Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Thuận Minh
  3. Chương 311 : Tư tưởng ngỗ nghịch kết bè kéo cánh làm bậy (1)
Trước /587 Sau

[Dịch] Thuận Minh

Chương 311 : Tư tưởng ngỗ nghịch kết bè kéo cánh làm bậy (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thôi quan Hoàng Bành của phủ Khai Phong nói mỏi miệng trong đại doanh của binh mã Sơn Đông, Triệu Năng cùng nhất quyết yên lặng không nói tin tức chính xác cho hắn, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không thể phất áo mà đi, dù sao dưới thành Khai Phong vẫn có mấy vạn binh của sấm tặc.

Suốt hai ngày một đêm khuyên bảo thỉnh cầu, Hoàng Bành vốn cho rằng lần khuyên bảo này sẽ không có tác dụng gì, đang định làm trò khóc lóc hoặc lấy cái chết ra ép, Triệu Năng lại đột nhiên thay đổi thái độ, nói là lập tức xuất binh.

Chuyển biến trước sau thế này đúng là rất lớn. Hoàng Bành hoảng sợ, ai ngờ binh mã Sơn Đông nói làm là làm. khi Triệu Năng tỏ thái độ như vậy, vẫn là giữa trưa.

Buổi chiều Hoàng Bành vẫn nửa tin nửa ngờ. ai ngờ tới cửa quân doanh, lại nhìn thấy một đội ngựa lớn đang chạy về hướng thành Khai Phong, quân doanh cũng ầm ĩ, các binh lính xuất doanh xếp hàng. dân phu đinh tráng lại ở đó thu thập lều vải, đồ đạc.

Chuyện này với Thôi quan Hoàng Bành phủ Khai Phong đúng là quá bất ngờ, vị quan văn này trước khi sấm tặc xông vào thành chưa bị thất thố, ngược lại đứng ở cửa quân doanh, nước mắt đầy mặt, miệng lẩm bẩm:

“Thành Khai Phong được cứu rồi, thành Khai Phong được cứu rồi”.

Từ ngày hai tư tháng ba, tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc trong lòng lo lắng có vẻ như tinh thần đã tốt hơn nhiều, sức ăn cũng tăng lên.

Vốn dĩ con trai hắn thủ bị Trần Đức trên đầu thành bắn trúng Sấm Vương Lý Tự Thành, mọi người trong thành, tuần phủ, bố chính sứ tất nhiên không cần phải nói, ngay cả Chu Vương cũng phải người tới thăm hỏi, nhưng Trần Vĩnh Phúc ở bên ngoài nói vài câu khiêm nhường, ở nhà lại luôn răn dạy “sao không bắn xa một chút, một tên bắn chết tên tặc tử đó”.

Đương nhiên, yêu cầu này đúng là có chút vô lý. nhưng mấy vạn Sấm tặc vây đánh thành, gây áp lực tâm lý rất lớn cho tổng binh Hà Nam. Thủ bị Trần Đức cũng chỉ có thể oan ức lắng nghe.

Mấy ngày nay lại khác, tổng binh Trần Vĩnh Phúc ăn cơm ở nhà, lần đầu tiên khích lệ Trần Đức, điều này khiển Trần thủ bị vui mãi.

Từ khi nhận được tin Hách Diêu Kỳ ở Triệu Bì Trại độ khẩu bị viện quân Sơn Đông đánh lùi sau mấy chục dặm, Trần Vĩnh Phúc bắt đầu lệnh cho thuộc hạ của hắn Chuẩn bị ra ngoài thành tác chiến. Cho ngựa ăn. hoạt động, săp xếp binh khí áo giáp, ngày nào cũng trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu. tuần phủ Hà Nam cũng bố trí dân tráng chuẩn bị phòng ngự.

Ngày hai sáu tháng ba, sáng sớm mới rọi ánh mặt trời, trong vòng vây của thân binh, tổng binh Hà Nam Trần Vĩnh Phúc lại lên thành quan sát tình hình kẻ địch. Năm thân binh cầm lá chắn đi hai bên. Tổng binh Trần Vĩnh Phúc được tấm chắn bảo vệ ở trong, vừa đi lên đầu thành, Trần Vĩnh Phúc đột nhiên sửng sốt, đẩy thân binh phía trước ra, vội vàng đi lên phía tường thành.

