thiên quân vạn mã trên chiến trường, tiếng chém giết vang trời, một người ở trước mặt dạng quân đội này. không hề có tác dụng, sẽ cảm giác như bị chấn động, cảm thấy mình cực kỳ nhỏ bé. sẽ sản sinh ra cảm giác như động vật nhỏ đối diện với mãnh thú.

Đương nhiên, điều khiến Nhan Kế Tổ bị chấn động là biểu hiện của Giao Châu doanh trên chiến trường. Giao Châu doanh ở trên chiến trường đã thể hiện ra một số điều, một số điều này là thứ mà quan quân Đại Minh tuyệt đối không có.

Bất kể là nói thế nào, cuộc nói chuyện ở trên chòi canh này. Nhan Kế Tổ đã khéo léo hướng tới Lý Mạnh biểu đạt một loại tư thái thấp kém hơn.

Kỵ binh của Giao Châu doanh một mực đuổi theo ba mươi dặm sau đó mới thu binh về doanh, binh mã mà Hách Diêu Kỳ suất lĩnh, trừ mã đội vẫn có thể đứng vững được ra, những bộ đội khác đều tan rã.

Đại bội đội của Lý Tự Thành đang vây công Khai Phong, vốn cho rằng tình thế rất tốt. nhưng đột nhiên phát hiện phía đông có lỗ hổng lớn. hơn hai vạn binh mã Sơn Đông đang rình rập ở đó.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Không Nói Nổi

Copyright © 2022 - MTruyện.net