Thân binh và các bộ tướng bên cạnh Trần Vĩnh Phúc đều giật nảy mình, sấm quân dưới thành không phải đám ô hợp cầm gậy gỗ, bọn họ là đại quân từ hỏa pháo tới súng không gì không có,cung mạnh nỏ chắc cũng không thiếu, vạn lỡ tổng binh bị thương tổn gì, đó là chuyện lớn.

Một đoàn người vội vàng chạy theo, liền nhìn thấy tổng binh Trần Vĩnh Phúc ghé vào lỗ châu mai, nhìn chằm chằm xuống dưới. Thiên tổng thủ thành đó giật nảy mình, vội vàng tới hô lớn:

"Đại soái, lui lại, lui lại, bên ngoài nguy hiểm....”

Trần Vĩnh Phúc quay người liền liếc Thiên tổng này, quát lớn:

"Tối qua quân tặc có động tĩnh gì?”

"Không... .không có động tĩnh gì, tối qua các huynh đệ luôn để phòng cẩn thận trên thành, nhưng quân tặc cũng rất yên tĩnh”.

Thiên tổng đó vẫn không biết chuyện gì, Trần Vĩnh Phúc đã vung tay đánh tới, nhưng cuối cùng vẫn không đánh tiếp, chỉ là dùng lực đẩy tới, quay đầu quát đấm thân binh bộ tướng:

“Cả đội, ra ngoài thành, quân tặc nhân trời tối chạy rồi”.

Mọi người nghe thấy Trần Vĩnh Phúc hô như vậy, đều thất kinh, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, đều quát rồi chạy xuống thành, nhưng nhất thời muốn ra khỏi thành cũng không dễ, cổng thành các nơi , đều bị gỗ, đá chặn lại, chính là sợ đối phương đẩy cổng thành ra. Bây giờ Trần Vĩnh Phúc phải dẫn binh ra ngoài thành, các binh lính và dân tráng đều vội vàng tới chuyển đi, nhất thời không thể lấy khoảng trống ra được.

Đội quân Trần Vĩnh Phúc suất lĩnh lo lắng chờ đợi bên cổng tây. nhưng tin tức dần dần truyền đi khắp thành, thành Khai Phong buổi sáng sớm vốn dĩ rất yên tĩnh, mọi người lo lắng hoảng sợ, lại bị điều đi giúp đỡ giữ thành, buổi tối đều muốn ngủ nhiều hơn, nên vô cùng yên tĩnh.

Hiện giờ mặt trời cùng chưa ló dạng, mọi người đang còn ngủ say, nhưng cả thành Khai Phong bắt đầu từ bên cổng tây, dần dần trở nên ầm ĩ.

“Sấm tặc rút khỏi rồi”.

“Sấm tặc chạy trốn rồi”.

“Khai Phong không sao rồi”. Lúc bắt đầu còn có thể nghe rõ tiếng hoan hô này, sau đó liền biến thành tiếng ong ong, ầm ĩ hỗn loạn, binh lính, dân tráng trên tường thành đang hô, dân chúng dưới thành cùng hô, dần dần, cả thành đều vang tiếng hoan hô vui mừng.

Trần Vĩnh Phúc ra lệnh cho một du kích phía sau, nhưng du kích này lại trố mắt đứng nhìn, không nghe rõ gì cả. Trần Vĩnh Phúc nhìn các binh lính của mình, cũng là vẻ mặt vui mừng khôn xiết, bọn họ đều cùng Trần Vĩnh Phúc tới thành Lạc Dương cầu viện.

Thấy thành Lạc Dương lớn và hiểm yếu như vậy cũng bị phá vỡ, ai nấy đều kinh hãi run sợ, khi thủ vệ thành Khai Phong, cũng vô cùng lo lắng, bây giờ quân địch đi rồi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Các binh lính đều ở trạng thái tinh thần như vậy, không cần nói tới cái gì ra ngoài thành truy kích tác chiến. Trần Vĩnh Phúc thở dài, nhìn thân binh bên cạnh hô lớn:

“Bảo Trần Đức dẫn hai nghìn người, tới bên nha môn tri phủ Khai Phong, trong thành ồn ào như vậy, có lẽ có người trấn thủ,bảo vệ trị an”.

Dân chúng vô cùng kích động, toàn thành hoan hô ầm ĩ, với tình hình này, quan phủ đều phải trận địa sẵn sàng đón quân địch, sợ có người nhân thời cơ làm loạn.

Binh mã Hà Nam ở thành Khai Phong ra ngoài kiểm tra, đại quân của Sấm tặc chắc đã nhân lúc trời tối mà nhổ trại, suốt đêm đi về phía Dự Nam, quân tặc từ khi vây đánh thành Khai Phong tới giờ, thanh thế cũng thật lớn, đêm ngày không thôi, dưới thành cho dù có động tĩnh gì, quan binh trên thành cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Hơn nữa vũ khí của sấm tặc với các quan quân lại chiếm ưu thế, quan quân không dám tùy tiện lộ dấu ra, sợ bị thương, thực tế quân đội lớn như vậy, có bí mật thế nào, cũng không thể không tiếng động, nhưng các quan binh thủ thành chỉ cần đối phương không đánh thành là đã cảm ơn trời đất rồi, đâu còn quan tâm tới nhiều như vậy.

Từ trong tro bụi của doanh trại Sấm tặc vẫn có những dấu hiệu để đánh giá khác, đội quân của Lý Tự Thành ít nhất cũng đi được hơn bốn canh giờ rồi. Trần Vĩnh Phúc suy đoán mình có truy kích cũng đã muộn, hơn nữa những binh lính này cho dù đi,cũng bị đối phương tiêu diệt.

Hiện giờ Tả Lương Ngọc đang xuôi dòng xuống thành Lạc Dương, phòng vệ phủ Nam Dương của Dự Nam trống không, phần lớn đại quân của triều đình vẫn đang đóng quân ở Hồ Quàng. E là lần này lại sắp bị sấm tặc vào đây rồi, nhưng Trần Vĩnh Phúc vẫn thở phào, tóm lại không phải thành Khai Phong, bên phủ Nam Dương đó là khu phòng ngự của người khác rồi.

Thấy các binh mã thuộc hạ gần như lục soát đại doanh xong rồi, Trần Vĩnh Phúc vừa định hạ lệnh quay về thành, lại nhìn thấy từ hướng trong thành, có mấy kỵ binh đánh ngựa chạy về bên này, vừa đến trước mặt. vội vàng xoay nguời xuống ngựa, hơi thở đứt quãng bẩm báo:

“Đại soái, đại soái, hướng thành đông có bụi mù lớn, lại có đại quân tới rồi”.

Trần Vĩnh Phúc cũng cả kinh, thoáng suy nghĩ rồi phản ứng lại, miệng lẩm bẩm mấy câu, giọng căm hận nói:

“Chắc là viện quân của Sơn Đông, mẹ kiếp, sấm tặc ngoài thành không đi họ cũng không tới, mau chóng quay về thành, bảo vệ mấy cổng thành cho ta, có cho họ vào thành hay không. còn phải đợi tuần phủ đại nhân ra quyết định".

Thôi quan Hoàng Bành nhìn thấy đội ngựa xuất doanh, chẳng qua lả kỵ binh của binh mã Sơn Đông đang kiểm tra, che dấu bên ngoài, hành động của đại đội nhân mã hoàn toàn thống nhất trong hành động, lần này trên đường đi lại ung dung chút, gần như một ngày rưỡi mới tới dưới thành Khai Phong.

Sớm đã có hơn chục kỵ binh chờ ở đó, đây đều binh mã trong phủ Khai Phong. Theo quy định, xem xét phòng ngự và văn thư của doanh Giao Châu, sau đó kỵ binh quay trở về.

Quân lính doanh Giao Châu đang ở cổng tây, còn hơn chục kỵ binh trong thành lại không đi vào từ cổng đông đang đóng chặt, mà là luợn một vòng, đi vào từ cổng thành khác.

Binh lính dân tráng doanh Giao Châu đang hạ trại, mấy quan quân tìm sườn núi cao gần đó quan sát, thôi quan Hoàng Bành hiện giờ cũng coi như địa chủ, nhưng cũng không vội vào thành, liền ở lại tiếp đãi Lý Mạnh.

Quảng cáo
Trước /587 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Cạy Người Trong Lòng Của Trúc Mã Đi

Copyright © 2022 - MTruyện.net